Chương 20
20 Để tôi xem kỹ thuật của cô
495 Words
Lăng Hàn hung hăng nắm cằm của cô, không nhìn nước mắt rơi trên ngón tay anh, âm thanh lạnh lùng giống như là một đạo băng sương: “Lặp lại lần nữa, cầu xin tôi cái gì?"
Sắc mặt Diệp Hoan Nhan trắng bệch: “Cầu xin anh, cầu anh… ít nhất đừng ở đây."
Cô biết ban đầu là chính cô tự cam đọa lạc bò lên giường của anh, là chính cô vứt bỏ tự tôn thân là con gái, cho nên không trách anh khinh thường mình, không trách anh đem mình trở thành một khối vải rách tùy ý có thể vứt bỏ, nhưng cô tin tưởng, thời gian lâu dài, Lăng Hàn sẽ hiểu được mình là thật tâm, không phải muốn dùng thủ đoạn đạt được cái gì.
Nếu như nói nhất định phải có được cái gì, từ đầu đến cuối cô chỉ muốn có một mình anh.
Bàn tay nắm cằm cô của Lăng Hàn hơi buông lỏng một chút, trong ánh sáng đan xen, anh phảng phất gợi lên khóe miệng lộ ra một độ cong sâu xa: “Hử? Ý của cô là... Ngoại trừ không ở đây, muốn cô làm cái gì cũng được?"
Dưới sự sợ hãi cực lớn, Diệp Hoan căn bản không rảnh suy đoán anh có dụng tâm kín đáo hay không, cũng không quan tâm tới việc quan sát sắc mặt, chỉ coi như anh còn nhớ tình cảm nhiều năm ở chung dưới một mái nhà, rốt cuộc nước mắt tuôn rơi thu lại vài phần: “Cái gì cũng được."
“Nhớ kỹ, đây là cô nói.”
Bóng tối thật lớn phóng đại, Lăng Hàn đứng lên, dưới ánh sáng không thấy rõ sắc mặt của anh, chỉ nghe thấy anh lạnh như băng bỏ lại một câu: “Đi theo."
Diệp Hoan Nhan sửng sốt một chút, giống như được đại xá từ trên ghế sa lon bò dậy, cố nén cơ thể không khỏe nhắm mắt theo đuôi bóng lưng Lăng Hàn.
Một phòng người giúp việc hai mắt nhìn nhau, mặc dù bình thường là người lúc nào cũng khinh thường Diệp Hoan Nhan, giờ phút này cũng lộ ra sắc mặt đồng tình.
Ai có thể tưởng tượng được tình nhân trong mộng của hàng ngàn hàng vạn cô gái, người sáng lập ra đế quốc giải trí Lăng Hàn, lúc đối đãi với một cô gái là một dáng vẻ như dã thú vậy?
Hoặc là nói, chỉ là lúc đối đãi với Diệp Hoan Nhan, là một bộ dáng như vậy.
Phòng ngủ lầu hai, phòng rộng rãi, đồ dùng lại cực ít, một tủ quần áo, một cái giường lớn, còn có bốn mặt tường.
Ánh đèn không quá sáng, mơ mơ màng màng, tạo ra một bầu không khí mập mờ.
“Lại đây.” Lăng Hàn ngồi ở bên giường, lạnh lùng phun ra hai chữ.
495 Words
Lăng Hàn hung hăng nắm cằm của cô, không nhìn nước mắt rơi trên ngón tay anh, âm thanh lạnh lùng giống như là một đạo băng sương: “Lặp lại lần nữa, cầu xin tôi cái gì?"
Sắc mặt Diệp Hoan Nhan trắng bệch: “Cầu xin anh, cầu anh… ít nhất đừng ở đây."
Cô biết ban đầu là chính cô tự cam đọa lạc bò lên giường của anh, là chính cô vứt bỏ tự tôn thân là con gái, cho nên không trách anh khinh thường mình, không trách anh đem mình trở thành một khối vải rách tùy ý có thể vứt bỏ, nhưng cô tin tưởng, thời gian lâu dài, Lăng Hàn sẽ hiểu được mình là thật tâm, không phải muốn dùng thủ đoạn đạt được cái gì.
Nếu như nói nhất định phải có được cái gì, từ đầu đến cuối cô chỉ muốn có một mình anh.
Bàn tay nắm cằm cô của Lăng Hàn hơi buông lỏng một chút, trong ánh sáng đan xen, anh phảng phất gợi lên khóe miệng lộ ra một độ cong sâu xa: “Hử? Ý của cô là... Ngoại trừ không ở đây, muốn cô làm cái gì cũng được?"
Dưới sự sợ hãi cực lớn, Diệp Hoan căn bản không rảnh suy đoán anh có dụng tâm kín đáo hay không, cũng không quan tâm tới việc quan sát sắc mặt, chỉ coi như anh còn nhớ tình cảm nhiều năm ở chung dưới một mái nhà, rốt cuộc nước mắt tuôn rơi thu lại vài phần: “Cái gì cũng được."
“Nhớ kỹ, đây là cô nói.”
Bóng tối thật lớn phóng đại, Lăng Hàn đứng lên, dưới ánh sáng không thấy rõ sắc mặt của anh, chỉ nghe thấy anh lạnh như băng bỏ lại một câu: “Đi theo."
Diệp Hoan Nhan sửng sốt một chút, giống như được đại xá từ trên ghế sa lon bò dậy, cố nén cơ thể không khỏe nhắm mắt theo đuôi bóng lưng Lăng Hàn.
Một phòng người giúp việc hai mắt nhìn nhau, mặc dù bình thường là người lúc nào cũng khinh thường Diệp Hoan Nhan, giờ phút này cũng lộ ra sắc mặt đồng tình.
Ai có thể tưởng tượng được tình nhân trong mộng của hàng ngàn hàng vạn cô gái, người sáng lập ra đế quốc giải trí Lăng Hàn, lúc đối đãi với một cô gái là một dáng vẻ như dã thú vậy?
Hoặc là nói, chỉ là lúc đối đãi với Diệp Hoan Nhan, là một bộ dáng như vậy.
Phòng ngủ lầu hai, phòng rộng rãi, đồ dùng lại cực ít, một tủ quần áo, một cái giường lớn, còn có bốn mặt tường.
Ánh đèn không quá sáng, mơ mơ màng màng, tạo ra một bầu không khí mập mờ.
“Lại đây.” Lăng Hàn ngồi ở bên giường, lạnh lùng phun ra hai chữ.