Chương 11
11 Trong lòng anh không còn người khác
1639 Words
Cách cửa sổ xe, bà cụ Lăng được người giúp việc dìu lưu luyến không rời nói lời tạm biệt với bọn họ, liên tục nhấn mạnh với Lăng Hàn: “Tên nhóc thối, cháu tuyệt đối đừng ức hiếp Hoan Nhan, nếu không bà sẽ là người đầu tiên làm khó cháu!". ??ờ ?m ???m h?yề? ??ùm ~ ???m?? ?ye?﹒?? ~
Người đàn ông dáng người cao to tuấn nhã ngồi ở ghế lái, hai tay thon dài vịn tay lái: “Bà nội, cháu biết rồi, nếu không có chuyện gì thì chúng cháu đi trước."
"Đi đi, đi đi!" bà cụ Lăng xua xua tay.
Diệp Hoan Hoan thở ra một hơi, cũng nhẹ giọng nói: “Bà nội, tạm biệt."
"Bé con, sau khi về đến nhà thì đừng quên nhắn tin cho bà!" bà cụ Lăng lo lắng dặn dò.
Diệp Hoan Hoan dạ một tiếng, còn muốn nói gì đó, Lăng Hàn đã bắt đầu khởi động xe.
Vẻ mặt anh phóng đãng ngang ngạnh, lại giống như có chút không kiên nhẫn, khởi động xe rồinhanh chóng chạy đi, tan vào hoàng hôn sâu thẫm.
Bà cụ Lăng nhìn chằm chằm bóng xe rời đi, còn chưa thu hồi tầm mắt.
Dì Hứa nhin, tiến lên nhẹ giọng hỏi thăm: “Thưa bà, bà cảm thấy, cô Hoan Nhan đi theo thiếu gia, thật sự sẽ có được hạnh phúc sao?"
Bà cụ Lăng thở dài một hơi: “A Hàn là đứa nhỏ tôi nhìn từ nhỏ đến lớn, trong lòng nó suy nghĩ cái gì tôi biết rõ, chỉ sợ đời này, trừ bỏ con bé Hoan Nhan này, trong lòng nó cũng không còn người khác."
Vậy tại sao… Dì Hứa không hiểu: “Tại sao cậu Hàn lại đối xử với cô Hoan Hoan như vậy…"
Cay nghiệt?
Thế nhưng câu nói kế tiếp dì Hứa vẫn kịp thời dừng lại, dù sao bà cũng chỉ là người giúp việc của nhà họ Lăng, không có quyền hỏi quá nhiều.
"Vấn đề này tôi cũng đã suy nghĩ rất lâu... trước kia A Hàn ở chung rất tốt với Hoan Nhan."
Nếu không, bà cũng sẽ không nghĩ cách tác hợp hai người này.
Trừ nguyên nhân này ra, một nguyên nhân khác nữa chính là bà thật sự muốn có một chắt trai sớm một chút.
Nói tới đây, bà cụ Lăng suy nghĩ sâu xa, bà quay đầu hỏi dì Hứa: “A Hàn và Hoan Nhan.... từ khi nào lại biến thành như vậy?"
Dì Hứa suy nghĩ một chút: “Hình như là.... từ sau khi ông chủ và bà chủ qua đời vì tai nạn xe?"
Ông Lăng, cũng chính là cha Lăng Hàn - Lăng Đông Minh, cả đời này tổng cộng ông có hai người vợ.
Người đầu tiên, là mẹ ruột của Lăng Hàn.
Người thứ hai, là mẹ ruột của Diệp Hoan Nhan.
Mà "bà chủ" trong miệng dì Hứa, chính là chỉ người sau.
……
Bên trong xe, hai người trầm mặc không nói.
Diệp Hoan một đường nhìn cảnh sắc bay qua ngoài cửa sổ, Lăng Hàn thì chuyên chú lái xe, một tay châm điếu thuốc, vẻ mặt sáng nắng chiều mưa.
Bên trong xe một mảnh yên tĩnh.
“Ting…” điện thoại của Diệp Hoan Nhan bỗng truyền đến tin nhắn.
Cô mở ra xem, là tin nhắn của Quý Tiêu Nguyệt.
“Hoan Nhan Hoan Nhan, đừng quên đấy, buổi biểu diễn của Tô Niên Hoa ở quảng tường Thanh Niên, tớ ở cửa phía Mam quảng trường chờ cậu!”
Tắt điện thoại đi, Diệp Hoan Nhan nhanh chóng nhìn qua Lăng Hàn, sắc mặt của anh cũng không có gì khác thường.
Cô nghiêng đầu qua: “Cái kia… buổi tối Tiêu Nguyệt hẹn em có việc, trước hết em không về nhà, chờ một lát nữa thả em xuống ở cửa phía Nam quảng trường Thanh Niên là được, buổi tối em sẽ bắt taxi về."
Đôi môi mỏng của Lăng Hàn phun ra một vòng sương khói, cười lạnh liếc cô một cái: “Nghe nói bên cạnh quảng trường Thanh Niên có rất nhiều khách sạn nhỏ, không phải là cô vụng trộm sau lưng tôi?"
“……” Diệp Hoan mở to hai mắt nhìn, hoàn toàn không ngờ tới trong miệng Lăng Hàn lại nói ra câu này.
Không phản bác được, đồng thời đáy lòng còn co rút đau đớn.
Nhưng mà, Lăng Hàn sợ cô đi vụng trộm sao?
Đây là, dấu hiệu ghen tuông?
Lần đầu tiên cô dám suy đoán lớn mật như vậy.
……
1639 Words
Cách cửa sổ xe, bà cụ Lăng được người giúp việc dìu lưu luyến không rời nói lời tạm biệt với bọn họ, liên tục nhấn mạnh với Lăng Hàn: “Tên nhóc thối, cháu tuyệt đối đừng ức hiếp Hoan Nhan, nếu không bà sẽ là người đầu tiên làm khó cháu!". ??ờ ?m ???m h?yề? ??ùm ~ ???m?? ?ye?﹒?? ~
Người đàn ông dáng người cao to tuấn nhã ngồi ở ghế lái, hai tay thon dài vịn tay lái: “Bà nội, cháu biết rồi, nếu không có chuyện gì thì chúng cháu đi trước."
"Đi đi, đi đi!" bà cụ Lăng xua xua tay.
Diệp Hoan Hoan thở ra một hơi, cũng nhẹ giọng nói: “Bà nội, tạm biệt."
"Bé con, sau khi về đến nhà thì đừng quên nhắn tin cho bà!" bà cụ Lăng lo lắng dặn dò.
Diệp Hoan Hoan dạ một tiếng, còn muốn nói gì đó, Lăng Hàn đã bắt đầu khởi động xe.
Vẻ mặt anh phóng đãng ngang ngạnh, lại giống như có chút không kiên nhẫn, khởi động xe rồinhanh chóng chạy đi, tan vào hoàng hôn sâu thẫm.
Bà cụ Lăng nhìn chằm chằm bóng xe rời đi, còn chưa thu hồi tầm mắt.
Dì Hứa nhin, tiến lên nhẹ giọng hỏi thăm: “Thưa bà, bà cảm thấy, cô Hoan Nhan đi theo thiếu gia, thật sự sẽ có được hạnh phúc sao?"
Bà cụ Lăng thở dài một hơi: “A Hàn là đứa nhỏ tôi nhìn từ nhỏ đến lớn, trong lòng nó suy nghĩ cái gì tôi biết rõ, chỉ sợ đời này, trừ bỏ con bé Hoan Nhan này, trong lòng nó cũng không còn người khác."
Vậy tại sao… Dì Hứa không hiểu: “Tại sao cậu Hàn lại đối xử với cô Hoan Hoan như vậy…"
Cay nghiệt?
Thế nhưng câu nói kế tiếp dì Hứa vẫn kịp thời dừng lại, dù sao bà cũng chỉ là người giúp việc của nhà họ Lăng, không có quyền hỏi quá nhiều.
"Vấn đề này tôi cũng đã suy nghĩ rất lâu... trước kia A Hàn ở chung rất tốt với Hoan Nhan."
Nếu không, bà cũng sẽ không nghĩ cách tác hợp hai người này.
Trừ nguyên nhân này ra, một nguyên nhân khác nữa chính là bà thật sự muốn có một chắt trai sớm một chút.
Nói tới đây, bà cụ Lăng suy nghĩ sâu xa, bà quay đầu hỏi dì Hứa: “A Hàn và Hoan Nhan.... từ khi nào lại biến thành như vậy?"
Dì Hứa suy nghĩ một chút: “Hình như là.... từ sau khi ông chủ và bà chủ qua đời vì tai nạn xe?"
Ông Lăng, cũng chính là cha Lăng Hàn - Lăng Đông Minh, cả đời này tổng cộng ông có hai người vợ.
Người đầu tiên, là mẹ ruột của Lăng Hàn.
Người thứ hai, là mẹ ruột của Diệp Hoan Nhan.
Mà "bà chủ" trong miệng dì Hứa, chính là chỉ người sau.
……
Bên trong xe, hai người trầm mặc không nói.
Diệp Hoan một đường nhìn cảnh sắc bay qua ngoài cửa sổ, Lăng Hàn thì chuyên chú lái xe, một tay châm điếu thuốc, vẻ mặt sáng nắng chiều mưa.
Bên trong xe một mảnh yên tĩnh.
“Ting…” điện thoại của Diệp Hoan Nhan bỗng truyền đến tin nhắn.
Cô mở ra xem, là tin nhắn của Quý Tiêu Nguyệt.
“Hoan Nhan Hoan Nhan, đừng quên đấy, buổi biểu diễn của Tô Niên Hoa ở quảng tường Thanh Niên, tớ ở cửa phía Mam quảng trường chờ cậu!”
Tắt điện thoại đi, Diệp Hoan Nhan nhanh chóng nhìn qua Lăng Hàn, sắc mặt của anh cũng không có gì khác thường.
Cô nghiêng đầu qua: “Cái kia… buổi tối Tiêu Nguyệt hẹn em có việc, trước hết em không về nhà, chờ một lát nữa thả em xuống ở cửa phía Nam quảng trường Thanh Niên là được, buổi tối em sẽ bắt taxi về."
Đôi môi mỏng của Lăng Hàn phun ra một vòng sương khói, cười lạnh liếc cô một cái: “Nghe nói bên cạnh quảng trường Thanh Niên có rất nhiều khách sạn nhỏ, không phải là cô vụng trộm sau lưng tôi?"
“……” Diệp Hoan mở to hai mắt nhìn, hoàn toàn không ngờ tới trong miệng Lăng Hàn lại nói ra câu này.
Không phản bác được, đồng thời đáy lòng còn co rút đau đớn.
Nhưng mà, Lăng Hàn sợ cô đi vụng trộm sao?
Đây là, dấu hiệu ghen tuông?
Lần đầu tiên cô dám suy đoán lớn mật như vậy.
……