Chương 22: Mê tình
837 Words
Giờ phút này thân thể Diệp Hoan Nhan đã không còn tự mình có thể khống chế, trong giọng nói hiếm hoi của Lăng Hàn không tính là lạnh lùng, giống như vùng đất mộng ảo, eo nhỏ khó nhịn mà vặn vẹo, trong miệng hừ hừ đôi ba câu gì đó.
Lăng Hàn cười nhạt, chậm rãi tiến lên lại chậm rãi rời khỏi, sự tra tấn chu đáo này khiến cho toàn thân người phụ nữ dưới thân đều xao động, cô khó nhịn được phát ra một tiếng rên rỉ, thân thể nóng ran áp sát vào lồng ngực người đàn ông, nhất thời cảm thấy một hồi sảng khoái, tay cô liền kiềm chế không được mà ôm lấy cổ anh, muốn cùng anh gần gũi thêm.
Ban đầu, Lăng Hàn chỉ là nhìn không ưa bộ dáng hưởng thụ của cô, muốn tra tấn cô trong chốc lát, không ngờ cô bỗng nhiên chủ động như vậy, dù sao trong chuyện làm tình, từ trước đến nay đều là anh bức bách cô.
Trong nháy mắt, anh quên mất mình là Lăng Hàn, cũng quên mất người phụ nữ dưới thân cùng mình ngàn vạn tia liên hệ, thắt lưng vừa động, nhịn không được hung hăng rút ra một phen, anh thoải mái thở ra một hơi, mà người phụ nữ dưới thân khóe miệng giương lên một độ cong vừa ý.
"Hàn."
Cô gọi tên anh, giống như đang nói mớ.
Lăng Hàn chợt ý thức được mình đã say tình, quay đầu phát hiện đôi tay như ngó sén đặt trên cổ mình, nhất thời mặt lạnh, giơ tay lên nắm lấy cổ tay cô hung hăng ngã sang một bên.
Cánh tay trắng như tuyết đập vào bên cạnh giường, ngón tay dập vào góc tủ đầu giường, Diệp Hoan Nhan bỗng dưng bị đau đớn lớn này thức tỉnh, sau khi kinh lại hít vào một hơi khí lạnh: "Á ưm."
Cô nắm lấy ngón tay út sưng tấy của mình trong nháy mắt bị đập, những khoảnh khắc mê tình kia tan thành mây khói, chỉ còn lại một đôi mắt sương mù hỏi Lăng Hàn, tại sao lại đối xử với mình như vậy.
Lăng Hàn nằm trên người cô, khuất bóng phía dưới không thấy rõ thần sắc, chỉ có giọng nói lạnh lùng vô vị: "Móng vuốt an phận một chút, vượt qua ranh giới, cũng đừng trách tôi không biết thương hương tiếc ngọc."
Anh là gả Chúa Tể, bất luận là trên giường hay dưới giường, trừ phi là anh yêu cầu, nếu không anh không cho phép Diệp Hoan Nhan có bất kỳ hành động nào ảnh hưởng hành vi của anh, đây là cô nợ anh.
Diệp Hoan Nhan thống khổ nắm ngón tay mình, khi anh phát tiết ra một nửa cơn co giật mãnh liệt, sau đó trong nháy mắt rời đi, thân thể dần dần nguội lạnh, tựa như một cỗ máy, một cỗ máy dùng để làm hài lòng anh.
Anh đứng trần truồng bên giường, với đôi mắt lạnh lùng quét qua bờ giường lộn xộn: "LÀm sao để bản thân cô hiểu rõ."
Diệp Hoan Nhan cố hết sức từ trên giường ngồi dậy, mái tóc dài rối tung trên vai, ánh mắt âm thầm chịu đựng rơi vào trên người anh, đầu ngón tay sờ được áo choàng tắm của anh, không biết lấy sức lực từ đâu ra, cũng không biết là đem cảm giác xấu hổ của mình ném đi đâu: "Mặc quần áo vào đi, sẽ cảm lạnh."
Ánh mắt Lăng Hàn chạm vào áo choàng tắm bên cạnh cô, sắc mặt hơi cứng đờ, một lúc lâu sau lãnh đạm lại xa cách mà ném lại một câu: "Không cần, đồ cô đụng qua, tự mình giữ lại dùng, hoặc là vứt đi."
Không lâu sau, phòng ngủ chính bên cạnh truyền đến tiếng nước rào rào trong phòng tắm.
Diệp Hoan Nhan nhìn áo choàng tắm bên cạnh, lông mày thanh tú nhíu lại từng chút một.
Cô luôn suy nghĩ mọi chuyện, thậm chí hành vi khác thường của Lăng Hàn đêm nay, được cô tự an ủi mình là ghen tị với Tô Niên Hoa, ít nhiều là quan tâm đến mình.
Cô xem, tối nay anh không để cho nhiều người giúp việc dẫn mình đi tắm liền trực tiếp dẫn cô tới phòng ngủ, đêm nay hình như lại dịu dàng hơn hôm qua một chút, khi làm dường như có một vài khoảnh khắc mỉm cười.
Nghĩ đến đây, cô nhếch mép một cái, thế nhưng lộ ra một nụ cười miễn cưỡng.
Khoảng thời gian bà nội nói kết hôn còn rất dài, cô nhất định có thể cho Lăng Hàn thấy rõ mình thật sự yêu anh, Lăng Hàn vốn không phải là người nhẫn tâm như vậy, chỉ là ngay từ đầu mình đã làm sai, không phải sao.
Giờ phút này thân thể Diệp Hoan Nhan đã không còn tự mình có thể khống chế, trong giọng nói hiếm hoi của Lăng Hàn không tính là lạnh lùng, giống như vùng đất mộng ảo, eo nhỏ khó nhịn mà vặn vẹo, trong miệng hừ hừ đôi ba câu gì đó.
Lăng Hàn cười nhạt, chậm rãi tiến lên lại chậm rãi rời khỏi, sự tra tấn chu đáo này khiến cho toàn thân người phụ nữ dưới thân đều xao động, cô khó nhịn được phát ra một tiếng rên rỉ, thân thể nóng ran áp sát vào lồng ngực người đàn ông, nhất thời cảm thấy một hồi sảng khoái, tay cô liền kiềm chế không được mà ôm lấy cổ anh, muốn cùng anh gần gũi thêm.
Ban đầu, Lăng Hàn chỉ là nhìn không ưa bộ dáng hưởng thụ của cô, muốn tra tấn cô trong chốc lát, không ngờ cô bỗng nhiên chủ động như vậy, dù sao trong chuyện làm tình, từ trước đến nay đều là anh bức bách cô.
Trong nháy mắt, anh quên mất mình là Lăng Hàn, cũng quên mất người phụ nữ dưới thân cùng mình ngàn vạn tia liên hệ, thắt lưng vừa động, nhịn không được hung hăng rút ra một phen, anh thoải mái thở ra một hơi, mà người phụ nữ dưới thân khóe miệng giương lên một độ cong vừa ý.
"Hàn."
Cô gọi tên anh, giống như đang nói mớ.
Lăng Hàn chợt ý thức được mình đã say tình, quay đầu phát hiện đôi tay như ngó sén đặt trên cổ mình, nhất thời mặt lạnh, giơ tay lên nắm lấy cổ tay cô hung hăng ngã sang một bên.
Cánh tay trắng như tuyết đập vào bên cạnh giường, ngón tay dập vào góc tủ đầu giường, Diệp Hoan Nhan bỗng dưng bị đau đớn lớn này thức tỉnh, sau khi kinh lại hít vào một hơi khí lạnh: "Á ưm."
Cô nắm lấy ngón tay út sưng tấy của mình trong nháy mắt bị đập, những khoảnh khắc mê tình kia tan thành mây khói, chỉ còn lại một đôi mắt sương mù hỏi Lăng Hàn, tại sao lại đối xử với mình như vậy.
Lăng Hàn nằm trên người cô, khuất bóng phía dưới không thấy rõ thần sắc, chỉ có giọng nói lạnh lùng vô vị: "Móng vuốt an phận một chút, vượt qua ranh giới, cũng đừng trách tôi không biết thương hương tiếc ngọc."
Anh là gả Chúa Tể, bất luận là trên giường hay dưới giường, trừ phi là anh yêu cầu, nếu không anh không cho phép Diệp Hoan Nhan có bất kỳ hành động nào ảnh hưởng hành vi của anh, đây là cô nợ anh.
Diệp Hoan Nhan thống khổ nắm ngón tay mình, khi anh phát tiết ra một nửa cơn co giật mãnh liệt, sau đó trong nháy mắt rời đi, thân thể dần dần nguội lạnh, tựa như một cỗ máy, một cỗ máy dùng để làm hài lòng anh.
Anh đứng trần truồng bên giường, với đôi mắt lạnh lùng quét qua bờ giường lộn xộn: "LÀm sao để bản thân cô hiểu rõ."
Diệp Hoan Nhan cố hết sức từ trên giường ngồi dậy, mái tóc dài rối tung trên vai, ánh mắt âm thầm chịu đựng rơi vào trên người anh, đầu ngón tay sờ được áo choàng tắm của anh, không biết lấy sức lực từ đâu ra, cũng không biết là đem cảm giác xấu hổ của mình ném đi đâu: "Mặc quần áo vào đi, sẽ cảm lạnh."
Ánh mắt Lăng Hàn chạm vào áo choàng tắm bên cạnh cô, sắc mặt hơi cứng đờ, một lúc lâu sau lãnh đạm lại xa cách mà ném lại một câu: "Không cần, đồ cô đụng qua, tự mình giữ lại dùng, hoặc là vứt đi."
Không lâu sau, phòng ngủ chính bên cạnh truyền đến tiếng nước rào rào trong phòng tắm.
Diệp Hoan Nhan nhìn áo choàng tắm bên cạnh, lông mày thanh tú nhíu lại từng chút một.
Cô luôn suy nghĩ mọi chuyện, thậm chí hành vi khác thường của Lăng Hàn đêm nay, được cô tự an ủi mình là ghen tị với Tô Niên Hoa, ít nhiều là quan tâm đến mình.
Cô xem, tối nay anh không để cho nhiều người giúp việc dẫn mình đi tắm liền trực tiếp dẫn cô tới phòng ngủ, đêm nay hình như lại dịu dàng hơn hôm qua một chút, khi làm dường như có một vài khoảnh khắc mỉm cười.
Nghĩ đến đây, cô nhếch mép một cái, thế nhưng lộ ra một nụ cười miễn cưỡng.
Khoảng thời gian bà nội nói kết hôn còn rất dài, cô nhất định có thể cho Lăng Hàn thấy rõ mình thật sự yêu anh, Lăng Hàn vốn không phải là người nhẫn tâm như vậy, chỉ là ngay từ đầu mình đã làm sai, không phải sao.