Chương : 38
Cơn gió nhè nhẹ của mùa hè khiến người ta buồn ngủ, Diệp Phàm đã cả đêm không ngủ, dưới sự vỗ về của cơn gió nhè nhẹ kia anh cũng bắt đầu nửa tỉnh nửa mơ, nghỉ ngơi một chút.
Reng reng.
Tiếng chuông cửa trong trẻo dễ nghe vang lên, Diệp Phàm đang chợt mắt lập tức mở mắt ra, vừa liếc một cái đã nhìn thấy Liễu Thanh Mi đang đứng bên ngoài hàng rào, mỉm cười đầy quý phái.
Diệp Phàm khẽ nhíu mày, nhìn về phía Liễu Thanh Mi, Diệp Nguyệt ở bên cạnh đã sớm hét lên một tiếng đầy vui mừng, trong ánh mắt khó hiểu của Diệp phàm, Diệp Nguyệt dùng tốc độ cực nhanh chạy tới bên cạnh hàng rào, sau đó lại nhẹ nhàng thận trọng mà hỏi: Mi Thần?
Mi Thần?
Cái tên chó má gì vậy.
Diệp Phàm tự nhủ.
Liễu Thanh Mi khẽ gật đầu một cái, Diệp Nguyệt liền mừng rỡ nhảy cẫng lên, nói năng lộn xộn cả lên: "Đúng là chị sao? Mi Thần, em cũng là Mi Mao đấy, cuối cùng cũng có thể gặp chị rồi, không ngờ ở bên ngoài chị cũng xinh đẹp như vậy."
Cái gì mà cuối cùng cũng có thể gặp chị rồi?
Khóe miệng Liễu Thanh Mi khẽ giật giật, cô không ngờ em gái của tên đáng ghét kia lại là người hâm mộ của cô, trước sự nhiệt tình của Diệp Nguyệt, cô còn có chút chưa thích nghi kịp.
"Mau vào đi, mau vào đi." Diệp Nguyệt vừa mở cửa hàng rào ra, vừa vui vẻ nói: "Em nhất định phải đăng lên Weibo mới được, ha ha, Mi Thần lại là hàng xóm của em, cho bọn họ ghen tị tới chết."
Liễu Thanh Mi thật sự cảm thấy lẽ ra cô không nên tới đây mới phải, đặc biệt là sau khi nhìn thấy ánh mắt cười mà như không cười của Diệp Phàm.
"Hai người mới dọn tới đây phải không, sau này mọi người đều là hàng xóm cả." Bà Mỹ mỉm cười nói với Diệp Phàm, bà cảm thấy cô bé Diệp Nguyệt đang nhảy nhót xung quanh con gái bà, thật đáng yêu.
"Cảm ơn, sau này mọi người đều là hàng xóm." Diệp Phàm đứng dậy, mỉm cười nói.
Anh có thể không nể mặt Liễu Thanh Mi, nhưng bà Mỹ lại không hề đắc tội với anh, người ta đến chào hỏi, anh cũng không thể lạnh lùng được.
Bà Mỹ và Liễu Thanh Mi cũng không ở lại lâu, mọi người chỉ làm quen một chút mà thôi.
"Anh, thật tốt quá, Mi Thần lại là hàng xóm của chúng ta, hơn nữa chị ấy còn mời chúng ta ngày mai cùng đi dạo phố, em hạnh phúc quá đi mất!" Hai người bọn họ vừa ra về, Diệp Nguyệt liền liên tục ríu rít bên tai Diệp Phàm.
Không phải chỉ là một ca sĩ thôi sao, có cần phải kích động như vậy không chứ? Diệp Phàm chẳng thèm để ý tới Diệp Nguyệt, hơn nữa còn không cho phép Diệp Nguyệt đi dạo phố cùng Liễu Thanh Mi, nhưng vừa nghĩ vậy Diệp Phàm lại đổi ý, dù sao Diệp Nguyệt cũng vừa mới rời khỏi nơi mà con bé vốn đã quen thuộc, được một người thông thuộc đường phố dẫn đi làm quen chỗ ở mới cũng tốt.
"Em phải chuẩn bị quần áo để ngày mai đi dạo phố, anh, anh làm việc của anh đi."
Không chờ Diệp Phàm trả lời, Diệp Nguyệt đã dứt khoát bỏ lại Diệp Phàm ở đó, tự cười khúc khích.
Được.
Diệp Phàm lại quay về ghế nghỉ, nhắm mắt lại tiếp tục hưởng thụ cơn gió nhẹ lướt qua da mặt.
...
Chốt gác ở thủ đô.
Đường Kiến Thụy đang cực kỳ bận rộn, cả thủ đô có xấp xỉ năm mươi triệu người, nơi nào cũng có vị trí trọng yếu, muốn thả lỏng bên ngoài, siết chặt bên trong, trong tình hình báo động dài hạn như thế này, đâu có đơn giản.
Anh ta có rất nhiều chuyện phải làm, điểm nào cũng phải cân nhắc, tuyệt đối không thể để hình ảnh của Hoa Hạ Đại Quốc bị bôi nhọ, cũng tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện tùy tiện bắt cóc máy bay xảy ra một lần nữa.
Hiện tại anh ấy chẳng khác nào đang vừa đeo xích vừa khiêu vũ, lại còn phải khiêu vũ sao cho thật đẹp.
Áp lực đến thế nào, không khó để tưởng tượng.
Mặc dù vậy, cấp trên vẫn tiếp tục tạo áp lực lớn cho anh.
"Trung tướng Lộ, không phải tôi không làm." Đường Kiến Thụy cười khổ, giải thích với vị Trung tướng phong thái uy nghiêm, đây đã bị vị tướng thứ ba tìm tới chỗ anh ta rồi.
"Tiểu Đường, cậu đừng cảm thấy áp lực làm gì, chúng tôi chỉ muốn thử thôi, không biết chừng còn thành công đấy." Lộ Trung nhẹ nhàng nói, nhưng sắc mặt ông lại ngày càng trở nên nghiêm túc.
Đường Kiến Thụy nhún vai, nói: "Thủ trưởng à, lãnh đạo tốt của tôi, ông đừng làm khó tôi nữa mà, Phàm Tử đâu có nghe lời tôi chứ."
"Cậu chưa mở lời thì làm sao biết là cậu ta không nghe." Trung tướng Lộ trừng mắt, uy nghiêm hằn giọng: "Từ nhỏ Diệp Phàm đã rời khỏi tổ quốc, bây giờ cậu ta chịu quay về rồi, đây chính là thời cơ tốt để giáo dục chủ nghĩa yêu nước cho cậu ta, hơn nữa điều kiện hiện tại của chúng ta đã tốt hơn trước đây nhiều rồi, cậu ta có yêu cầu gì, về cơ bản chúng ta đều đáp ứng được. Biện pháp là do con người nghĩ ra, nếu ngay cả biện pháp mà cũng không chịu suy nghĩ, Tiểu Đường, sau này có thể chúng tôi sẽ phải kiểm tra lại năng lực làm việc của cậu đấy."
"Chẳng phải ông đang làm khó tôi sao." Đường Kiến Thụy chỉ có thể cười khổ.
Anh biết Diệp Phàm rất giỏi, cũng có rất nhiều thế lực ở mọi nơi từng lôi kéo Diệp Phàm, nhưng anh lại không ngờ mọi người lại đẩy nhiệm vụ này lên người anh, không sai, anh và Diệp Phàm là chiến hữu tình thâm, nhưng vẫn chưa thân thiết tới mức có thể thay đổi quyết định của Diệp Phàm.
Cuối cùng, Đường Kiến Thụy đành phải đồng ý với Trung tướng Lộ thử đi ngỏ lời với Diệp Phàm, nhưng không dám hứa hẹn sẽ thành công, có vậy mới tiễn được Trung tướng Lộ mặt nặng mày nhẹ rời đi.
"Phàm Tử, cậu gây phiền phức cho tôi rồi." Đường Kiến Thụy cười khổ.
Vừa mới tiễn Trung Tướng Lộ đi, Đường Kiến Thụy lại nhận được một tin gấp.
"Nhà họ Diệp không đồng ý giao hồ sơ của Diệp Nguyệt ra?" Đường Kiến Thụy giật mình nhìn thư ký riêng của anh ta.
Chuyện Diệp Phàm giao cho anh ta, anh ta không dám qua loa cho xong, sau khi quay về thủ đô liền lập tức phái người đi giải quyết chuyện của Diệp Nguyệt.
"Thủ trưởng, nhà họ Diệp yêu cầu bạn của Thủ trưởng lập tức ly hôn với Sở Thanh Nhã, còn muốn anh ta giao số cổ phần của công ty Khuynh Thành đang nằm trong tay anh ta ra, nếu không bọn họ sẽ dùng biện pháp mạnh, đưa Diệp Nguyệt về nhà." Thư ký trả lời.
"Cái gì?" Đường Kiến Thụy hoàn toàn ngây ra.
Bảo Diệp Phàm ly hôn, còn muốn Diệp Phàm giao số cố phần công ty Khuynh Thành trong tay anh ta ra? Chuyện này là sao chứ.
"Chẳng lẽ Diệp Thiên Nhân điên rồi sao?" Đường Kiến Thụy nhổ nước bọt.
Hiện tại các gia tộc lớn ở thủ đô, chỉ cần để ý tin tức một chút thì chẳng ai là không biết nhà họ Diệp xuất hiện Kỳ Lân, có thể nói là, chỉ cần một mình Diệp Phàm là đã có thể đưa nhà họ Diệp lên vị trí đứng đầu Hoa Hạ.
Xem xem nhà họ Diệp đang làm gì với Kỳ Lân nhà mình kìa?
"Rốt cuộc là chuyện gì vậy?" Đường Kiến Thụy trầm giọng hỏi, vừa tỉnh táo lại anh ta lập tức phát hiện ra có gì đó không ổn.
"Diệp Phàm tiên sinh không phải con ruột của chủ nhân nhà họ Diệp, đây là tư liệu điều tra được." Thư ký đưa một tập tài liệu cho Đường Kiến Thụy, người đang giật mình sửng sốt, sau đó tiếp tục nói: "Một ngày trước công ty Khuynh Thành đã công bố sản phẩm mới của họ, Hồng Nhan Kiếp, gây nên dư luận rất lớn, đồng thời Chủ tịch Hội đồng quản trị của công ty Khuynh Thành, Sở Thanh Nhã, cũng tuyên bố rằng bảy mươi phần trăm số cổ phần của công ty đã được chuyển giao cho nhà nghiên cứu sáng chế ra Hồng Nhan Kiếp là Diệp Phàm tiên sinh, căn cứ vào giá cổ phiếu của công ty Khuynh Thành, hiện tại bảy mươi phần trăm số cổ phần này có trị giá hơn ba trăm triệu, một khi Hồng Nhan Kiếp được tung ra thị trường, số tiền này sẽ còn lớn hơn nữa!"
"Mặt khác, trong quá trình điều tra chúng tôi phát hiện ra hoàn cảnh hiện tại của Chủ tịch Hội đồng quản trị công ty Khuynh Thành, Sở Thanh Nhã, cũng không ổn cho lắm, mặc dù Kiếp Hồng Nhan thu hút được sự chú ý lớn, nhưng cũng khiến không ít người nổi lòng tham, trong đó có cả người của Sở gia."
Thư ký báo cáo xong, còn đưa một tập tài liệu khác cho Đường Kiến Thụy.
Quả nhiên không nên coi thường năng lực điều tra của một quốc gia, chỉ trong thời gian ngắn, bọn họ đã có thể điều tra ra đầu đuôi mọi chuyện, kể cả đối tượng điều tra có che giấu giỏi đến thế nào đi chăng nữa.
"Là những chuyện này sao?" Đường Kiến Thụy vừa xem tài liệu, vừa cau mày hỏi.
"Không chỉ có những chuyện này, đã có người bắt đầu hỏi thăm tin tức về địa chỉ của Diệp Phàm tiên sinh rồi, có cần chúng tôi che giấu chuyện này không?" Thư ký hỏi.
Reng reng.
Tiếng chuông cửa trong trẻo dễ nghe vang lên, Diệp Phàm đang chợt mắt lập tức mở mắt ra, vừa liếc một cái đã nhìn thấy Liễu Thanh Mi đang đứng bên ngoài hàng rào, mỉm cười đầy quý phái.
Diệp Phàm khẽ nhíu mày, nhìn về phía Liễu Thanh Mi, Diệp Nguyệt ở bên cạnh đã sớm hét lên một tiếng đầy vui mừng, trong ánh mắt khó hiểu của Diệp phàm, Diệp Nguyệt dùng tốc độ cực nhanh chạy tới bên cạnh hàng rào, sau đó lại nhẹ nhàng thận trọng mà hỏi: Mi Thần?
Mi Thần?
Cái tên chó má gì vậy.
Diệp Phàm tự nhủ.
Liễu Thanh Mi khẽ gật đầu một cái, Diệp Nguyệt liền mừng rỡ nhảy cẫng lên, nói năng lộn xộn cả lên: "Đúng là chị sao? Mi Thần, em cũng là Mi Mao đấy, cuối cùng cũng có thể gặp chị rồi, không ngờ ở bên ngoài chị cũng xinh đẹp như vậy."
Cái gì mà cuối cùng cũng có thể gặp chị rồi?
Khóe miệng Liễu Thanh Mi khẽ giật giật, cô không ngờ em gái của tên đáng ghét kia lại là người hâm mộ của cô, trước sự nhiệt tình của Diệp Nguyệt, cô còn có chút chưa thích nghi kịp.
"Mau vào đi, mau vào đi." Diệp Nguyệt vừa mở cửa hàng rào ra, vừa vui vẻ nói: "Em nhất định phải đăng lên Weibo mới được, ha ha, Mi Thần lại là hàng xóm của em, cho bọn họ ghen tị tới chết."
Liễu Thanh Mi thật sự cảm thấy lẽ ra cô không nên tới đây mới phải, đặc biệt là sau khi nhìn thấy ánh mắt cười mà như không cười của Diệp Phàm.
"Hai người mới dọn tới đây phải không, sau này mọi người đều là hàng xóm cả." Bà Mỹ mỉm cười nói với Diệp Phàm, bà cảm thấy cô bé Diệp Nguyệt đang nhảy nhót xung quanh con gái bà, thật đáng yêu.
"Cảm ơn, sau này mọi người đều là hàng xóm." Diệp Phàm đứng dậy, mỉm cười nói.
Anh có thể không nể mặt Liễu Thanh Mi, nhưng bà Mỹ lại không hề đắc tội với anh, người ta đến chào hỏi, anh cũng không thể lạnh lùng được.
Bà Mỹ và Liễu Thanh Mi cũng không ở lại lâu, mọi người chỉ làm quen một chút mà thôi.
"Anh, thật tốt quá, Mi Thần lại là hàng xóm của chúng ta, hơn nữa chị ấy còn mời chúng ta ngày mai cùng đi dạo phố, em hạnh phúc quá đi mất!" Hai người bọn họ vừa ra về, Diệp Nguyệt liền liên tục ríu rít bên tai Diệp Phàm.
Không phải chỉ là một ca sĩ thôi sao, có cần phải kích động như vậy không chứ? Diệp Phàm chẳng thèm để ý tới Diệp Nguyệt, hơn nữa còn không cho phép Diệp Nguyệt đi dạo phố cùng Liễu Thanh Mi, nhưng vừa nghĩ vậy Diệp Phàm lại đổi ý, dù sao Diệp Nguyệt cũng vừa mới rời khỏi nơi mà con bé vốn đã quen thuộc, được một người thông thuộc đường phố dẫn đi làm quen chỗ ở mới cũng tốt.
"Em phải chuẩn bị quần áo để ngày mai đi dạo phố, anh, anh làm việc của anh đi."
Không chờ Diệp Phàm trả lời, Diệp Nguyệt đã dứt khoát bỏ lại Diệp Phàm ở đó, tự cười khúc khích.
Được.
Diệp Phàm lại quay về ghế nghỉ, nhắm mắt lại tiếp tục hưởng thụ cơn gió nhẹ lướt qua da mặt.
...
Chốt gác ở thủ đô.
Đường Kiến Thụy đang cực kỳ bận rộn, cả thủ đô có xấp xỉ năm mươi triệu người, nơi nào cũng có vị trí trọng yếu, muốn thả lỏng bên ngoài, siết chặt bên trong, trong tình hình báo động dài hạn như thế này, đâu có đơn giản.
Anh ta có rất nhiều chuyện phải làm, điểm nào cũng phải cân nhắc, tuyệt đối không thể để hình ảnh của Hoa Hạ Đại Quốc bị bôi nhọ, cũng tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện tùy tiện bắt cóc máy bay xảy ra một lần nữa.
Hiện tại anh ấy chẳng khác nào đang vừa đeo xích vừa khiêu vũ, lại còn phải khiêu vũ sao cho thật đẹp.
Áp lực đến thế nào, không khó để tưởng tượng.
Mặc dù vậy, cấp trên vẫn tiếp tục tạo áp lực lớn cho anh.
"Trung tướng Lộ, không phải tôi không làm." Đường Kiến Thụy cười khổ, giải thích với vị Trung tướng phong thái uy nghiêm, đây đã bị vị tướng thứ ba tìm tới chỗ anh ta rồi.
"Tiểu Đường, cậu đừng cảm thấy áp lực làm gì, chúng tôi chỉ muốn thử thôi, không biết chừng còn thành công đấy." Lộ Trung nhẹ nhàng nói, nhưng sắc mặt ông lại ngày càng trở nên nghiêm túc.
Đường Kiến Thụy nhún vai, nói: "Thủ trưởng à, lãnh đạo tốt của tôi, ông đừng làm khó tôi nữa mà, Phàm Tử đâu có nghe lời tôi chứ."
"Cậu chưa mở lời thì làm sao biết là cậu ta không nghe." Trung tướng Lộ trừng mắt, uy nghiêm hằn giọng: "Từ nhỏ Diệp Phàm đã rời khỏi tổ quốc, bây giờ cậu ta chịu quay về rồi, đây chính là thời cơ tốt để giáo dục chủ nghĩa yêu nước cho cậu ta, hơn nữa điều kiện hiện tại của chúng ta đã tốt hơn trước đây nhiều rồi, cậu ta có yêu cầu gì, về cơ bản chúng ta đều đáp ứng được. Biện pháp là do con người nghĩ ra, nếu ngay cả biện pháp mà cũng không chịu suy nghĩ, Tiểu Đường, sau này có thể chúng tôi sẽ phải kiểm tra lại năng lực làm việc của cậu đấy."
"Chẳng phải ông đang làm khó tôi sao." Đường Kiến Thụy chỉ có thể cười khổ.
Anh biết Diệp Phàm rất giỏi, cũng có rất nhiều thế lực ở mọi nơi từng lôi kéo Diệp Phàm, nhưng anh lại không ngờ mọi người lại đẩy nhiệm vụ này lên người anh, không sai, anh và Diệp Phàm là chiến hữu tình thâm, nhưng vẫn chưa thân thiết tới mức có thể thay đổi quyết định của Diệp Phàm.
Cuối cùng, Đường Kiến Thụy đành phải đồng ý với Trung tướng Lộ thử đi ngỏ lời với Diệp Phàm, nhưng không dám hứa hẹn sẽ thành công, có vậy mới tiễn được Trung tướng Lộ mặt nặng mày nhẹ rời đi.
"Phàm Tử, cậu gây phiền phức cho tôi rồi." Đường Kiến Thụy cười khổ.
Vừa mới tiễn Trung Tướng Lộ đi, Đường Kiến Thụy lại nhận được một tin gấp.
"Nhà họ Diệp không đồng ý giao hồ sơ của Diệp Nguyệt ra?" Đường Kiến Thụy giật mình nhìn thư ký riêng của anh ta.
Chuyện Diệp Phàm giao cho anh ta, anh ta không dám qua loa cho xong, sau khi quay về thủ đô liền lập tức phái người đi giải quyết chuyện của Diệp Nguyệt.
"Thủ trưởng, nhà họ Diệp yêu cầu bạn của Thủ trưởng lập tức ly hôn với Sở Thanh Nhã, còn muốn anh ta giao số cổ phần của công ty Khuynh Thành đang nằm trong tay anh ta ra, nếu không bọn họ sẽ dùng biện pháp mạnh, đưa Diệp Nguyệt về nhà." Thư ký trả lời.
"Cái gì?" Đường Kiến Thụy hoàn toàn ngây ra.
Bảo Diệp Phàm ly hôn, còn muốn Diệp Phàm giao số cố phần công ty Khuynh Thành trong tay anh ta ra? Chuyện này là sao chứ.
"Chẳng lẽ Diệp Thiên Nhân điên rồi sao?" Đường Kiến Thụy nhổ nước bọt.
Hiện tại các gia tộc lớn ở thủ đô, chỉ cần để ý tin tức một chút thì chẳng ai là không biết nhà họ Diệp xuất hiện Kỳ Lân, có thể nói là, chỉ cần một mình Diệp Phàm là đã có thể đưa nhà họ Diệp lên vị trí đứng đầu Hoa Hạ.
Xem xem nhà họ Diệp đang làm gì với Kỳ Lân nhà mình kìa?
"Rốt cuộc là chuyện gì vậy?" Đường Kiến Thụy trầm giọng hỏi, vừa tỉnh táo lại anh ta lập tức phát hiện ra có gì đó không ổn.
"Diệp Phàm tiên sinh không phải con ruột của chủ nhân nhà họ Diệp, đây là tư liệu điều tra được." Thư ký đưa một tập tài liệu cho Đường Kiến Thụy, người đang giật mình sửng sốt, sau đó tiếp tục nói: "Một ngày trước công ty Khuynh Thành đã công bố sản phẩm mới của họ, Hồng Nhan Kiếp, gây nên dư luận rất lớn, đồng thời Chủ tịch Hội đồng quản trị của công ty Khuynh Thành, Sở Thanh Nhã, cũng tuyên bố rằng bảy mươi phần trăm số cổ phần của công ty đã được chuyển giao cho nhà nghiên cứu sáng chế ra Hồng Nhan Kiếp là Diệp Phàm tiên sinh, căn cứ vào giá cổ phiếu của công ty Khuynh Thành, hiện tại bảy mươi phần trăm số cổ phần này có trị giá hơn ba trăm triệu, một khi Hồng Nhan Kiếp được tung ra thị trường, số tiền này sẽ còn lớn hơn nữa!"
"Mặt khác, trong quá trình điều tra chúng tôi phát hiện ra hoàn cảnh hiện tại của Chủ tịch Hội đồng quản trị công ty Khuynh Thành, Sở Thanh Nhã, cũng không ổn cho lắm, mặc dù Kiếp Hồng Nhan thu hút được sự chú ý lớn, nhưng cũng khiến không ít người nổi lòng tham, trong đó có cả người của Sở gia."
Thư ký báo cáo xong, còn đưa một tập tài liệu khác cho Đường Kiến Thụy.
Quả nhiên không nên coi thường năng lực điều tra của một quốc gia, chỉ trong thời gian ngắn, bọn họ đã có thể điều tra ra đầu đuôi mọi chuyện, kể cả đối tượng điều tra có che giấu giỏi đến thế nào đi chăng nữa.
"Là những chuyện này sao?" Đường Kiến Thụy vừa xem tài liệu, vừa cau mày hỏi.
"Không chỉ có những chuyện này, đã có người bắt đầu hỏi thăm tin tức về địa chỉ của Diệp Phàm tiên sinh rồi, có cần chúng tôi che giấu chuyện này không?" Thư ký hỏi.