Chương 9
Danh sách "giày rách"
......
Ngô Tụng Trúc đọc sách trong phòng được một lúc, viết một mạch tờ đơn xin dài gần mười nghìn ký tự, tỉ mỉ sửa đi sửa lại mấy lần, viết lại một lượt, vẫn chưa thấy Lan Thiện Văn dẫn cô gái tên Sáu ra khỏi phòng, bèn lấy làm lạ.
Đặt đồ đạc xuống, cô lưỡng lự tới gõ cửa.
Không ai trả lời, hình như bên trong phát ra vài âm thanh kỳ cục.
Ngô Tụng Trúc đắn đo mãi, song vẫn đẩy cửa vào.
Cảnh tượng đập vào mắt khiến cô hốt hoảng không nói nên lời.
Quần áo phần thân dưới của cô gái tên Sáu bị lột trần trụi, đôi chân trắng nõn banh rộng bị trói vào ghế, không ngừng giãy giụa và kêu rên rỉ, trong khi người bạn cùng lớp đại học luôn có khuôn mặt hiền lành đoan trang thì đứng sang một bên, thản nhiên nhìn cô gái vặn vẹo khổ sở.
Ngô Tụng Trúc kinh hãi, hai mắt tròn xoe như hai quả trứng gà. Trời ơi, cô nào có biết, hoá ra người bạn cùng lớp đại học của cô có sở thích này.
Đúng là mở mang tầm mắt.
"Cậu muốn vào thì vào nhanh lên, nhớ mau đóng cửa lại, lúc này nhỡ có người xông vào xem bệnh thì sao." Vừa quay đầu lại, nhìn thấy cô, Lan Thiện Văn vội vàng nói.
Ngô Tụng Trúc nuốt nước bọt, đóng cửa lại và đi đến bên cô.
Ấp ủ trong bụng một lúc thật lâu mới dám hạ quyết tâm hỏi: "Lan Thiện Văn, tình bạn giữa chúng ta thời đại học không đến nỗi nào. Cậu có sở thích này, tớ có thể hiểu, nhưng cậu cũng nên chọn người cho hợp lý đúng chứ, cô gái này với trưởng xưởng.."
Đang suy nghĩ xem nên xử lý bệnh của cô gái này thế nào, bỗng nghe cô bạn nói vậy, Lan Thiện Văn sững sờ, nhưng rất nhanh sau đó đã cười bất lực: "Cậu nói gì vậy, sở thích cái gì chứ, cô gái này có bệnh, tớ bất đắc dĩ lắm mới phải làm vậy."
Bệnh gì mà phải cởi quần? Lại còn chữa bệnh kiểu trói tay trói chân thế này. Dù sao bọn mình cũng là bạn cùng lớp những bốn năm, đã ở chung dưới một mái nhà lâu như vậy, cậu ấy vẫn chưa tín nhiệm mình sao?
Ngô Tụng Trúc hơi tức giận, nhưng nghĩ lại, con người ai cũng có lúc nhìn gà hoá cuốc, cho nên, cũng yên tâm, thở dài nói:
"Thiện Văn à, cậu không cần giấu tớ, hồi đại học cậu chỉ thích đọc mấy cuốn sách không đứng đắn... tớ nào có nói cái sở thích của cậu không hay ho... Nhưng cậu biết không, đây gọi là đồng tính luyến ái, nếu bị bắt quả tang sẽ bị trói và trừng phạt. Cậu vẫn còn trẻ, đâu cần phạm sai lầm nghiêm trọng như vậy chỉ vì một chút tình cảm cá nhân. Nếu bị phát hiện thì sao, cậu có thể làm gì đây? Cha mẹ cậu phải làm gì đây? Tớ chỉ nghĩ thôi, bộ trưởng Lan không còn trẻ nữa, trong vòng ba năm không thể trở về, chỉ sợ..."
Nghe cô bạn càng nói càng phi lý, Lan Thiện Văn dở khóc dở cười, chặn lời cô bạn lại: "Cậu đang nói gì vậy, cô gái này thực sự có bệnh."
Ngô Tụng Trúc vẫn không tin, nhìn cô với cặp mắt hoài nghi nhân sinh: "Thật sao?"
"Thật, không thể nào thật hơn." Lan Thiện Văn thở dài thườn thượt: "Không tin thì cậu tự nhìn đi, hình như cô ấy bị viêm cổ tử cung."
"Viêm cổ tử cung, cậu trói cô ấy lại làm gì?" Ngô Tụng Trúc bán tín bán nghi nhìn cô: "Bệnh này chỉ cần không tiếp xúc, sẽ không lây nhiễm."
Lan Thiện Văn trông như có nhiều lời muốn nói rồi lại thôi, phải mất một lúc mới nói: "Cô ấy... cô ấy muốn ngủ với tớ."
Sợ Ngô Tụng Trúc lại hiểu lầm, Lan Thiện Văn vội chêm thêm vài câu thanh minh: "Tớ thấy có vẻ như cô ấy có ham muốn tình dục rất cao, nếu không đã không mắc phải căn bệnh này ở tuổi mười mấy. Vừa rồi... tớ phải dốc công lắm mới kiểm soát được cô ấy, nếu không, cô ấy cứ muốn vồ đến cởi quần áo tớ."
Với một nụ cười đau khổ, Lan Thiện Văn vạch cái áo lao động của mình ra cho cô bạn xem: "Cậu xem này, cô ấy đã bứt hết cúc trên cổ áo khoác của tớ."
Ngô Tụng Trúc nhìn theo lời cô nói, đúng là thấy cổ áo của bạn mình hở tơ hơ, lộ ra vài đường đo đỏ trên cổ, nhìn như bị móng tay của phụ nữ cào.
Chỉ khi đó cô mới tin lời Lan Thiện Văn, cười trêu chọc bạn mình:
"Hồi còn đi học, các cô gái bên Học viện Văn học đối diện trường mình hay nói cậu dịu dàng, ân cần và ưa nhìn. Lại còn nói đùa nếu cậu là đàn ông, họ sẽ cầm lòng chẳng đặng mà muốn gả cho cậu. Xem ra họ nói rất đúng. Mới đến đây có mấy ngày mà cậu sắp trở thành chồng hờ của các cô gái ở đây."
Cô bạn nói thế làm Lan Thiện Văn nhớ lại những bài thơ sến sẩm được những tài nữ bên Học viện Văn học đối diện viết cho.
Học viện Y khoa nằm đối diện Học viện Văn học, mỗi độ xuân đến, khi mọi thứ mơn mởn xuân xanh, cô không những phải tìm cách ngăn những con chó con mèo được sử dụng trong thí nghiệm không được lén lút ra ngoài giao phối, mà còn phải đối phó với những thiếu nữ hoài xuân bên trường đối diện, miệng cười tủm tỉm, tay ném đồ vào cô.
Người ta nói sinh viên trường y dùng dao mổ thật đáng sợ, nhưng theo cô, đám tài nữ bên trường Văn học kia mới đáng sợ.
Vì muốn bắt chước Lí Hoài cố nhân, ngày nào cũng cầm bọc hạt dẻ rang đứng trên tầng tòa nhà, cứ thấy cô là ném hạt dẻ xuống, may mà toà nhà Học viện Văn học không cao, bằng không, hồi học đại học cô đã bị đám nữ sinh đó dùng hạt dẻ ném đến chết.
"Cậu nói linh tinh gì đấy." Nghĩ đến chuyện trước đây, Lan Thiện Văn vừa buồn vừa nhớ, sau khi thở dài, cô lại nói: "Cứ trói cô ấy như vậy cũng không phải cách hay, chúng ta phải nghĩ xem nên làm thế nào."
"Một tháng sau thuốc mới tới. Chúng ta có thể làm gì bây giờ? Bệnh này của cô ấy, e rằng phải dùng kháng sinh."
Khi nói đến chuyện y, Ngô Tụng Trúc cũng quay về vẻ mặt nghiêm túc, nói với một tiếng thở dài bất lực.
Suy nghĩ một lúc, cô bỗng ngộ ra, thở dài nói: "Giờ mới biết tại sao ông xưởng trưởng lại hào phóng đưa hồ sơ và tiền cho chúng ta. Chắc là lúc trên giường... ông ấy thấy cô này chảy máu, sợ quá, tưởng gây hoạ điều gì nên mới đưa tiền cho chúng ta để bịt miệng."
Chơi gái thì được, nhưng không được chơi với tính mạng của người ta.
Lan Thiện Văn không nói gì, nhưng cô gái bị cô trói vào ghế không tài nào chịu nổi nữa, khóc lóc đến nỗi nước mắt nước mũi mờ cả mặt, vừa đá chân vừa van xin hức hức: "Bác sĩ Lan, bác sĩ Lan, em đau quá, em ngứa quá, em khó chịu quá, xin chị mau giúp em."
"Này, cô gái... cô có biết không, bây giờ cô không thể làm chuyện đó với người ta, nếu không... sẽ càng cảm thấy khó chịu."
Ngô Tụng Trúc thì thầm vài câu vào tai cô gái, nhưng cô gái mờ mắt vì dục vọng đâu có nghe thủng lời cô, chỉ màng gào mồm kêu khóc, nhìn chằm chằm Lan Thiện Văn: "Bác sĩ Lan, bác sĩ Lan..."
"Ôi trời ơi, con nhỏ này ồn ào hơn cả chim sẻ." Ngô Tụng Trúc không chịu đựng được nữa. Hai người đang lúng túng hết đường xoay sở với cô gái trên ghế, thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng trẻ con lanh lảnh gọi từ bên ngoài: "Cô Lan, cô Lan..."
Ngô Tụng Trúc thấy quái lạ, xoa xoa đôi tai, hỏi bạn mình: "Thiện Văn, có phải tớ bị ảo giác hay không, sao tớ lại nghe thấy giọng trẻ con nhỉ."
Lan Thiện Văn cau mày không nói gì, nhưng sau đó hình như nghĩ ra điều gì, mặt lập tức biến sắc, định ra chặn cửa lại, nhưng chưa kịp bước tới, cửa phòng đã bị đẩy ra.
Người phụ nữ yêu kiều ôm cô bé dễ thương, tay cầm nắm đấm cửa đứng đó.
Khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, cô phản ứng vô cùng nhanh, vội vàng che mắt con gái lại, mặt cứng ngắc, nhìn bọn họ với ánh mắt phức tạp: "Xin lỗi đã quấy rầy."
Có phải cô ấy đang nghĩ bọn họ đang lạm dụng tư quyền để làm chuyện xấu với con gái nhà người ta không?
Nói xong, cô nhanh chóng muốn đóng cửa, Lan Thiện Văn hốt hoảng gọi cô lại: "Đồng chí Úc, không phải như cô nhìn thấy đâu!"
Ngô Tụng Trúc cũng liến thoắng giải thích: "Cô Úc, thật ra cô gái này bị bệnh, chúng tôi đang giúp cô ấy chữa bệnh."
"Ồ, ra thế, vậy thì tôi càng không thể làm phiền hai bác sĩ." Úc Tuyền Thu cười như không cười, nhìn họ mà nói.
Bị cô ấy nói thế, hai người họ cứ như thực sự trở thành hai kẻ xấu tùy tiện làm hại con gái nhà lành.
Lan Thiện Văn và Ngô Tụng Trúc nhìn nhau, trong ánh mắt nhau đều có chút bất lực.
Thôi xong, nếu Úc Tuyền Thu phao tin ra ngoài, sợ rằng bọn họ khó có thể rửa sạch tội.
Úc Tuyền Thu không có ý định rêu rao chuyện của bọn họ, càng không định rời đi. Cô ôm đứa nhỏ đi vào cửa, ánh mắt đáp lên người cô gái không ngừng giãy giụa, nhìn một lúc mới nhíu mày nói: "Đây không phải cô Sáu sao?"
Lan Thiện Văn đáp: "Sao vậy, cô biết cô ấy à?"
"Biết nhưng không quen, chỉ là biết một số chuyện về cô ấy." Úc Tuyền Thu thản nhiên nói, bỏ xuống bàn tay che mắt con gái.
Nói đến cái danh "giày rách"* khét tiếng nhất trong xưởng thép, nếu Úc Tuyền Thu xếp số một, cô Sáu này chắc chắn xếp thứ hai.
*Giày rách (破鞋): chỉ người phụ nữ lẳng lơ, có quan hệ bất chính bừa bãi.
Úc Tuyền Thu thường ngày rất ít khi tiếp xúc với mọi người trong xưởng thép, vốn dĩ cô chẳng quen biết ai, nhưng cái miệng như đạn dược của đám đàn bà con gái trong xưởng khiến cô muốn không quen biết cũng khó.
Không ai biết họ tên cô Sáu là gì, bởi cô ấy chạy đến xưởng thép một mình, chưa ai từng thấy cha mẹ cô ấy.
Nhưng theo lời kể của chính cô, cô là con thứ sáu trong nhà, cha mẹ đều là bần nông, thực sự không cầm cự nổi cuộc sống nên bán cô cho một ông già, cô vì không chịu được cuộc hôn nhân cưỡng ép này mà bỏ chạy tới đây.
Vì vậy, những người trong xưởng thép gọi cô là Sáu. Nhưng từ sau khi Sáu đến xưởng thép, mỗi đêm đều chăn gối nồng nàn với một người đàn ông, thế là được những người đàn ông nhiều chuyện đặt cho một cái tên mỹ miều là "cô Sáu nhỏ".
Cô Sáu có mối quan hệ rất rộng trong xưởng thép, dẫu cho cô là loại người dụ dỗ đàn ông của những người phụ nữ khác, nhưng trời thương cho cô có cái miệng dẻo, mặt mũi lanh lợi, cũng rất giỏi tạo dựng mối quan hệ với đủ loại đàn bà cô bác.
Gặp bà thím nào cũng gọi tiếng chị ngọt xớt. Thế là người ta không sỉ nhục cô nữa, ngoài mặt vẫn sẽ gọi một tiếng "cô Sáu" một cách trìu mến.
Không giống Úc Tuyền Thu, khi mọi người nhìn thấy Úc Tuyền Thu, dù thẳng mặt hay là sau lưng, họ đều gọi cô là con hồ ly tinh.
Cho nên khi những người trong xưởng thép xếp hạng cái danh "giày rách", họ xếp cô Sáu đứng thứ hai, còn cô thì coi như hoàn toàn xứng đáng đứng ở vị trí số một.
Vốn dĩ làm quả phụ đã bị nhiều lời đàm tiếu, huống chi, chưa một ai từng thấy chồng cô, chỉ thấy cô ôm con gái nhỏ, lời đồn đại không chất thành núi mới là chuyện lạ.
Úc Tuyền Thu chỉ đơn giản nói với họ chuyện cô ấy biết, tất nhiên, cô bỏ qua chi tiết "danh sách giày rách", sau đó, Lan Thiện Văn cũng nói sơ qua đôi điều về cô Sáu.
"Ồ, nói vậy, nguyên nhân đêm nào cô ấy cũng tìm đàn ông là vì có bệnh sao?" Úc Tuyền Thu nhướng mày hỏi.
Lan Thiện Văn gật đầu: "Đúng thế."
Nghe xong, Úc Tuyền Thu mỉm cười, hỏi lại cô: "Ồ, tìm đàn ông là vì có bệnh, vậy tìm phụ nữ có tính là bệnh không?"
Lan Thiện Văn bị hỏi mà chết lặng, phải một lúc sau cô mới hiểu Úc Tuyền Thu vừa nói cái gì, lúng túng nói: "Cái gì?"
"Có lẽ bác sĩ Lan không biết." Úc Tuyền Thu chậm rãi cười: "Trong xưởng thép chúng tôi cũng có vài người thích phụ nữ. Cô Sáu đi đến đâu người thích đến đấy, nghe nói cô Sáu cũng có chút quan hệ với những người phụ nữ ấy."
Đang nói, ánh mắt Úc Tuyền Thu chạm đến nơi cổ áo bị xé rách của Lan Thiện Văn. Úc Tuyền Thu kéo dài giọng điệu, cười nói: "Đương nhiên, người đẹp như bác sĩ Lan sợ là sẽ gây thương nhớ đấy. Không chỉ đàn ông nhìn thấy sẽ bỏng tim, ngay cả phụ nữ cũng không kìm được rung động. Bác sĩ Lan nói xem, có phải không?"
Lan Thiện Văn cười khó xử, giả vờ không hiểu ý cô muốn nói gì, đành chuyển chủ đề: "Đồng chí Úc đến đây có việc gì sao, bệnh của Mục Mục vẫn chưa đỡ nhỉ, ở đây tôi còn vài viên aspirin, cô cầm về cho con uống đi, con bé còn nhỏ, chỉ cần một ít là đủ."
Dịu dàng nói xong, cô quay người đi lấy đồ, sau đó bước tới trước mặt Úc Tuyền Thu, gói mấy viên thuốc vào một tờ giấy nháp sạch sẽ, đưa cho Úc Tuyền Thu, rồi cười nhìn cô bé trong lòng: "Mục Mục, con còn nhận ra cô không?"
......
......
Ngô Tụng Trúc đọc sách trong phòng được một lúc, viết một mạch tờ đơn xin dài gần mười nghìn ký tự, tỉ mỉ sửa đi sửa lại mấy lần, viết lại một lượt, vẫn chưa thấy Lan Thiện Văn dẫn cô gái tên Sáu ra khỏi phòng, bèn lấy làm lạ.
Đặt đồ đạc xuống, cô lưỡng lự tới gõ cửa.
Không ai trả lời, hình như bên trong phát ra vài âm thanh kỳ cục.
Ngô Tụng Trúc đắn đo mãi, song vẫn đẩy cửa vào.
Cảnh tượng đập vào mắt khiến cô hốt hoảng không nói nên lời.
Quần áo phần thân dưới của cô gái tên Sáu bị lột trần trụi, đôi chân trắng nõn banh rộng bị trói vào ghế, không ngừng giãy giụa và kêu rên rỉ, trong khi người bạn cùng lớp đại học luôn có khuôn mặt hiền lành đoan trang thì đứng sang một bên, thản nhiên nhìn cô gái vặn vẹo khổ sở.
Ngô Tụng Trúc kinh hãi, hai mắt tròn xoe như hai quả trứng gà. Trời ơi, cô nào có biết, hoá ra người bạn cùng lớp đại học của cô có sở thích này.
Đúng là mở mang tầm mắt.
"Cậu muốn vào thì vào nhanh lên, nhớ mau đóng cửa lại, lúc này nhỡ có người xông vào xem bệnh thì sao." Vừa quay đầu lại, nhìn thấy cô, Lan Thiện Văn vội vàng nói.
Ngô Tụng Trúc nuốt nước bọt, đóng cửa lại và đi đến bên cô.
Ấp ủ trong bụng một lúc thật lâu mới dám hạ quyết tâm hỏi: "Lan Thiện Văn, tình bạn giữa chúng ta thời đại học không đến nỗi nào. Cậu có sở thích này, tớ có thể hiểu, nhưng cậu cũng nên chọn người cho hợp lý đúng chứ, cô gái này với trưởng xưởng.."
Đang suy nghĩ xem nên xử lý bệnh của cô gái này thế nào, bỗng nghe cô bạn nói vậy, Lan Thiện Văn sững sờ, nhưng rất nhanh sau đó đã cười bất lực: "Cậu nói gì vậy, sở thích cái gì chứ, cô gái này có bệnh, tớ bất đắc dĩ lắm mới phải làm vậy."
Bệnh gì mà phải cởi quần? Lại còn chữa bệnh kiểu trói tay trói chân thế này. Dù sao bọn mình cũng là bạn cùng lớp những bốn năm, đã ở chung dưới một mái nhà lâu như vậy, cậu ấy vẫn chưa tín nhiệm mình sao?
Ngô Tụng Trúc hơi tức giận, nhưng nghĩ lại, con người ai cũng có lúc nhìn gà hoá cuốc, cho nên, cũng yên tâm, thở dài nói:
"Thiện Văn à, cậu không cần giấu tớ, hồi đại học cậu chỉ thích đọc mấy cuốn sách không đứng đắn... tớ nào có nói cái sở thích của cậu không hay ho... Nhưng cậu biết không, đây gọi là đồng tính luyến ái, nếu bị bắt quả tang sẽ bị trói và trừng phạt. Cậu vẫn còn trẻ, đâu cần phạm sai lầm nghiêm trọng như vậy chỉ vì một chút tình cảm cá nhân. Nếu bị phát hiện thì sao, cậu có thể làm gì đây? Cha mẹ cậu phải làm gì đây? Tớ chỉ nghĩ thôi, bộ trưởng Lan không còn trẻ nữa, trong vòng ba năm không thể trở về, chỉ sợ..."
Nghe cô bạn càng nói càng phi lý, Lan Thiện Văn dở khóc dở cười, chặn lời cô bạn lại: "Cậu đang nói gì vậy, cô gái này thực sự có bệnh."
Ngô Tụng Trúc vẫn không tin, nhìn cô với cặp mắt hoài nghi nhân sinh: "Thật sao?"
"Thật, không thể nào thật hơn." Lan Thiện Văn thở dài thườn thượt: "Không tin thì cậu tự nhìn đi, hình như cô ấy bị viêm cổ tử cung."
"Viêm cổ tử cung, cậu trói cô ấy lại làm gì?" Ngô Tụng Trúc bán tín bán nghi nhìn cô: "Bệnh này chỉ cần không tiếp xúc, sẽ không lây nhiễm."
Lan Thiện Văn trông như có nhiều lời muốn nói rồi lại thôi, phải mất một lúc mới nói: "Cô ấy... cô ấy muốn ngủ với tớ."
Sợ Ngô Tụng Trúc lại hiểu lầm, Lan Thiện Văn vội chêm thêm vài câu thanh minh: "Tớ thấy có vẻ như cô ấy có ham muốn tình dục rất cao, nếu không đã không mắc phải căn bệnh này ở tuổi mười mấy. Vừa rồi... tớ phải dốc công lắm mới kiểm soát được cô ấy, nếu không, cô ấy cứ muốn vồ đến cởi quần áo tớ."
Với một nụ cười đau khổ, Lan Thiện Văn vạch cái áo lao động của mình ra cho cô bạn xem: "Cậu xem này, cô ấy đã bứt hết cúc trên cổ áo khoác của tớ."
Ngô Tụng Trúc nhìn theo lời cô nói, đúng là thấy cổ áo của bạn mình hở tơ hơ, lộ ra vài đường đo đỏ trên cổ, nhìn như bị móng tay của phụ nữ cào.
Chỉ khi đó cô mới tin lời Lan Thiện Văn, cười trêu chọc bạn mình:
"Hồi còn đi học, các cô gái bên Học viện Văn học đối diện trường mình hay nói cậu dịu dàng, ân cần và ưa nhìn. Lại còn nói đùa nếu cậu là đàn ông, họ sẽ cầm lòng chẳng đặng mà muốn gả cho cậu. Xem ra họ nói rất đúng. Mới đến đây có mấy ngày mà cậu sắp trở thành chồng hờ của các cô gái ở đây."
Cô bạn nói thế làm Lan Thiện Văn nhớ lại những bài thơ sến sẩm được những tài nữ bên Học viện Văn học đối diện viết cho.
Học viện Y khoa nằm đối diện Học viện Văn học, mỗi độ xuân đến, khi mọi thứ mơn mởn xuân xanh, cô không những phải tìm cách ngăn những con chó con mèo được sử dụng trong thí nghiệm không được lén lút ra ngoài giao phối, mà còn phải đối phó với những thiếu nữ hoài xuân bên trường đối diện, miệng cười tủm tỉm, tay ném đồ vào cô.
Người ta nói sinh viên trường y dùng dao mổ thật đáng sợ, nhưng theo cô, đám tài nữ bên trường Văn học kia mới đáng sợ.
Vì muốn bắt chước Lí Hoài cố nhân, ngày nào cũng cầm bọc hạt dẻ rang đứng trên tầng tòa nhà, cứ thấy cô là ném hạt dẻ xuống, may mà toà nhà Học viện Văn học không cao, bằng không, hồi học đại học cô đã bị đám nữ sinh đó dùng hạt dẻ ném đến chết.
"Cậu nói linh tinh gì đấy." Nghĩ đến chuyện trước đây, Lan Thiện Văn vừa buồn vừa nhớ, sau khi thở dài, cô lại nói: "Cứ trói cô ấy như vậy cũng không phải cách hay, chúng ta phải nghĩ xem nên làm thế nào."
"Một tháng sau thuốc mới tới. Chúng ta có thể làm gì bây giờ? Bệnh này của cô ấy, e rằng phải dùng kháng sinh."
Khi nói đến chuyện y, Ngô Tụng Trúc cũng quay về vẻ mặt nghiêm túc, nói với một tiếng thở dài bất lực.
Suy nghĩ một lúc, cô bỗng ngộ ra, thở dài nói: "Giờ mới biết tại sao ông xưởng trưởng lại hào phóng đưa hồ sơ và tiền cho chúng ta. Chắc là lúc trên giường... ông ấy thấy cô này chảy máu, sợ quá, tưởng gây hoạ điều gì nên mới đưa tiền cho chúng ta để bịt miệng."
Chơi gái thì được, nhưng không được chơi với tính mạng của người ta.
Lan Thiện Văn không nói gì, nhưng cô gái bị cô trói vào ghế không tài nào chịu nổi nữa, khóc lóc đến nỗi nước mắt nước mũi mờ cả mặt, vừa đá chân vừa van xin hức hức: "Bác sĩ Lan, bác sĩ Lan, em đau quá, em ngứa quá, em khó chịu quá, xin chị mau giúp em."
"Này, cô gái... cô có biết không, bây giờ cô không thể làm chuyện đó với người ta, nếu không... sẽ càng cảm thấy khó chịu."
Ngô Tụng Trúc thì thầm vài câu vào tai cô gái, nhưng cô gái mờ mắt vì dục vọng đâu có nghe thủng lời cô, chỉ màng gào mồm kêu khóc, nhìn chằm chằm Lan Thiện Văn: "Bác sĩ Lan, bác sĩ Lan..."
"Ôi trời ơi, con nhỏ này ồn ào hơn cả chim sẻ." Ngô Tụng Trúc không chịu đựng được nữa. Hai người đang lúng túng hết đường xoay sở với cô gái trên ghế, thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng trẻ con lanh lảnh gọi từ bên ngoài: "Cô Lan, cô Lan..."
Ngô Tụng Trúc thấy quái lạ, xoa xoa đôi tai, hỏi bạn mình: "Thiện Văn, có phải tớ bị ảo giác hay không, sao tớ lại nghe thấy giọng trẻ con nhỉ."
Lan Thiện Văn cau mày không nói gì, nhưng sau đó hình như nghĩ ra điều gì, mặt lập tức biến sắc, định ra chặn cửa lại, nhưng chưa kịp bước tới, cửa phòng đã bị đẩy ra.
Người phụ nữ yêu kiều ôm cô bé dễ thương, tay cầm nắm đấm cửa đứng đó.
Khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, cô phản ứng vô cùng nhanh, vội vàng che mắt con gái lại, mặt cứng ngắc, nhìn bọn họ với ánh mắt phức tạp: "Xin lỗi đã quấy rầy."
Có phải cô ấy đang nghĩ bọn họ đang lạm dụng tư quyền để làm chuyện xấu với con gái nhà người ta không?
Nói xong, cô nhanh chóng muốn đóng cửa, Lan Thiện Văn hốt hoảng gọi cô lại: "Đồng chí Úc, không phải như cô nhìn thấy đâu!"
Ngô Tụng Trúc cũng liến thoắng giải thích: "Cô Úc, thật ra cô gái này bị bệnh, chúng tôi đang giúp cô ấy chữa bệnh."
"Ồ, ra thế, vậy thì tôi càng không thể làm phiền hai bác sĩ." Úc Tuyền Thu cười như không cười, nhìn họ mà nói.
Bị cô ấy nói thế, hai người họ cứ như thực sự trở thành hai kẻ xấu tùy tiện làm hại con gái nhà lành.
Lan Thiện Văn và Ngô Tụng Trúc nhìn nhau, trong ánh mắt nhau đều có chút bất lực.
Thôi xong, nếu Úc Tuyền Thu phao tin ra ngoài, sợ rằng bọn họ khó có thể rửa sạch tội.
Úc Tuyền Thu không có ý định rêu rao chuyện của bọn họ, càng không định rời đi. Cô ôm đứa nhỏ đi vào cửa, ánh mắt đáp lên người cô gái không ngừng giãy giụa, nhìn một lúc mới nhíu mày nói: "Đây không phải cô Sáu sao?"
Lan Thiện Văn đáp: "Sao vậy, cô biết cô ấy à?"
"Biết nhưng không quen, chỉ là biết một số chuyện về cô ấy." Úc Tuyền Thu thản nhiên nói, bỏ xuống bàn tay che mắt con gái.
Nói đến cái danh "giày rách"* khét tiếng nhất trong xưởng thép, nếu Úc Tuyền Thu xếp số một, cô Sáu này chắc chắn xếp thứ hai.
*Giày rách (破鞋): chỉ người phụ nữ lẳng lơ, có quan hệ bất chính bừa bãi.
Úc Tuyền Thu thường ngày rất ít khi tiếp xúc với mọi người trong xưởng thép, vốn dĩ cô chẳng quen biết ai, nhưng cái miệng như đạn dược của đám đàn bà con gái trong xưởng khiến cô muốn không quen biết cũng khó.
Không ai biết họ tên cô Sáu là gì, bởi cô ấy chạy đến xưởng thép một mình, chưa ai từng thấy cha mẹ cô ấy.
Nhưng theo lời kể của chính cô, cô là con thứ sáu trong nhà, cha mẹ đều là bần nông, thực sự không cầm cự nổi cuộc sống nên bán cô cho một ông già, cô vì không chịu được cuộc hôn nhân cưỡng ép này mà bỏ chạy tới đây.
Vì vậy, những người trong xưởng thép gọi cô là Sáu. Nhưng từ sau khi Sáu đến xưởng thép, mỗi đêm đều chăn gối nồng nàn với một người đàn ông, thế là được những người đàn ông nhiều chuyện đặt cho một cái tên mỹ miều là "cô Sáu nhỏ".
Cô Sáu có mối quan hệ rất rộng trong xưởng thép, dẫu cho cô là loại người dụ dỗ đàn ông của những người phụ nữ khác, nhưng trời thương cho cô có cái miệng dẻo, mặt mũi lanh lợi, cũng rất giỏi tạo dựng mối quan hệ với đủ loại đàn bà cô bác.
Gặp bà thím nào cũng gọi tiếng chị ngọt xớt. Thế là người ta không sỉ nhục cô nữa, ngoài mặt vẫn sẽ gọi một tiếng "cô Sáu" một cách trìu mến.
Không giống Úc Tuyền Thu, khi mọi người nhìn thấy Úc Tuyền Thu, dù thẳng mặt hay là sau lưng, họ đều gọi cô là con hồ ly tinh.
Cho nên khi những người trong xưởng thép xếp hạng cái danh "giày rách", họ xếp cô Sáu đứng thứ hai, còn cô thì coi như hoàn toàn xứng đáng đứng ở vị trí số một.
Vốn dĩ làm quả phụ đã bị nhiều lời đàm tiếu, huống chi, chưa một ai từng thấy chồng cô, chỉ thấy cô ôm con gái nhỏ, lời đồn đại không chất thành núi mới là chuyện lạ.
Úc Tuyền Thu chỉ đơn giản nói với họ chuyện cô ấy biết, tất nhiên, cô bỏ qua chi tiết "danh sách giày rách", sau đó, Lan Thiện Văn cũng nói sơ qua đôi điều về cô Sáu.
"Ồ, nói vậy, nguyên nhân đêm nào cô ấy cũng tìm đàn ông là vì có bệnh sao?" Úc Tuyền Thu nhướng mày hỏi.
Lan Thiện Văn gật đầu: "Đúng thế."
Nghe xong, Úc Tuyền Thu mỉm cười, hỏi lại cô: "Ồ, tìm đàn ông là vì có bệnh, vậy tìm phụ nữ có tính là bệnh không?"
Lan Thiện Văn bị hỏi mà chết lặng, phải một lúc sau cô mới hiểu Úc Tuyền Thu vừa nói cái gì, lúng túng nói: "Cái gì?"
"Có lẽ bác sĩ Lan không biết." Úc Tuyền Thu chậm rãi cười: "Trong xưởng thép chúng tôi cũng có vài người thích phụ nữ. Cô Sáu đi đến đâu người thích đến đấy, nghe nói cô Sáu cũng có chút quan hệ với những người phụ nữ ấy."
Đang nói, ánh mắt Úc Tuyền Thu chạm đến nơi cổ áo bị xé rách của Lan Thiện Văn. Úc Tuyền Thu kéo dài giọng điệu, cười nói: "Đương nhiên, người đẹp như bác sĩ Lan sợ là sẽ gây thương nhớ đấy. Không chỉ đàn ông nhìn thấy sẽ bỏng tim, ngay cả phụ nữ cũng không kìm được rung động. Bác sĩ Lan nói xem, có phải không?"
Lan Thiện Văn cười khó xử, giả vờ không hiểu ý cô muốn nói gì, đành chuyển chủ đề: "Đồng chí Úc đến đây có việc gì sao, bệnh của Mục Mục vẫn chưa đỡ nhỉ, ở đây tôi còn vài viên aspirin, cô cầm về cho con uống đi, con bé còn nhỏ, chỉ cần một ít là đủ."
Dịu dàng nói xong, cô quay người đi lấy đồ, sau đó bước tới trước mặt Úc Tuyền Thu, gói mấy viên thuốc vào một tờ giấy nháp sạch sẽ, đưa cho Úc Tuyền Thu, rồi cười nhìn cô bé trong lòng: "Mục Mục, con còn nhận ra cô không?"
......