Chương 14
14 Em bị thương rồi
766 Words
Diệp Hoan Nhan đi theo phía sau, nhiều lần muốn rút tay về: “Tiêu Nguyệt, tớ muốn về."
Thời gian Lăng Hàn cho cô là mười giờ, một lát nữa sẽ đến, cô không muốn ngỗ nghịch làm trái ý của anh, lại gây ra chuyện gì.
"Chờ một chút, chờ một chút!" Quý Tiêu Nguyệt kích động kéo cô, rất nhanh có thể đến lượt ký tên rồi!
Không thể dễ dàng buông tha được!
Diệp Hoan Nhan cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là người lên xin chữ ký thật sự quá nhiều, cô bị chen lấn đến không thở nổi, không biết từ lúc nào Quý Tiêu Nguyệt đã buông tay cô ra, cách cô thật nhiều cái đầu.
Diệp Hoan Nhan dứt khoát muốn rời khỏi đoàn người trước, liền cố gắng chen ra bên ngoài.
Cũng không biết là ai lấy khuỷu tay đẩy cô, hơn nữa cô mang giày cao gót trên mắt cá chân, mất thăng bằng, lảo đảo đã bị người đụng ngã xuống đất.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, nhanh đến mức tất cả mọi người không kịp phản ứng, cánh tay bị trầy da trên mặt đất lại bị một đôi giày giẫm lên.
"A!" Đau quá!
Đám người vốn ồn ào, lập tức càng thêm hỗn loạn.
Có người ngã xuống!
Vô số đôi chân lắc lư trước mắt Diệp Hoan Nhan, cô cố hết sức đứng lên, lại không biết ai đẩy cô một cái, ngã lại trên mặt đất.
Từ trong đám người một giọng nói truyền đến tai Tô Niên Hoa, tay anh đang chuyên tâm cầm bút dừng một chút, ánh mắt trầm tĩnh nhìn về phía ồn ào huyên náo xa xa: “Xảy ra chuyện gì?"
Fan nhỏ đang chờ xin chữ ký cười híp mắt nói: “Đừng quản đừng quản, Niên Hoa Niên Hoa, giúp em ký tên trước đi? Em đã chờ rất lâu rồi!"
Quý Tiêu Nguyệt xếp sau cô ấy, cố gắng vươn cánh tay trắng nõn qua: “Đúng đúng đúng, nam thần Niên Hoa, cũng nhanh ký giúp em một cái đi!"
Phía sau còn có người ồn ào.
Tô Niên Hoa lại nhíu mày, thân thể cao to đứng lặng trong đám người đã đặc biệt nổi bật, anh thu hồi động tác, xoay người nói nhỏ vài tiếng với người đại diện bên cạnh.
Vẻ mặt người đại diện ngạc nhiên nhìn chằm chằm anh, vừa định phản bác một tiếng, Tô Niên Hoa đã đưa bút trong tay vào trong tay anh ta, sau đó vẫn đẩy đám người ra đi xuống sân khấu.
Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, phần ký tên chỉ là phúc lợi của anh dành cho fan, anh không muốn vì vậy mà khiến bất cứ ai bị thương.
Trong nháy mắt hành động của Tô Niên Hoa khiến cho một đám xôn xao, càng nhiều fan nữ vọt đến phía anh.
Người đại diện thấy tình hình có chút không ổn, nhanh chóng căn dặn an ninh: “Còn đứng ngơ ra đó làm gì? Mau đuổi theo!"
Vì vậy, đám người chen chúc, bị mấy người nhân viên an ninh nhường ra một lối đi chật hẹp, cuối đám người bị đẩy ra, là Diệp Hoan Nhan té ngã trên mặt đất vẫn còn đau.
Cô cúi đầu nhìn vết thương trên cánh tay trắng nõn.
Hoàn toàn không chú ý tới bầu không khí khác thường của toàn hội trường.
"Hoan Nhan!" Xoay người lại, Quý Tiêu Nguyệt tinh mắt nhận ra người té ngã trên mặt đất không phải là Diệp Hoan Nhan sao!
Nhưng cũng chính là một tiếng 'Hoan Nhan' này của cô, thành công làm cho bước chân Tô Niên Hoa dừng lại.
Anh không chớp mắt nhìn chằm chằm vẻ mặt đau đớn của cô gái nhỏ kia, mái tóc dài thanh tú bao lấy khuôn mặt nhỏ nhắn to chỉ bằng bàn tay của cô, ngay cả ánh đèn ban đêm không đủ mạnh, anh vẫn cảm nhận được cảm giác quen thuộc mãnh liệt kia.
Là cô ấy!
Anh chỉ giật mình một giây, hai chân thon dài liền bước nhanh hơn, ba bước thành hai bước đi tới trước mặt cô.
“Em bị thương rồi.”
Cổ tay bị thương bỗng truyền đến một tia ấm áp, cùng với tiếng nói dịu dàng như ngọc bên tai, Diệp Hoan Hoan kinh ngạc ngẩng mặt lên, chạm vào đôi mắt xanh thẩm sâu sắc bên trong con ngươi.
766 Words
Diệp Hoan Nhan đi theo phía sau, nhiều lần muốn rút tay về: “Tiêu Nguyệt, tớ muốn về."
Thời gian Lăng Hàn cho cô là mười giờ, một lát nữa sẽ đến, cô không muốn ngỗ nghịch làm trái ý của anh, lại gây ra chuyện gì.
"Chờ một chút, chờ một chút!" Quý Tiêu Nguyệt kích động kéo cô, rất nhanh có thể đến lượt ký tên rồi!
Không thể dễ dàng buông tha được!
Diệp Hoan Nhan cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là người lên xin chữ ký thật sự quá nhiều, cô bị chen lấn đến không thở nổi, không biết từ lúc nào Quý Tiêu Nguyệt đã buông tay cô ra, cách cô thật nhiều cái đầu.
Diệp Hoan Nhan dứt khoát muốn rời khỏi đoàn người trước, liền cố gắng chen ra bên ngoài.
Cũng không biết là ai lấy khuỷu tay đẩy cô, hơn nữa cô mang giày cao gót trên mắt cá chân, mất thăng bằng, lảo đảo đã bị người đụng ngã xuống đất.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, nhanh đến mức tất cả mọi người không kịp phản ứng, cánh tay bị trầy da trên mặt đất lại bị một đôi giày giẫm lên.
"A!" Đau quá!
Đám người vốn ồn ào, lập tức càng thêm hỗn loạn.
Có người ngã xuống!
Vô số đôi chân lắc lư trước mắt Diệp Hoan Nhan, cô cố hết sức đứng lên, lại không biết ai đẩy cô một cái, ngã lại trên mặt đất.
Từ trong đám người một giọng nói truyền đến tai Tô Niên Hoa, tay anh đang chuyên tâm cầm bút dừng một chút, ánh mắt trầm tĩnh nhìn về phía ồn ào huyên náo xa xa: “Xảy ra chuyện gì?"
Fan nhỏ đang chờ xin chữ ký cười híp mắt nói: “Đừng quản đừng quản, Niên Hoa Niên Hoa, giúp em ký tên trước đi? Em đã chờ rất lâu rồi!"
Quý Tiêu Nguyệt xếp sau cô ấy, cố gắng vươn cánh tay trắng nõn qua: “Đúng đúng đúng, nam thần Niên Hoa, cũng nhanh ký giúp em một cái đi!"
Phía sau còn có người ồn ào.
Tô Niên Hoa lại nhíu mày, thân thể cao to đứng lặng trong đám người đã đặc biệt nổi bật, anh thu hồi động tác, xoay người nói nhỏ vài tiếng với người đại diện bên cạnh.
Vẻ mặt người đại diện ngạc nhiên nhìn chằm chằm anh, vừa định phản bác một tiếng, Tô Niên Hoa đã đưa bút trong tay vào trong tay anh ta, sau đó vẫn đẩy đám người ra đi xuống sân khấu.
Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, phần ký tên chỉ là phúc lợi của anh dành cho fan, anh không muốn vì vậy mà khiến bất cứ ai bị thương.
Trong nháy mắt hành động của Tô Niên Hoa khiến cho một đám xôn xao, càng nhiều fan nữ vọt đến phía anh.
Người đại diện thấy tình hình có chút không ổn, nhanh chóng căn dặn an ninh: “Còn đứng ngơ ra đó làm gì? Mau đuổi theo!"
Vì vậy, đám người chen chúc, bị mấy người nhân viên an ninh nhường ra một lối đi chật hẹp, cuối đám người bị đẩy ra, là Diệp Hoan Nhan té ngã trên mặt đất vẫn còn đau.
Cô cúi đầu nhìn vết thương trên cánh tay trắng nõn.
Hoàn toàn không chú ý tới bầu không khí khác thường của toàn hội trường.
"Hoan Nhan!" Xoay người lại, Quý Tiêu Nguyệt tinh mắt nhận ra người té ngã trên mặt đất không phải là Diệp Hoan Nhan sao!
Nhưng cũng chính là một tiếng 'Hoan Nhan' này của cô, thành công làm cho bước chân Tô Niên Hoa dừng lại.
Anh không chớp mắt nhìn chằm chằm vẻ mặt đau đớn của cô gái nhỏ kia, mái tóc dài thanh tú bao lấy khuôn mặt nhỏ nhắn to chỉ bằng bàn tay của cô, ngay cả ánh đèn ban đêm không đủ mạnh, anh vẫn cảm nhận được cảm giác quen thuộc mãnh liệt kia.
Là cô ấy!
Anh chỉ giật mình một giây, hai chân thon dài liền bước nhanh hơn, ba bước thành hai bước đi tới trước mặt cô.
“Em bị thương rồi.”
Cổ tay bị thương bỗng truyền đến một tia ấm áp, cùng với tiếng nói dịu dàng như ngọc bên tai, Diệp Hoan Hoan kinh ngạc ngẩng mặt lên, chạm vào đôi mắt xanh thẩm sâu sắc bên trong con ngươi.