Chương 9: Mau Chóng Kết Hôn
810 Words
"Ôi chao, mau tới mau tới đây, ngồi bên bà nội này, cho bà nội nhìn kỹ một chút!"
Bà cụ Lăng vẫy tay gọi cô đến bên mình, còn dịch người một chút, đặc biệt để cho Diệp Hoan Nhan ngồi ở bên bà.
"Sao lại gầy hơn rồi?!"
Cẩn thận nhìn mặt cô, bà nội Lăng bỗng cố tình tức giận lạnh giọng, chuyển mủi dùi sang hướng Lăng Hàn mới vừa vào cửa: “Thành thật khai báo, có phải thằng nhóc thối con bắt nạt Hoan Nhan nhà ta không!"
Lời này nghe cứ như Diệp Hoan Nhan mới là cháu gái ruột của bà vậy.
Lăng Hàn lười biếng bước vào phòng, khẽ nhếch môi: “Bà nội, bà nói hơi thiên vị đấy nhé, hay là ngày mai bà đi xét nghiệm ADN xem thử cháu có phải bị nhà họ Lăng 'nhặt' về không nhé?"
Lúc anh nói lời này như vô tình, nhưng Diệp Hoan Nhan nghe lại nghe thấy chói tai thế nào.
Sao Lăng Hàn có thể là nhà họ Lăng nhặt về được, rõ ràng, cô mới phải...
Sau sống lưng truyền đến cơn rùng mình, cô cứng ngắc cúi đầu xuống, lại bị bà cụ Lăng nhanh chóng hóa giải lúng túng: “Thằng nhóc thối này! Nói bậy bạ gì đó!"
Bà cụ Lăng lại nắm lấy tay cô: “Hoan Nhan à, cháu nói cho bà nội, có phải Lăng Hàn thằng nhóc thối này bắt nạt cháu hay không? Nếu nó đối xử không tốt với cháu, cháu cứ nói với bà nội, bà nội làm chủ thay cháu!"
Diệp Hoan Nhan nào dám nói những thứ này ngay trước mặt Lăng Hàn.
Chỉ sợ vừa về biệt thự, anh sẽ hành hạ cô.
“Không, bà ạ.” Cô lí nhí.
Lăng Hàn nhướng mày, nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi kia của cô, nghiền ngẫm cười một tiếng, đừng tưởng rằng anh không biết trong lòng người người phụ nữ này đang nghĩ gì.
Mượn sự cưng chiều của bà nội, lấy đó làm thẻ lệnh, muốn làm thiếu phu nhân nhà họ Lăng, ha...
Diệp Hoan Nhan, cô thật đúng là mưu sâu kế hiểm.
Mà dáng vẻ lười biếng xem kịch vui kia của Lăng Hàn đã chọc bà cụ Lăng hết sức bất mãn.
Người cháu này của bà cái gì cũng tốt, chính là quá mê gái!
Ngày nào bà cũng thấy ở chương trình giải trí trên TV những nữ diễn viên bị đồn có quan hệ tình cảm với Lăng Hàn gần như mỗi ngày đổi một người!
Không thể tiếp tục như vậy!
"Không sao đâu bé con! Bà đã bảo dì Hứa chọn một ngày lành tháng tốt vào ba tháng sau, chuẩn bị để cho cháu và thằng nhóc thối này mau sớm kết hôn!"
Bà cụ Lăng nói tới chuyện này liền hết sức vui vẻ, hoàn toàn không để ý đến khi bà vừa dứt lời, căn nhà bỗng trở nên yên lặng.
Yên lặng, yên đến mức ngay cả một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được rõ ràng tiếng vang.
Trừ yên tĩnh ra, còn có hơi lạnh tràn ra từ người Lăng Hàn.
Dì Hứa đứng ở một bên đúng lúc mở miệng: “Chứ gì nữa! Bà cụ còn đặc biệt mời một đại sư từ bên ngoài để xem ngày lành đó!"
Diệp Hoan Nhan cũng không nghĩ tới bà nội Lăng sẽ trực tiếp nói chuyện này ra.
Cô khẽ liếc qua sắc mặt Lăng Hàn, ánh mắt người đàn ông đã là lan tràn vẻ giận dữ.
Nhưng anh lại bật ra tiếng cười: “Ồ? Vậy à?"
Anh ngước mắt quét qua Diệp Hoan Nhan một cái, trên mặt tựa như không nhìn thấy một chút tức giận, giống như đang thưởng thức lặp lại bốn chữ: “Ngày lành tháng tốt."
Khẽ cười lạnh, anh không nhanh không chậm gật đầu nói: “Rất tốt, đã phiền bà nội nhọc lòng rồi ạ."
Diệp Hoan Nhan tưởng Lăng Hàn ngầm đồng ý cuộc hôn lễ này, âm thầm thở phào, nhưng anh mới vừa nói xong hai chữ 'rất tốt', đã xoay người ngồi xuống ghế sa lon, tư thế ngồi rất là tùy ý.
Anh liếc mắt Diệp Hoan Nhan một cái, thưởng thức dáng vẻ giả vờ trấn định của cô, cảm thấy rất thú vị, trên mặt cố làm vẻ khổ não mở miệng nói với bà nội Lăng: “Nhưng bà nội hiểu cháu mà, từ trước đến giờ cháu không quản tốt nửa người dưới của mình, nếu bà giao bảo bối của bà vào tay cháu, sợ rằng cháu không làm tốt nghĩa vụ cùng trách nhiệm của một người chồng tốt đâu ạ!"
"Ôi chao, mau tới mau tới đây, ngồi bên bà nội này, cho bà nội nhìn kỹ một chút!"
Bà cụ Lăng vẫy tay gọi cô đến bên mình, còn dịch người một chút, đặc biệt để cho Diệp Hoan Nhan ngồi ở bên bà.
"Sao lại gầy hơn rồi?!"
Cẩn thận nhìn mặt cô, bà nội Lăng bỗng cố tình tức giận lạnh giọng, chuyển mủi dùi sang hướng Lăng Hàn mới vừa vào cửa: “Thành thật khai báo, có phải thằng nhóc thối con bắt nạt Hoan Nhan nhà ta không!"
Lời này nghe cứ như Diệp Hoan Nhan mới là cháu gái ruột của bà vậy.
Lăng Hàn lười biếng bước vào phòng, khẽ nhếch môi: “Bà nội, bà nói hơi thiên vị đấy nhé, hay là ngày mai bà đi xét nghiệm ADN xem thử cháu có phải bị nhà họ Lăng 'nhặt' về không nhé?"
Lúc anh nói lời này như vô tình, nhưng Diệp Hoan Nhan nghe lại nghe thấy chói tai thế nào.
Sao Lăng Hàn có thể là nhà họ Lăng nhặt về được, rõ ràng, cô mới phải...
Sau sống lưng truyền đến cơn rùng mình, cô cứng ngắc cúi đầu xuống, lại bị bà cụ Lăng nhanh chóng hóa giải lúng túng: “Thằng nhóc thối này! Nói bậy bạ gì đó!"
Bà cụ Lăng lại nắm lấy tay cô: “Hoan Nhan à, cháu nói cho bà nội, có phải Lăng Hàn thằng nhóc thối này bắt nạt cháu hay không? Nếu nó đối xử không tốt với cháu, cháu cứ nói với bà nội, bà nội làm chủ thay cháu!"
Diệp Hoan Nhan nào dám nói những thứ này ngay trước mặt Lăng Hàn.
Chỉ sợ vừa về biệt thự, anh sẽ hành hạ cô.
“Không, bà ạ.” Cô lí nhí.
Lăng Hàn nhướng mày, nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi kia của cô, nghiền ngẫm cười một tiếng, đừng tưởng rằng anh không biết trong lòng người người phụ nữ này đang nghĩ gì.
Mượn sự cưng chiều của bà nội, lấy đó làm thẻ lệnh, muốn làm thiếu phu nhân nhà họ Lăng, ha...
Diệp Hoan Nhan, cô thật đúng là mưu sâu kế hiểm.
Mà dáng vẻ lười biếng xem kịch vui kia của Lăng Hàn đã chọc bà cụ Lăng hết sức bất mãn.
Người cháu này của bà cái gì cũng tốt, chính là quá mê gái!
Ngày nào bà cũng thấy ở chương trình giải trí trên TV những nữ diễn viên bị đồn có quan hệ tình cảm với Lăng Hàn gần như mỗi ngày đổi một người!
Không thể tiếp tục như vậy!
"Không sao đâu bé con! Bà đã bảo dì Hứa chọn một ngày lành tháng tốt vào ba tháng sau, chuẩn bị để cho cháu và thằng nhóc thối này mau sớm kết hôn!"
Bà cụ Lăng nói tới chuyện này liền hết sức vui vẻ, hoàn toàn không để ý đến khi bà vừa dứt lời, căn nhà bỗng trở nên yên lặng.
Yên lặng, yên đến mức ngay cả một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được rõ ràng tiếng vang.
Trừ yên tĩnh ra, còn có hơi lạnh tràn ra từ người Lăng Hàn.
Dì Hứa đứng ở một bên đúng lúc mở miệng: “Chứ gì nữa! Bà cụ còn đặc biệt mời một đại sư từ bên ngoài để xem ngày lành đó!"
Diệp Hoan Nhan cũng không nghĩ tới bà nội Lăng sẽ trực tiếp nói chuyện này ra.
Cô khẽ liếc qua sắc mặt Lăng Hàn, ánh mắt người đàn ông đã là lan tràn vẻ giận dữ.
Nhưng anh lại bật ra tiếng cười: “Ồ? Vậy à?"
Anh ngước mắt quét qua Diệp Hoan Nhan một cái, trên mặt tựa như không nhìn thấy một chút tức giận, giống như đang thưởng thức lặp lại bốn chữ: “Ngày lành tháng tốt."
Khẽ cười lạnh, anh không nhanh không chậm gật đầu nói: “Rất tốt, đã phiền bà nội nhọc lòng rồi ạ."
Diệp Hoan Nhan tưởng Lăng Hàn ngầm đồng ý cuộc hôn lễ này, âm thầm thở phào, nhưng anh mới vừa nói xong hai chữ 'rất tốt', đã xoay người ngồi xuống ghế sa lon, tư thế ngồi rất là tùy ý.
Anh liếc mắt Diệp Hoan Nhan một cái, thưởng thức dáng vẻ giả vờ trấn định của cô, cảm thấy rất thú vị, trên mặt cố làm vẻ khổ não mở miệng nói với bà nội Lăng: “Nhưng bà nội hiểu cháu mà, từ trước đến giờ cháu không quản tốt nửa người dưới của mình, nếu bà giao bảo bối của bà vào tay cháu, sợ rằng cháu không làm tốt nghĩa vụ cùng trách nhiệm của một người chồng tốt đâu ạ!"