Chương 18
18 Em cần một lý do.
962 Words
Cô đột nhiên mở to con ngươi, trong lúc lơ đãng tiết lộ nội tâm khẩn trương của cô.
Lăng Hàn anh, biết cái gì rồi?
Nhưng ngay cả như vậy, cô cũng không thể không ép buộc chính mình tỉnh táo lại, cô không thể lộ ra bất kỳ dấu vết cùng sơ hở nào.
"Em.... Em không biết anh đang nói cái gì." Cô muốn xoay người rời đi, muốn nhanh chóng lên lầu: "Em mệt rồi, em đi tắm trước..."
Sau lưng lại đột nhiên truyền đến âm thanh nghiêm nghị lại bức người: “Đứng lại…"
Bước chân của Diệp Hoan Nhan dừng lại, gần như là có chút tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Một loại dự cảm bất thường mãnh liệt, sinh ra từ trong lòng.
"Cởi quần áo ra." Giọng nói lạnh lùng, không mang theo một tia cảm tình, mang theo khí thế sắc bén của người đàn ông.
Trong đại sảnh tĩnh lặng như chết.
Hai chân Diệp Hoan Nhan suýt nữa mềm nhũn, tê liệt ngã xuống đất.
"Không, không muốn..." Cô xoay người, lắc đầu, trong đôi mắt ngập nước mang theo nước mắt cầu xin, từng cái đảo qua những nữ giúp việc không dám ngẩng đầu, lựa chọn yên lặng.
Dưới nhiều đôi mắt như vậy, anh lại bảo cô cởi quần áo!
Là cố tình muốn làm nhục cô sao?
"Thế nào, cần tôi tự mình giúp cô cởi?" Mày rậm của anh nhướng lên, trong đôi mắt hẹp dài, sâu lạnh giống như băng trôi trên núi tuyết.
Áo choàng tắm màu trắng rộng thùng thình mặc trên thân thể gầy gò của anh, cổ áo hơi mở ra, lộ ra làn da màu lúa mạch, còn có yết hầu nhô lên rõ ràng, có lẽ là bởi vì thật sự nổi giận, làn da trên cổ hắn phiếm hồng.
Diệp Hoan Nhan đứng yên, không nhúc nhích.
Cô không hiểu tại sao anh lại làm nhục cô như vậy.
Theo thân hình của anh từ xa đến gần, con ngươi của cô vừa chua xót vừa đau đớn.
"Em cần một lý do..." Ánh mắt cô bi ai, giọng nói có chút run rẩy, ngón tay buông xuống bên người luống cuống siết chặt, cố gắng hóa giải một màn xấu hổ như vậy.
Lăng Hàn đứng lại trước mặt cô, cúi người nhìn bộ dáng không chịu thua của cô, âm thanh trầm thấp kéo dài tận xương…
"Diệp Hoan Nhan, tôi muốn làm như thế nào, cần lý do sao?"
Lăng Hàn thô bạo nắm lấy hai vai của cô, đem cả người cô ném về phía sô pha.
Sức mạnh to lớn, đến nổi mấy đốt ngón tay đều tràn ra máu.
962 Words
Cô đột nhiên mở to con ngươi, trong lúc lơ đãng tiết lộ nội tâm khẩn trương của cô.
Lăng Hàn anh, biết cái gì rồi?
Nhưng ngay cả như vậy, cô cũng không thể không ép buộc chính mình tỉnh táo lại, cô không thể lộ ra bất kỳ dấu vết cùng sơ hở nào.
"Em.... Em không biết anh đang nói cái gì." Cô muốn xoay người rời đi, muốn nhanh chóng lên lầu: "Em mệt rồi, em đi tắm trước..."
Sau lưng lại đột nhiên truyền đến âm thanh nghiêm nghị lại bức người: “Đứng lại…"
Bước chân của Diệp Hoan Nhan dừng lại, gần như là có chút tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Một loại dự cảm bất thường mãnh liệt, sinh ra từ trong lòng.
"Cởi quần áo ra." Giọng nói lạnh lùng, không mang theo một tia cảm tình, mang theo khí thế sắc bén của người đàn ông.
Trong đại sảnh tĩnh lặng như chết.
Hai chân Diệp Hoan Nhan suýt nữa mềm nhũn, tê liệt ngã xuống đất.
"Không, không muốn..." Cô xoay người, lắc đầu, trong đôi mắt ngập nước mang theo nước mắt cầu xin, từng cái đảo qua những nữ giúp việc không dám ngẩng đầu, lựa chọn yên lặng.
Dưới nhiều đôi mắt như vậy, anh lại bảo cô cởi quần áo!
Là cố tình muốn làm nhục cô sao?
"Thế nào, cần tôi tự mình giúp cô cởi?" Mày rậm của anh nhướng lên, trong đôi mắt hẹp dài, sâu lạnh giống như băng trôi trên núi tuyết.
Áo choàng tắm màu trắng rộng thùng thình mặc trên thân thể gầy gò của anh, cổ áo hơi mở ra, lộ ra làn da màu lúa mạch, còn có yết hầu nhô lên rõ ràng, có lẽ là bởi vì thật sự nổi giận, làn da trên cổ hắn phiếm hồng.
Diệp Hoan Nhan đứng yên, không nhúc nhích.
Cô không hiểu tại sao anh lại làm nhục cô như vậy.
Theo thân hình của anh từ xa đến gần, con ngươi của cô vừa chua xót vừa đau đớn.
"Em cần một lý do..." Ánh mắt cô bi ai, giọng nói có chút run rẩy, ngón tay buông xuống bên người luống cuống siết chặt, cố gắng hóa giải một màn xấu hổ như vậy.
Lăng Hàn đứng lại trước mặt cô, cúi người nhìn bộ dáng không chịu thua của cô, âm thanh trầm thấp kéo dài tận xương…
"Diệp Hoan Nhan, tôi muốn làm như thế nào, cần lý do sao?"
Lăng Hàn thô bạo nắm lấy hai vai của cô, đem cả người cô ném về phía sô pha.
Sức mạnh to lớn, đến nổi mấy đốt ngón tay đều tràn ra máu.