Chương 19
19 Ép mua buộc bán.
Sau lưng va chạm trên ghế sa lon cơ hồ làm lồng ngực chấn động, trong nháy mắt trong đầu Diệp Hoan Nhan vang lên tiếng nổ ong ong, giống như giây tiếp theo sẽ ngất đi, thế cho nên cô gần như không nhìn thấy Lăng Hàn đi tới như thế nào, chỉ khi bóng ma thật lớn bao phủ trên người mình, cô mới tỉnh táo vài phần.
Cô nắm chặt cổ áo sơ mi đã bị kéo đứt, cắn chặt răng lui về phía góc sofa.
"Cô là muốn tôi tự mình ra tay?"
Khóe mắt Lăng Hàn giống như ngưng kết một tầng sương lạnh, duỗi tay ra liền nắm lấy mắt cá chân non mịn của cô, gần như là phản xạ có điều kiện, cô không dám nhúc nhích nữa.
"Hàn.... em cầu xin anh... Cầu xin anh..."
Cô nghẹn ngào, dùng tư thái hèn mọn nhất nhìn anh, gián đoạn phóng thích bản năng cầu sinh của mình.
Ánh mắt Lăng Hàn lạnh lùng đảo qua trên gương mặt cô, lạnh lùng tiến vào trong hai tròng mắt trong suốt của cô.
Cô run lên, hàm răng cắn chặt môi dưới, mặc dù trong lòng thống khổ âm thầm chịu đựng, cũng không dám nhiều lời nữa.
Từ trước đến nay ở trong nhà này Lăng Hàn nói một không nói hai, trừ lời nói của bà cụ anh có thể nghe được ba phần, những chỗ khác, anh chính là một kẻ độc tài làm theo ý mình, phần ỷ mạnh hiếp yếu bá đạo độc tài này, ở chỗ Diệp Hoan Nhan cô thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Trên gương mặt xẹt qua một trận ấm áp, tiếp xúc với không khí không bao lâu liền hạ nhiệt độ xuống, thành một đạo lạnh lẽo, rơi trên cằm, lung lay sắp đổ.
Lăng Hàn đánh giá cô gái trước mắt này, nhìn bộ dáng bất lực lại đáng thương cầu xin tha thứ về phía anh của cô, nhìn nước mắt trong suốt của cô từ trên gương mặt chảy xuống, nhìn bộ dáng cô bởi vì một ánh mắt của anh mà lạnh run ngay cả một câu cũng không dám nói.
Đột nhiên... Có một chút mềm lòng.
Cô vốn là một cô gái rất tự tin kiêu ngạo, khoảng thời gian đó rõ ràng mới qua không lâu, nhưng ở trong lòng anh, hình như đã rất dài rồi.
Sắc mặt Lăng Hàn khó có được lộ ra một tia do dự, Diệp Hoan Nhan nhanh chóng bắt được biến hóa nhỏ bé trên mặt anh, giống như là bắt được một cọng rơm cứu mạng, môi răng khẽ phát ra một tiếng nức nở: “Hàn... xin anh, đừng ở chỗ này..."
Vốn trong lòng đã có một tia dãn ra, lúc nghe được những lời này của Diệp Hoan Nhan, bỗng nhiên lại một lần nữa xây lên tường đồng vách sắt.
Sau lưng va chạm trên ghế sa lon cơ hồ làm lồng ngực chấn động, trong nháy mắt trong đầu Diệp Hoan Nhan vang lên tiếng nổ ong ong, giống như giây tiếp theo sẽ ngất đi, thế cho nên cô gần như không nhìn thấy Lăng Hàn đi tới như thế nào, chỉ khi bóng ma thật lớn bao phủ trên người mình, cô mới tỉnh táo vài phần.
Cô nắm chặt cổ áo sơ mi đã bị kéo đứt, cắn chặt răng lui về phía góc sofa.
"Cô là muốn tôi tự mình ra tay?"
Khóe mắt Lăng Hàn giống như ngưng kết một tầng sương lạnh, duỗi tay ra liền nắm lấy mắt cá chân non mịn của cô, gần như là phản xạ có điều kiện, cô không dám nhúc nhích nữa.
"Hàn.... em cầu xin anh... Cầu xin anh..."
Cô nghẹn ngào, dùng tư thái hèn mọn nhất nhìn anh, gián đoạn phóng thích bản năng cầu sinh của mình.
Ánh mắt Lăng Hàn lạnh lùng đảo qua trên gương mặt cô, lạnh lùng tiến vào trong hai tròng mắt trong suốt của cô.
Cô run lên, hàm răng cắn chặt môi dưới, mặc dù trong lòng thống khổ âm thầm chịu đựng, cũng không dám nhiều lời nữa.
Từ trước đến nay ở trong nhà này Lăng Hàn nói một không nói hai, trừ lời nói của bà cụ anh có thể nghe được ba phần, những chỗ khác, anh chính là một kẻ độc tài làm theo ý mình, phần ỷ mạnh hiếp yếu bá đạo độc tài này, ở chỗ Diệp Hoan Nhan cô thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Trên gương mặt xẹt qua một trận ấm áp, tiếp xúc với không khí không bao lâu liền hạ nhiệt độ xuống, thành một đạo lạnh lẽo, rơi trên cằm, lung lay sắp đổ.
Lăng Hàn đánh giá cô gái trước mắt này, nhìn bộ dáng bất lực lại đáng thương cầu xin tha thứ về phía anh của cô, nhìn nước mắt trong suốt của cô từ trên gương mặt chảy xuống, nhìn bộ dáng cô bởi vì một ánh mắt của anh mà lạnh run ngay cả một câu cũng không dám nói.
Đột nhiên... Có một chút mềm lòng.
Cô vốn là một cô gái rất tự tin kiêu ngạo, khoảng thời gian đó rõ ràng mới qua không lâu, nhưng ở trong lòng anh, hình như đã rất dài rồi.
Sắc mặt Lăng Hàn khó có được lộ ra một tia do dự, Diệp Hoan Nhan nhanh chóng bắt được biến hóa nhỏ bé trên mặt anh, giống như là bắt được một cọng rơm cứu mạng, môi răng khẽ phát ra một tiếng nức nở: “Hàn... xin anh, đừng ở chỗ này..."
Vốn trong lòng đã có một tia dãn ra, lúc nghe được những lời này của Diệp Hoan Nhan, bỗng nhiên lại một lần nữa xây lên tường đồng vách sắt.