Chương 11
????????????????: ???????????????????? ۰۰ ????????????????: ???????????????????? ۰۰┈┈۰Phúc bá theo lời lui xuống. Căng chặt, co rút… Cửa bị đẩy ra, Cố Hạnh Chi đột nhiên hoàn hồn, thu tay lại đồng thời khẽ đẩy Hoa Dương một cái. Người nào đó càng nghĩ càng giận, nghiến răng kèn kẹt nhìn con mèo, nheo lại đôi mắt xinh đẹp sáng ngời, vẻ mặt hết sức dữ tợn. Cố Hạnh Chi nhìn “con ma men” trước mặt, nhất thời cũng chỉ biết bất lực thở dài. Suy cho cùng chàng chưa từng dỗ dành con nít bao giờ cả, chứ đừng nói là tiểu cô nương. Hoàn cảnh hiện giờ quả thực là tiến thoái lưỡng nan. Cố Hạnh Chi mở tay nàng ra, thả chậm giọng dịu dàng nói: “Đừng ăn nhiều quá.” Thế là chàng quơ quơ cái bánh đường trong tay, ôn tồn nói: “Muội ngồi xuống.” “Ồ…” Tần thị lang trợn trừng mắt tức thì tắt đèn, đang định mở miệng thì bỗng liếc thấy Hoa Dương đứng đằng sau Cố Hạnh Chi, ánh mắt hắn có vẻ như đang trưng cầu ý kiến. Trong đầu như có sợi dây đứt phựt, Cố Hạnh Chi cảm thấy cả người phát run, một luồng nhiệt không cách nào khống chế mạnh mẽ xộc thẳng lên giữa hai đùi, có thứ gì đó đang dần thức tỉnh. Tiểu cô nương chớp mắt nhìn chàng, lắc đầu, giơ tay muốn giành lấy bánh đường. Thế là chàng quơ quơ cái bánh đường trong tay, ôn tồn nói: “Muội ngồi xuống.” Thanh âm kia khí phách hùng hồn, vang tận mây xanh. Bấy giờ Cố Hạnh Chi mới nhận ra ban nãy mình nói không rõ ràng, vậy nên chàng hắng giọng, nói tiếp: “Muội ngồi xuống sẽ cho muội bánh đường.” Cố Hạnh Chi đứng dậy bối rối chỉnh trang vạt áo, cố ý nghiêng mặt tránh đi ánh nhìn của Phúc bá, cố gắng trấn định dặn dò: “Cho muội ấy đi ngủ ngay sau khi uống canh giải rượu, đừng có quậy phá nữa.” Đôi mày lá liễu cau tít, nét dịu dàng như nước vừa mới ánh trong con ngươi nhạt màu bỗng chốc hóa thành vẻ lạnh kẽo. Hoa Dương ngẩn mặt, gật đầu, xoay người chạy đến sạp La Hán ngồi, cặp mắt đảo tít nhìn chằm chằm chiếc bánh. “Vừa nãy muội cãi nhau với A Phúc à?” Chàng hỏi, cặp mắt sâu thẳm nhìn Hoa Dương đong đầy ý cười. Coi như nàng phục thật rồi. Bỗng nhiên Cố Hạnh Chi thấy điệu bộ nghe lời của nàng có chút buồn cười. Chàng kiềm nén khóe miệng hơi nhếch, đưa bánh đường cho nàng: “Ăn bánh xong rồi uống canh giải rượu, sau đó không được quậy nữa, phải ngủ ngoan.” Lúc này đây nàng lại rất phối hợp, ngoan ngoãn ngồi xổm trước mặt chàng, mở miệng ra. “Bụp!” Giọng điệu hơi gượng gạo, nghe như thể là đang sắp xếp công vụ chứ chẳng phải dỗ người ta. ۰ ????????????????: ???????????????????? ۰Hoa Dương váng vất ngẩng đầu nhìn chàng, một lúc lâu sau, nàng cắn miếng bánh, bộ diêu trên đầu lúc lắc tạo thành tiếng lách cách. Kinh ngạc và hoảng hốt. Chạng vạng hôm đó, như thường lệ, Hoa Dương ôm mớ chữ mới viết, ngồi chồm hổm ở cửa thư phòng chờ chàng. “…” Cố Hạnh Chi nhíu mày, nghĩ bụng người này sao không ra bài theo lẽ thường nhỉ. Các cụ có câu trở mặt không quen người, còn nàng thì hay rồi, được hời một cái là người ngay trước mặt cũng chẳng thèm quen luôn. Vì ban nãy bị chàng kéo mạnh, trọng tâm không vững nên Hoa Dương ngã ngồi xuống đất, răng vập vào nhau, cắn trúng phần thịt mềm trong miệng. Hiện giờ nàng đang lần mò lấy chiếc khăn tay bên hông, che miệng phun ra một búng máu. Mà người trên sạp không buồn bận tâm, ngậm bánh đường lại bắt đầu nhảy nhót. Nàng xoay người đi tới bên khác của sạp La Hán, mở toang cánh cửa sổ ở chỗ đó, chân bước ra ngoài, tư thế như sắp sửa nhảy khỏi cửa sổ, dọa Cố Hạnh Chi hãi hùng vội vã đi lên tóm chặt cổ chân nàng kéo người qua. Tuy nhiên Cố Hạnh Chi chỉ nhìn nàng một lúc, khóe miệng chàng run run mấy hồi song vẫn cong lên. “A…” Hoa Dương lùi bước theo bản năng, chậm rãi ngẩng đầu, không ngoài dự đoán bắt gặp vẻ kinh ngạc khó nói nên lời của Cố Hạnh Chi. “Ồ…” Phúc bá gật đầu, nhỏ giọng hỏi dò, “Thế nếu cô nương không nghe…” Mũi nàng phát ra một tiếng hừ khẽ, khẽ như đó chỉ là hơi thở. Nhưng Cố Hạnh Chi vẫn nghe thấy, khi này chàng mới phát hiện bản thân đã làm ra chuyện gì trong tình thế cấp bách. Lòng bàn tay hẵng còn mang theo độ ấm từ cổ chân nàng, khiến chàng nhất thời ảo não vô cùng. Hoa Dương nhận lấy món đồ trong tay chàng, thần sắc mông lung. Một bàn tay to ấm áp xoa đầu nàng, nhẹ nhàng vò tóc. Hoa Dương vội giấu đi vẻ hung ác trên mặt, vừa khoa tay múa chân vừa hỏi bằng khẩu hình: Đại nhân thích mèo sao? Về phần Hoa Dương, không biết là sợ hãi hay là xấu hổ, bị kéo một phát mạnh như thế, nàng lấy hai tay che đi gần hết khuôn mặt, lộ ra hàng mày thanh tú nhíu chặt. Hoa Dương nghe không hiểu lý do lạ kỳ ấy của chàng. Đang nghĩ xem nên nói tiếp thế nào, phía sau chợt vang lên tiếng Tần Chú. Cố Hạnh Chi vội buông bàn tay đang nắm cổ chân Hoa Dương, xoay người đưa lưng về phía nàng, hít mấy hơi thật sâu điều hòa nhịp thở. Nhưng con mèo mập trước mắt không hề chùn chân mà còn “meo” một tiếng hung ác hơn với nàng. Cái miệng nửa hé kia chẳng biết đã khép từ bao giờ, hai cánh môi mềm mại hồng hào bọc lấy ngón tay chàng, hàm răng khẽ cọ sát, đầu lưỡi từ từ luồn lách. Hiếm khi người đằng sau đứng lặng yên một lúc, không lên tiếng không nhúc nhích, thậm chí hành động che mặt cũng chẳng hề thay đổi. Cố Hạnh Chi bình tĩnh lại, giờ đây mới phát giác có điều bất thường. Kiềm nén sự khác lạ trong lòng, chàng quay lại hỏi một câu, “Sao thế?” Bắt chuột? Không hỏi còn đỡ, vừa hỏi Cố Hạnh Chi đã hối hận. Hoa Dương váng vất ngẩng đầu nhìn chàng, một lúc lâu sau, nàng cắn miếng bánh, bộ diêu trên đầu lúc lắc tạo thành tiếng lách cách. Từ lúc bước lên con “thuyền tặc” mà Cố Hạnh Chi sắp đặt sẵn, Hoa Dương cảm thấy kiếp sống thích khách của nàng quả thực có thể dùng hai chữ “khuất nhục” để hình dung. Vì ban nãy bị chàng kéo mạnh, trọng tâm không vững nên Hoa Dương ngã ngồi xuống đất, răng vập vào nhau, cắn trúng phần thịt mềm trong miệng. Hiện giờ nàng đang lần mò lấy chiếc khăn tay bên hông, che miệng phun ra một búng máu. Cánh môi ấm ướt át, xúc cảm mềm mại, khí nóng liên tục phả ra từ cổ họng, xuôi theo ngón tay mang hơi thở chầm chậm mơn qua mu bàn tay, lặng lẽ khuấy động nhịp hô hấp của chàng. Dỗ người ta chẳng xong, đã thế còn làm nàng bị thương, Cố thị lang thấy nhiều biết rộng giờ chỉ thấy đau đầu. Chàng đỡ lấy khuôn mặt ươn ướt của nàng, nàng hít vào hơi thở ấm áp của chàng. Hoa Dương cáu tiết, nhủ bụng buổi tối khi không người sẽ tìm cái bao tải bắt nó rồi quẳng ra ngoài đường. Chàng nghĩ ngợi, nhớ rằng lúc bảo Phúc bá chuẩn bị đồ đạc cho Hoa Dương có dặn ông bỏ thêm vào một số thuốc men thường dùng, nay có thể tạm dùng để cấp cứu. — Cố Hạnh Chi sửng sốt, lát sau Hoa Dương mới nghe thấy thanh âm có chút u ám của chàng, “Tần Tử Vọng!” Thế là chàng nhanh chóng tìm được ít băng gạc và thuốc bột cầm máu trong hòm thuốc nhỏ. Xong xuôi chàng trở về chỗ sạp, ra hiệu cho Hoa Dương mở miệng. Hoa Dương nhếch miệng nở nụ cười miễn cưỡng… không phải chột dạ vì suýt nữa bại lộ, mà là vì tôn nghiêm một thích khách lần nữa bị giẫm đạp… Lúc này đây nàng lại rất phối hợp, ngoan ngoãn ngồi xổm trước mặt chàng, mở miệng ra. Cố Hạnh Chi cười với nàng, trước khi quay đi không quên căn dặn: “Nhớ ngủ sớm.” Toàn bộ tâm trí của Cố Hạnh Chi đã dồn vào việc cầm máu cho nàng. Nương theo ánh nến nhìn hồi lâu, chàng mới tìm thấy vết thương máu thịt lẫn lộn nằm gần răng hàm, lưỡi bị nhuộm cả thành màu máu. Ngực trống rỗng, Cố Hạnh Chi nhíu mày, một bàn tay giữ cằm nàng tránh để nàng lộn xộn. Tay kia thì đặt băng gạc có thấm thuốc bột cầm máu ở đầu ngón tay, chậm rãi thò vào miệng nàng, nhẹ nhàng ấn miếng băng lên. Phúc bá theo lời lui xuống. Về phần Hoa Dương, không biết là sợ hãi hay là xấu hổ, bị kéo một phát mạnh như thế, nàng lấy hai tay che đi gần hết khuôn mặt, lộ ra hàng mày thanh tú nhíu chặt. “A…” Tiểu cô nương run rẩy khẽ rên một tiếng, chiếc cằm bị chàng giữ chặt không kìm được rụt về sau, khiến mắt Cố Hạnh Chi dời khỏi vết thương. Như một lẽ hiển nhiên lại được đổi lấy một tiếng “meo” tràn ngập uy hiếp. Khi này chàng mới nhận thấy, hiện tại hai người đang kề sát nhau trong một tư thế cực kỳ thân mật mà mờ ám. Con đường hành lang dưới trăng, dáng hình cao lớn kia càng lúc càng xa. Chàng đỡ lấy khuôn mặt ươn ướt của nàng, nàng hít vào hơi thở ấm áp của chàng. Dù sao nếu là bình thường, lúc biểu cảm ấy hiện trên gương mặt nàng, thứ nghe được nhiều nhất chính là tiếng kẻ khác khóc rống cầu xin tha thứ. Lúc này Tần Chú mới yên tâm, cất tiếng: “Tìm được Ngu hầu của Điện tiền ti rồi, ông ta ở Phong Thanh tìm lạc thú đấy. Ta đã phái người đi trước rồi, ngươi muốn đích thân đi không?” Cặp mắt nhạt màu vì đau đớn mà long lanh nước nhìn chàng, nước mắt dính trên lông mi lóe lên tia sáng tựa hai con bướm nhỏ đang rung cánh trong lòng bàn tay chàng. Tim đập thình thịch, làm ngón tay ở trong miệng nàng cũng bắt đầu run run. Chàng cúi người ôm lấy con mèo mập ngồi cạnh chân, vỗ vỗ bờ mông đẫy đà của nó bằng một lực vừa phải, đã khôi phục dáng vẻ đoan chính mẫu mực, nghiêm túc thận trọng ngày xưa. Giọng điệu hơi gượng gạo, nghe như thể là đang sắp xếp công vụ chứ chẳng phải dỗ người ta. Cánh môi ấm ướt át, xúc cảm mềm mại, khí nóng liên tục phả ra từ cổ họng, xuôi theo ngón tay mang hơi thở chầm chậm mơn qua mu bàn tay, lặng lẽ khuấy động nhịp hô hấp của chàng. Người say rượu kia thì hồn nhiên chẳng hề hay biết gì đến sự kiều diễm trong thời khắc này, tay cầm bánh đường chốc chốc lại nghịch khuỷu tay chàng. Cảm giác ấy tê tê ngưa ngứa, chứa một luồng điện ở mức độ rất nhẹ, như ngọn lửa bơi dọc tứ chi trăm hài, khiến toàn thân chàng trào lên một sự nóng ran khó tả. Ngược lại, con mèo mập trong lòng chàng từ đầu chí cuối luôn dùng ánh nhìn rất không có cảm tình quan sát Hoa Dương. Nàng bèn trốn sau lưng chàng quơ quơ nắm tay với nó. Cố Hạnh Chi ý thức thu tay về, nhưng vừa động đậy, chàng bỗng phát hiện tay mình đang bị nàng mút. Cơn gió đêm lùa vào từ tấm màn cửa sổ đỏ bằng lụa mỏng, thổi qua bàn trà khiến ngọn nến ngả nghiêng. Căn phòng cuối cùng cũng yên tĩnh lại, vật vã nửa ngày trời, Hoa Dương cũng thấy có hơi nhọc người. Nàng chống tay ngồi dậy, nhìn nơi xa xa hướng Cố Hạnh Chi rời đi. Cái miệng nửa hé kia chẳng biết đã khép từ bao giờ, hai cánh môi mềm mại hồng hào bọc lấy ngón tay chàng, hàm răng khẽ cọ sát, đầu lưỡi từ từ luồn lách. Hoa Dương giật mình, nhìn lại theo tiếng. Hoa Dương vẫn trừng nó. Một lần, hai lần. Hoa Dương rùng mình, kế đó thấy Cố Hạnh Chi xoay người lấy từ trong ngực ra một túi bánh hoa quế và xấp bảng chữ mẫu. Còn giờ, ngay cả một con mèo mập cũng thị uy với nàng được luôn chứ gì?! Căng chặt, co rút… Cố Hạnh Chi ý thức thu tay về, nhưng vừa động đậy, chàng bỗng phát hiện tay mình đang bị nàng mút. Làn môi mọng hơi ướt mút vào rồi nhả ra, những chỗ bị nàng mút đều sẽ vương lại thứ sáng lóng lánh. Hình ảnh như thế nhất thời làm ngọn lửa le lói ban nãy bùng cháy ngùn ngụt. Trong đầu như có sợi dây đứt phựt, Cố Hạnh Chi cảm thấy cả người phát run, một luồng nhiệt không cách nào khống chế mạnh mẽ xộc thẳng lên giữa hai đùi, có thứ gì đó đang dần thức tỉnh. Cố Hạnh Chi đương nhiên chẳng biết điều đó, chàng đặt toàn tâm toàn ý vào việc an ủi A Phúc và Hoa Dương. Thanh âm trầm trầm nặng nề, không giống tiếng đồ bị đập xuống đất. Kinh ngạc và hoảng hốt. Tim đập thình thịch, làm ngón tay ở trong miệng nàng cũng bắt đầu run run. Lời tác giả: Cả nhà mang cuốn sổ nhỏ ra đây, hiện giờ mỗi một chuyện Hoa Hoa làm với Cố đại nhân, ngày nào đó trong tương lai, chàng sẽ hoàn trả gấp bội, gấp bội, gấp… Trong chớp mắt ấy, Cố Hạnh Chi lại quên béng phải rút tay về… Thái độ Cố Hạnh Chi cứng rắn hiếm thấy, chàng không quay đầu, bỏ lại một câu lạnh lùng rồi vội vã rời đi. Cố Hạnh Chi nhìn Hoa Dương, nói: “Ngươi nói đi, muội ấy không nghe thấy.” “Đại nhân.” Giọng Phúc bá vang ngoài cửa, “Canh giải rượu đã nấu xong rồi.” “Ừ.” Cố Hạnh Chi gật đầu, tránh ánh mắt nàng, gãi gãi cái cổ về cơ bản là chẳng thấy đâu của A Phúc. “Mèo luôn luôn là chính nó, không nhượng bộ, không bị ai thuần phục, rất tự do.” Cửa bị đẩy ra, Cố Hạnh Chi đột nhiên hoàn hồn, thu tay lại đồng thời khẽ đẩy Hoa Dương một cái. “Meo!!” Cố Hạnh Chi nhìn “con ma men” trước mặt, nhất thời cũng chỉ biết bất lực thở dài. Suy cho cùng chàng chưa từng dỗ dành con nít bao giờ cả, chứ đừng nói là tiểu cô nương. Hoàn cảnh hiện giờ quả thực là tiến thoái lưỡng nan. Khép nép xu nịnh, bấm bụng chịu đựng thì cũng thôi, vừa đấm vừa xoa, yêu thương ôm ấp cũng nhịn được. Ấy vậy mà tên mặt kiểng kia nói biến mất là biến mất tăm, để nàng suốt mấy ngày liền chui trong lùm trúc đốm đào tổ kiến! Vậy là tiểu cô nương lần nữa nấc tiếng nghẹn ngào. Cố Hạnh Chi đứng dậy bối rối chỉnh trang vạt áo, cố ý nghiêng mặt tránh đi ánh nhìn của Phúc bá, cố gắng trấn định dặn dò: “Cho muội ấy đi ngủ ngay sau khi uống canh giải rượu, đừng có quậy phá nữa.” Trong chớp mắt ấy, Cố Hạnh Chi lại quên béng phải rút tay về… “Ồ…” Phúc bá gật đầu, nhỏ giọng hỏi dò, “Thế nếu cô nương không nghe…” Hoa Dương ngẩn mặt, gật đầu, xoay người chạy đến sạp La Hán ngồi, cặp mắt đảo tít nhìn chằm chằm chiếc bánh. Nhưng bàn tay sau lưng đã âm thầm nắm chặt, sẵn sàng để tung cú đánh phủ đầu, chuẩn bị hạ sát chỉ trong một đòn. “Không nghe cứ trói vào.” Thái độ Cố Hạnh Chi cứng rắn hiếm thấy, chàng không quay đầu, bỏ lại một câu lạnh lùng rồi vội vã rời đi. Cố Hạnh Chi vội buông bàn tay đang nắm cổ chân Hoa Dương, xoay người đưa lưng về phía nàng, hít mấy hơi thật sâu điều hòa nhịp thở. Con đường hành lang dưới trăng, dáng hình cao lớn kia càng lúc càng xa. Một con kiến nhỏ bị đuổi không có chỗ trốn, nó quýnh quáng bò từ gậy trúc lên mu bàn tay Hoa Dương. Nàng phủi tay theo bản năng, con kiến bị hất tung, gậy trúc nhỏ cũng văng đi mất. Nhất thời Hoa Dương tức đến độ bật cười, lửa giận bốc cháy, dứt khoát bắt chước điệu bộ nhe răng của con mèo, miệng thỉnh thoảng phát ra mấy tiếng rên rỉ đặc trưng khi một con mèo chuẩn bị tấn công. Phúc bá hầu người đang chống tay ngồi trên sạp ngà ngà say uống hết canh giải rượu, ôm chăn mền qua sau đó lui xuống. Cơn gió đêm lùa vào từ tấm màn cửa sổ đỏ bằng lụa mỏng, thổi qua bàn trà khiến ngọn nến ngả nghiêng. Căn phòng cuối cùng cũng yên tĩnh lại, vật vã nửa ngày trời, Hoa Dương cũng thấy có hơi nhọc người. Nàng chống tay ngồi dậy, nhìn nơi xa xa hướng Cố Hạnh Chi rời đi. Coi như nàng phục thật rồi. Không phải Hoa Dương chưa bao giờ làm loại chuyện như vì nhiệm vụ mà giả say để tiếp cận mục tiêu. Nhưng tình huống đã dùng hết mọi mưu mẹo trong tay song đối phương vẫn cứ hoài thờ ơ, quả đúng là lần đầu gặp. “Trói vào à…” Nàng cuộn chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta phải xem xem chúng ta là ai trói ai.” Mấy ngày kế tiếp Hoa Dương không thấy Cố Hạnh Chi đâu nữa. Cũng chả biết người này rốt cuộc bận rộn công vụ thật, hay đơn giản là muốn tránh mặt nàng. “Trói vào à…” Nàng cuộn chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta phải xem xem chúng ta là ai trói ai.” “A Phúc không thích người lạ.” Cố Hạnh Chi vỗ đầu nó, giải thích: “Đây là mèo phòng bếp nuôi để bắt chuột, bình thường không vào viện, chỉ lâu lâu tâm trạng tốt sẽ sang chỗ ta dạo chơi.” Ngực thốt nhiên trống rỗng trong một thoáng. — Mấy ngày kế tiếp Hoa Dương không thấy Cố Hạnh Chi đâu nữa. Cũng chả biết người này rốt cuộc bận rộn công vụ thật, hay đơn giản là muốn tránh mặt nàng. Phúc bá hầu người đang chống tay ngồi trên sạp ngà ngà say uống hết canh giải rượu, ôm chăn mền qua sau đó lui xuống. Chạng vạng hôm đó, như thường lệ, Hoa Dương ôm mớ chữ mới viết, ngồi chồm hổm ở cửa thư phòng chờ chàng. “Đại nhân.” Giọng Phúc bá vang ngoài cửa, “Canh giải rượu đã nấu xong rồi.” Gió muộn hây hây, tà dương rọi xuống cây trúc đốm trong sân một vầng sáng nhàn nhạt. Hoa Dương buồn chán cầm cây gậy trúc bé xua đuổi đàn kiến đang tất bật ngược xuôi. Vậy là tiểu cô nương lần nữa nấc tiếng nghẹn ngào. Một con kiến nhỏ bị đuổi không có chỗ trốn, nó quýnh quáng bò từ gậy trúc lên mu bàn tay Hoa Dương. Nàng phủi tay theo bản năng, con kiến bị hất tung, gậy trúc nhỏ cũng văng đi mất. “Bụp!” Tiểu cô nương chớp mắt nhìn chàng, lắc đầu, giơ tay muốn giành lấy bánh đường. Thanh âm trầm trầm nặng nề, không giống tiếng đồ bị đập xuống đất. Ngay sau đó là tiếng mèo kêu the thé, chẳng phải hoang mang vì sợ hãi, mà là một thái độ ngang ngược sặc mùi khiêu khích. — “Meo!!” Ngay sau đó là tiếng mèo kêu the thé, chẳng phải hoang mang vì sợ hãi, mà là một thái độ ngang ngược sặc mùi khiêu khích. Một người một mèo cứ giữ nguyên tư thế giằng co quái dị như thế, mãi đến lúc một tấm áo choàng màu thiên thanh lạc vào tầm mắt nàng. Hoa Dương giật mình, nhìn lại theo tiếng. Làn môi mọng hơi ướt mút vào rồi nhả ra, những chỗ bị nàng mút đều sẽ vương lại thứ sáng lóng lánh. Hình ảnh như thế nhất thời làm ngọn lửa le lói ban nãy bùng cháy ngùn ngụt. Dưới mái hiên cách đó ít xa, một con mèo béo ú với bộ lông màu vỏ quýt đang nghiêng người hướng mặt về nàng. Nó cong người xù lông, cái đuôi vểnh cao, cặp mắt mèo sáng loáng nhìn nàng chằm chằm, lộ ra hàm răng nanh chi chít. Đôi mày lá liễu cau tít, nét dịu dàng như nước vừa mới ánh trong con ngươi nhạt màu bỗng chốc hóa thành vẻ lạnh kẽo. Từ lúc bước lên con “thuyền tặc” mà Cố Hạnh Chi sắp đặt sẵn, Hoa Dương cảm thấy kiếp sống thích khách của nàng quả thực có thể dùng hai chữ “khuất nhục” để hình dung. Khép nép xu nịnh, bấm bụng chịu đựng thì cũng thôi, vừa đấm vừa xoa, yêu thương ôm ấp cũng nhịn được. Ấy vậy mà tên mặt kiểng kia nói biến mất là biến mất tăm, để nàng suốt mấy ngày liền chui trong lùm trúc đốm đào tổ kiến! Còn giờ, ngay cả một con mèo mập cũng thị uy với nàng được luôn chứ gì?! Người nào đó càng nghĩ càng giận, nghiến răng kèn kẹt nhìn con mèo, nheo lại đôi mắt xinh đẹp sáng ngời, vẻ mặt hết sức dữ tợn. Dù sao nếu là bình thường, lúc biểu cảm ấy hiện trên gương mặt nàng, thứ nghe được nhiều nhất chính là tiếng kẻ khác khóc rống cầu xin tha thứ. Nhưng con mèo mập trước mắt không hề chùn chân mà còn “meo” một tiếng hung ác hơn với nàng. Không phải Hoa Dương chưa bao giờ làm loại chuyện như vì nhiệm vụ mà giả say để tiếp cận mục tiêu. Nhưng tình huống đã dùng hết mọi mưu mẹo trong tay song đối phương vẫn cứ hoài thờ ơ, quả đúng là lần đầu gặp. Thanh âm kia khí phách hùng hồn, vang tận mây xanh. Mà người trên sạp không buồn bận tâm, ngậm bánh đường lại bắt đầu nhảy nhót. Nàng xoay người đi tới bên khác của sạp La Hán, mở toang cánh cửa sổ ở chỗ đó, chân bước ra ngoài, tư thế như sắp sửa nhảy khỏi cửa sổ, dọa Cố Hạnh Chi hãi hùng vội vã đi lên tóm chặt cổ chân nàng kéo người qua. Nhất thời Hoa Dương tức đến độ bật cười, lửa giận bốc cháy, dứt khoát bắt chước điệu bộ nhe răng của con mèo, miệng thỉnh thoảng phát ra mấy tiếng rên rỉ đặc trưng khi một con mèo chuẩn bị tấn công. Như thể cảm nhận được tiếng chửi thầm của nàng, A Phúc lại kêu tiếng “meo meo” đầy đe dọa với nàng. Mèo mập ngơ ngác, nó lùi về sau hai bước như bị hành động của nàng dọa sợ, lỗ tai áp sát đỉnh đầu, hai con mắt yên lặng nhìn nàng, bất động. Một lát sau nó mới cảnh giác đứng dậy, lùi tiếp về sau hai bước, vòng qua cây cột hành lang chậm chạp đi sang bên khác. Hoa Dương vẫn trừng nó. Ngực trống rỗng, Cố Hạnh Chi nhíu mày, một bàn tay giữ cằm nàng tránh để nàng lộn xộn. Tay kia thì đặt băng gạc có thấm thuốc bột cầm máu ở đầu ngón tay, chậm rãi thò vào miệng nàng, nhẹ nhàng ấn miếng băng lên. Một người một mèo cứ giữ nguyên tư thế giằng co quái dị như thế, mãi đến lúc một tấm áo choàng màu thiên thanh lạc vào tầm mắt nàng. “A…” Tiểu cô nương run rẩy khẽ rên một tiếng, chiếc cằm bị chàng giữ chặt không kìm được rụt về sau, khiến mắt Cố Hạnh Chi dời khỏi vết thương. Ngực thốt nhiên trống rỗng trong một thoáng. Dỗ người ta chẳng xong, đã thế còn làm nàng bị thương, Cố thị lang thấy nhiều biết rộng giờ chỉ thấy đau đầu. Hoa Dương lùi bước theo bản năng, chậm rãi ngẩng đầu, không ngoài dự đoán bắt gặp vẻ kinh ngạc khó nói nên lời của Cố Hạnh Chi. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đối mặt, đầu nàng nhanh chóng tua lại tình cảnh diễn ra ban nãy, sau khi xác định mình chỉ phát ra mấy tiếng xì xì, cũng không tính là bại lộ, thì mới thoáng yên tâm. Nhưng bàn tay sau lưng đã âm thầm nắm chặt, sẵn sàng để tung cú đánh phủ đầu, chuẩn bị hạ sát chỉ trong một đòn. Tuy nhiên Cố Hạnh Chi chỉ nhìn nàng một lúc, khóe miệng chàng run run mấy hồi song vẫn cong lên. Chàng cúi người ôm lấy con mèo mập ngồi cạnh chân, vỗ vỗ bờ mông đẫy đà của nó bằng một lực vừa phải, đã khôi phục dáng vẻ đoan chính mẫu mực, nghiêm túc thận trọng ngày xưa. “Vừa nãy muội cãi nhau với A Phúc à?” Chàng hỏi, cặp mắt sâu thẳm nhìn Hoa Dương đong đầy ý cười. Hoa Dương nhếch miệng nở nụ cười miễn cưỡng… không phải chột dạ vì suýt nữa bại lộ, mà là vì tôn nghiêm một thích khách lần nữa bị giẫm đạp… Cố Hạnh Chi đương nhiên chẳng biết điều đó, chàng đặt toàn tâm toàn ý vào việc an ủi A Phúc và Hoa Dương. Ngược lại, con mèo mập trong lòng chàng từ đầu chí cuối luôn dùng ánh nhìn rất không có cảm tình quan sát Hoa Dương. Nàng bèn trốn sau lưng chàng quơ quơ nắm tay với nó. Như một lẽ hiển nhiên lại được đổi lấy một tiếng “meo” tràn ngập uy hiếp. Hoa Dương ghét bỏ nhìn con mèo khinh bỉ: Bắt được chuột thật mà còn phì nhiêu như thế, e chẳng phải kiểu tinh ăn mù làm rồi. Thế là chàng nhanh chóng tìm được ít băng gạc và thuốc bột cầm máu trong hòm thuốc nhỏ. Xong xuôi chàng trở về chỗ sạp, ra hiệu cho Hoa Dương mở miệng. “A Phúc không thích người lạ.” Cố Hạnh Chi vỗ đầu nó, giải thích: “Đây là mèo phòng bếp nuôi để bắt chuột, bình thường không vào viện, chỉ lâu lâu tâm trạng tốt sẽ sang chỗ ta dạo chơi.” Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đối mặt, đầu nàng nhanh chóng tua lại tình cảnh diễn ra ban nãy, sau khi xác định mình chỉ phát ra mấy tiếng xì xì, cũng không tính là bại lộ, thì mới thoáng yên tâm. Bắt chuột? Dưới mái hiên cách đó ít xa, một con mèo béo ú với bộ lông màu vỏ quýt đang nghiêng người hướng mặt về nàng. Nó cong người xù lông, cái đuôi vểnh cao, cặp mắt mèo sáng loáng nhìn nàng chằm chằm, lộ ra hàm răng nanh chi chít. Hoa Dương ghét bỏ nhìn con mèo khinh bỉ: Bắt được chuột thật mà còn phì nhiêu như thế, e chẳng phải kiểu tinh ăn mù làm rồi. Chàng nghĩ ngợi, nhớ rằng lúc bảo Phúc bá chuẩn bị đồ đạc cho Hoa Dương có dặn ông bỏ thêm vào một số thuốc men thường dùng, nay có thể tạm dùng để cấp cứu. Như thể cảm nhận được tiếng chửi thầm của nàng, A Phúc lại kêu tiếng “meo meo” đầy đe dọa với nàng. Hoa Dương cáu tiết, nhủ bụng buổi tối khi không người sẽ tìm cái bao tải bắt nó rồi quẳng ra ngoài đường. Một lần, hai lần. “Sao thế?” Cố Hạnh Chi như phát hiện cảm xúc của nàng bất ổn, bèn quay người hỏi một câu. Hoa Dương vội giấu đi vẻ hung ác trên mặt, vừa khoa tay múa chân vừa hỏi bằng khẩu hình: Đại nhân thích mèo sao? “Ừ.” Cố Hạnh Chi gật đầu, tránh ánh mắt nàng, gãi gãi cái cổ về cơ bản là chẳng thấy đâu của A Phúc. “Mèo luôn luôn là chính nó, không nhượng bộ, không bị ai thuần phục, rất tự do.” Gió muộn hây hây, tà dương rọi xuống cây trúc đốm trong sân một vầng sáng nhàn nhạt. Hoa Dương buồn chán cầm cây gậy trúc bé xua đuổi đàn kiến đang tất bật ngược xuôi. Hoa Dương nghe không hiểu lý do lạ kỳ ấy của chàng. Đang nghĩ xem nên nói tiếp thế nào, phía sau chợt vang lên tiếng Tần Chú. Chàng cố gắng duy trì vẻ thản nhiên, có điều lại không thể nào kiểm soát phần cổ và mang tai lặng lẽ ửng đỏ, “Có chuyện gì thì nói.” Hai người ngoảnh đầu, đã thấy bộ dạng Tần thị lang như thể phu quân hợp pháp đi bắt kẻ thông dâm, nói giọng đau đớn muôn phần: “Ta bảo sao hôm nay ngươi dậy sớm thế, hóa ra là vội về nhà trêu mèo gặp mỹ nhân!” Cố Hạnh Chi sửng sốt, lát sau Hoa Dương mới nghe thấy thanh âm có chút u ám của chàng, “Tần Tử Vọng!” Chàng cố gắng duy trì vẻ thản nhiên, có điều lại không thể nào kiểm soát phần cổ và mang tai lặng lẽ ửng đỏ, “Có chuyện gì thì nói.” “Ồ…” Tần thị lang trợn trừng mắt tức thì tắt đèn, đang định mở miệng thì bỗng liếc thấy Hoa Dương đứng đằng sau Cố Hạnh Chi, ánh mắt hắn có vẻ như đang trưng cầu ý kiến. Hai người ngoảnh đầu, đã thấy bộ dạng Tần thị lang như thể phu quân hợp pháp đi bắt kẻ thông dâm, nói giọng đau đớn muôn phần: “Ta bảo sao hôm nay ngươi dậy sớm thế, hóa ra là vội về nhà trêu mèo gặp mỹ nhân!” Cố Hạnh Chi nhìn Hoa Dương, nói: “Ngươi nói đi, muội ấy không nghe thấy.” Lúc này Tần Chú mới yên tâm, cất tiếng: “Tìm được Ngu hầu của Điện tiền ti rồi, ông ta ở Phong Thanh tìm lạc thú đấy. Ta đã phái người đi trước rồi, ngươi muốn đích thân đi không?” Hoa Dương rùng mình, kế đó thấy Cố Hạnh Chi xoay người lấy từ trong ngực ra một túi bánh hoa quế và xấp bảng chữ mẫu. Người say rượu kia thì hồn nhiên chẳng hề hay biết gì đến sự kiều diễm trong thời khắc này, tay cầm bánh đường chốc chốc lại nghịch khuỷu tay chàng. Cảm giác ấy tê tê ngưa ngứa, chứa một luồng điện ở mức độ rất nhẹ, như ngọn lửa bơi dọc tứ chi trăm hài, khiến toàn thân chàng trào lên một sự nóng ran khó tả. Cố Hạnh Chi mở tay nàng ra, thả chậm giọng dịu dàng nói: “Đừng ăn nhiều quá.” Toàn bộ tâm trí của Cố Hạnh Chi đã dồn vào việc cầm máu cho nàng. Nương theo ánh nến nhìn hồi lâu, chàng mới tìm thấy vết thương máu thịt lẫn lộn nằm gần răng hàm, lưỡi bị nhuộm cả thành màu máu. Hoa Dương nhận lấy món đồ trong tay chàng, thần sắc mông lung. Một bàn tay to ấm áp xoa đầu nàng, nhẹ nhàng vò tóc. Cố Hạnh Chi cười với nàng, trước khi quay đi không quên căn dặn: “Nhớ ngủ sớm.” — Khi này chàng mới nhận thấy, hiện tại hai người đang kề sát nhau trong một tư thế cực kỳ thân mật mà mờ ám. Lời tác giả: Cả nhà mang cuốn sổ nhỏ ra đây, hiện giờ mỗi một chuyện Hoa Hoa làm với Cố đại nhân, ngày nào đó trong tương lai, chàng sẽ hoàn trả gấp bội, gấp bội, gấp…