Chương 12
Tô Niên Hoa, là anh
Tôi ngại bẩn...
Tôi ngại bẩn...
Giọng nói này, lặp đi lặp lại giống như ma quỷ ở bên tai Diệp Hoan, giống như một chậu nước lạnh dập tắt ngọn lửa trong lòng cô, làm cho toàn thân cô lạnh như băng.
"Dừng xe!" Cô nghe thấy giọng nói run rẩy của mình.
Nhưng Lăng Hàn giống như không nghe thấy, vẫn làm theo ý mình tiếp tục lái xe như cũ.
“Dừng xe! Em muốn xuống xe!" Cô lặp lại một lần nữa, từng chữ từng chữ, đủ để chứng minh cô nghiêm túc.
Lăng Hàn nhìn cô một cái, môi mỏng gợi lên nụ cười nghiền ngẫm, ngoài ý muốn anh không có phản bác cô, mà trực tiếp kéo phanh tay: “Két…” một tiếng, lốp xe cùng mặt đất ma sát ra tiếng bén nhọn.
Xe dừng lại ở ngã tư cách quảng trường Thanh Niên một trăm mét.
Mặt Diệp Hoan rũ xuống, không thể chờ đợi được đẩy cửa xe ra, giống như phía sau có thú đuổi theo, chạy khỏi xe.
“Trước mười giờ tối, tôi muốn thấy cô ở nhà.” Cô thuận tay đóng cửa xe, đồng thời bên trong xe truyền đến giọng nói thờ ơ của Lăng Hàn.
Giống như là mệnh lệnh.
Ngón tay cầm túi xách của cô siết chặt, quyết tâm, ‘cạch' một tiếng mạnh mẽ đóng cửa xe lại.
Cửa kính mờ, ngăn cách khuôn mặt tuấn tú yêu dã của người đàn ông, anh từng chút từng chút hạ cửa kính xe xuống, đưa mắt nhìn cô băng qua đường, ngón tay kẹp đầu thuốc lá nhẹ nhàng run lên hai cái, sau đó dập tắt tàn thuốc.
Khói thuốc làm mờ gương mặt xinh đẹp của anh, với nụ cười dưới đáy mắt.
Trên màn hình LED lớn trên đường phố, nữ phát thanh viên đang tiến hành một thông báo:
"Nghe đồn rạng sáng hôm nay, ca sĩ thần tượng Tô Niên Hoa ở nước ngoài đã đến sân bay ngoại ô thành phố, bị hơn một ngàn người hâm mộ trong sân bay chen chúc. Cảnh tượng vô cùng náo động."
Sau đó hình ảnh trên màn hình chuyển, chính là cảnh tượng hò hét ầm ĩ bên trong sân bay.
Tại cổng sân bay có một đám đông người, hơn một ngàn người hâm mộ hò hét ba chữ 'Tô Niên Hoa', còn có người giơ cao bảng hiệu viết 'Tô Niên Hoa' trong tay.
Mà người đàn ông được vây quanh ở giữa, có một gương mặt mê người, lông mày rậm, mũi cao thẳng, còn có một đôi mắt sáng ngời trong suốt màu lam nhạt.
Người đại diện và vệ sĩ ở hai bên mở đường cho anh, người đàn ông mặc âu phục thoải mái bước ra, vẫy tay với fan, đồng thời một đường được đón lên chiếc xe thương vụ bên ngoài sân bay.
Đối với cái tên Tô Niên Hoa này, Lăng Hàn oai phong một cõi giới giải trí đương nhiên không xa lạ.
Nhưng khuôn mặt này…
Khi thấy rõ khuôn mặt này, khóe môi Lăng Hàn đang nhấc lên ý cười bỗng ngưng lại.
Sau đó từng chút một, trở nên âm trầm.
Tô Niên Hoa, vậy mà là anh ta.
Nữ dẫn chương trình lại tiếp tục: “Mà đêm nay, nhất định là đêm không ngủ của chúng ta, ca sĩ thần tượng nổi tiếng Tô Niên Hoa, sẽ tổ chức buổi biểu diễn ở quảng trường Thanh Niên, rốt cuộc sẽ lấy được thành tích như thế nào đây? Chúng ta hãy chờ xem!"
Quảng trường Thanh Niên…
Lăng Hàn bỗng nhớ tới vẻ mặt thấp thỏm bất an khi Diệp Hoan nói chuyện lúc nãy, còn có không kiên nhẫn lúc xuống xe.
Anh nheo đôi mắt hẹp dài lại, ngón tay nắm tay lái, dần dần siết chặt, gân xanh nổi lên.
À… Diệp Hoan Nhan, khó trách cô vội vã như vậy…
……
Diệp Hoan Nhan còn chưa chạy tới cửa Nam quảng trường Thanh Niên, đã bị đám đông chôn vùi.
Gió trời vốn lãnh lẹo, trong tiếng hoan hô nhiệt tình của đám người dường như có tia ấm ấp, trong lòng cô không khỏi nghĩ, Tô Niên Hoa này hot như vậy sao, về phần đám người, trời lạnh như vậy mà chạy đến đây chỉ vì nghe anh hát?
Diệp Hoan Nhan vốn không phải là người theo đuổi ngôi sao, nếu không phải cô đảm nhiệm chức vụ ở Hoan Ngu, e rằng ngay cả tên của một ngôi sao cô cũng không trả lời được.
Huống chi lúc đầu Tô Niên Hoa phát triển ở nước ngoài, cô chỉ nghe nói anh rất nổi tiếng, đối với những chuyện khác, hầu như không để ý đến.
“Hoan Nhan! Hoan Nhan!" Nhìn thấy cô ở xa xa, Quý Tiêu Nguyệt ôm một thùng bỏng ngô lớn, chen tới chen lui trong đám người, vẻ mặt nịnh nọt với người bên ngoài tỏ vẻ áy náy: “Thật ngại quá, làm phiền nhường một chút!"
Tôi ngại bẩn...
Tôi ngại bẩn...
Giọng nói này, lặp đi lặp lại giống như ma quỷ ở bên tai Diệp Hoan, giống như một chậu nước lạnh dập tắt ngọn lửa trong lòng cô, làm cho toàn thân cô lạnh như băng.
"Dừng xe!" Cô nghe thấy giọng nói run rẩy của mình.
Nhưng Lăng Hàn giống như không nghe thấy, vẫn làm theo ý mình tiếp tục lái xe như cũ.
“Dừng xe! Em muốn xuống xe!" Cô lặp lại một lần nữa, từng chữ từng chữ, đủ để chứng minh cô nghiêm túc.
Lăng Hàn nhìn cô một cái, môi mỏng gợi lên nụ cười nghiền ngẫm, ngoài ý muốn anh không có phản bác cô, mà trực tiếp kéo phanh tay: “Két…” một tiếng, lốp xe cùng mặt đất ma sát ra tiếng bén nhọn.
Xe dừng lại ở ngã tư cách quảng trường Thanh Niên một trăm mét.
Mặt Diệp Hoan rũ xuống, không thể chờ đợi được đẩy cửa xe ra, giống như phía sau có thú đuổi theo, chạy khỏi xe.
“Trước mười giờ tối, tôi muốn thấy cô ở nhà.” Cô thuận tay đóng cửa xe, đồng thời bên trong xe truyền đến giọng nói thờ ơ của Lăng Hàn.
Giống như là mệnh lệnh.
Ngón tay cầm túi xách của cô siết chặt, quyết tâm, ‘cạch' một tiếng mạnh mẽ đóng cửa xe lại.
Cửa kính mờ, ngăn cách khuôn mặt tuấn tú yêu dã của người đàn ông, anh từng chút từng chút hạ cửa kính xe xuống, đưa mắt nhìn cô băng qua đường, ngón tay kẹp đầu thuốc lá nhẹ nhàng run lên hai cái, sau đó dập tắt tàn thuốc.
Khói thuốc làm mờ gương mặt xinh đẹp của anh, với nụ cười dưới đáy mắt.
Trên màn hình LED lớn trên đường phố, nữ phát thanh viên đang tiến hành một thông báo:
"Nghe đồn rạng sáng hôm nay, ca sĩ thần tượng Tô Niên Hoa ở nước ngoài đã đến sân bay ngoại ô thành phố, bị hơn một ngàn người hâm mộ trong sân bay chen chúc. Cảnh tượng vô cùng náo động."
Sau đó hình ảnh trên màn hình chuyển, chính là cảnh tượng hò hét ầm ĩ bên trong sân bay.
Tại cổng sân bay có một đám đông người, hơn một ngàn người hâm mộ hò hét ba chữ 'Tô Niên Hoa', còn có người giơ cao bảng hiệu viết 'Tô Niên Hoa' trong tay.
Mà người đàn ông được vây quanh ở giữa, có một gương mặt mê người, lông mày rậm, mũi cao thẳng, còn có một đôi mắt sáng ngời trong suốt màu lam nhạt.
Người đại diện và vệ sĩ ở hai bên mở đường cho anh, người đàn ông mặc âu phục thoải mái bước ra, vẫy tay với fan, đồng thời một đường được đón lên chiếc xe thương vụ bên ngoài sân bay.
Đối với cái tên Tô Niên Hoa này, Lăng Hàn oai phong một cõi giới giải trí đương nhiên không xa lạ.
Nhưng khuôn mặt này…
Khi thấy rõ khuôn mặt này, khóe môi Lăng Hàn đang nhấc lên ý cười bỗng ngưng lại.
Sau đó từng chút một, trở nên âm trầm.
Tô Niên Hoa, vậy mà là anh ta.
Nữ dẫn chương trình lại tiếp tục: “Mà đêm nay, nhất định là đêm không ngủ của chúng ta, ca sĩ thần tượng nổi tiếng Tô Niên Hoa, sẽ tổ chức buổi biểu diễn ở quảng trường Thanh Niên, rốt cuộc sẽ lấy được thành tích như thế nào đây? Chúng ta hãy chờ xem!"
Quảng trường Thanh Niên…
Lăng Hàn bỗng nhớ tới vẻ mặt thấp thỏm bất an khi Diệp Hoan nói chuyện lúc nãy, còn có không kiên nhẫn lúc xuống xe.
Anh nheo đôi mắt hẹp dài lại, ngón tay nắm tay lái, dần dần siết chặt, gân xanh nổi lên.
À… Diệp Hoan Nhan, khó trách cô vội vã như vậy…
……
Diệp Hoan Nhan còn chưa chạy tới cửa Nam quảng trường Thanh Niên, đã bị đám đông chôn vùi.
Gió trời vốn lãnh lẹo, trong tiếng hoan hô nhiệt tình của đám người dường như có tia ấm ấp, trong lòng cô không khỏi nghĩ, Tô Niên Hoa này hot như vậy sao, về phần đám người, trời lạnh như vậy mà chạy đến đây chỉ vì nghe anh hát?
Diệp Hoan Nhan vốn không phải là người theo đuổi ngôi sao, nếu không phải cô đảm nhiệm chức vụ ở Hoan Ngu, e rằng ngay cả tên của một ngôi sao cô cũng không trả lời được.
Huống chi lúc đầu Tô Niên Hoa phát triển ở nước ngoài, cô chỉ nghe nói anh rất nổi tiếng, đối với những chuyện khác, hầu như không để ý đến.
“Hoan Nhan! Hoan Nhan!" Nhìn thấy cô ở xa xa, Quý Tiêu Nguyệt ôm một thùng bỏng ngô lớn, chen tới chen lui trong đám người, vẻ mặt nịnh nọt với người bên ngoài tỏ vẻ áy náy: “Thật ngại quá, làm phiền nhường một chút!"