Chương 10
“Dùng cái chết để bố trí ván cờ…” Tống Dục trợn trừng cặp mắt hoa đào, khó tin nhìn Cố Hạnh Chi, “Hy sinh kiểu này liệu có hơi quá rồi không…” Cố Hạnh Chi không trả lời hắn, mắt vẫn dán vào quyển sách chơi cờ trong tay, ánh mắt u tối. “Đi xuống cả đi.” Cố Hạnh Chi bảo, thanh âm vẫn ôn hòa như gió xuân tháng ba, không có vẻ tức giận. Tiền cược này quả thực là có hơi quá. Cố Hạnh Chi chợt bật cười, thở dài như chịu mệnh, bế Hoa Dương đi ra lầu các. *Xuất phát từ bài thơ “Ngày tháng tư của nhân gian”, tháng tư là tháng ý xuân đương rộ, vạn vật hồi sinh, tất thảy đều mới mẻ, hy vọng ngập tràn, sức sống dào dạt, thế nên tháng tư là mùa đẹp nhất nhân gian.Đôi chân trắng nõn mượt mà thò ra từ dưới làn váy, mũi chân hồng hào như hạt ngọc khẽ đong đưa qua lại dưới ánh trăng. Nếu chẳng phải không có chút cơ hội sống nào, nói vậy hẳn sẽ không ai ngốc đến mức lấy tính mạng ra mà đấu đá. Tựa chiếc bánh đường ai kia thích ăn nhất. Vậy nên, rốt cuộc vì sao Trần tướng lại cho rằng bản thân ông chắc chắn phải chết chứ? Lúc bấy giờ Cố Hạnh Chi nhanh tay lẹ mắt, thẳng tay vòng qua eo bế ngang nàng lên, cuối cùng cũng đưa nàng rời khỏi thành rào đỏ lung lay sắp đổ. Vừa mới còn thảnh thơi phe phẩy quạt, nghe như thế, Tống Dục lập tức nhảy dựng lên, nhướn cổ nói với Cố Hạnh Chi: “Ta đã hai mươi mấy rồi mới có được một chức quan, vậy mà huynh còn muốn gạt đi hết ư?! Cố Hạnh Chi, có đôi khi ta thực sự hoài nghi tình cảm giữa chúng ta đấy.” “Dùng cái chết để bố trí ván cờ…” Tống Dục trợn trừng cặp mắt hoa đào, khó tin nhìn Cố Hạnh Chi, “Hy sinh kiểu này liệu có hơi quá rồi không…” Nếu đã biết mình phải chết, vì sao ông không để lại manh mối hòng vạch trần thủ phạm thực sự, hoặc tiết lộ nguyên nhân ông phải chết, mà phải dùng tới cách thức vòng vèo như thế, vẽ nên kế hoạch cho Tống Dục đến tìm chàng? Không tỉnh táo khác gì đã ngủ. Quả tình Cố Hạnh Chi không hiểu, chàng quay sang hỏi Tống Dục, “Ngươi vào kinh là vì cái gì?” Phúc bá đưa khăn lau tay cho chàng, ánh mắt chứa đôi phần lưỡng lự, lẩm bẩm đáp một câu, “Vẫn chưa ạ, chỉ là…” Tống Dục ngẩn mặt, nghĩ bụng vì hai người gặp nhau làm hắn phấn khích quá nên quên béng mất, liền quẳng chiếc quạt xếp trong tay đi, nói: “Đương nhiên là hoàng đế thúc thúc của ta triệu ta tới. Thúc ấy bảo ta đã tuổi qua hai mươi nhưng chỉ có tước vị, không có chức quan trong triều, thế rồi trao chức Thiếu khanh Hồng lư tự* cho ta. Nên ta vào kinh phục mệnh đây.” *Chân đế kê chậu rửaChẳng rõ vì sao, Cố thị lang luôn giữ lễ biết kiềm chế, đoan chính mẫu mực, lại sẵn lòng ở lại với nàng thêm một lúc. Cố Hạnh Chi lại nghe thấy lòng mình chấn động. Hắn chớp cặp mắt hoa đào, cười hì hì nhìn chàng, nói: “Trời cũng tối rồi, Cố thị lang cũng nên nghỉ ngơi thôi. Nếu Cố thị lang không mời ta uống rượu, ta đây mời huynh uống, thế nào? Đến phủ của ta đi.” Sắc mặt Cố Hạnh Chi trầm xuống đôi phần, chỉ nói chậm rãi: “Nếu ngươi không muốn nhận chức này thì cứ nói, chỗ hoàng thượng ta sẽ ứng phó.” *Hồng lư tự: tên một cơ quan nhà nước thời xưa.Hiện giờ hãy đang ngồi trên thành rào đỏ ở tầng cao nhất của căn lầu ngắm phong cảnh kia kìa. Một đám gia đinh vây quanh nàng, vì toàn là đàn ông nên chẳng thể dùng sức mạnh trực tiếp bế nàng xuống dưới. Nói xong thì ghé lại gần Cố Hạnh Chi, nhỏ giọng nói: “Nghe bảo hai tháng nữa Bắc Lương sẽ sai thừa tướng đi sứ vào kinh, triều đình có trách nhiệm chào đón và đưa tiễn, hiện tại Hồng lư tự đang thiếu người.” *Xuất phát từ bài thơ “Ngày tháng tư của nhân gian”, tháng tư là tháng ý xuân đương rộ, vạn vật hồi sinh, tất thảy đều mới mẻ, hy vọng ngập tràn, sức sống dào dạt, thế nên tháng tư là mùa đẹp nhất nhân gian. Dứt lời hắn phe phẩy cây quạt, điệu bộ cà lơ phất phơ, dửng dưng như không. “Chuyện là thế nào?” Cố Hạnh Chi hỏi với một giọng có vẻ nghiêm túc. Nghĩ tới dáng vẻ tủi thân của tiểu cô nương và túi gấm bị chàng làm bẩn, Cố Hạnh Chi sững người, tìm kiếm mùi đường đun thơm ngọt trong không khí, tầm mắt chàng rơi vào một gian hàng tranh đường bên bờ sông. Cố Hạnh Chi lại nghe thấy lòng mình chấn động. Hai người nhìn nhau một lúc, người bán hàng rong ngập ngừng dò hỏi: “Mua bánh đường sao?” Trường Uyên ca ca… Có ai không biết năm đó Yến vương chết dưới kiếm người Bắc Lương. Mấy năm nay triều đình khom lưng uốn gối thì cũng thôi, giờ thế mà lại để huyết mạch duy nhất của Yến vương giúp gánh vác chuyện như vậy. Lúc Cố thị lang về phủ với một túi bánh đường thì trời đã tối. Vì không muốn phiền phòng bếp nấu cơm cho một mình mình, nên ban nãy đi ngang qua một quán rượu nhỏ chàng đã gọi vài món ăn, coi như là xong bữa tối. Cố Hạnh Chi trông bộ điệu không tim không phổi của hắn, cuối cùng im lặng. Cũng may Tống Dục vốn tính ham chơi, nếu tính hắn cứng rắn, e là đã bị định tội kháng chỉ bất tuân từ lâu. *Chân đế kê chậu rửaKhông cần phải nghĩ, đây nhất định là ý của đám người phái chủ hòa. Cũng may Tống Dục vốn tính ham chơi, nếu tính hắn cứng rắn, e là đã bị định tội kháng chỉ bất tuân từ lâu. Trước kia khi Trần tướng còn tại thế, ông rất quan tâm chiếu cố hậu duệ Yến vương. Giờ ông mất rồi, phái chủ hòa nghiễm nhiên sẽ bắt lấy cơ hội chèn ép phái chủ chiến. Bàn tay đỡ nàng run lên bần bật, Cố Hạnh Chi cúi đầu, tim đập loạn nhịp. Thế tử Tống Dục của Yến vương lại là người không có đầu óc, một khi hắn xảy ra sơ suất, phái chủ chiến phải bảo vệ hắn, khó tránh sẽ bị dính nước đục khắp người. Nàng lặng lẽ nở nụ cười, mi mắt cong cong tựa trăng trên trời, đồng tử sáng quắc hệt sao sông ngân. Sắc mặt Cố Hạnh Chi trầm xuống đôi phần, chỉ nói chậm rãi: “Nếu ngươi không muốn nhận chức này thì cứ nói, chỗ hoàng thượng ta sẽ ứng phó.” “Chà chà chà! Huynh muốn làm gì!” Mặt Cố Hạnh Chi lạnh tanh, rút tay áo về, nói một câu bằng giọng nhàn nhạt, “Không cần.” Vừa mới còn thảnh thơi phe phẩy quạt, nghe như thế, Tống Dục lập tức nhảy dựng lên, nhướn cổ nói với Cố Hạnh Chi: “Ta đã hai mươi mấy rồi mới có được một chức quan, vậy mà huynh còn muốn gạt đi hết ư?! Cố Hạnh Chi, có đôi khi ta thực sự hoài nghi tình cảm giữa chúng ta đấy.” Cố Hạnh Chi trông bộ điệu không tim không phổi của hắn, cuối cùng im lặng. Về chuyện tranh chấp của các đảng phải, trước nay chàng chẳng muốn quan tâm nhiều. Nếu bản thân Tống Dục cũng không để ý, thì một người ngoài như chàng đương nhiên không thể nói gì nữa. Thế là chàng dứt khoát đổi chủ đề, tiếp tục hỏi: “Vậy ngươi có biết người ngươi chôn là ai không?” Tống Dục cười khà khà hai tiếng, cầm quạt gõ đầu, nói: “Trong thư chỉ nói hắn tên Phạm Huyên, nhân sĩ Toại Thành, Dịch Châu. Lúc qua đời hắn bốn mươi hai tuổi, thời trẻ có nhập ngũ, nửa đời phiêu bạt ở ngoài, mong sau khi chết hồn về quê cũ.” Tống Dục cười khà khà hai tiếng, cầm quạt gõ đầu, nói: “Trong thư chỉ nói hắn tên Phạm Huyên, nhân sĩ Toại Thành, Dịch Châu. Lúc qua đời hắn bốn mươi hai tuổi, thời trẻ có nhập ngũ, nửa đời phiêu bạt ở ngoài, mong sau khi chết hồn về quê cũ.” “Chà chà chà! Huynh muốn làm gì!” Thế tử Tống Dục của Yến vương lại là người không có đầu óc, một khi hắn xảy ra sơ suất, phái chủ chiến phải bảo vệ hắn, khó tránh sẽ bị dính nước đục khắp người. “Lang quân!” Người hầu trên lầu thấy chàng đến thì như được đại xá, tự giác dạt sang nhường đường cho chàng. “Phạm Huyên…” Tên này nghe quả thực lạ tai, Cố Hạnh Chi đành lặng lẽ ghi nhớ lời Tống Dục nói, nghĩ sẽ mau chóng bảo Tần Chú sắp xếp người của Hình Bộ đi điều tra kỹ càng. Có ai không biết năm đó Yến vương chết dưới kiếm người Bắc Lương. Mấy năm nay triều đình khom lưng uốn gối thì cũng thôi, giờ thế mà lại để huyết mạch duy nhất của Yến vương giúp gánh vác chuyện như vậy. Tống Dục nói xong, trở về sạp nằm chỏng vó, bất mãn càu nhàu: “Nói lâu như thế, miệng khô lưỡi khô, Cố thị lang cũng chả cho uống miếng rượu…” “Cẩn thận!” Cố Hạnh Chi sốt ruột mở miệng gọi nàng, hiếm có khi giọng chàng nghe nôn nóng hơn ngữ khí xa cách ngày thường. Cố Hạnh Chi mặc kệ hắn, chàng cất sách dạy đánh cờ vào, lấy từ trong chiếc túi gấm bên hông ra một miếng bạc vụn đặt lên bàn trà, đứng dậy định đi. Vừa nhúc nhích, tay áo đã bị Tống Dục tóm lấy. Cố thị trăm năm, trong phủ chưa bao giờ náo nhiệt thế này… Hắn chớp cặp mắt hoa đào, cười hì hì nhìn chàng, nói: “Trời cũng tối rồi, Cố thị lang cũng nên nghỉ ngơi thôi. Nếu Cố thị lang không mời ta uống rượu, ta đây mời huynh uống, thế nào? Đến phủ của ta đi.” Mặt Cố Hạnh Chi lạnh tanh, rút tay áo về, nói một câu bằng giọng nhàn nhạt, “Không cần.” “Về sau nếu không khuyên được cứ tịch thu ngay luôn vào.” Cố Hạnh Chi vừa nói chuyện, vừa mở túi giấy trên bàn lấy chiếc bánh đường ở trong ra. “Phạm Huyên…” “Ôi!” Tống Dục gào lên, tay áo chàng lại bị kéo. Khi này Cố Hạnh Chi mới phát hiện, thế mà nàng lại không xỏ giày. “Cố hòa thượng, ta còn một chuyện nữa muốn hỏi huynh.” Tống Dục túm chặt tay áo chàng như muốn vắt ra nước trong đó. “Tâm tư của muội muội ta đối với huynh, huynh không biết thật hay giả vờ không biết? Con bé cập kê đến nay đã qua hai năm, huynh cứ để nó chờ nữa là nó thành gái lỡ thì luôn đấy.” “Ôi…” Người trong lòng bỗng cựa quậy muốn đứng dậy, chân trượt một cái lại giẫm phải vài miếng ngói. Cố Hạnh Chi nhíu mày, nét mặt có phần mất kiên nhẫn, nói: “Cố mỗ để quận chúa đợi khi nào?” Tiền cược này quả thực là có hơi quá. “Huynh không cưới nó chả phải để nó đợi là gì?” Người quần lụa áo là đáp hùng hồn đanh thép. “…” Cố Hạnh Chi lùi về sau hai bước, rút tay áo mình ra, cau mày nói, “Cả vú lấp miệng em.” Cố Hạnh Chi coi như là người tốt tính, gặp phải kiểu cố chấp, hoang tưởng và vô lý, cũng chỉ lạnh giọng hỏi lại: “Quận chúa Trường Bình không muốn thành thân thì có liên quan gì đến Cố mỗ chứ?” Không cần phải nghĩ, đây nhất định là ý của đám người phái chủ hòa. “Ơ?” Tống Dục vừa nghe đã sửng cồ, trở mình bật người dậy, chỉ vào mũi Cố Hạnh Chi, nói: “Sao lại không liên quan đến huynh? Từ năm mười ba tuổi nó đã thích huynh, tâm tâm niệm niệm muốn lấy huynh. Nếu không phải bộ mặt hại dân hại nước, chuyên môn hại tiểu cô nương này của huynh, Thanh Ca nhà ta sẽ u mê bất ngộ như thế chắc?!” “…” Cố Hạnh Chi lùi về sau hai bước, rút tay áo mình ra, cau mày nói, “Cả vú lấp miệng em.” Dứt lời chàng phất tay áo, để lại cho Tống Dục một bóng lưng công tử phong độ, ngời ngời như trăng. Chàng không nhịn được bước qua chuẩn bị kéo người xuống dưới. Nhưng ngờ đâu vừa mới vươn tay, người trước mặt hình như phát hiện nên đã tránh về đằng trước, cả người nhích ra ngoài hơn một chút, chân đá trúng mấy miếng ngói lưu ly, ngói trượt xuống rào rào. Từ khoảng đất xa xôi dội lại mấy tiếng giòn tan hòa cùng tiếng kêu hoảng hốt của mọi người. Giọng nói quấy rầy phía sau rốt cuộc cũng trôi xa, gió thổi hiu hiu mang hơi say, bóng mặt trời ngả về Tây. Tà dương ruộm sắc vàng chiếu xuống mặt sông, tạo thành những vụn vàng lấp lánh chuyển động, cảnh phù hoa in đầy trong mắt, tựa… Hoa Dương chỉ chỉ bánh đường trong tay chàng, rồi chỉ chỉ vào mình một cách hiển nhiên.Tựa chiếc bánh đường ai kia thích ăn nhất. May thay người trong lòng như mọc rễ, hai tay ôm chặt lấy cổ chàng, đầu còn vùi vào hõm cổ chàng như biết mình có thể bị chàng quẳng xuống. Nghĩ tới dáng vẻ tủi thân của tiểu cô nương và túi gấm bị chàng làm bẩn, Cố Hạnh Chi sững người, tìm kiếm mùi đường đun thơm ngọt trong không khí, tầm mắt chàng rơi vào một gian hàng tranh đường bên bờ sông. Người không ngủ, chỉ là uống rượu. Người bán hàng rong kia đối mặt với chàng, giật mình, như thể không ngờ đấng lang quân nom sáng sủa hào hoa thế kia lại thấy hứng thú với món nghệ thuật cho con nít chơi của mình. Dứt lời chàng phất tay áo, để lại cho Tống Dục một bóng lưng công tử phong độ, ngời ngời như trăng. Phúc bá đi theo vào phòng đành trả lời thành thực: “Cô nương thấy rượu nếp nhóm người hầu uống nên tò mò muốn nếm thử. Kết quả vừa uống đã không thể ngừng, chẳng ai khuyên nổi, rồi…” “Huynh không cưới nó chả phải để nó đợi là gì?” Người quần lụa áo là đáp hùng hồn đanh thép. Hai người nhìn nhau một lúc, người bán hàng rong ngập ngừng dò hỏi: “Mua bánh đường sao?” Tên này nghe quả thực lạ tai, Cố Hạnh Chi đành lặng lẽ ghi nhớ lời Tống Dục nói, nghĩ sẽ mau chóng bảo Tần Chú sắp xếp người của Hình Bộ đi điều tra kỹ càng. ——Lúc Cố thị lang về phủ với một túi bánh đường thì trời đã tối. Vì không muốn phiền phòng bếp nấu cơm cho một mình mình, nên ban nãy đi ngang qua một quán rượu nhỏ chàng đã gọi vài món ăn, coi như là xong bữa tối. Đêm nay gió nhẹ êm ái, ánh trăng vằng vặc hắt xuống tấm ngói lưu ly màu than chì, như kết thành một màn sương mỏng. Chiếc áo sam tay bó xám xanh trang nhã khoác lên người nàng trông lại có đôi vẻ thanh tú bất ngờ. Mà người nửa tỉnh nửa mê kia đang một tay chống đầu, ngẩn ngơ nhìn trời, sườn mặt dưới vầng trăng sáng tỏ tăng thêm chút dịu dàng, đôi con mắt rực rỡ như sao. Cố Hạnh Chi coi như là người tốt tính, gặp phải kiểu cố chấp, hoang tưởng và vô lý, cũng chỉ lạnh giọng hỏi lại: “Quận chúa Trường Bình không muốn thành thân thì có liên quan gì đến Cố mỗ chứ?” Phúc bá mở cửa cho chàng, khi trông thấy túi đồ trong tay chàng còn ngẩn người, hồi lâu sau mới phản ứng lại, nhận ra đây là mua cho ai, nhất thời có hơi do dự. Phúc bá mở cửa cho chàng, khi trông thấy túi đồ trong tay chàng còn ngẩn người, hồi lâu sau mới phản ứng lại, nhận ra đây là mua cho ai, nhất thời có hơi do dự. “Cô nương đâu? Ngủ rồi à?” Cố Hạnh Chi thay áo choàng, rửa tay vào chiếc chậu kê trên chân đế chạm hoa*. Nhóm người hầu đồng thành đáp, nhận đèn lồng trong tay chàng nối đuôi nhau đi ra. Trên lầu chỉ còn lại chàng và kẻ không biết sống chết mà ngoài cả người ra ngoài thành rào kia. Nàng nhếch miệng, rồi sau đó có luồng gió đánh úp lại, nàng như bị đẩy đi, cả người bổ nhào vào lòng chàng. “Chỉ là gì?” Cố Hạnh Chi dừng tay, khó hiểu nhìn Phúc bá. Cố Hạnh Chi mặc kệ hắn, chàng cất sách dạy đánh cờ vào, lấy từ trong chiếc túi gấm bên hông ra một miếng bạc vụn đặt lên bàn trà, đứng dậy định đi. Vừa nhúc nhích, tay áo đã bị Tống Dục tóm lấy. Như đang nói rằng: Đây là của ta. *Chân đế kê chậu rửaMặt Cố Hạnh Chi vẫn không có biểu cảm gì, phất tay nói với Phúc bá: “Đi nấu bát canh rượu đến đây.” Phúc bá đưa khăn lau tay cho chàng, ánh mắt chứa đôi phần lưỡng lự, lẩm bẩm đáp một câu, “Vẫn chưa ạ, chỉ là…” *Hồng lư tự: tên một cơ quan nhà nước thời xưa.Xúc cảm ấm áp, người trong lòng nhẹ như không trọng lượng, nhưng Cố Hạnh Chi lại cảm tưởng mình bị lực khổng lồ nào đó đập một cái. “Chỉ là gì?” Cố Hạnh Chi dừng tay, khó hiểu nhìn Phúc bá. Phúc bá ho khẽ hai tiếng, dẫn Cố Hạnh Chi đi tới lầu các nhỏ có thể ngắm cảnh trên cao của Cố phủ. Bấy giờ Cố Hạnh Chi mới hiểu “chỉ là” của Phúc bá là gì. “Ơ?” Tống Dục vừa nghe đã sửng cồ, trở mình bật người dậy, chỉ vào mũi Cố Hạnh Chi, nói: “Sao lại không liên quan đến huynh? Từ năm mười ba tuổi nó đã thích huynh, tâm tâm niệm niệm muốn lấy huynh. Nếu không phải bộ mặt hại dân hại nước, chuyên môn hại tiểu cô nương này của huynh, Thanh Ca nhà ta sẽ u mê bất ngộ như thế chắc?!” Tay bị Cố Hạnh Chi bắt được, lúc này Hoa Dương mới tỉnh tỉnh mê mê ngoảnh đầu. “Cô nương đâu? Ngủ rồi à?” Cố Hạnh Chi thay áo choàng, rửa tay vào chiếc chậu kê trên chân đế chạm hoa*. Người không ngủ, chỉ là uống rượu. Không tỉnh táo khác gì đã ngủ. Hiện giờ hãy đang ngồi trên thành rào đỏ ở tầng cao nhất của căn lầu ngắm phong cảnh kia kìa. Một đám gia đinh vây quanh nàng, vì toàn là đàn ông nên chẳng thể dùng sức mạnh trực tiếp bế nàng xuống dưới. Trên lầu dưới lầu, cả đám người xúm lại chỗ nàng khuyên lơn, còn phải đề phòng nàng ngồi không vững lại ngã ngửa xuống dưới. Vậy nên, rốt cuộc vì sao Trần tướng lại cho rằng bản thân ông chắc chắn phải chết chứ? “Vâng…” Phúc bá yếu ớt đáp một tiếng, lại thấy người ngất ngưởng như ruồi mất đầu kia bước tới túm lấy tay áo Cố Hạnh Chi. Cố thị trăm năm, trong phủ chưa bao giờ náo nhiệt thế này… Cố Hạnh Chi đứng dưới lầu nhìn một chốc, mày chàng cau tít như vắt được ra nước. Chàng trầm mặc, đón lấy đèn lồng trong tay Phúc bá, tự đi lên lầu. “Lang quân!” Người hầu trên lầu thấy chàng đến thì như được đại xá, tự giác dạt sang nhường đường cho chàng. “Đi xuống cả đi.” Cố Hạnh Chi bảo, thanh âm vẫn ôn hòa như gió xuân tháng ba, không có vẻ tức giận. Quả tình Cố Hạnh Chi không hiểu, chàng quay sang hỏi Tống Dục, “Ngươi vào kinh là vì cái gì?” Nhóm người hầu đồng thành đáp, nhận đèn lồng trong tay chàng nối đuôi nhau đi ra. Trên lầu chỉ còn lại chàng và kẻ không biết sống chết mà ngoài cả người ra ngoài thành rào kia. Đêm nay gió nhẹ êm ái, ánh trăng vằng vặc hắt xuống tấm ngói lưu ly màu than chì, như kết thành một màn sương mỏng. Chiếc áo sam tay bó xám xanh trang nhã khoác lên người nàng trông lại có đôi vẻ thanh tú bất ngờ. Mà người nửa tỉnh nửa mê kia đang một tay chống đầu, ngẩn ngơ nhìn trời, sườn mặt dưới vầng trăng sáng tỏ tăng thêm chút dịu dàng, đôi con mắt rực rỡ như sao. Thấy nàng như thế, cơn giận trong lòng Cố Hạnh Chi ban nãy bỗng tan biến sạch, cứ như đã hóa thành ánh trăng vô biên ấy. Trên lầu dưới lầu, cả đám người xúm lại chỗ nàng khuyên lơn, còn phải đề phòng nàng ngồi không vững lại ngã ngửa xuống dưới. Chàng không nhịn được bước qua chuẩn bị kéo người xuống dưới. Nhưng ngờ đâu vừa mới vươn tay, người trước mặt hình như phát hiện nên đã tránh về đằng trước, cả người nhích ra ngoài hơn một chút, chân đá trúng mấy miếng ngói lưu ly, ngói trượt xuống rào rào. Từ khoảng đất xa xôi dội lại mấy tiếng giòn tan hòa cùng tiếng kêu hoảng hốt của mọi người. Phúc bá ho khẽ hai tiếng, dẫn Cố Hạnh Chi đi tới lầu các nhỏ có thể ngắm cảnh trên cao của Cố phủ. Bấy giờ Cố Hạnh Chi mới hiểu “chỉ là” của Phúc bá là gì. “Cẩn thận!” Cố Hạnh Chi sốt ruột mở miệng gọi nàng, hiếm có khi giọng chàng nghe nôn nóng hơn ngữ khí xa cách ngày thường. Dứt lời hắn phe phẩy cây quạt, điệu bộ cà lơ phất phơ, dửng dưng như không. Tay bị Cố Hạnh Chi bắt được, lúc này Hoa Dương mới tỉnh tỉnh mê mê ngoảnh đầu. Người bán hàng rong kia đối mặt với chàng, giật mình, như thể không ngờ đấng lang quân nom sáng sủa hào hoa thế kia lại thấy hứng thú với món nghệ thuật cho con nít chơi của mình. Mặt mũi đỏ bừng, cặp mắt đẹp mơ màng, khóe mắt đuôi mày hơi nhuốm men say, có thể so với phong vận của tháng tư nhân gian*. Nàng ngây người nhìn Cố Hạnh Chi, thật lâu sau, khuôn mặt nàng giãn ra, tay kéo một cái làm chàng lảo đảo vài bước, loạng choạng bước tới cạnh thành rào. “Ôi!” Tống Dục gào lên, tay áo chàng lại bị kéo. Trăng vẫn tĩnh lặng, trên lầu các nổi gió xào xạc thổi tung tấm mành trúc dùng chắn mưa trên thành rào, rải một quầng sáng dịu nhẹ xuống cánh mi run run của nàng, nom như một đứa trẻ sơ sinh thuần khiết. Người say vô tri vô giác, lộn xộn hết sức. Còn chàng giờ đây lại lâm cảnh ngó trước trông sau, tâm tư không còn trong sạch. Cố Hạnh Chi nhíu mày, nét mặt có phần mất kiên nhẫn, nói: “Cố mỗ để quận chúa đợi khi nào?” Vì câu “Trường Uyên ca ca” kia của nàng…*Xuất phát từ bài thơ “Ngày tháng tư của nhân gian”, tháng tư là tháng ý xuân đương rộ, vạn vật hồi sinh, tất thảy đều mới mẻ, hy vọng ngập tràn, sức sống dào dạt, thế nên tháng tư là mùa đẹp nhất nhân gian. Nếu chẳng phải không có chút cơ hội sống nào, nói vậy hẳn sẽ không ai ngốc đến mức lấy tính mạng ra mà đấu đá. Nàng lặng lẽ nở nụ cười, mi mắt cong cong tựa trăng trên trời, đồng tử sáng quắc hệt sao sông ngân. Lồng ngực như có đống củi bùng cháy hừng hực, mặc dù không làm bỏng nhưng cứ chậm rãi hun lên, khiến mồ hôi thấm đẫm áo lót chàng, suýt nữa thì thả tay. Trường Uyên ca ca… Nàng nhếch miệng, rồi sau đó có luồng gió đánh úp lại, nàng như bị đẩy đi, cả người bổ nhào vào lòng chàng. Xúc cảm ấm áp, người trong lòng nhẹ như không trọng lượng, nhưng Cố Hạnh Chi lại cảm tưởng mình bị lực khổng lồ nào đó đập một cái. Vì câu “Trường Uyên ca ca” kia của nàng…Bàn tay đỡ nàng run lên bần bật, Cố Hạnh Chi cúi đầu, tim đập loạn nhịp. Khuôn mặt nhỏ nhắn trong sáng ló ra khỏi lòng chàng, tuy không trát son phấn nhưng vẫn thấy được một vẻ đẹp tự nhiên trọn vẹn, vầng trán toát lên nét trẻ con, dường như không phải tiểu cô nương nhát gan rụt rè thường ngày mà chàng quen thuộc. Chẳng rõ vì sao, Cố thị lang luôn giữ lễ biết kiềm chế, đoan chính mẫu mực, lại sẵn lòng ở lại với nàng thêm một lúc. *Chân đế kê chậu rửa “Ôi…” Người trong lòng bỗng cựa quậy muốn đứng dậy, chân trượt một cái lại giẫm phải vài miếng ngói. Lúc bấy giờ Cố Hạnh Chi nhanh tay lẹ mắt, thẳng tay vòng qua eo bế ngang nàng lên, cuối cùng cũng đưa nàng rời khỏi thành rào đỏ lung lay sắp đổ. Đôi chân trắng nõn mượt mà thò ra từ dưới làn váy, mũi chân hồng hào như hạt ngọc khẽ đong đưa qua lại dưới ánh trăng. Khi này Cố Hạnh Chi mới phát hiện, thế mà nàng lại không xỏ giày. Suốt quãng đường đi tiểu cô nương nằm rất an ổn. Tuy nhiên mới vào phòng nàng đã như thức giấc, sau khi thoát khỏi vòng tay Cố Hạnh Chi thì bắt đầu chạy quanh phòng, nói kiểu gì cũng không chịu lên giường nghỉ ngơi. Lồng ngực như có đống củi bùng cháy hừng hực, mặc dù không làm bỏng nhưng cứ chậm rãi hun lên, khiến mồ hôi thấm đẫm áo lót chàng, suýt nữa thì thả tay. May thay người trong lòng như mọc rễ, hai tay ôm chặt lấy cổ chàng, đầu còn vùi vào hõm cổ chàng như biết mình có thể bị chàng quẳng xuống. Trăng vẫn tĩnh lặng, trên lầu các nổi gió xào xạc thổi tung tấm mành trúc dùng chắn mưa trên thành rào, rải một quầng sáng dịu nhẹ xuống cánh mi run run của nàng, nom như một đứa trẻ sơ sinh thuần khiết. Người say vô tri vô giác, lộn xộn hết sức. Còn chàng giờ đây lại lâm cảnh ngó trước trông sau, tâm tư không còn trong sạch. Cố Hạnh Chi chợt bật cười, thở dài như chịu mệnh, bế Hoa Dương đi ra lầu các. Suốt quãng đường đi tiểu cô nương nằm rất an ổn. Tuy nhiên mới vào phòng nàng đã như thức giấc, sau khi thoát khỏi vòng tay Cố Hạnh Chi thì bắt đầu chạy quanh phòng, nói kiểu gì cũng không chịu lên giường nghỉ ngơi. “Chuyện là thế nào?” Cố Hạnh Chi hỏi với một giọng có vẻ nghiêm túc. *Hồng lư tự: tên một cơ quan nhà nước thời xưa. Phúc bá đi theo vào phòng đành trả lời thành thực: “Cô nương thấy rượu nếp nhóm người hầu uống nên tò mò muốn nếm thử. Kết quả vừa uống đã không thể ngừng, chẳng ai khuyên nổi, rồi…” Khuôn mặt nhỏ nhắn trong sáng ló ra khỏi lòng chàng, tuy không trát son phấn nhưng vẫn thấy được một vẻ đẹp tự nhiên trọn vẹn, vầng trán toát lên nét trẻ con, dường như không phải tiểu cô nương nhát gan rụt rè thường ngày mà chàng quen thuộc. “Về sau nếu không khuyên được cứ tịch thu ngay luôn vào.” Cố Hạnh Chi vừa nói chuyện, vừa mở túi giấy trên bàn lấy chiếc bánh đường ở trong ra. “Cố hòa thượng, ta còn một chuyện nữa muốn hỏi huynh.” Tống Dục túm chặt tay áo chàng như muốn vắt ra nước trong đó. “Vâng…” Phúc bá yếu ớt đáp một tiếng, lại thấy người ngất ngưởng như ruồi mất đầu kia bước tới túm lấy tay áo Cố Hạnh Chi. Hoa Dương chỉ chỉ bánh đường trong tay chàng, rồi chỉ chỉ vào mình một cách hiển nhiên.Như đang nói rằng: Đây là của ta. Mặt Cố Hạnh Chi vẫn không có biểu cảm gì, phất tay nói với Phúc bá: “Đi nấu bát canh rượu đến đây.”