Chương 4
10
Tôi đã từng lừa gạt Chu Tịch Bạch chuyện gì sao?
Điều anh nói tới chắc là việc tôi đã đùa bỡn sự chân thành trong tình cảm của anh.
Tôi lặng lẽ nói xin lỗi.
“Thật xin lỗi, Chu Tịch Bạch.”
“Em xin lỗi cái gì?”
“Xin lỗi vì đã đùa giỡn với tình cảm của anh. Tôi cũng xin lỗi vì sau khi chế/t vẫn đi theo bên cạnh anh, làm cản trở vận may của anh."
Nói đến đây, tôi ngượng ngùng mỉm cười với anh.
"Tuy rằng không biết tại sao lại chỉ có thể đi theo anh, nhưng mà tôi thật sự bị mất trí nhớ, gần đây mới nhớ ra được một chút, chờ tôi nhớ được nhiều hơn thì sẽ rời đi, xin anh hãy cứ yên tâm."
Chu Tịch Bạch nghiến răng nghiến lợi: "Tôi không muốn nghe em nói chuyện này.”
“Rời đi? Đi đâu?”
Anh nhìn tôi chằm chằm, lạnh lùng cười.
“Suýt nữa tôi quên mất, Hạ Đồ em là người giỏi làm cái chuyện 'ra đi không lời từ biệt' nhất mà.”
Chu Tịch Bạch đột nhiên bắt đầu cởi quần áo.
Dưới bộ đồ ngủ bằng lụa lộ ra lồng ngực cường tráng rắn chắc.
“Này, anh làm gì vậy, anh tỉnh táo lại đi, bây giờ tôi là ma rồi, có một số việc... tôi không thể thỏa mãn anh được đâu!”
Ánh mắt tôi né tránh, nhưng vẫn không nhịn được liếc về phía anh.
Tôi và Chu Tịch Bạch quả thật là một đôi trời sinh, hoàn toàn phù hợp với nhau.
Cho dù đó là về tính cách hay ở một số chuyện khó nói nào đó khác.
Ngay khi tôi đang nghĩ về chuyện đó, Chu Tịch Bạch đã trần như nhộng sải bước đi xuyên qua cơ thể tôi.
Anh đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Tôi bay lên, lịch sự đợi ở ngoài cửa nhà vệ sinh.
Giọng nói của Chu Tịch Bạch lại vang lên từ bên trong, giọng điệu đầy trêu chọc:
“Không vào sao? Em không phải rất thích xem cái này à?”
“Đừng giả bộ nữa, rõ ràng mấy buổi sáng khác em đều bay vào xem tôi.”
Tôi:?
Hắn dừng lại một lát, lại nói tiếp.
"Hạ Đồ, em có biết một hồn ma khi xấu hổ sẽ biến thành màu hồng không?"
Tôi:???
11
Chu Tịch Bạch bỗng nhiên mở cửa phòng vệ sinh.
Lúc này tôi mới thấy anh chỉ đang mặc một cái quần lót.
Anh xách một xô nước đá lớn đổ vào bồn tắm.
Trên bồn tắm còn đặt một chiếc điện thoại di động.
Tôi nhìn vào màn hình thì phát hiện một kế hoạch phát sóng trực tiếp có tên là "Thử thách xô đá".
Người tham gia cần dội một xô nước đá lên người, sa đó quay video đăng tải lên mạng, rồi đọc tên ba người khác và gửi lời mời tham gia, những người được mời phải hoàn thành thử thách trong vòng 24 giờ.
Đây là một sự kiện từ thiện nhằm giúp đỡ những người mắc bệnh ALS.
*ALS: bệnh xơ cứng teo cơ một bên, là một bệnh liên quan đến thần kinh
Ngoài ra, tôi còn xem bản nháp của bản thảo do Chu Tịch Bạch viết, trong đó ghi lại chi tiết việc anh ấy tham gia quay bộ phim tài liệu ALS và một số hiểu biết sâu sắc của anh ấy với tư cách là một tình nguyện viên.
Anh ấy vậy mà có quyên góp cho Quỹ ALS hàng năm.
Tôi lập tức cười rạng rỡ.
“Chu Tịch Bạch, anh rốt cục cũng thông suốt rồi?”
“Lúc trước khi vừa nói đến chuyện thiết lập hình tượng, anh liền khó chịu với tôi. Hiện tại cảm thấy làm một lưu lượng quá tốt, liền biết phải làm thêm các hoạt động phúc lợi công cộng sao?"
Chu Tịch Bạch nhìn như đã thay đổi, nhưng cũng không thay đổi.
Biết cách sử dụng lợi thế của mình không phải là chuyện xấu.
Hơn nữa, anh ấy vậy mà vẫn còn nhớ những lời tôi từng nói, chuyện này khiến tôi vô cùng vui vẻ.
Chu Tịch Bạch đứng vào bồn tắm, chuyển điện thoại sang chế độ quay video, cuối cùng mới hướng camera về phía mình.
Anh ấy lên tiếng với vẻ mỉa mai: "Em nói đúng, đăng một video cho sự kiện từ thiện kiểu này cũng chẳng có hại gì cả.”
"Bây giờ tôi vừa giành được giải ảnh đế, đang có độ hot cao, lúc này mà đăng video thì quá tốt cho việc xây dựng hình tượng.”
“Còn không phải là em dạy dỗ tốt sao?”
Lời này rõ ràng là vừa khen cũng vừa chê, nói xong lời cuối cùng ánh mắt anh liền sáng rực lên.
“Tôi bây giờ là ảnh đế, có lưu lượng, cũng có rất nhiều tiền.”
“Em có vui không? Đồ Đồ.”
Hiếm khi anh ấy không nói chuyện với tôi một cách khó chịu, tôi đột nhiên cảm thấy có chút không quen.
Nhưng tôi không biết trả lời câu hỏi này như thế nào cả.
Tôi có vui không ư?
Tôi cũng không biết.
Tôi chỉ biết là, đầu tôi chợt nhói lên một cảm giác đau đớn, mỗi khi tôi sắp nhớ tới chuyện gì đều là cái cảm giác này.
Chu Tịch Bạch giơ cánh tay lên, đem thùng nước đá lớn đổ xuống.
Từ đầu đến chân anh đều ngâm trong nước đá, hai mắt nhắm chặt, thật lâu cũng không có mở ra.
Nhìn ớn lạnh đến mức răng của tôi cũng phải va lập cập.
“Anh đừng tạo dáng nữa, không sợ bị cảm à?”
Cuối cùng Chu Tịch Bạch cũng đặt thùng đá xuống.
“Cũng bình thường, tôi tắm nước lạnh quen rồi.”
Hả?
Anh ấy bắt đầu tắm nước lạnh từ khi nào thế?
Tại sao tôi không nhớ anh ấy có thói quen này?
Cuộc trò chuyện của chúng tôi bị gián đoạn bởi tiếng chuông cửa.
"Anh có nhà không? Là tôi.”
Ngoài cửa vang lên một giọng nữ.
Giọng cô gái kia rất rụt rè, nghe có vẻ tuổi còn rất nhỏ.
Tôi có chút hứng thú nhìn Chu Tịch Bạch.
Trong ba năm sống cùng anh ấy, theo trí nhớ của tôi, tôi chưa từng nhìn thấy bất kỳ người phụ nữ nào xung quanh anh ấy cả.
Hoặc là...
Anh ấy đã che giấu quá tốt?
12
Không ngờ cô gái đến gặp Chu Tịch Bạch lại chính là cô gái trong phòng riêng ngày hôm qua.
Cô gái ấy đang cầm một bó hoa lớn, khuôn mặt thuần khiết xinh đẹp lộ ra từ phía sau.
“Anh quả nhiên là sống ở đây.”
Cô ấy thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Chu Tịch Bạch nhíu mày, hỏi ngược lại:
"Sao cô tìm được nơi này?”
“Chúng ta không quen biết nhau, tôi cũng sẽ không cho cô đi đường tắt. Nếu cô có loại ý nghĩ này, tôi khuyên cô nên rời đi thì hơn."
"Xin chào, tôi tên là Thẩm Vụ!"
Cô gái lớn tiếng giải thích, có vẻ sợ Chu Tịch Bạch sẽ đột nhiên đóng cửa lại.
"Hôm nay tôi đến đây để nói lời cảm ơn."
Cô ấy nhét hoa vào tay Chu Tịch Bạch, mặt cũng có chút đỏ.
“Hôm đó là tôi bị ép mặc váy của người khác, cố ý tiếp cận anh…”
“Anh bảo tôi cởi quần áo ra nhưng anh lại quay mặt đi không nhìn tôi, sau đó anh còn cho tôi mượn quần áo.”
Cô ấy không nói tiếp mà chỉ cắn cắn môi, sắc mặt đỏ bừng.
Tôi biết, cô ấy đang muốn cảm ơn Chu Tịch Bạch đã giữ lại cho cô ấy chút lòng tự trọng cuối cùng.
Có lẽ bản thân cô ấy cũng đang băn khoăn không biết có nên đi đường tắt hay không, một con đường để nổi tiếng nhanh chóng.
Nhưng lời nói của Chu Tịch Bạch lại làm cô ấy lúng túng hơn.
“Không cần cám ơn tôi.”
“Muốn cảm ơn thì cảm ơn bạn gái cũ của tôi đi, là cô ấy đã từng nói với tôi, mặc kệ dù thế nào cũng không được bắt nạt một cô bé.”
Lúc nói lời này, Chu Tịch Bạch tựa lưng vào khung cửa, nhìn tôi.
Tôi ưỡn ngực tự hào.
Đôi mắt của Thẩm Vụ hơi mở to: "Bạn gái cũ? Là lúc anh nói tại lễ trao giải sao, từ lầu mười tám nhảy xuống..."
Tôi nhìn thấy Chu Tịch Bạch ung dung gật đầu.
Ánh mắt anh trở nên xa xăm, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười.
“Ừ.”
"Nhưng cô ấy không nhảy từ tầng mười tám xuống."
"Nếu cô ấy còn sống..."
Chu Tịch Bạch cụp mắt, khóe miệng kéo xuống nhìn có chút bất lực.
Anh đặt bó hoa xuống đất, cũng không nhận lấy.
“Thật xin lỗi, rất xin lỗi anh.”
“Đây là bộ vest của anh, tôi đã giặt sạch sẽ.”
“Tiền bối, xin yên tâm, tôi về sau nhất định sẽ đi đúng đường, trở thành một người cũng ưu tú như anh!"
Nói xong cô ấy liền xấu hổ rời đi.
Tôi nhìn chằm chằm vào bó hoa dưới chân Chu Tịch Bạch, mặc dù anh ấy đã mang đi vứt nhưng tôi vẫn cảm thấy có chút khó chịu.
Tôi ghen rồi.
Tôi cũng hiểu rõ một điều.
Tôi, yêu Chu Tịch Bạch.
Cảm xúc của tôi đối với Chu Tịch Bạch không bao giờ có thể nói là “chán” hay “chơi đùa”, đó chỉ là những lời nói dối nực cười.
Như vậy, rốt cuộc vì sao tôi lại chia tay với Chu Tịch Bạch?
“Này, Chu Tịch Bạch.”
“Anh không bị cô ấy thu hút đấy chứ?”
Chu Kế Bạch cười to.
"Em thật đúng là, vẫn không hề thay đổi chút nào.”
"Hạ Đồ, lần đầu tiên anh đóng cảnh hôn, em giả vờ như không quan tâm, nhưng trên đường về nhà lại ghen tuông không chịu nổi, còn cãi nhau với anh suốt dọc đường."
"Lúc ấy chân em bị chuột rút rồi la hét muốn anh cõng em về, sau đó còn len lén lau nước mắt, khóc làm cho lớp phấn bị nước mắt làm nhem cả áo sơ mi của anh."
“Em còn nhớ em đã nói gì với anh không?”
“Em nói, khi quay phim anh hôn ai không quan trọng, người anh đang nghĩ đến nhất định phải là em.”
Anh ấy nhướng mày, chắc là đang nhớ lại hình ảnh ấm áp khi đó.
Chu Tịch Bạch vươn tay, xuyên qua đầu ngón tay tôi trên không trung như muốn đan xen lấy các ngón tay của tôi.
Sau nhiều nỗ lực nhưng vẫn không thành công, nụ cười của Chu Kế Bạch cuối cùng cũng cứng ngắc lại.
Cả hai chúng tôi đều biết anh ấy sẽ không bao giờ có thể nắm tay tôi như trước nữa.
Nhưng anh ấy vẫn ngoan cố nắm lấy không khí, như thể đang đấu tranh với thứ gì đó.
Anh nói tiếp: “Anh đã không quay thêm cảnh hôn nào nữa.”
“Suốt nhiều năm qua, mỗi ngày mỗi đêm anh chỉ nghĩ đến em.”
Những lời này khiến trái tim tôi đau đớn vô cùng, cảm giác cơ thể như bị bị xé toạc ra một lỗ lớn.
Tôi cố gắng chống đỡ bay tới trước mặt anh, cũng nhìn thấy phiền muộn lóe lên trong mắt Chu Tịch Bạch.
Anh ấy có vẻ đang rất buồn.
Nhưng lại rất nhanh khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Ánh mắt đó càng khiến linh hồn tôi đau đớn hơn.
Hai mắt tôi tối sầm ngã về phía sau giống như muốn chìm đắm trong biển sâu không thấy đáy.
(Còn tiếp)
Tôi đã từng lừa gạt Chu Tịch Bạch chuyện gì sao?
Điều anh nói tới chắc là việc tôi đã đùa bỡn sự chân thành trong tình cảm của anh.
Tôi lặng lẽ nói xin lỗi.
“Thật xin lỗi, Chu Tịch Bạch.”
“Em xin lỗi cái gì?”
“Xin lỗi vì đã đùa giỡn với tình cảm của anh. Tôi cũng xin lỗi vì sau khi chế/t vẫn đi theo bên cạnh anh, làm cản trở vận may của anh."
Nói đến đây, tôi ngượng ngùng mỉm cười với anh.
"Tuy rằng không biết tại sao lại chỉ có thể đi theo anh, nhưng mà tôi thật sự bị mất trí nhớ, gần đây mới nhớ ra được một chút, chờ tôi nhớ được nhiều hơn thì sẽ rời đi, xin anh hãy cứ yên tâm."
Chu Tịch Bạch nghiến răng nghiến lợi: "Tôi không muốn nghe em nói chuyện này.”
“Rời đi? Đi đâu?”
Anh nhìn tôi chằm chằm, lạnh lùng cười.
“Suýt nữa tôi quên mất, Hạ Đồ em là người giỏi làm cái chuyện 'ra đi không lời từ biệt' nhất mà.”
Chu Tịch Bạch đột nhiên bắt đầu cởi quần áo.
Dưới bộ đồ ngủ bằng lụa lộ ra lồng ngực cường tráng rắn chắc.
“Này, anh làm gì vậy, anh tỉnh táo lại đi, bây giờ tôi là ma rồi, có một số việc... tôi không thể thỏa mãn anh được đâu!”
Ánh mắt tôi né tránh, nhưng vẫn không nhịn được liếc về phía anh.
Tôi và Chu Tịch Bạch quả thật là một đôi trời sinh, hoàn toàn phù hợp với nhau.
Cho dù đó là về tính cách hay ở một số chuyện khó nói nào đó khác.
Ngay khi tôi đang nghĩ về chuyện đó, Chu Tịch Bạch đã trần như nhộng sải bước đi xuyên qua cơ thể tôi.
Anh đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Tôi bay lên, lịch sự đợi ở ngoài cửa nhà vệ sinh.
Giọng nói của Chu Tịch Bạch lại vang lên từ bên trong, giọng điệu đầy trêu chọc:
“Không vào sao? Em không phải rất thích xem cái này à?”
“Đừng giả bộ nữa, rõ ràng mấy buổi sáng khác em đều bay vào xem tôi.”
Tôi:?
Hắn dừng lại một lát, lại nói tiếp.
"Hạ Đồ, em có biết một hồn ma khi xấu hổ sẽ biến thành màu hồng không?"
Tôi:???
11
Chu Tịch Bạch bỗng nhiên mở cửa phòng vệ sinh.
Lúc này tôi mới thấy anh chỉ đang mặc một cái quần lót.
Anh xách một xô nước đá lớn đổ vào bồn tắm.
Trên bồn tắm còn đặt một chiếc điện thoại di động.
Tôi nhìn vào màn hình thì phát hiện một kế hoạch phát sóng trực tiếp có tên là "Thử thách xô đá".
Người tham gia cần dội một xô nước đá lên người, sa đó quay video đăng tải lên mạng, rồi đọc tên ba người khác và gửi lời mời tham gia, những người được mời phải hoàn thành thử thách trong vòng 24 giờ.
Đây là một sự kiện từ thiện nhằm giúp đỡ những người mắc bệnh ALS.
*ALS: bệnh xơ cứng teo cơ một bên, là một bệnh liên quan đến thần kinh
Ngoài ra, tôi còn xem bản nháp của bản thảo do Chu Tịch Bạch viết, trong đó ghi lại chi tiết việc anh ấy tham gia quay bộ phim tài liệu ALS và một số hiểu biết sâu sắc của anh ấy với tư cách là một tình nguyện viên.
Anh ấy vậy mà có quyên góp cho Quỹ ALS hàng năm.
Tôi lập tức cười rạng rỡ.
“Chu Tịch Bạch, anh rốt cục cũng thông suốt rồi?”
“Lúc trước khi vừa nói đến chuyện thiết lập hình tượng, anh liền khó chịu với tôi. Hiện tại cảm thấy làm một lưu lượng quá tốt, liền biết phải làm thêm các hoạt động phúc lợi công cộng sao?"
Chu Tịch Bạch nhìn như đã thay đổi, nhưng cũng không thay đổi.
Biết cách sử dụng lợi thế của mình không phải là chuyện xấu.
Hơn nữa, anh ấy vậy mà vẫn còn nhớ những lời tôi từng nói, chuyện này khiến tôi vô cùng vui vẻ.
Chu Tịch Bạch đứng vào bồn tắm, chuyển điện thoại sang chế độ quay video, cuối cùng mới hướng camera về phía mình.
Anh ấy lên tiếng với vẻ mỉa mai: "Em nói đúng, đăng một video cho sự kiện từ thiện kiểu này cũng chẳng có hại gì cả.”
"Bây giờ tôi vừa giành được giải ảnh đế, đang có độ hot cao, lúc này mà đăng video thì quá tốt cho việc xây dựng hình tượng.”
“Còn không phải là em dạy dỗ tốt sao?”
Lời này rõ ràng là vừa khen cũng vừa chê, nói xong lời cuối cùng ánh mắt anh liền sáng rực lên.
“Tôi bây giờ là ảnh đế, có lưu lượng, cũng có rất nhiều tiền.”
“Em có vui không? Đồ Đồ.”
Hiếm khi anh ấy không nói chuyện với tôi một cách khó chịu, tôi đột nhiên cảm thấy có chút không quen.
Nhưng tôi không biết trả lời câu hỏi này như thế nào cả.
Tôi có vui không ư?
Tôi cũng không biết.
Tôi chỉ biết là, đầu tôi chợt nhói lên một cảm giác đau đớn, mỗi khi tôi sắp nhớ tới chuyện gì đều là cái cảm giác này.
Chu Tịch Bạch giơ cánh tay lên, đem thùng nước đá lớn đổ xuống.
Từ đầu đến chân anh đều ngâm trong nước đá, hai mắt nhắm chặt, thật lâu cũng không có mở ra.
Nhìn ớn lạnh đến mức răng của tôi cũng phải va lập cập.
“Anh đừng tạo dáng nữa, không sợ bị cảm à?”
Cuối cùng Chu Tịch Bạch cũng đặt thùng đá xuống.
“Cũng bình thường, tôi tắm nước lạnh quen rồi.”
Hả?
Anh ấy bắt đầu tắm nước lạnh từ khi nào thế?
Tại sao tôi không nhớ anh ấy có thói quen này?
Cuộc trò chuyện của chúng tôi bị gián đoạn bởi tiếng chuông cửa.
"Anh có nhà không? Là tôi.”
Ngoài cửa vang lên một giọng nữ.
Giọng cô gái kia rất rụt rè, nghe có vẻ tuổi còn rất nhỏ.
Tôi có chút hứng thú nhìn Chu Tịch Bạch.
Trong ba năm sống cùng anh ấy, theo trí nhớ của tôi, tôi chưa từng nhìn thấy bất kỳ người phụ nữ nào xung quanh anh ấy cả.
Hoặc là...
Anh ấy đã che giấu quá tốt?
12
Không ngờ cô gái đến gặp Chu Tịch Bạch lại chính là cô gái trong phòng riêng ngày hôm qua.
Cô gái ấy đang cầm một bó hoa lớn, khuôn mặt thuần khiết xinh đẹp lộ ra từ phía sau.
“Anh quả nhiên là sống ở đây.”
Cô ấy thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Chu Tịch Bạch nhíu mày, hỏi ngược lại:
"Sao cô tìm được nơi này?”
“Chúng ta không quen biết nhau, tôi cũng sẽ không cho cô đi đường tắt. Nếu cô có loại ý nghĩ này, tôi khuyên cô nên rời đi thì hơn."
"Xin chào, tôi tên là Thẩm Vụ!"
Cô gái lớn tiếng giải thích, có vẻ sợ Chu Tịch Bạch sẽ đột nhiên đóng cửa lại.
"Hôm nay tôi đến đây để nói lời cảm ơn."
Cô ấy nhét hoa vào tay Chu Tịch Bạch, mặt cũng có chút đỏ.
“Hôm đó là tôi bị ép mặc váy của người khác, cố ý tiếp cận anh…”
“Anh bảo tôi cởi quần áo ra nhưng anh lại quay mặt đi không nhìn tôi, sau đó anh còn cho tôi mượn quần áo.”
Cô ấy không nói tiếp mà chỉ cắn cắn môi, sắc mặt đỏ bừng.
Tôi biết, cô ấy đang muốn cảm ơn Chu Tịch Bạch đã giữ lại cho cô ấy chút lòng tự trọng cuối cùng.
Có lẽ bản thân cô ấy cũng đang băn khoăn không biết có nên đi đường tắt hay không, một con đường để nổi tiếng nhanh chóng.
Nhưng lời nói của Chu Tịch Bạch lại làm cô ấy lúng túng hơn.
“Không cần cám ơn tôi.”
“Muốn cảm ơn thì cảm ơn bạn gái cũ của tôi đi, là cô ấy đã từng nói với tôi, mặc kệ dù thế nào cũng không được bắt nạt một cô bé.”
Lúc nói lời này, Chu Tịch Bạch tựa lưng vào khung cửa, nhìn tôi.
Tôi ưỡn ngực tự hào.
Đôi mắt của Thẩm Vụ hơi mở to: "Bạn gái cũ? Là lúc anh nói tại lễ trao giải sao, từ lầu mười tám nhảy xuống..."
Tôi nhìn thấy Chu Tịch Bạch ung dung gật đầu.
Ánh mắt anh trở nên xa xăm, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười.
“Ừ.”
"Nhưng cô ấy không nhảy từ tầng mười tám xuống."
"Nếu cô ấy còn sống..."
Chu Tịch Bạch cụp mắt, khóe miệng kéo xuống nhìn có chút bất lực.
Anh đặt bó hoa xuống đất, cũng không nhận lấy.
“Thật xin lỗi, rất xin lỗi anh.”
“Đây là bộ vest của anh, tôi đã giặt sạch sẽ.”
“Tiền bối, xin yên tâm, tôi về sau nhất định sẽ đi đúng đường, trở thành một người cũng ưu tú như anh!"
Nói xong cô ấy liền xấu hổ rời đi.
Tôi nhìn chằm chằm vào bó hoa dưới chân Chu Tịch Bạch, mặc dù anh ấy đã mang đi vứt nhưng tôi vẫn cảm thấy có chút khó chịu.
Tôi ghen rồi.
Tôi cũng hiểu rõ một điều.
Tôi, yêu Chu Tịch Bạch.
Cảm xúc của tôi đối với Chu Tịch Bạch không bao giờ có thể nói là “chán” hay “chơi đùa”, đó chỉ là những lời nói dối nực cười.
Như vậy, rốt cuộc vì sao tôi lại chia tay với Chu Tịch Bạch?
“Này, Chu Tịch Bạch.”
“Anh không bị cô ấy thu hút đấy chứ?”
Chu Kế Bạch cười to.
"Em thật đúng là, vẫn không hề thay đổi chút nào.”
"Hạ Đồ, lần đầu tiên anh đóng cảnh hôn, em giả vờ như không quan tâm, nhưng trên đường về nhà lại ghen tuông không chịu nổi, còn cãi nhau với anh suốt dọc đường."
"Lúc ấy chân em bị chuột rút rồi la hét muốn anh cõng em về, sau đó còn len lén lau nước mắt, khóc làm cho lớp phấn bị nước mắt làm nhem cả áo sơ mi của anh."
“Em còn nhớ em đã nói gì với anh không?”
“Em nói, khi quay phim anh hôn ai không quan trọng, người anh đang nghĩ đến nhất định phải là em.”
Anh ấy nhướng mày, chắc là đang nhớ lại hình ảnh ấm áp khi đó.
Chu Tịch Bạch vươn tay, xuyên qua đầu ngón tay tôi trên không trung như muốn đan xen lấy các ngón tay của tôi.
Sau nhiều nỗ lực nhưng vẫn không thành công, nụ cười của Chu Kế Bạch cuối cùng cũng cứng ngắc lại.
Cả hai chúng tôi đều biết anh ấy sẽ không bao giờ có thể nắm tay tôi như trước nữa.
Nhưng anh ấy vẫn ngoan cố nắm lấy không khí, như thể đang đấu tranh với thứ gì đó.
Anh nói tiếp: “Anh đã không quay thêm cảnh hôn nào nữa.”
“Suốt nhiều năm qua, mỗi ngày mỗi đêm anh chỉ nghĩ đến em.”
Những lời này khiến trái tim tôi đau đớn vô cùng, cảm giác cơ thể như bị bị xé toạc ra một lỗ lớn.
Tôi cố gắng chống đỡ bay tới trước mặt anh, cũng nhìn thấy phiền muộn lóe lên trong mắt Chu Tịch Bạch.
Anh ấy có vẻ đang rất buồn.
Nhưng lại rất nhanh khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Ánh mắt đó càng khiến linh hồn tôi đau đớn hơn.
Hai mắt tôi tối sầm ngã về phía sau giống như muốn chìm đắm trong biển sâu không thấy đáy.
(Còn tiếp)