Chương : 39
Vấn đề này rất quan trọng.
Có rất nhiều người để mắt tới nhất cử nhất động của Diệp Phàm.
Nhà họ Diệp đã tung ra thông báo, Diệp Phàm vốn không phải người nhà họ Diệp, cũng tức là Diệp Phàm đã mất đi chỗ dựa, mà vào lúc này, Diệp Phàm lại đột nhiên có được số tài sản trị giá hơn ba trăm triệu, thêm cả một phần cổ phần không nhỏ của công ty Khuynh Thành, ai cũng muốn cắn một miếng trên miếng thịt béo bở này.
"Chẳng qua chỉ là mấy kẻ thích suy nghĩ viển vông mà thôi." Đường Kiến Thụy mặt u ám ném danh sách những kẻ đang chuẩn bị ra tay với Diệp Phàm sang một bên, nếu Diệp Phàm dễ đối phó như vậy, thì đã sớm chết không biết bao nhiêu lần rồi.
Anh ta có thể không để ý tới mấy kẻ này, nhưng không thể không để mắt tới phản ứng của những kẻ tính kế với Diệp Phàm được.
"Ý gì thế hả?" Đường Kiến Thụy thẳng thừng hỏi.
Anh ta không tin chỉ thu thập được nhưng tin tức này.
Trong danh sách căn bản không có kẻ nào là người có địa vị, rõ ràng là có người âm thầm giở trò.
Thư ký bị Đường Kiến Thụy hỏi như vậy thì lại không hề bất ngờ, thẳng thắn trả lời: "Chỉ cần tuân thủ đúng pháp luật của Nhà nước, theo quy định thương mại, thì sẽ không đưa vào danh sách báo cáo."
"C** chó!" Đường Kiến Thụy chửi thề một câu.
Cái gì gọi là tuân thủ đúng quy định của pháp luật thì không đưa vào danh sách báo cáo chứ? Diệp Phàm không phải người chấp nhận bị động chịu đòn, một khi những kẻ kia bày ra âm mưu quỷ kế gì, việc Diệp Phàm có khả năng sẽ làm nhất chính là trực tiếp tiêu diệt bọn họ, một trăm phần trăm.
"Tôi sẽ nói chuyện này với Diệp Phàm."
Đường Kiến Thụy đột nhiên nhìn về phía thư ký, giọng nói đầy giận dữ: "Gọi điện thoại cho từng người trong danh sách này, nếu bọn họ còn muốn giữ đầu trên cổ, thì thu mấy suy nghĩ xấu xa kia lại cho tôi!"
"Sẽ chẳng có tác dụng mấy đâu." Thư ký nhắc nhở anh ta.
"Tôi bảo cô đi làm việc, chứ không phải bảo cô dạy tôi phải làm việc thế nào!" Đường Kiến Thụy cả giận nói.
Thư ký gật đầu, im lặng đem danh sách ra khỏi văn phòng.
"Chết tiệt." Đường Kiến Thụy kéo mạnh cổ áo, trong mắt phừng phừng lửa giận.
Anh ta hiểu rõ, cấp trên đang muốn lợi dụng những kẻ kia để đưa Diệp Phàm vào tròng, một khi Diệp Phàm mắc bẫy, rất có thể chuyện mà anh ta không muốn xảy ra sẽ thực sự xảy ra, không phải tất cả mọi người đều theo chủ nghĩa ôn hòa như Lộ Trung.
Buổi tối, Đường Kiến Thụy trực tiếp tìm tới biệt thự của Diệp Phàm.
"Cứ để bọn họ từ từ chơi đùa đi." Diệp Phàm nhếch miệng, nở một nụ cười đầy khinh thường.
Đầu tiên không cần phải nhắc tới năng lực phá hỏng mọi âm mưu quỷ kế của anh, cứ coi như chơi đùa cùng bọn họ một chút, thì Diệp Phàm cũng không có ý kiến gì.
"Tôi chỉ lo rằng sẽ xảy ra chuyện khiến cậu cực kỳ tức giận." Đường Kiến Thụy khuyên nhủ, trên gương mặt thoáng xuất hiện sự lo lắng.
Anh ta đã từng trải qua hậu quả khiến Diệp Phàm thực sự tức giận, cho nên anh ta dám khẳng định, chẳng ai muốn chuyện như vậy xảy ra thêm lần nữa đâu.
Đến giờ nhớ lại, anh vẫn còn cảm thấy buồn nôn, trên mặt đất loang lổ đầy máu, đâu đâu cũng có người chết, lần đó anh ta không nuốt nổi cơm suốt một tuần, cứ nhìn thấy màu đỏ là nôn mửa.
Cảm giác ấy quá đau đớn, hơn nữa với thân phận hiện tại của Diệp Phàm, tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra thêm một lần nữa.
"Yên tâm đi, tôi sẽ không làm bừa trong nước đâu, dù sao đây cũng là Tổ quốc của tôi." Diệp Phàm vừa liếc mắt đã hiểu được Đường Kiến Thụy đang lo lắng chuyện gì, mỉm cười nói.
Đường Kiến Thụy đảo mắt một cái, chỉ hy vọng là vậy.
"Chuyện của cậu cậu tự mình giải quyết đi, nếu giải quyết không xong, tôi cũng sẽ nghĩ cách giúp cậu giải quyết, cho nên nếu cậu muốn sử dụng biện pháp bạo lực nhất định phải báo cho tôi một tiếng." Đường Kiến Thụy nghĩ ra một biện pháp không thể coi là biện pháp, tận tình khuyên nhủ: "Phàm Tử, cậu thực sự rất giỏi, nhưng nước ta cũng không vô dụng, cậu không muốn sau này lúc nào cũng gặp phải phiền phức chứ."
Đã nói đến mức này rồi, Diệp Phàm cũng có thể tự mình hiểu ra mọi chuyện, hơn nữa Diệp Phàm cũng không muốn mọi chuyện náo loạn đến mức quá khó coi, nếu không theo nguyên tắc làm việc của anh, Trương Thành Hổ đã bị giết chết ở Hải Đông rồi, làm sao có thể xảy ra chuyện sau này nữa cơ chứ.
"Chuyện của Diệp Nguyệt cậu định giải quyết thế nào?" Đường Kiến Thụy lại hỏi.
"Làm theo yêu cầu của nhà họ Diệp, hôn ước giữa tôi và Sở Thanh Nhã vốn chỉ để đối phó với lão gia mà thôi, bây giờ lão gia đã không còn nữa, đương nhiên cũng không cần tiếp tục làm gì." Diệp Phàm cười nhạt.
Đường Kiến Thụy khẽ nhướn mày, "Còn cổ phần thì sao?"
"Thứ đó thuộc về tôi." Diệp Phàm không chút do dự nói.
Sau khi xem được công bố về Hồng Nhan Kiếp, số cổ phần đáng giá mấy trăm triệu kia, thực ra Diệp Phàm cũng chẳng cần, nhưng anh có một nguyên tắc, thứ gì thuộc về anh, cho dù giá trị thế nào, nếu anh cho thì người khác có thể nhận, nhưng ai muốn cướp, thì phải bỏ mạng!
"Tôi hiểu." Đường Kiến Thụy nhún vai, tỏ vẻ đương nhiên.
"Hôm nay anh tới tìm tôi, không phải chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt này chứ." Diệp Phàm chuyển đề tài.
Đường Kiến Thụy bất đắc dĩ mỉm cười, anh ta biết mình không thể qua mặt Diệp Phàm, nhưng có thế nào, thì anh ta vẫn phải nói ra.
"Có rất nhiều tướng quân muốn mời tôi?" Diệp Phàm nhíu mày, "Thân phận của tôi như vậy, vẫn còn có thể gia nhập quân đội sao?"
Diệp Phàm lại có suy nghĩ này không hề sai, bàn về lục quân và tác chiến theo đơn vị, đương nhiên Hoa Hạ đứng đầu, mặc dù trang thiết bị có thua kém, nhưng ý chí quyết tâm và lòng dũng cảm cao thượng cùng tinh thần dám hy sinh, đã đủ để bù đắp sự chênh lệch về mặt khoa học kỹ thuật rồi.
Hơn nữa xưa nay Hoa Hạ cũng không thiếu quân lính ưu tú, sao có thể mời một người có tiền án tiền sự như anh chứ.
"Cậu thật sự nghĩ như vậy sao?" Ánh mắt Đường Kiến Thụy đầy nghi ngờ, anh ta còn lâu mới tin Diệp Phàm lại đồng ý chuyện này.
Diệp Phàm nhún vai nhưng không đưa ra lời khẳng định nào, chỉ đáng thương cho Đường Kiến Thụy bị hơn ba mươi người tạo áp lực, sốt ruột đến mức chẳng khác nào một con khỉ vò đầu bứt tai.
Cuối cùng Đường Kiến Thụy vẫn không thể có được một câu trả lời chấp nhận hay từ chối của Diệp Phàm, mơ mơ hồ hồ rời khỏi biệt thự.
"Anh, anh làm như vậy có thể coi là đang đợi nâng giá không?"
Đường Kiến Thụy vừa đi, Diệp Nguyệt ở trên lầu liền nhô đầu ra.
"Sao có thể gọi là đợi nâng giá được chứ." Diệp Phàm mỉm cười: "Mau đi ngủ thôi."
"Anh, không cần biết anh có đang đợi nâng giá hay không, em cũng không hy vọng anh phải lựa chọn việc mà anh không thích làm." DIệp Nguyệt cắn răng nói, thực ra cô muốn nói với Diệp Phàm rằng, cô đã lên đại học rồi, có thể tự chịu trách nhiệm cho tương lai của mình, anh không cần vì cô mà chọn con đường anh không muốn đi.
Nếu không phải Đường Kiến Thụy nói tới nói lui, đều có ý muốn Diệp Phàm cân nhắc tới cô, thì cô chỉ sợ rằng cô lại không biết, cô lại có sức ảnh hưởng lớn như vậy đối với Diệp Phàm.
"Em chỉ cần học tập chăm chỉ là được, những chuyện này anh tự biết giải quyết." Diệp Phàm dịu dàng mỉm cười, sau đó giục Diệp Nguyệt mau đi ngủ.
Cả đêm không nói chuyện, sáng hôm sau, Diệp Phàm đang chuẩn bị bữa sáng thì thấy Diệp Nguyệt chạy ào ra khỏi nhà, một lúc sau, cô bé dẫn Liễu Thanh Mi vào phòng khách.
"Thơm quá."
Vừa bước vào Liễu Thanh Mi đã lập tức ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn của đồ ăn, sau đó lại nhìn thấy Diệp Phàm đang bận rộn trong bếp, có vẻ rất thành thạo.
"Anh trai em còn biết nấu ăn nữa sao?" Liễu Thanh Mi ngạc nhiên.
Diệp Nguyệt đắc ý mỉm cười, "Chị Liễu, tại sao anh trai em lại không thể biết nấu ăn chứ? Lát nữa chị ăn cơm ở nhà em đi, anh trai em nấu ăn rất ngon đấy."
Nói rồi, Diệp Nguyệt liếc mắt nhìn Liễu Thanh Mi, trong mắt thoáng xuất hiện vẻ tinh nghịch.
Có rất nhiều người để mắt tới nhất cử nhất động của Diệp Phàm.
Nhà họ Diệp đã tung ra thông báo, Diệp Phàm vốn không phải người nhà họ Diệp, cũng tức là Diệp Phàm đã mất đi chỗ dựa, mà vào lúc này, Diệp Phàm lại đột nhiên có được số tài sản trị giá hơn ba trăm triệu, thêm cả một phần cổ phần không nhỏ của công ty Khuynh Thành, ai cũng muốn cắn một miếng trên miếng thịt béo bở này.
"Chẳng qua chỉ là mấy kẻ thích suy nghĩ viển vông mà thôi." Đường Kiến Thụy mặt u ám ném danh sách những kẻ đang chuẩn bị ra tay với Diệp Phàm sang một bên, nếu Diệp Phàm dễ đối phó như vậy, thì đã sớm chết không biết bao nhiêu lần rồi.
Anh ta có thể không để ý tới mấy kẻ này, nhưng không thể không để mắt tới phản ứng của những kẻ tính kế với Diệp Phàm được.
"Ý gì thế hả?" Đường Kiến Thụy thẳng thừng hỏi.
Anh ta không tin chỉ thu thập được nhưng tin tức này.
Trong danh sách căn bản không có kẻ nào là người có địa vị, rõ ràng là có người âm thầm giở trò.
Thư ký bị Đường Kiến Thụy hỏi như vậy thì lại không hề bất ngờ, thẳng thắn trả lời: "Chỉ cần tuân thủ đúng pháp luật của Nhà nước, theo quy định thương mại, thì sẽ không đưa vào danh sách báo cáo."
"C** chó!" Đường Kiến Thụy chửi thề một câu.
Cái gì gọi là tuân thủ đúng quy định của pháp luật thì không đưa vào danh sách báo cáo chứ? Diệp Phàm không phải người chấp nhận bị động chịu đòn, một khi những kẻ kia bày ra âm mưu quỷ kế gì, việc Diệp Phàm có khả năng sẽ làm nhất chính là trực tiếp tiêu diệt bọn họ, một trăm phần trăm.
"Tôi sẽ nói chuyện này với Diệp Phàm."
Đường Kiến Thụy đột nhiên nhìn về phía thư ký, giọng nói đầy giận dữ: "Gọi điện thoại cho từng người trong danh sách này, nếu bọn họ còn muốn giữ đầu trên cổ, thì thu mấy suy nghĩ xấu xa kia lại cho tôi!"
"Sẽ chẳng có tác dụng mấy đâu." Thư ký nhắc nhở anh ta.
"Tôi bảo cô đi làm việc, chứ không phải bảo cô dạy tôi phải làm việc thế nào!" Đường Kiến Thụy cả giận nói.
Thư ký gật đầu, im lặng đem danh sách ra khỏi văn phòng.
"Chết tiệt." Đường Kiến Thụy kéo mạnh cổ áo, trong mắt phừng phừng lửa giận.
Anh ta hiểu rõ, cấp trên đang muốn lợi dụng những kẻ kia để đưa Diệp Phàm vào tròng, một khi Diệp Phàm mắc bẫy, rất có thể chuyện mà anh ta không muốn xảy ra sẽ thực sự xảy ra, không phải tất cả mọi người đều theo chủ nghĩa ôn hòa như Lộ Trung.
Buổi tối, Đường Kiến Thụy trực tiếp tìm tới biệt thự của Diệp Phàm.
"Cứ để bọn họ từ từ chơi đùa đi." Diệp Phàm nhếch miệng, nở một nụ cười đầy khinh thường.
Đầu tiên không cần phải nhắc tới năng lực phá hỏng mọi âm mưu quỷ kế của anh, cứ coi như chơi đùa cùng bọn họ một chút, thì Diệp Phàm cũng không có ý kiến gì.
"Tôi chỉ lo rằng sẽ xảy ra chuyện khiến cậu cực kỳ tức giận." Đường Kiến Thụy khuyên nhủ, trên gương mặt thoáng xuất hiện sự lo lắng.
Anh ta đã từng trải qua hậu quả khiến Diệp Phàm thực sự tức giận, cho nên anh ta dám khẳng định, chẳng ai muốn chuyện như vậy xảy ra thêm lần nữa đâu.
Đến giờ nhớ lại, anh vẫn còn cảm thấy buồn nôn, trên mặt đất loang lổ đầy máu, đâu đâu cũng có người chết, lần đó anh ta không nuốt nổi cơm suốt một tuần, cứ nhìn thấy màu đỏ là nôn mửa.
Cảm giác ấy quá đau đớn, hơn nữa với thân phận hiện tại của Diệp Phàm, tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra thêm một lần nữa.
"Yên tâm đi, tôi sẽ không làm bừa trong nước đâu, dù sao đây cũng là Tổ quốc của tôi." Diệp Phàm vừa liếc mắt đã hiểu được Đường Kiến Thụy đang lo lắng chuyện gì, mỉm cười nói.
Đường Kiến Thụy đảo mắt một cái, chỉ hy vọng là vậy.
"Chuyện của cậu cậu tự mình giải quyết đi, nếu giải quyết không xong, tôi cũng sẽ nghĩ cách giúp cậu giải quyết, cho nên nếu cậu muốn sử dụng biện pháp bạo lực nhất định phải báo cho tôi một tiếng." Đường Kiến Thụy nghĩ ra một biện pháp không thể coi là biện pháp, tận tình khuyên nhủ: "Phàm Tử, cậu thực sự rất giỏi, nhưng nước ta cũng không vô dụng, cậu không muốn sau này lúc nào cũng gặp phải phiền phức chứ."
Đã nói đến mức này rồi, Diệp Phàm cũng có thể tự mình hiểu ra mọi chuyện, hơn nữa Diệp Phàm cũng không muốn mọi chuyện náo loạn đến mức quá khó coi, nếu không theo nguyên tắc làm việc của anh, Trương Thành Hổ đã bị giết chết ở Hải Đông rồi, làm sao có thể xảy ra chuyện sau này nữa cơ chứ.
"Chuyện của Diệp Nguyệt cậu định giải quyết thế nào?" Đường Kiến Thụy lại hỏi.
"Làm theo yêu cầu của nhà họ Diệp, hôn ước giữa tôi và Sở Thanh Nhã vốn chỉ để đối phó với lão gia mà thôi, bây giờ lão gia đã không còn nữa, đương nhiên cũng không cần tiếp tục làm gì." Diệp Phàm cười nhạt.
Đường Kiến Thụy khẽ nhướn mày, "Còn cổ phần thì sao?"
"Thứ đó thuộc về tôi." Diệp Phàm không chút do dự nói.
Sau khi xem được công bố về Hồng Nhan Kiếp, số cổ phần đáng giá mấy trăm triệu kia, thực ra Diệp Phàm cũng chẳng cần, nhưng anh có một nguyên tắc, thứ gì thuộc về anh, cho dù giá trị thế nào, nếu anh cho thì người khác có thể nhận, nhưng ai muốn cướp, thì phải bỏ mạng!
"Tôi hiểu." Đường Kiến Thụy nhún vai, tỏ vẻ đương nhiên.
"Hôm nay anh tới tìm tôi, không phải chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt này chứ." Diệp Phàm chuyển đề tài.
Đường Kiến Thụy bất đắc dĩ mỉm cười, anh ta biết mình không thể qua mặt Diệp Phàm, nhưng có thế nào, thì anh ta vẫn phải nói ra.
"Có rất nhiều tướng quân muốn mời tôi?" Diệp Phàm nhíu mày, "Thân phận của tôi như vậy, vẫn còn có thể gia nhập quân đội sao?"
Diệp Phàm lại có suy nghĩ này không hề sai, bàn về lục quân và tác chiến theo đơn vị, đương nhiên Hoa Hạ đứng đầu, mặc dù trang thiết bị có thua kém, nhưng ý chí quyết tâm và lòng dũng cảm cao thượng cùng tinh thần dám hy sinh, đã đủ để bù đắp sự chênh lệch về mặt khoa học kỹ thuật rồi.
Hơn nữa xưa nay Hoa Hạ cũng không thiếu quân lính ưu tú, sao có thể mời một người có tiền án tiền sự như anh chứ.
"Cậu thật sự nghĩ như vậy sao?" Ánh mắt Đường Kiến Thụy đầy nghi ngờ, anh ta còn lâu mới tin Diệp Phàm lại đồng ý chuyện này.
Diệp Phàm nhún vai nhưng không đưa ra lời khẳng định nào, chỉ đáng thương cho Đường Kiến Thụy bị hơn ba mươi người tạo áp lực, sốt ruột đến mức chẳng khác nào một con khỉ vò đầu bứt tai.
Cuối cùng Đường Kiến Thụy vẫn không thể có được một câu trả lời chấp nhận hay từ chối của Diệp Phàm, mơ mơ hồ hồ rời khỏi biệt thự.
"Anh, anh làm như vậy có thể coi là đang đợi nâng giá không?"
Đường Kiến Thụy vừa đi, Diệp Nguyệt ở trên lầu liền nhô đầu ra.
"Sao có thể gọi là đợi nâng giá được chứ." Diệp Phàm mỉm cười: "Mau đi ngủ thôi."
"Anh, không cần biết anh có đang đợi nâng giá hay không, em cũng không hy vọng anh phải lựa chọn việc mà anh không thích làm." DIệp Nguyệt cắn răng nói, thực ra cô muốn nói với Diệp Phàm rằng, cô đã lên đại học rồi, có thể tự chịu trách nhiệm cho tương lai của mình, anh không cần vì cô mà chọn con đường anh không muốn đi.
Nếu không phải Đường Kiến Thụy nói tới nói lui, đều có ý muốn Diệp Phàm cân nhắc tới cô, thì cô chỉ sợ rằng cô lại không biết, cô lại có sức ảnh hưởng lớn như vậy đối với Diệp Phàm.
"Em chỉ cần học tập chăm chỉ là được, những chuyện này anh tự biết giải quyết." Diệp Phàm dịu dàng mỉm cười, sau đó giục Diệp Nguyệt mau đi ngủ.
Cả đêm không nói chuyện, sáng hôm sau, Diệp Phàm đang chuẩn bị bữa sáng thì thấy Diệp Nguyệt chạy ào ra khỏi nhà, một lúc sau, cô bé dẫn Liễu Thanh Mi vào phòng khách.
"Thơm quá."
Vừa bước vào Liễu Thanh Mi đã lập tức ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn của đồ ăn, sau đó lại nhìn thấy Diệp Phàm đang bận rộn trong bếp, có vẻ rất thành thạo.
"Anh trai em còn biết nấu ăn nữa sao?" Liễu Thanh Mi ngạc nhiên.
Diệp Nguyệt đắc ý mỉm cười, "Chị Liễu, tại sao anh trai em lại không thể biết nấu ăn chứ? Lát nữa chị ăn cơm ở nhà em đi, anh trai em nấu ăn rất ngon đấy."
Nói rồi, Diệp Nguyệt liếc mắt nhìn Liễu Thanh Mi, trong mắt thoáng xuất hiện vẻ tinh nghịch.