Chương 10: Thằng Nhóc Thối Đó Chỉ Cứng Miệng Mềm Lòng
731 Words
Các đốt ngón tay đang đặt bên người của Diệp Hoan Nhan đã siết đến trắng bệch, theo bản năng cô cắn chặt răng.
Cô biết, Lăng Hàn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô, càng sẽ không dễ dàng đồng ý cuộc hôn nhân này.
Bà cụ Lăng nổi giận, liếc Lăng Hàn một cái: “Thằng nhóc thối! Cháu nói cái gì thế hả? Cái gì mà không làm tốt nghĩa vụ và trách nhiệm của người chồng tốt! Bà nói cho cháu biết, Hoan Nhan gả cho cháu, chính là phúc phận của cháu! Đừng có rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!"
Bà cụ Lăng lại quay đầu, cười nói với Diệp Hoan Nhan: “Bé con, đừng nghe nó nói bậy! Thằng nhóc này bà hiểu rõ nhất, cứng miệng mềm lòng!"
Bà tựa như biết một bí mật lớn bằng trời, len lén tiến tới bên tai Diệp Hoan Nhan, thì thầm: “Cố lên nhé, mau sớm có thai con cháu nhà họ Lăng bà, xem thử nó làm gì được!"
Tuy là nói thầm, nhưng Lăng Hàn ngồi cách lão thái thái không xa, đoán chừng đã nghe được.
Diệp Hoan Nhan lúng túng ngăn lại lời của bà cụ Lăng, ôn tồn nhỏ nhẹ đáp: “Bà nội, chuyện của cháu và Hàn không cần gấp như vậy đâu ạ. Thật đó ạ."
Cô liếc sắc mặt Lăng Hàn, thấy anh ngồi buông tuồng lại thảnh thơi, đôi chân dài khỏe đẹp có lực, giày da bóng loáng.
Phảng phất như không nghe thấy.
Chỉ sợ cho dù có nghe được, anh cũng sẽ giả vờ như không nghe thấy?
"Bà nội, thật ra thì cháu..." Diệp Hoan Nhan xoắn xuýt muốn nói gì.
Nhưng chậm một bước.
"Bà nội!"
Phun ra làn khói vừa rít vào, nện đôi giày da xuống đất, Lăng Hàn đứng lên, đôi mắt sâu thẳm lướt qua Diệp Hoan Nhan, rơi vào trên người bà cụ Lăng.
"Đừng nói mấy chuyện linh tinh này nữa, có cơm chưa ạ? Cháu đói rồi!"
Đề tài này cứ thế dừng lại.
Lời muốn nói ban nãy của Diệp Hoan Nhan tắc ở cổ họng.
Bà cụ Lăng không nói, nhưng cười đầy cưng chiều: “Nhóc con! Nếu bà đã bảo cháu và Hoan Nhan trở lại, sẽ để các cháu đói bụng sao? Đồ ăn ấy à, bà đã sớm để người cho chuẩn bị xong! Đi thôi đi thôi! Cùng đến phòng ăn, dùng cơm thôi!"
Bà không quên nói với Diệp Hoan Nhan: “Bé con, tới, đỡ bà nào!"
Diệp Hoan Nhan ngây ngẩn, dằn xuống bi thương đứng lên.
"Dạ."
Cô đỡ bà cụ Lăng, một giây đầu ngón tay chạm nhau kia, bà cụ Lăng nhíu mày, mặt đầy đau lòng nhìn cô: “Sao lòng bàn tay lạnh như vậy?"
Lăng Hàn cũng dừng bước lại, ánh mắt chuyển về hướng cô.
Sắc mặt Diệp Hoan Nhan cứng đờ, khẽ rụt tay về: “Có thể... Có thể là hôm nay trời lạnh, cháu quên mang thêm quần áo..."
"Cháu ấy! Sao có thể không cẩn thận như vậy, lỡ nhiễm lạnh thì sao, chờ lát nữa trở về bà bảo dì Hứa cầm áo khoác cho cháu phủ thêm, trời lạnh cũng không tốt với phụ nữ sau này mang thai!"
Bà nội Lăng vẫn còn liên tục nói, vừa nói, vừa chống gậy, dưới sự chào đón của người giúp việc chậm rãi đi dọc theo hành lang dài.
Diệp Hoan Nhan chỉ nghe đáp vài câu ngắn gọn.
Cô không phải là không nhìn thấy, đôi mắt lạnh lẽo tựa như sương hàn kia của Lăng Hàn.
Từ trên xuống dưới, giống như đang thưởng thức một món vật phẩm quan sát cô một lần.
Ánh mắt anh biết giết người, đủ để khiến cô trở nên vô hình từng giây từng phút, mà nụ cười khẩy ấy, càng làm cho cô đau đến nghẹt thở.
Từ khi nào, quan hệ của cô cùng Lăng Hàn lại biến thành như vậy?
...
Ăn hết một bữa cơm mất hơn nửa tiếng.
Ăn xong, Diệp Hoan Nhan cùng bà cụ Lăng tản bộ trong vườn hoa, học một ít kỹ năng cắm hoa, khi cô trở lại xe của Lăng Hàn đã là bốn giờ chiều.
Các đốt ngón tay đang đặt bên người của Diệp Hoan Nhan đã siết đến trắng bệch, theo bản năng cô cắn chặt răng.
Cô biết, Lăng Hàn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô, càng sẽ không dễ dàng đồng ý cuộc hôn nhân này.
Bà cụ Lăng nổi giận, liếc Lăng Hàn một cái: “Thằng nhóc thối! Cháu nói cái gì thế hả? Cái gì mà không làm tốt nghĩa vụ và trách nhiệm của người chồng tốt! Bà nói cho cháu biết, Hoan Nhan gả cho cháu, chính là phúc phận của cháu! Đừng có rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!"
Bà cụ Lăng lại quay đầu, cười nói với Diệp Hoan Nhan: “Bé con, đừng nghe nó nói bậy! Thằng nhóc này bà hiểu rõ nhất, cứng miệng mềm lòng!"
Bà tựa như biết một bí mật lớn bằng trời, len lén tiến tới bên tai Diệp Hoan Nhan, thì thầm: “Cố lên nhé, mau sớm có thai con cháu nhà họ Lăng bà, xem thử nó làm gì được!"
Tuy là nói thầm, nhưng Lăng Hàn ngồi cách lão thái thái không xa, đoán chừng đã nghe được.
Diệp Hoan Nhan lúng túng ngăn lại lời của bà cụ Lăng, ôn tồn nhỏ nhẹ đáp: “Bà nội, chuyện của cháu và Hàn không cần gấp như vậy đâu ạ. Thật đó ạ."
Cô liếc sắc mặt Lăng Hàn, thấy anh ngồi buông tuồng lại thảnh thơi, đôi chân dài khỏe đẹp có lực, giày da bóng loáng.
Phảng phất như không nghe thấy.
Chỉ sợ cho dù có nghe được, anh cũng sẽ giả vờ như không nghe thấy?
"Bà nội, thật ra thì cháu..." Diệp Hoan Nhan xoắn xuýt muốn nói gì.
Nhưng chậm một bước.
"Bà nội!"
Phun ra làn khói vừa rít vào, nện đôi giày da xuống đất, Lăng Hàn đứng lên, đôi mắt sâu thẳm lướt qua Diệp Hoan Nhan, rơi vào trên người bà cụ Lăng.
"Đừng nói mấy chuyện linh tinh này nữa, có cơm chưa ạ? Cháu đói rồi!"
Đề tài này cứ thế dừng lại.
Lời muốn nói ban nãy của Diệp Hoan Nhan tắc ở cổ họng.
Bà cụ Lăng không nói, nhưng cười đầy cưng chiều: “Nhóc con! Nếu bà đã bảo cháu và Hoan Nhan trở lại, sẽ để các cháu đói bụng sao? Đồ ăn ấy à, bà đã sớm để người cho chuẩn bị xong! Đi thôi đi thôi! Cùng đến phòng ăn, dùng cơm thôi!"
Bà không quên nói với Diệp Hoan Nhan: “Bé con, tới, đỡ bà nào!"
Diệp Hoan Nhan ngây ngẩn, dằn xuống bi thương đứng lên.
"Dạ."
Cô đỡ bà cụ Lăng, một giây đầu ngón tay chạm nhau kia, bà cụ Lăng nhíu mày, mặt đầy đau lòng nhìn cô: “Sao lòng bàn tay lạnh như vậy?"
Lăng Hàn cũng dừng bước lại, ánh mắt chuyển về hướng cô.
Sắc mặt Diệp Hoan Nhan cứng đờ, khẽ rụt tay về: “Có thể... Có thể là hôm nay trời lạnh, cháu quên mang thêm quần áo..."
"Cháu ấy! Sao có thể không cẩn thận như vậy, lỡ nhiễm lạnh thì sao, chờ lát nữa trở về bà bảo dì Hứa cầm áo khoác cho cháu phủ thêm, trời lạnh cũng không tốt với phụ nữ sau này mang thai!"
Bà nội Lăng vẫn còn liên tục nói, vừa nói, vừa chống gậy, dưới sự chào đón của người giúp việc chậm rãi đi dọc theo hành lang dài.
Diệp Hoan Nhan chỉ nghe đáp vài câu ngắn gọn.
Cô không phải là không nhìn thấy, đôi mắt lạnh lẽo tựa như sương hàn kia của Lăng Hàn.
Từ trên xuống dưới, giống như đang thưởng thức một món vật phẩm quan sát cô một lần.
Ánh mắt anh biết giết người, đủ để khiến cô trở nên vô hình từng giây từng phút, mà nụ cười khẩy ấy, càng làm cho cô đau đến nghẹt thở.
Từ khi nào, quan hệ của cô cùng Lăng Hàn lại biến thành như vậy?
...
Ăn hết một bữa cơm mất hơn nửa tiếng.
Ăn xong, Diệp Hoan Nhan cùng bà cụ Lăng tản bộ trong vườn hoa, học một ít kỹ năng cắm hoa, khi cô trở lại xe của Lăng Hàn đã là bốn giờ chiều.