Chương 1: Chơi Chán, Tôi Sẽ Cân Nhắc Thả Cô Đi
"Ưm, đau...”
Diệp Hoan Nhan đang ngủ đột nhiên bị đau tỉnh dậy kêu thành tiếng.
Người người đàn ông vốn nên ngủ cạnh bên cô không biết tỉnh từ khi nào, đang thô bạo chiếm hữu cô.
Đây đã là lần thứ năm trong tối nay rồi.
Không biết qua bao lâu, người đàn ông mới dần dần dừng lại.
Anh xoay mình xuống giường, lười biếng đi về phía phòng tắm.
"Nhớ giải quyết cho tốt, đừng có mà mang thai rồi chơi chiêu tình cảm với bà nội tôi, tôi sẽ không mắc bẫy này đâu."
Sau tiếng đóng cửa thanh thuý là tiếng nước chảy tí tách từ trong phòng tắm truyền tới, hoàn toàn ngăn cách lời của Lăng Hàn.
Diệp Hoan Nhan mở mắt ra, nhìn chằm chằm trần nhà trên đỉnh đầu, theo đó là nét đỏ ửng trên mặt từng chút một rút đi, vẻ tái nhợt dần hiện lên.
A... nhớ giải quyết tốt?
Cô cười giễu một tiếng, giống như đã quen với giọng điệu đó của người đàn ông.
Đúng vậy, anh hận cô tận xương, làm sao có thể để cho cô mang thai con của anh?
...
Lúc Diệp Hoan Nhan tỉnh lại lần nữa, trời đã sáng choang, vị trí bên cạnh lạnh băng.
Cô kéo lê cơ thể đau nhức, tắm rửa qua loa rồi búi mái tóc xốc xếch lên, thay chiếc đầm dài màu xanh, lại thoa chút phấn lên che lại từng vết hôn xanh tím trên cổ.
Dưới lầu, mấy người giúp việc đứng vòng quanh bàn ăn hầu hạ, Lăng Hàn như không xương tựa vào ghế, dao nĩa trong nhấc lên để xuống, vừa ưu nhã lại cao quý.
Ánh mắt để ý đến cô đứng ở cầu thang, dao nĩa trong tay anh khẽ dừng một chút, lơ đãng nói: “Ban nãy bà nội gọi điện thoại tới, bảo thứ bảy tôi mang cô về nhà cũ."
Vừa nói, anh lại cắt một miếng thịt bò bít tết nhỏ bỏ vào trong miệng.
"Trở về... nhà cũ?" Diệp Hoan Nhan có chút chần chờ, cô lê bước xuống bậc thang cuối cùng, trên gò má lớn chừng bàn tay đầy vẻ do dự: “Bà nội có chuyện gì quan trọng sao?"
Nếu không sao bà lại vô duyên vô cớ kêu bọn họ trở về?
Nhưng lời này nghe vào trong tai Lăng Hàn lại chói tai đến lạ, ánh mắt anh bất tri giác phiền muộn xuống, 'keng' một tiếng, dao nĩa va vào chén phát ra tiếng lanh lảnh.
Diệp Hoan Nhan đang ngủ đột nhiên bị đau tỉnh dậy kêu thành tiếng.
Người người đàn ông vốn nên ngủ cạnh bên cô không biết tỉnh từ khi nào, đang thô bạo chiếm hữu cô.
Đây đã là lần thứ năm trong tối nay rồi.
Không biết qua bao lâu, người đàn ông mới dần dần dừng lại.
Anh xoay mình xuống giường, lười biếng đi về phía phòng tắm.
"Nhớ giải quyết cho tốt, đừng có mà mang thai rồi chơi chiêu tình cảm với bà nội tôi, tôi sẽ không mắc bẫy này đâu."
Sau tiếng đóng cửa thanh thuý là tiếng nước chảy tí tách từ trong phòng tắm truyền tới, hoàn toàn ngăn cách lời của Lăng Hàn.
Diệp Hoan Nhan mở mắt ra, nhìn chằm chằm trần nhà trên đỉnh đầu, theo đó là nét đỏ ửng trên mặt từng chút một rút đi, vẻ tái nhợt dần hiện lên.
A... nhớ giải quyết tốt?
Cô cười giễu một tiếng, giống như đã quen với giọng điệu đó của người đàn ông.
Đúng vậy, anh hận cô tận xương, làm sao có thể để cho cô mang thai con của anh?
...
Lúc Diệp Hoan Nhan tỉnh lại lần nữa, trời đã sáng choang, vị trí bên cạnh lạnh băng.
Cô kéo lê cơ thể đau nhức, tắm rửa qua loa rồi búi mái tóc xốc xếch lên, thay chiếc đầm dài màu xanh, lại thoa chút phấn lên che lại từng vết hôn xanh tím trên cổ.
Dưới lầu, mấy người giúp việc đứng vòng quanh bàn ăn hầu hạ, Lăng Hàn như không xương tựa vào ghế, dao nĩa trong nhấc lên để xuống, vừa ưu nhã lại cao quý.
Ánh mắt để ý đến cô đứng ở cầu thang, dao nĩa trong tay anh khẽ dừng một chút, lơ đãng nói: “Ban nãy bà nội gọi điện thoại tới, bảo thứ bảy tôi mang cô về nhà cũ."
Vừa nói, anh lại cắt một miếng thịt bò bít tết nhỏ bỏ vào trong miệng.
"Trở về... nhà cũ?" Diệp Hoan Nhan có chút chần chờ, cô lê bước xuống bậc thang cuối cùng, trên gò má lớn chừng bàn tay đầy vẻ do dự: “Bà nội có chuyện gì quan trọng sao?"
Nếu không sao bà lại vô duyên vô cớ kêu bọn họ trở về?
Nhưng lời này nghe vào trong tai Lăng Hàn lại chói tai đến lạ, ánh mắt anh bất tri giác phiền muộn xuống, 'keng' một tiếng, dao nĩa va vào chén phát ra tiếng lanh lảnh.