Chương 2
Lục Ân Nhị mệt mỏi nằm sõng soài ra giường, nhóm lớp bỗng dưng thông báo là của Trương Tư Nam, cái tên bạn khá thân của anh từ hồi cao trung, hắn nhắn rủ rê mọi người sắp xếp thời gian để họp lớp, gặp mặt.
Anh gật đầu cảm thấy thời gian thích hợp cũng vừa lúc anh mới về. Suy tính định nhắn gì đó thì trên màn hình xuất hiện một tin nhắn mang cái tên khiến anh không khỏi nhớ lại trước đây: Triệu Thành Quân.
Một đám nam sinh từ tầng ba đi xuống căn tin phía sau trường, giờ này là giờ ăn trưa học sinh bâu kín khu căn tin, nơi này mỗi ngày cứ cái giờ nghỉ trưa sẽ đều giống như ma trận vậy vừa khó vào mà cũng vừa khó ra. Nếu đến muộn thức ăn ngon sẽ hết, mà có trường hợp còn sẽ hết thức ăn hoặc phải ăn lại đồ ăn thừa.
Dù biết là vậy đám nam sinh lại rất ung dung, tay xỏ túi vừa đi vừa nói chuyện cười đùa vui vẻ, bọn họ đứng bên ngoài chờ đợi ai đó. Không quá 10 phút sau trong đám đông chật chội bắt đầu xuất hiện khe hở, một nam sinh gầy gò luồn lách thoát khỏi biển người đang dâng lên.
Gương mặt gầy, chẳng có tí thịt nào hai má hóp lại. Mái tóc ngắn ngang trán phe phẩy dựng đứng trước gió, đôi mắt to tròn trong veo, lấp lánh như những vì sao tinh tú trên bầu trời đêm đen y hết đôi con người của cậu vậy. Làn da trắng hồng, hai má ửng đỏ, đôi môi mỏng đỏ thẫm tự nhiên cứ như con gái cắt tóc ngắn. Nhưng thực chất có là nam sinh mang dáng vẻ yếu đuối nhiều lúc khiến nhiều nam sinh lớp khác nhầm lẫn cậu là nữ sinh.
Áo đồng phục trắng trên người có chút xộc xệch, cậu chưa kịp vuốt lại phẳng phiu mà tay chống gối thở dốc, hai tay thấu hồng, cậu thở một cách kịch liệt. Mãi một lúc sau mới có thể hoàn toàn ổn định lại, hàng mi dài chớp chớp khẽ động rung rinh không ít nữ sinh ghen tỵ với cậu.
" Của mấy cậu đây. Thừa 10 tệ." Giọng non nớt, mềm ngọt vừa có cứng rắn vừa mềm mại cũng có.
"Cảm ơn nha, bạn Quân Quân. Trả công cho cậu, hẳn 10 tệ đấy đừng ngại cầm lấy mà mua hộp sữa uống cho lớn. Hahah..."
Một nam sinh cao lớn hơn cậu, hắn từ trên nhìn xuống chẳng thèm che giấu sự khinh miệt, trêu đùa. Đặc biệt nhấn mạnh tên cậu, hắn giật lấy đồ ăn tay cậu vẫy mấy người đằng sau ra bàn ngồi ăn.
Lục Ân Nhị không có quá ấn tượng về cậu, thấy cậu cũng chỉ có thể khen cậu xinh đẹp và học giỏi. Anh biết cậu là đối tượng mà đám bạn mình nhắm tới bắt nạt, ép cậu phải làm chân sai vặt cho bọn họ do một phần cậu ẻo lả quá, yếu ớt chẳng có khí thế hay tính cách mạnh mẽ của một con trai vì thế khiến bọn họ chướng mắt cậu. Anh cẩn thận ngoái đầu lại quan sát biểu cảm cậu không biểu đạt cảm xúc ra ngoài trừ vô cảm với ánh mắt sắc bén, lạnh lùng, bàn tay nhỏ siết chặt lấy tờ tiền trong tay dứt khoát rời đi.
"Ây, lão Nhị đang làm gì đấy. Ra ăn đi."
"Lão Nhị thương tiếc thằng đàn bà đấy sao?"
"Đừng thương tiếc nó, thằng nhà nghèo ngoài trừ vẻ ngoài có phần xinh đẹp đi thì nó chả có gì nổi bật."
"Không nổi bật mà thành tích đứng thứ 3 trường!".
"Ừ nhỉ, quên mất."
Anh không nói, cẩn thận ngồi xuống cầm lấy hộp sữa ban nãy cậu mua bóc vỏ uống.
Sáng sớm, Lục Ân Nhị ra ngoài chạy bộ, ánh mắt trời dần lên tuy thời gian còn sớm nhưng dòng đường giờ chật kín, các tòa nhà cao tầng của mấy công ty lần lượt tắt đèn. Người bán hàng rong dần đi rao bán trên lề đường, anh chạy qua một xe bán bánh bao thịt lúc này anh không có đói nhưng anh để ý đến một cô bé dáng người nhỏ nhắn, cao có một mẩu, làn da trắng hồng, đặc biệt hai má phúng phính dễ thương.
Cô bé đứng gần xe bán bánh bao với ánh mắt ham muốn, có phần thèm. Đôi mắt chẳng thèm chớp lấy một lần. Lục Ân Nhị khựng lại, anh chậm rãi tiến tới giữ một khoảng bảo đảm cho cô bé không sợ anh.
"Xin chào bạn nhỏ."
Anh chào hỏi cô bé, đứa nhỏ thoảng giật mình nhưng không sợ hãi anh, từ từ ngẩng đầu giương đôi mắt to tròn như chú thỏ nhỏ, tỏ ra rất tò mò.
Âm thanh nhỏ nhẹ, lưu loát:" Chú chào cháu ạ?".
"Đúng rồi."
Anh mỉm cười đứa nhỏ với mái tóc tơ ngắn bay bay trong gió, anh khẽ hỏi:" Cháu ăn sáng chưa?".
"Sao chú hỏi vậy?". Cô bé nghi ngờ hỏi lại, nhớ lại lời ba dạy.
"Chú thấy cháu nhìn chằm chằm vào xe bánh bao, con muốn ăn sao?".
Cô bé nghiêng đầu, ý cười trên mặt anh không thụt giảm lại rất tự nhiên chứng tỏ anh không phải người xấu, cô bé mới gật đầu nhẹ:" Dạ muốn."
"Vậy, chú có thể tặng con bữa sáng này được không?".
"Tại sao ạ?".
"Tại chú thích trẻ con. Chú cũng có một đứa cháu tầm tầm cháu vậy."
"Vậy ạ! Nhưng mà, không được. Ba cháu dạy không được nhận đồ của người lạ."
"Ba cháu đâu? Sao cháu lại đứng đây một mình?".
"Ba cháu đang ở nhà nấu đồ ăn sáng, cháu được ra đây chơi một lát."
Anh gật đầu cảm thấy thời gian thích hợp cũng vừa lúc anh mới về. Suy tính định nhắn gì đó thì trên màn hình xuất hiện một tin nhắn mang cái tên khiến anh không khỏi nhớ lại trước đây: Triệu Thành Quân.
Một đám nam sinh từ tầng ba đi xuống căn tin phía sau trường, giờ này là giờ ăn trưa học sinh bâu kín khu căn tin, nơi này mỗi ngày cứ cái giờ nghỉ trưa sẽ đều giống như ma trận vậy vừa khó vào mà cũng vừa khó ra. Nếu đến muộn thức ăn ngon sẽ hết, mà có trường hợp còn sẽ hết thức ăn hoặc phải ăn lại đồ ăn thừa.
Dù biết là vậy đám nam sinh lại rất ung dung, tay xỏ túi vừa đi vừa nói chuyện cười đùa vui vẻ, bọn họ đứng bên ngoài chờ đợi ai đó. Không quá 10 phút sau trong đám đông chật chội bắt đầu xuất hiện khe hở, một nam sinh gầy gò luồn lách thoát khỏi biển người đang dâng lên.
Gương mặt gầy, chẳng có tí thịt nào hai má hóp lại. Mái tóc ngắn ngang trán phe phẩy dựng đứng trước gió, đôi mắt to tròn trong veo, lấp lánh như những vì sao tinh tú trên bầu trời đêm đen y hết đôi con người của cậu vậy. Làn da trắng hồng, hai má ửng đỏ, đôi môi mỏng đỏ thẫm tự nhiên cứ như con gái cắt tóc ngắn. Nhưng thực chất có là nam sinh mang dáng vẻ yếu đuối nhiều lúc khiến nhiều nam sinh lớp khác nhầm lẫn cậu là nữ sinh.
Áo đồng phục trắng trên người có chút xộc xệch, cậu chưa kịp vuốt lại phẳng phiu mà tay chống gối thở dốc, hai tay thấu hồng, cậu thở một cách kịch liệt. Mãi một lúc sau mới có thể hoàn toàn ổn định lại, hàng mi dài chớp chớp khẽ động rung rinh không ít nữ sinh ghen tỵ với cậu.
" Của mấy cậu đây. Thừa 10 tệ." Giọng non nớt, mềm ngọt vừa có cứng rắn vừa mềm mại cũng có.
"Cảm ơn nha, bạn Quân Quân. Trả công cho cậu, hẳn 10 tệ đấy đừng ngại cầm lấy mà mua hộp sữa uống cho lớn. Hahah..."
Một nam sinh cao lớn hơn cậu, hắn từ trên nhìn xuống chẳng thèm che giấu sự khinh miệt, trêu đùa. Đặc biệt nhấn mạnh tên cậu, hắn giật lấy đồ ăn tay cậu vẫy mấy người đằng sau ra bàn ngồi ăn.
Lục Ân Nhị không có quá ấn tượng về cậu, thấy cậu cũng chỉ có thể khen cậu xinh đẹp và học giỏi. Anh biết cậu là đối tượng mà đám bạn mình nhắm tới bắt nạt, ép cậu phải làm chân sai vặt cho bọn họ do một phần cậu ẻo lả quá, yếu ớt chẳng có khí thế hay tính cách mạnh mẽ của một con trai vì thế khiến bọn họ chướng mắt cậu. Anh cẩn thận ngoái đầu lại quan sát biểu cảm cậu không biểu đạt cảm xúc ra ngoài trừ vô cảm với ánh mắt sắc bén, lạnh lùng, bàn tay nhỏ siết chặt lấy tờ tiền trong tay dứt khoát rời đi.
"Ây, lão Nhị đang làm gì đấy. Ra ăn đi."
"Lão Nhị thương tiếc thằng đàn bà đấy sao?"
"Đừng thương tiếc nó, thằng nhà nghèo ngoài trừ vẻ ngoài có phần xinh đẹp đi thì nó chả có gì nổi bật."
"Không nổi bật mà thành tích đứng thứ 3 trường!".
"Ừ nhỉ, quên mất."
Anh không nói, cẩn thận ngồi xuống cầm lấy hộp sữa ban nãy cậu mua bóc vỏ uống.
Sáng sớm, Lục Ân Nhị ra ngoài chạy bộ, ánh mắt trời dần lên tuy thời gian còn sớm nhưng dòng đường giờ chật kín, các tòa nhà cao tầng của mấy công ty lần lượt tắt đèn. Người bán hàng rong dần đi rao bán trên lề đường, anh chạy qua một xe bán bánh bao thịt lúc này anh không có đói nhưng anh để ý đến một cô bé dáng người nhỏ nhắn, cao có một mẩu, làn da trắng hồng, đặc biệt hai má phúng phính dễ thương.
Cô bé đứng gần xe bán bánh bao với ánh mắt ham muốn, có phần thèm. Đôi mắt chẳng thèm chớp lấy một lần. Lục Ân Nhị khựng lại, anh chậm rãi tiến tới giữ một khoảng bảo đảm cho cô bé không sợ anh.
"Xin chào bạn nhỏ."
Anh chào hỏi cô bé, đứa nhỏ thoảng giật mình nhưng không sợ hãi anh, từ từ ngẩng đầu giương đôi mắt to tròn như chú thỏ nhỏ, tỏ ra rất tò mò.
Âm thanh nhỏ nhẹ, lưu loát:" Chú chào cháu ạ?".
"Đúng rồi."
Anh mỉm cười đứa nhỏ với mái tóc tơ ngắn bay bay trong gió, anh khẽ hỏi:" Cháu ăn sáng chưa?".
"Sao chú hỏi vậy?". Cô bé nghi ngờ hỏi lại, nhớ lại lời ba dạy.
"Chú thấy cháu nhìn chằm chằm vào xe bánh bao, con muốn ăn sao?".
Cô bé nghiêng đầu, ý cười trên mặt anh không thụt giảm lại rất tự nhiên chứng tỏ anh không phải người xấu, cô bé mới gật đầu nhẹ:" Dạ muốn."
"Vậy, chú có thể tặng con bữa sáng này được không?".
"Tại sao ạ?".
"Tại chú thích trẻ con. Chú cũng có một đứa cháu tầm tầm cháu vậy."
"Vậy ạ! Nhưng mà, không được. Ba cháu dạy không được nhận đồ của người lạ."
"Ba cháu đâu? Sao cháu lại đứng đây một mình?".
"Ba cháu đang ở nhà nấu đồ ăn sáng, cháu được ra đây chơi một lát."