Chương 5
13
Những ký ức đã mất đó bao bọc lấy trí óc tôi, và cuối cùng chúng được ghép lại với nhau một cách chậm rãi.
Chu Tịch Bạch nói đúng, tôi là kẻ nói dối.
Vào cái ngày anh ấy nhận được vai diễn, anh ấy liền ngay lập tức báo tin vui cho tôi, khiến tôi run lên vì phấn khích.
Bởi vì nam chính trong bộ phim này, nói về tính cách lẫn bối cảnh có thể nói là được thiết kế riêng cho Chu Tịch Bạch.
Tôi chắc chắn rằng anh ấy sẽ trở nên nổi tiếng.
Nhưng không ngờ cơn run rẩy kéo dài đến mức tôi hoàn toàn không khống chế được, chỉ có thể kinh hãi nhìn bàn tay đang co giật của mình.
Ly nước bị vỡ thành từng mảnh.
Đây không phải là lần đầu tiên điều này xảy ra. Mí mắt hoặc một số cơ nhất định của tôi từ rất lâu về trước sẽ thỉnh thoảng bị co rút, chỉ là khi ấy tôi cũng không coi trọng chuyện này.
Sau đó, bắp chân của tôi thường xuyên bị chuột rút, cũng bắt đầu xuất hiện tình huống đứng không vững.
Tôi dần dần nhận ra rằng mình có thể đang bị bệnh.
Cho đến khi tôi đến bệnh viện kiểm tra, mấy chữ to xa lạ trên giấy chẩn đoán khiến tôi hoang mang rất lâu.
Bệnh thần kinh vận động。
Tôi xem không hiểu, nhưng ba chữ kia bác sĩ nói, tôi lại nghe hiểu.
Bệnh xơ cứng teo cơ - ALS.
Sau khi về nhà, tôi lén tra Baidu trên điện thoại sau lưng Chu Tịch Bạch, anh ấy gọi tôi đi ăn nhưng tôi không trả lời.
Bởi vì tôi đang khóc.
Nhìn hình ảnh các bệnh nhân, rõ ràng họ đều đang lạc quan nhưng nỗi đau do căn bệnh gây ra vẫn là giấy trắng mực đen được viết ở bên cạnh.
Tôi cũng sẽ trở nên như vậy, có thể còn tệ hơn nữa.
Không chỉ không thể rời khỏi người chăm sóc, còn có thể trở nên rất xấu xí.
Quan trọng nhất là căn bệnh này không thể chữa khỏi.
Tôi sẽ trở thành gánh nặng của Chu Tịch Bạch, sẽ làm phiền anh chăm sóc mãi mãi.
Không chỉ vậy.
Nếu anh ấy biết tôi mắc căn bệnh không thể chữa khỏi này, nhất định sẽ dồn hết tinh lực và tài lực vào người tôi.
Tôi giấu kín mọi chuyện và bắt đầu cố tình kiếm chuyện cãi nhau với Chu Tịch Bạch.
Tôi đã nói những lời tàn nhẫn, gán tất cả cho việc "Tôi chán chơi rồi", sau đó chuyển ra khỏi căn nhà chung của chúng tôi.
Nhưng Chu Tịch Bạch vẫn biết sự thật.
Anh chạy đến nhà mới của tôi, bướng bỉnh đứng trong mưa cho đến tận sáng sớm.
Tôi thương anh ấy, vẫn là mở cửa.
“Đồ Đồ, em lừa anh, anh rất khổ sở.”
“Chuyện lớn như vậy mà không nói với anh, em định một mình chịu đựng thế nào?”
“Chúng ta nhất định có biện pháp.”
Cả người anh ấy ướt sũng, chỉ có xấp tài liệu trong ngực kia được bảo vệ gắt gao nên còn ấm áp khô ráo.
Tôi lật xem mới biết được, Chu Tịch Bạch vì bệnh của tôi mà chạy đến rất nhiều bệnh viện, tìm rất nhiều bạn bè, cũng tra tìm rất nhiều tư liệu.
Đôi mắt anh đỏ hoe viết những dòng chữ ghi chú dày đặc lên đó.
Tôi đã nói dối Chu Tịch Bạch và đuổi anh ấy đi bằng những lời tàn nhẫn như vậy, nhưng anh ấy vẫn tìm cách giúp tôi.
Nước mắt của tôi cuối cùng cũng rơi xuống.
Tôi thực sự không thể diễn vai cô gái xấu xa nhẫn tâm đá bạn trai đó nữa.
Chỉ có thể vừa khóc vừa đuổi anh ấy ra ngoài.
“Chu Tịch Bạch, anh bây giờ hối hận còn kịp.”
"Ngày anh đoạt được giải ảnh đế, mọi người sẽ biết anh có một cô bạn gái chân tay cong vẹo, cười chảy cả nước dãi.”
“Anh làm sao có thể đối mặt với chuyện này? Anh đã bao giờ nghĩ về điều đó chưa?”
"Em làm việc này là vì muốn tốt cho anh."
Chu Tịch Bạch của tôi, chính là muốn làm đại minh tinh.
“Cho dù bây giờ anh yêu em, nếu anh thực sự muốn chăm sóc cho cuộc sống của em thì một hai năm là đủ, mười năm hai mươi năm thì sao?"
“Đợi đến khi anh chán ghét em, em phải làm sao đây?"
Tôi không chịu nổi nữa, chỉ cầu xin anh nhanh chóng rời đi.
"Đồ Đồ, đẩy anh đi không phải là tốt cho anh, không tự mình chăm sóc em, anh sẽ điên mất."
"Anh không có cách nào chứng minh chuyện tương lai với em, điều duy nhất anh có thể làm được chính là mỗi ngày đều ở bên cạnh em, để em yên tâm."
"Đáp án ở tương lai, chúng ta dù sao cũng phải dùng cả đời để nghiệm chứng."
"Mỗi ngày đều ở bên nhau... Đây mới là ý nghĩa của hai chữ <cả đời>.”
“Đồ Đồ, anh yêu em.”
Tôi bắt đầu ngầm đồng ý để Chu Tịch Bạch cùng tôi đi bệnh viện, nhưng cũng chỉ giới hạn trong lúc anh không có cảnh quay, tôi cũng từ chối chiếm dụng thời gian làm việc của anh ấy.
Trong nhóm giao lưu bệnh nhân ALS, sự lạc quan của mọi người cũng lây sang cho tôi.
Họ nói với tôi rằng tuổi thọ trung bình của một người mắc bệnh ALS là mười năm.
Tôi nghĩ tôi sẽ gặp may mắn.
Nhưng tình trạng của tôi trở nên xấu đi rất nhanh.
Hôm đó là sinh nhật của Chu Tịch Bạch, cũng là chúc mừng cho lần đầu tiên anh đóng vai nam chính.
Tuy nhiên, do bị tê liệt hô hấp nên tôi đã ngất xỉu trên đường về nhà sau khi đi mua bánh kem cho anh ấy và không bao giờ tỉnh lại.
Bạn thấy đấy, tôi giống như là kẻ thù định mệnh của anh ấy.
Ngay cả ngày tôi chế/t đi cũng phải khắc sâu vào ngày tốt của Chu Tịch Bạch.
14
Khi cảm giác đuối nước biến mất, tôi dần tỉnh lại.
Khung cảnh trước mắt rõ ràng chính là căn nhà nhỏ mà chúng tôi từng ở.
Tôi không biết mình đã hôn mê bao lâu, cũng không biết Chu Tịch Bạch làm như thế nào cho tôi tỉnh dậy.
Trong phòng, ánh đèn mờ nhạt làm cho cả người cảm thấy ấm áp dễ chịu.
Tôi nghe thấy tiếng nồi niêu xoong chảo leng keng.
Chu Tịch Bạch đang bận rộn trong bếp.
Trên bàn ở phòng khách bày một cái bánh ngọt, còn có một bàn thức ăn lớn.
Nơi này thật đẹp.
Mùa hè ở đây thỉnh thoảng sẽ mất điện, khi cúp điện, tôi và Chu Kế Bạch sẽ trải chiếu ra ngoài sân hoặc ngồi trên sân thượng ăn dưa hấu.
Anh ấy luôn múc miếng ngọt nhất ở giữa để lại cho tôi.
Mặc dù ký ức ngọt ngào này thông thường đều sẽ kết thúc khi chúng tôi ôm nhau lăn vào trong chăn.
Có rất nhiều kỷ niệm đang tràn vào tâm trí tôi.
Nhưng tôi là một con ma, tôi không thể khóc được.
Lúc này người kia vẫn đang bận rộn trong bếp, căn phòng không lớn nhưng tràn ngập mùi vị của hạnh phúc.
Nếu tôi còn sống chắc cảnh tượng này sẽ rất ấm áp.
Tôi bay tới sau lưng Chu Tịch Bạch.
Vốn định làm mặt quỷ dọa anh, nhưng lại sợ anh ấy cắt vào tay mình.
Cho nên, tôi chỉ nhẹ nhàng chọc chọc sau lưng anh.
Tôi cúi đầu nhìn những ngón tay của mình, chúng có vẻ đã khác so với trước đây.
Thực ra tôi đã sớm phát hiện ra nó từ lâu rồi.
Cơ thể tôi hình như trở nên trong suốt hơn một chút khi tôi nhớ được nhiều chuyện hơn.
“Chu Tịch Bạch.”
“Em nhớ ra hết rồi.”
Bóng lưng vốn đang bận rộn kia chợt khựng lại.
Tôi nói tiếp: "Anh có ngốc không chứ, nấu nhiều đồ ăn như vậy để làm gì.”
"Những món này, một mình anh ăn có hết không?"
Anh xoay người, đưa tay chạm vào má tôi, cưng chiều nói:
“Em mới ngốc.”
“Đây đều là món em thích ăn, cũng là nấu cho em ăn.”
Chu Tịch Bạch bưng hoa quả đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống.
“Đồ Đồ, chúng ta về nhà thôi.”
“Cùng anh tổ chức tiệc sinh nhật một lần nữa đi.”
Anh thận trọng nói.
Anh ấy không nói vì sao, nhưng trong lòng chúng tôi đều hiểu rõ.
Tôi bay tới ngồi đối diện anh, lòng rối bời đến mức gần như đang cuộn lại thành một cục.
“Vậy anh nhanh chóng cắm nến đi, em sẽ hát bài hát chúc mừng sinh nhật cho anh.”
Tôi vui vẻ nói.
“Khẩu vị khi chọn bánh của anh ngon hơn của em nhiều.”
Hai tay tôi chống cằm.
Chu Tịch Bạch thắp nến, tôi thúc giục anh ước nguyện.
Anh nhắm mắt lại, không biết trong lòng đang ước cái gì.
Tôi đoán mò.
Tên ngốc này sẽ không ước những chuyện ngốc nghếch như là hy vọng tôi sống lại chứ?
Đừng vì tôi mà lãng phí cơ hội sống lâu trăm tuổi nữa.
Chu Tịch Bạch mở mắt ra, khóe mắt anh ửng đỏ như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc.
Tôi bĩu môi, cố gắng hết sức để thổi tắt ngọn nến trên chiếc bánh trước mặt.
Nhưng thổi thật lâu vẫn không thổi tắt được.
Thật lâu sau, tôi nặn ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.
“Em hình như không còn sức để thổi."
Tôi cố gắng hết sức để cười một cách vui vẻ.
“Thật xin lỗi, Chu Tịch Bạch, vì em đã chế/t vào ngày sinh nhật của anh."
"Cũng xin lỗi vì đã nói những lời cay nghiệt như vậy. Thực ra, em rất yêu anh."
Chu Tịch Bạch siết chặt nắm đấm bằng cả hai tay, dường như phải cố gắng hết sức để mỉm cười, anh ấy lặp lại một cách máy móc:
"Đồ Đồ, không sao đâu, không sao đâu."
Tôi hỏi, "Anh ước gì vậy?"
"Anh ước, anh hy vọng sẽ sống thật lâu.”
Giọng nói của anh có chút nghẹn ngào.
Tôi rất hài lòng với câu trả lời này.
Tôi nhìn thật sâu vào người mà mình không thể chạm tới được nữa, chân thành nói:
“Hãy sống thật tốt, sau đó hãy quên em đi."
“Chu Tịch Bạch, xin anh.”
Nghe xong lời này của tôi, Chu Tịch Bạch không cười nổi nữa.
Tôi biết, anh ấy nhất định rất không tình nguyện.
“Được.”
Đây là tất cả những gì tôi mong muốn.
Tôi chợt cảm thấy mình khá may mắn khi được làm ma.
Tôi hy vọng Chu Tịch Bạch sẽ trở thành ảnh đế, để tôi có thể nhìn anh ấy từng bước đạt đến đỉnh cao.
Tôi hy vọng anh ấy vẫn còn yêu tôi, cho nên anh ấy vẫn luôn nhớ tôi nhiều năm như vậy.
Tôi hy vọng có thể bù đắp nỗi tiếc nuối vì không thể tổ chức sinh nhật cho Chu Tịch Bạch lần đó, đồng thời tôi cũng mong anh ấy sống lâu trăm tuổi.
Nghĩ đến đây, thân thể tôi bỗng nhiên trở nên nhẹ nhàng.
Tôi nhìn Chu Tịch Bạch bên kia bàn đang hốt hoảng đứng dậy muốn ôm lấy tôi.
Nhưng tôi càng bay càng cao, cũng càng ngày càng trong suốt.
“Chu Tịch Bạch, em yêu anh nhất.”
Giọng tôi tan biến trong gió.
Nhưng mà, Chu Tịch Bạch yêu dấu của em.
Em vẫn lừa anh một chuyện.
Nếu có thể, xin hãy quên em đi.
Em sẽ mãi yêu anh trong mọi giai đoạn của cuộc đời anh.
Những ký ức đã mất đó bao bọc lấy trí óc tôi, và cuối cùng chúng được ghép lại với nhau một cách chậm rãi.
Chu Tịch Bạch nói đúng, tôi là kẻ nói dối.
Vào cái ngày anh ấy nhận được vai diễn, anh ấy liền ngay lập tức báo tin vui cho tôi, khiến tôi run lên vì phấn khích.
Bởi vì nam chính trong bộ phim này, nói về tính cách lẫn bối cảnh có thể nói là được thiết kế riêng cho Chu Tịch Bạch.
Tôi chắc chắn rằng anh ấy sẽ trở nên nổi tiếng.
Nhưng không ngờ cơn run rẩy kéo dài đến mức tôi hoàn toàn không khống chế được, chỉ có thể kinh hãi nhìn bàn tay đang co giật của mình.
Ly nước bị vỡ thành từng mảnh.
Đây không phải là lần đầu tiên điều này xảy ra. Mí mắt hoặc một số cơ nhất định của tôi từ rất lâu về trước sẽ thỉnh thoảng bị co rút, chỉ là khi ấy tôi cũng không coi trọng chuyện này.
Sau đó, bắp chân của tôi thường xuyên bị chuột rút, cũng bắt đầu xuất hiện tình huống đứng không vững.
Tôi dần dần nhận ra rằng mình có thể đang bị bệnh.
Cho đến khi tôi đến bệnh viện kiểm tra, mấy chữ to xa lạ trên giấy chẩn đoán khiến tôi hoang mang rất lâu.
Bệnh thần kinh vận động。
Tôi xem không hiểu, nhưng ba chữ kia bác sĩ nói, tôi lại nghe hiểu.
Bệnh xơ cứng teo cơ - ALS.
Sau khi về nhà, tôi lén tra Baidu trên điện thoại sau lưng Chu Tịch Bạch, anh ấy gọi tôi đi ăn nhưng tôi không trả lời.
Bởi vì tôi đang khóc.
Nhìn hình ảnh các bệnh nhân, rõ ràng họ đều đang lạc quan nhưng nỗi đau do căn bệnh gây ra vẫn là giấy trắng mực đen được viết ở bên cạnh.
Tôi cũng sẽ trở nên như vậy, có thể còn tệ hơn nữa.
Không chỉ không thể rời khỏi người chăm sóc, còn có thể trở nên rất xấu xí.
Quan trọng nhất là căn bệnh này không thể chữa khỏi.
Tôi sẽ trở thành gánh nặng của Chu Tịch Bạch, sẽ làm phiền anh chăm sóc mãi mãi.
Không chỉ vậy.
Nếu anh ấy biết tôi mắc căn bệnh không thể chữa khỏi này, nhất định sẽ dồn hết tinh lực và tài lực vào người tôi.
Tôi giấu kín mọi chuyện và bắt đầu cố tình kiếm chuyện cãi nhau với Chu Tịch Bạch.
Tôi đã nói những lời tàn nhẫn, gán tất cả cho việc "Tôi chán chơi rồi", sau đó chuyển ra khỏi căn nhà chung của chúng tôi.
Nhưng Chu Tịch Bạch vẫn biết sự thật.
Anh chạy đến nhà mới của tôi, bướng bỉnh đứng trong mưa cho đến tận sáng sớm.
Tôi thương anh ấy, vẫn là mở cửa.
“Đồ Đồ, em lừa anh, anh rất khổ sở.”
“Chuyện lớn như vậy mà không nói với anh, em định một mình chịu đựng thế nào?”
“Chúng ta nhất định có biện pháp.”
Cả người anh ấy ướt sũng, chỉ có xấp tài liệu trong ngực kia được bảo vệ gắt gao nên còn ấm áp khô ráo.
Tôi lật xem mới biết được, Chu Tịch Bạch vì bệnh của tôi mà chạy đến rất nhiều bệnh viện, tìm rất nhiều bạn bè, cũng tra tìm rất nhiều tư liệu.
Đôi mắt anh đỏ hoe viết những dòng chữ ghi chú dày đặc lên đó.
Tôi đã nói dối Chu Tịch Bạch và đuổi anh ấy đi bằng những lời tàn nhẫn như vậy, nhưng anh ấy vẫn tìm cách giúp tôi.
Nước mắt của tôi cuối cùng cũng rơi xuống.
Tôi thực sự không thể diễn vai cô gái xấu xa nhẫn tâm đá bạn trai đó nữa.
Chỉ có thể vừa khóc vừa đuổi anh ấy ra ngoài.
“Chu Tịch Bạch, anh bây giờ hối hận còn kịp.”
"Ngày anh đoạt được giải ảnh đế, mọi người sẽ biết anh có một cô bạn gái chân tay cong vẹo, cười chảy cả nước dãi.”
“Anh làm sao có thể đối mặt với chuyện này? Anh đã bao giờ nghĩ về điều đó chưa?”
"Em làm việc này là vì muốn tốt cho anh."
Chu Tịch Bạch của tôi, chính là muốn làm đại minh tinh.
“Cho dù bây giờ anh yêu em, nếu anh thực sự muốn chăm sóc cho cuộc sống của em thì một hai năm là đủ, mười năm hai mươi năm thì sao?"
“Đợi đến khi anh chán ghét em, em phải làm sao đây?"
Tôi không chịu nổi nữa, chỉ cầu xin anh nhanh chóng rời đi.
"Đồ Đồ, đẩy anh đi không phải là tốt cho anh, không tự mình chăm sóc em, anh sẽ điên mất."
"Anh không có cách nào chứng minh chuyện tương lai với em, điều duy nhất anh có thể làm được chính là mỗi ngày đều ở bên cạnh em, để em yên tâm."
"Đáp án ở tương lai, chúng ta dù sao cũng phải dùng cả đời để nghiệm chứng."
"Mỗi ngày đều ở bên nhau... Đây mới là ý nghĩa của hai chữ <cả đời>.”
“Đồ Đồ, anh yêu em.”
Tôi bắt đầu ngầm đồng ý để Chu Tịch Bạch cùng tôi đi bệnh viện, nhưng cũng chỉ giới hạn trong lúc anh không có cảnh quay, tôi cũng từ chối chiếm dụng thời gian làm việc của anh ấy.
Trong nhóm giao lưu bệnh nhân ALS, sự lạc quan của mọi người cũng lây sang cho tôi.
Họ nói với tôi rằng tuổi thọ trung bình của một người mắc bệnh ALS là mười năm.
Tôi nghĩ tôi sẽ gặp may mắn.
Nhưng tình trạng của tôi trở nên xấu đi rất nhanh.
Hôm đó là sinh nhật của Chu Tịch Bạch, cũng là chúc mừng cho lần đầu tiên anh đóng vai nam chính.
Tuy nhiên, do bị tê liệt hô hấp nên tôi đã ngất xỉu trên đường về nhà sau khi đi mua bánh kem cho anh ấy và không bao giờ tỉnh lại.
Bạn thấy đấy, tôi giống như là kẻ thù định mệnh của anh ấy.
Ngay cả ngày tôi chế/t đi cũng phải khắc sâu vào ngày tốt của Chu Tịch Bạch.
14
Khi cảm giác đuối nước biến mất, tôi dần tỉnh lại.
Khung cảnh trước mắt rõ ràng chính là căn nhà nhỏ mà chúng tôi từng ở.
Tôi không biết mình đã hôn mê bao lâu, cũng không biết Chu Tịch Bạch làm như thế nào cho tôi tỉnh dậy.
Trong phòng, ánh đèn mờ nhạt làm cho cả người cảm thấy ấm áp dễ chịu.
Tôi nghe thấy tiếng nồi niêu xoong chảo leng keng.
Chu Tịch Bạch đang bận rộn trong bếp.
Trên bàn ở phòng khách bày một cái bánh ngọt, còn có một bàn thức ăn lớn.
Nơi này thật đẹp.
Mùa hè ở đây thỉnh thoảng sẽ mất điện, khi cúp điện, tôi và Chu Kế Bạch sẽ trải chiếu ra ngoài sân hoặc ngồi trên sân thượng ăn dưa hấu.
Anh ấy luôn múc miếng ngọt nhất ở giữa để lại cho tôi.
Mặc dù ký ức ngọt ngào này thông thường đều sẽ kết thúc khi chúng tôi ôm nhau lăn vào trong chăn.
Có rất nhiều kỷ niệm đang tràn vào tâm trí tôi.
Nhưng tôi là một con ma, tôi không thể khóc được.
Lúc này người kia vẫn đang bận rộn trong bếp, căn phòng không lớn nhưng tràn ngập mùi vị của hạnh phúc.
Nếu tôi còn sống chắc cảnh tượng này sẽ rất ấm áp.
Tôi bay tới sau lưng Chu Tịch Bạch.
Vốn định làm mặt quỷ dọa anh, nhưng lại sợ anh ấy cắt vào tay mình.
Cho nên, tôi chỉ nhẹ nhàng chọc chọc sau lưng anh.
Tôi cúi đầu nhìn những ngón tay của mình, chúng có vẻ đã khác so với trước đây.
Thực ra tôi đã sớm phát hiện ra nó từ lâu rồi.
Cơ thể tôi hình như trở nên trong suốt hơn một chút khi tôi nhớ được nhiều chuyện hơn.
“Chu Tịch Bạch.”
“Em nhớ ra hết rồi.”
Bóng lưng vốn đang bận rộn kia chợt khựng lại.
Tôi nói tiếp: "Anh có ngốc không chứ, nấu nhiều đồ ăn như vậy để làm gì.”
"Những món này, một mình anh ăn có hết không?"
Anh xoay người, đưa tay chạm vào má tôi, cưng chiều nói:
“Em mới ngốc.”
“Đây đều là món em thích ăn, cũng là nấu cho em ăn.”
Chu Tịch Bạch bưng hoa quả đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống.
“Đồ Đồ, chúng ta về nhà thôi.”
“Cùng anh tổ chức tiệc sinh nhật một lần nữa đi.”
Anh thận trọng nói.
Anh ấy không nói vì sao, nhưng trong lòng chúng tôi đều hiểu rõ.
Tôi bay tới ngồi đối diện anh, lòng rối bời đến mức gần như đang cuộn lại thành một cục.
“Vậy anh nhanh chóng cắm nến đi, em sẽ hát bài hát chúc mừng sinh nhật cho anh.”
Tôi vui vẻ nói.
“Khẩu vị khi chọn bánh của anh ngon hơn của em nhiều.”
Hai tay tôi chống cằm.
Chu Tịch Bạch thắp nến, tôi thúc giục anh ước nguyện.
Anh nhắm mắt lại, không biết trong lòng đang ước cái gì.
Tôi đoán mò.
Tên ngốc này sẽ không ước những chuyện ngốc nghếch như là hy vọng tôi sống lại chứ?
Đừng vì tôi mà lãng phí cơ hội sống lâu trăm tuổi nữa.
Chu Tịch Bạch mở mắt ra, khóe mắt anh ửng đỏ như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc.
Tôi bĩu môi, cố gắng hết sức để thổi tắt ngọn nến trên chiếc bánh trước mặt.
Nhưng thổi thật lâu vẫn không thổi tắt được.
Thật lâu sau, tôi nặn ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.
“Em hình như không còn sức để thổi."
Tôi cố gắng hết sức để cười một cách vui vẻ.
“Thật xin lỗi, Chu Tịch Bạch, vì em đã chế/t vào ngày sinh nhật của anh."
"Cũng xin lỗi vì đã nói những lời cay nghiệt như vậy. Thực ra, em rất yêu anh."
Chu Tịch Bạch siết chặt nắm đấm bằng cả hai tay, dường như phải cố gắng hết sức để mỉm cười, anh ấy lặp lại một cách máy móc:
"Đồ Đồ, không sao đâu, không sao đâu."
Tôi hỏi, "Anh ước gì vậy?"
"Anh ước, anh hy vọng sẽ sống thật lâu.”
Giọng nói của anh có chút nghẹn ngào.
Tôi rất hài lòng với câu trả lời này.
Tôi nhìn thật sâu vào người mà mình không thể chạm tới được nữa, chân thành nói:
“Hãy sống thật tốt, sau đó hãy quên em đi."
“Chu Tịch Bạch, xin anh.”
Nghe xong lời này của tôi, Chu Tịch Bạch không cười nổi nữa.
Tôi biết, anh ấy nhất định rất không tình nguyện.
“Được.”
Đây là tất cả những gì tôi mong muốn.
Tôi chợt cảm thấy mình khá may mắn khi được làm ma.
Tôi hy vọng Chu Tịch Bạch sẽ trở thành ảnh đế, để tôi có thể nhìn anh ấy từng bước đạt đến đỉnh cao.
Tôi hy vọng anh ấy vẫn còn yêu tôi, cho nên anh ấy vẫn luôn nhớ tôi nhiều năm như vậy.
Tôi hy vọng có thể bù đắp nỗi tiếc nuối vì không thể tổ chức sinh nhật cho Chu Tịch Bạch lần đó, đồng thời tôi cũng mong anh ấy sống lâu trăm tuổi.
Nghĩ đến đây, thân thể tôi bỗng nhiên trở nên nhẹ nhàng.
Tôi nhìn Chu Tịch Bạch bên kia bàn đang hốt hoảng đứng dậy muốn ôm lấy tôi.
Nhưng tôi càng bay càng cao, cũng càng ngày càng trong suốt.
“Chu Tịch Bạch, em yêu anh nhất.”
Giọng tôi tan biến trong gió.
Nhưng mà, Chu Tịch Bạch yêu dấu của em.
Em vẫn lừa anh một chuyện.
Nếu có thể, xin hãy quên em đi.
Em sẽ mãi yêu anh trong mọi giai đoạn của cuộc đời anh.