Chương 2: Chỉ Là Một Bất Ngờ
741 Words
"Chuyện quan trọng?" Lăng Hàn nhếch môi cười nhạt: “Cô hy vọng bà nội có chuyện gì quan trọng? Hửm?"
Tiếng cười khẽ khó hiểu kia làm Diệp Hoan Nhan nổi da gà, cô đột nhiên trợn to mắt, nhìn anh đứng dậy, cầm áo khoác âu phục lên sau đó từng bước một ép tới gần cô.
Đã nhiều năm rồi, nhưng không thể phủ nhận một chuyện là cô sợ Lăng Hàn, rất sợ rất sợ.
Tính cách âm trầm khó hiểu đó, hành động hung ác đó, luôn khiến trái tim cô run lên vì sợ hãi.
Bất kể là lúc nào, thì cô cũng đều sợ anh.
Giờ phút này, Lăng Hàn cách cô chưa đến nửa thước, hai mắt anh nheo lại độ cong nguy hiểm.
Cô muốn lui về phía sau một bước, nhưng tay vịn cầu thang đã ngăn lại, cô căn bản không có đường lui.
"Nếu như tôi đoán không lầm, cô hy vọng chuyện quan trọng nhất mà bà nội công bố chính là chuyện kết hôn của tôi và cô?”
Đối diện với ánh mắt khiếp sợ của cô, rốt cuộc bước chân Lăng Hàn dừng lại, cơ thể dán chặt vào nhau, vóc người cao lớn thẳng tắp 1m85 của anh hoàn toàn bao phủ cơ thể nhỏ bé của cô.
Bầu không khí nhất thời căng thẳng.
"Em..." Diệp Hoan Nhan trợn mắt, lắc đầu: “Em không có..."
"Đừng phủ nhận, cũng không cần giả vờ vô tội trước tôi mặt. Diệp Hoan Nhan, cô tưởng tôi không biết trong lòng cô có toan tính gì sao?"
Trong giọng nói hoa lệ lười biếng ấy, xen lẫn vẻ châm chọc: “Leo lên giường tôi, có thai con tôi, danh chính ngôn thuận trở thành thiếu phu nhân nhà họ Lăng, từ đây tẩy trắng thân phận con gái riêng bẩn thỉu trước đây của cô."
Người đàn ông nói rất chậm, mỗi một chữ đều phát âm cực kỳ rõ ràng.
Sắc mặt Diệp Hoan Nhan trắng nhợt, cho dù nội tâm đã vô cùng khuất nhục, nhưng vẫn không dám bộc lộ ra dù chỉ một chút.
Cô mạnh mẽ giải thích cho mình: “Không phải như anh nghĩ đâu, lần đó chỉ là một bất ngờ..."
"Bất ngờ?" Lăng Hàn giống như nghe một câu nói rất buồn cười, giọng nói lạnh lẽo ấy như khiến người ta rơi xuống hầm băng: “Ý cô là, cô ngủ trên giường tôi, lại bị bà nội nhìn thấy, đây chỉ là một bất ngờ?"
Sắc mặt Diệp Hoan Nhan đan xen xanh đỏ, ngay giây phút cả người cô lảo đảo sắp ngã, cổ tay bất thình lình bị Lăng Hàn kéo lại, anh dùng cơ thể chống cô ở tay vịn cầu thang.
Tròng mắt đầy ý lạnh kia khóa chặt mặt cô: “Hay là cô thật sự cho là, có bà nội làm núi dựa, cô có thể được như ý nguyện gả cho tôi?"
"Không, không có..." Trên mặt Diệp Hoan Nhan hoàn toàn không còn một giọt máu.
"Cô..."
Vào lúc Lăng Hàn khẽ nhếch đôi môi mỏng, hai cánh cửa biệt thự bỗng nhiên đẩy ra, trợ lý Kiều âu phục giày da cung kính đi tới, đứng yên ở bên người anh: “Cậu Lăng, xe đã chuẩn bị xong, có thể đến công ty rồi."
Bầu không khí giương cung bạt kiếm làm người nghẹt thở.
"Tôi biết rồi." Người đàn ông trầm giọng, tầm mắt lại không rời khỏi mặt Diệp Hoan Nhan.
Kiều Mộ liếc thấy hai người dán sát vào nhau, thức thời cúi đầu xuống, quy củ đứng chờ Lăng Hàn.
"Hàn..." Giữa bờ môi tái nhợt, Diệp Hoan Nhan bật ra một tiếng kêu yếu ớt.
Chỉ thấy cả người Lăng Hàn chấn động, trong tròng mắt lướt qua một cảm xúc, nhưng trong thời gian ngắn nhất đã bị anh thu lại.
Anh nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp trước mặt, cười khẽ, cho là thâm sâu: “Có biết tại sao tôi ngầm cho phép bà nội hành động, để cô ở nơi này không?"
Diệp Hoan Nhan không biết.
Tiến lên đón ánh mắt mù mịt của cô, Lăng Hàn cười nhạo ra tiếng, chậm rãi nói: “Có một bạn tình miễn phí, phàm là đàn ông, sợ là sẽ không ai từ chối."
"Chuyện quan trọng?" Lăng Hàn nhếch môi cười nhạt: “Cô hy vọng bà nội có chuyện gì quan trọng? Hửm?"
Tiếng cười khẽ khó hiểu kia làm Diệp Hoan Nhan nổi da gà, cô đột nhiên trợn to mắt, nhìn anh đứng dậy, cầm áo khoác âu phục lên sau đó từng bước một ép tới gần cô.
Đã nhiều năm rồi, nhưng không thể phủ nhận một chuyện là cô sợ Lăng Hàn, rất sợ rất sợ.
Tính cách âm trầm khó hiểu đó, hành động hung ác đó, luôn khiến trái tim cô run lên vì sợ hãi.
Bất kể là lúc nào, thì cô cũng đều sợ anh.
Giờ phút này, Lăng Hàn cách cô chưa đến nửa thước, hai mắt anh nheo lại độ cong nguy hiểm.
Cô muốn lui về phía sau một bước, nhưng tay vịn cầu thang đã ngăn lại, cô căn bản không có đường lui.
"Nếu như tôi đoán không lầm, cô hy vọng chuyện quan trọng nhất mà bà nội công bố chính là chuyện kết hôn của tôi và cô?”
Đối diện với ánh mắt khiếp sợ của cô, rốt cuộc bước chân Lăng Hàn dừng lại, cơ thể dán chặt vào nhau, vóc người cao lớn thẳng tắp 1m85 của anh hoàn toàn bao phủ cơ thể nhỏ bé của cô.
Bầu không khí nhất thời căng thẳng.
"Em..." Diệp Hoan Nhan trợn mắt, lắc đầu: “Em không có..."
"Đừng phủ nhận, cũng không cần giả vờ vô tội trước tôi mặt. Diệp Hoan Nhan, cô tưởng tôi không biết trong lòng cô có toan tính gì sao?"
Trong giọng nói hoa lệ lười biếng ấy, xen lẫn vẻ châm chọc: “Leo lên giường tôi, có thai con tôi, danh chính ngôn thuận trở thành thiếu phu nhân nhà họ Lăng, từ đây tẩy trắng thân phận con gái riêng bẩn thỉu trước đây của cô."
Người đàn ông nói rất chậm, mỗi một chữ đều phát âm cực kỳ rõ ràng.
Sắc mặt Diệp Hoan Nhan trắng nhợt, cho dù nội tâm đã vô cùng khuất nhục, nhưng vẫn không dám bộc lộ ra dù chỉ một chút.
Cô mạnh mẽ giải thích cho mình: “Không phải như anh nghĩ đâu, lần đó chỉ là một bất ngờ..."
"Bất ngờ?" Lăng Hàn giống như nghe một câu nói rất buồn cười, giọng nói lạnh lẽo ấy như khiến người ta rơi xuống hầm băng: “Ý cô là, cô ngủ trên giường tôi, lại bị bà nội nhìn thấy, đây chỉ là một bất ngờ?"
Sắc mặt Diệp Hoan Nhan đan xen xanh đỏ, ngay giây phút cả người cô lảo đảo sắp ngã, cổ tay bất thình lình bị Lăng Hàn kéo lại, anh dùng cơ thể chống cô ở tay vịn cầu thang.
Tròng mắt đầy ý lạnh kia khóa chặt mặt cô: “Hay là cô thật sự cho là, có bà nội làm núi dựa, cô có thể được như ý nguyện gả cho tôi?"
"Không, không có..." Trên mặt Diệp Hoan Nhan hoàn toàn không còn một giọt máu.
"Cô..."
Vào lúc Lăng Hàn khẽ nhếch đôi môi mỏng, hai cánh cửa biệt thự bỗng nhiên đẩy ra, trợ lý Kiều âu phục giày da cung kính đi tới, đứng yên ở bên người anh: “Cậu Lăng, xe đã chuẩn bị xong, có thể đến công ty rồi."
Bầu không khí giương cung bạt kiếm làm người nghẹt thở.
"Tôi biết rồi." Người đàn ông trầm giọng, tầm mắt lại không rời khỏi mặt Diệp Hoan Nhan.
Kiều Mộ liếc thấy hai người dán sát vào nhau, thức thời cúi đầu xuống, quy củ đứng chờ Lăng Hàn.
"Hàn..." Giữa bờ môi tái nhợt, Diệp Hoan Nhan bật ra một tiếng kêu yếu ớt.
Chỉ thấy cả người Lăng Hàn chấn động, trong tròng mắt lướt qua một cảm xúc, nhưng trong thời gian ngắn nhất đã bị anh thu lại.
Anh nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp trước mặt, cười khẽ, cho là thâm sâu: “Có biết tại sao tôi ngầm cho phép bà nội hành động, để cô ở nơi này không?"
Diệp Hoan Nhan không biết.
Tiến lên đón ánh mắt mù mịt của cô, Lăng Hàn cười nhạo ra tiếng, chậm rãi nói: “Có một bạn tình miễn phí, phàm là đàn ông, sợ là sẽ không ai từ chối."