Chương 13
13 Anh ấy là nam thần của tớ
798 Words
Thật vất vả chen vỡ đầu mới đến trước mặt Diệp Hoan Nhan, Quý Tiêu Nguyệt kéo cánh tay cô: “Coi như đúng lúc, đi thôi đi thôi! Tớ vừa mới đổi được vé!"
Nói xong, còn không quên đem bỏng ngô trong lòng đưa cho Diệp Hoan Nhan.
Diệp Hoan Nhan bị cô ấy túm lấy, lảo đảo xuyên qua đám ngươi, vài lần suýt nữa té ngã.
“Tiêu Nguyệt, cậu chậm một chút chậm một chút!" Cô lầu bầu: “Tô Niên Hoa này đáng để cậu làm đến mức này luôn hả?"
"Đến mức chứ, đến mức chứ!" Bước chân Quý Tiêu Nguyệt không chậm lại chút nào, cứng rắn kéo cô đi một đường từ phía Nam quảng trường vòng lên sân khấu.
Trên sân khấu đã tiếng người huyên náo, giương mặt trái tim thiếu nữ nhộn nhịp của Quý Tiêu Nguyệt có hơi kích động: “Tớ nói cho cậu biết, Tô Niên Hoa chính là nam thần ngàn năm không thay đổi trong lòng tớ! Tớ chờ thời khắc này đã rất lâu rồi đấy!”
Diệp Hoan Nhan buồn cười nhìn cô ấymột cái, không lên tiếng.
Buổi biểu diễn bắt đầu vào khoảng 7 giờ, khi hoàng hôn buông xuống, ánh đèn sân khấu kiều diễm sáng lên, âm thanh chấn động khiến màng nhĩ cô sắp thủng tới nơi.
“Hello, xin chào mọi ngươi, tôi là Tô Niên Hoa.” Giọng nói khàn khàn mê người vang lên, một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục đơn giản từ trên thang máy sân khấu chậm rãi đi xuống, trong tay cầm micro.
"A aaaaaaaa! Tô Niên Hoa! Tô Niên Hoa! Tô Niên Hoa!" Tiếng hò hét liên tục.
"Tô Niên Hoa! Chúng em yêu anh!" Nhóm fan lại tiếp tục bạo động.
Diệp Hoan Hoan đang hốt hoảng, cảm thấy giọng nói này giống như đã từng quen biết, cổ tay liền bị Quý Tiêu Nguyệt nắm đau: “Nam thần! Nam thần của tớ! Nam thần của tớ đến rồi! Lát nữa tớ nhất định phải đi xin chữ ký của anh ấy!"
Không ngờ rằng, Quý Tiêu Nguyệt cũng có mặt này, một lòng, điên cuồng vì một người đàn ông.
Nương theo ánh đèn sân khấu xoay tròn, Diệp Hoan Nhan nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô ấy, nhất thời có chút hâm mộ. T?u?ệ? ha? luô? có ?ại ⩵ TRÙ?TR ?YỆ?.v? ⩵
Điên cuồng...
Thời gian tuyệt với mà cô từng điên cuồng, là ở trung học, trước khi cô vào nhà họ Lăng.
“Bài hát đầu tiên tôi hát hôm nay, tên là “Truy Mộng”, tôi tin tưởng mỗi người đang ngồi ở đây, trong lòng đều sẽ có một đoạn hồi ức khó có thể quên nhưng lại khó có thể nói ra, chúng mãi mãi bị chôn vùi trong trái tim chúng ta, giống như là một bí mật.”
"Vậy bây giờ tôi muốn nói cho các vị đang ngồi đây là, nếu như bí mật không nói ra, sẽ mãi mãi trở thành một bí mật. Cho nên, tôi viết ra bài "Truy Mộng" này, hy vọng mọi người dũng cảm theo đuổi, ánh trăng sáng trong lòng mọi người, cảm ơn!"
Âm thanh này, từ tính lại ôn nhu, giống như là mặt trời ấm áp trong ngày đông, làm cho cả người đều ấm áp lên.
Cùng với lời nói của Tô Niên Hoa vừa kết thúc, lại là một trận reo hò, sau đó khúc dương cầm tươi đẹp chậm rãi vang lên.
Tiếng hát của anh thật sự rất êm tai, sức lan tỏa rất mạnh, mang theo ưu sầu nhàn nhạt.
Dường như có thể khiến người ta lập tức nhớ lại rất nhiều chuyện cũ năm xưa.
"Ô ô, nghe thật hay, thật cảm động." Quý Tiêu Nguyệt lấy khăn giấy ra lau nước mắt.
Trên sân khấu còn có rất nhiều người khẽ hát theo Tô Niên Hoa: “Yêu vô biên, hận cũng xa, nước sông từ từ, cô gái, em có hiểu tâm ý của tôi hay không?"
Trong lòng Diệp Hoan Nhan lặng lẽ lọc bỏ ca từ, suy nghĩ trôi theo tiếng ca này, những năm tháng tươi đẹp kia, giống như lập tức sống lại trong đầu.
Ở sâu trong ấn tượng của cô, cũng từng có một người, giọng hát như vậy.
Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, đã gần mười giờ.
Các fan ào ào xông lên sân khấu tranh nhau xin chữ ký.
Quý Tiêu Nguyệt cũng không chịu thua thiệt, kéo Diệp Hoan Nhan vọt vào trong dòng người, vén tay áo lên, cánh tay trắng nõn lộ ra: “Em cũng muốn! Niên Hoa, ký cho em với! Ký cho với!"
798 Words
Thật vất vả chen vỡ đầu mới đến trước mặt Diệp Hoan Nhan, Quý Tiêu Nguyệt kéo cánh tay cô: “Coi như đúng lúc, đi thôi đi thôi! Tớ vừa mới đổi được vé!"
Nói xong, còn không quên đem bỏng ngô trong lòng đưa cho Diệp Hoan Nhan.
Diệp Hoan Nhan bị cô ấy túm lấy, lảo đảo xuyên qua đám ngươi, vài lần suýt nữa té ngã.
“Tiêu Nguyệt, cậu chậm một chút chậm một chút!" Cô lầu bầu: “Tô Niên Hoa này đáng để cậu làm đến mức này luôn hả?"
"Đến mức chứ, đến mức chứ!" Bước chân Quý Tiêu Nguyệt không chậm lại chút nào, cứng rắn kéo cô đi một đường từ phía Nam quảng trường vòng lên sân khấu.
Trên sân khấu đã tiếng người huyên náo, giương mặt trái tim thiếu nữ nhộn nhịp của Quý Tiêu Nguyệt có hơi kích động: “Tớ nói cho cậu biết, Tô Niên Hoa chính là nam thần ngàn năm không thay đổi trong lòng tớ! Tớ chờ thời khắc này đã rất lâu rồi đấy!”
Diệp Hoan Nhan buồn cười nhìn cô ấymột cái, không lên tiếng.
Buổi biểu diễn bắt đầu vào khoảng 7 giờ, khi hoàng hôn buông xuống, ánh đèn sân khấu kiều diễm sáng lên, âm thanh chấn động khiến màng nhĩ cô sắp thủng tới nơi.
“Hello, xin chào mọi ngươi, tôi là Tô Niên Hoa.” Giọng nói khàn khàn mê người vang lên, một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục đơn giản từ trên thang máy sân khấu chậm rãi đi xuống, trong tay cầm micro.
"A aaaaaaaa! Tô Niên Hoa! Tô Niên Hoa! Tô Niên Hoa!" Tiếng hò hét liên tục.
"Tô Niên Hoa! Chúng em yêu anh!" Nhóm fan lại tiếp tục bạo động.
Diệp Hoan Hoan đang hốt hoảng, cảm thấy giọng nói này giống như đã từng quen biết, cổ tay liền bị Quý Tiêu Nguyệt nắm đau: “Nam thần! Nam thần của tớ! Nam thần của tớ đến rồi! Lát nữa tớ nhất định phải đi xin chữ ký của anh ấy!"
Không ngờ rằng, Quý Tiêu Nguyệt cũng có mặt này, một lòng, điên cuồng vì một người đàn ông.
Nương theo ánh đèn sân khấu xoay tròn, Diệp Hoan Nhan nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô ấy, nhất thời có chút hâm mộ. T?u?ệ? ha? luô? có ?ại ⩵ TRÙ?TR ?YỆ?.v? ⩵
Điên cuồng...
Thời gian tuyệt với mà cô từng điên cuồng, là ở trung học, trước khi cô vào nhà họ Lăng.
“Bài hát đầu tiên tôi hát hôm nay, tên là “Truy Mộng”, tôi tin tưởng mỗi người đang ngồi ở đây, trong lòng đều sẽ có một đoạn hồi ức khó có thể quên nhưng lại khó có thể nói ra, chúng mãi mãi bị chôn vùi trong trái tim chúng ta, giống như là một bí mật.”
"Vậy bây giờ tôi muốn nói cho các vị đang ngồi đây là, nếu như bí mật không nói ra, sẽ mãi mãi trở thành một bí mật. Cho nên, tôi viết ra bài "Truy Mộng" này, hy vọng mọi người dũng cảm theo đuổi, ánh trăng sáng trong lòng mọi người, cảm ơn!"
Âm thanh này, từ tính lại ôn nhu, giống như là mặt trời ấm áp trong ngày đông, làm cho cả người đều ấm áp lên.
Cùng với lời nói của Tô Niên Hoa vừa kết thúc, lại là một trận reo hò, sau đó khúc dương cầm tươi đẹp chậm rãi vang lên.
Tiếng hát của anh thật sự rất êm tai, sức lan tỏa rất mạnh, mang theo ưu sầu nhàn nhạt.
Dường như có thể khiến người ta lập tức nhớ lại rất nhiều chuyện cũ năm xưa.
"Ô ô, nghe thật hay, thật cảm động." Quý Tiêu Nguyệt lấy khăn giấy ra lau nước mắt.
Trên sân khấu còn có rất nhiều người khẽ hát theo Tô Niên Hoa: “Yêu vô biên, hận cũng xa, nước sông từ từ, cô gái, em có hiểu tâm ý của tôi hay không?"
Trong lòng Diệp Hoan Nhan lặng lẽ lọc bỏ ca từ, suy nghĩ trôi theo tiếng ca này, những năm tháng tươi đẹp kia, giống như lập tức sống lại trong đầu.
Ở sâu trong ấn tượng của cô, cũng từng có một người, giọng hát như vậy.
Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, đã gần mười giờ.
Các fan ào ào xông lên sân khấu tranh nhau xin chữ ký.
Quý Tiêu Nguyệt cũng không chịu thua thiệt, kéo Diệp Hoan Nhan vọt vào trong dòng người, vén tay áo lên, cánh tay trắng nõn lộ ra: “Em cũng muốn! Niên Hoa, ký cho em với! Ký cho với!"