Chương 3
Lục Ân Nhị xoa đầu đứa trẻ ngoan, anh ý cười càng thêm nhiều, nét ngây ngô trong sáng toát lên qua đôi mắt trong veo, sáng ngời. Con bé đứng yên cho anh xoa đầu, anh chạy nhanh ra mua hai cái bánh bao nhân thịt đưa vào tay cô bé.
" Cháu không dám nhận đâu."
"Không sao. Cứ cầm lấy ở đây có hai cái, cháu cầm về cho ba một cái. Cứ bảo có chú đẹp trai, tốt bụng tặng nhé."
Sau một hồi bị anh thuyết phục con bé mới dám nhận lấy, trên môi nở nụ cười tươi rói. Ánh nắng dần lên cao, Triệu Thành Quân mở cửa thấy con gái cưng đang ôm hai cái bánh bao ấm trong người, vẻ mặt hớn hở, làm lộ ra hàm răng trắng tinh. Cậu kinh ngạc bế con gái lên, đưa tay lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán cho con gái.
Cậu từ tốn, gặn hỏi:" Sao con có bánh bao vậy? Không phải ba bảo sẽ nấu đồ ăn sáng sao?."
Con bé thành thật trả lời:" Không phải con mua, là một chú đẹp trai, tốt bụng tặng. Chú bảo tặng ba con mình mỗi người một cái."
"Ba đã dặn là không được nhận đồ của người lạ cơ mà. Nhỡ đâu người xấu thì sao?".
Con bé lanh lẹ đáp, chiếc mũi phổng lên tự tin vỗ ngực:" Chú kia không phải là người xấu đâu ba, chú bảo chú thích trẻ con ở nhà chú cũng có một người cháu giống vậy. Với cả con thấy trên tay chú có cái đồng hồ giống với bạn cùng lớp con hay khoe."
Triệu Thành Quân thở phào nhẹ nhõm không khỏi căn dặn, dặn dò con gái cưng một lần nữa. Triệu Tiểu Nhan gật đầu đồng ý.
"Thế đã cảm ơn chú tặng bánh cho con chưa?"
"Con cảm ơn chú rồi, ba cho con ăn bánh bao nhá."
"Ăn nửa cái rồi ăn cháo đấy."
"Vâng." Cậu cười nhẹ, xoa đầu Tiểu Nhan, đứa trẻ thật ngoan, chỉ tiếc... Cậu não lòng mà thở dài.
Lục Ân Nhị trở về nhà, nắng nóng đã lên cao, anh đóng rèm vào. Đi tắm một hồi liền qua công ty tìm Lục Đại Cường. Đại sảnh công ty rộng lớn theo phong cách phương Tây mới mẻ, cây cảnh để ở góc đều là loại đắt tiền nhất.
Lục Ân Nhị cao m87, ăn mặc lịch sự hướng công sở bộ vest Tây đen tôn lên dánh cao gầy, thân hình đầu đặn tỷ lệ cơ thể cân đối. Cổ áo được nới lỏng làm lộ ra xương quai xanh tinh xảo như ẩn như hiện sau lớp áo sơ mi đen, cùng với chiếc cổ trắng ngần, yết hầu khẽ động đầy cuốn hút. Anh đeo một chiếc kính râm che đi đôi mắt sắc bén nhưng lại làm nổi bật chiếc mũi cao dài. Mái tóc vuốt ngược ra sau làm toát lên khí chất badboy của mình.
Nữ tiếp tân thoáng ngẩn người, vài nhân viên vẫn còn dưới đại sảnh không khỏi trầm trồ. Lục Ân Nhị không quan tâm đến, anh mỉm cười xã giao:" Xin chào, cho hỏi Lục tổng ở tầng bao nhiêu vậy?".
"A, là là ở tầng 35."
"Cảm ơn."
Anh muốn nhanh chóng rời đi nhưng nữ tiếp tân không muốn bỏ lỡ cơ hội, nhìn qua cũng biết anh rất có tiền, vừa giàu vừa soái như vậy không phải ở đâu cũng có, vội vàng đuổi theo anh:" Không biết anh có bạn gái chưa? Có thể cho...."
"Nhị thiếu gia".
Một gã đàn ông cao to đứng trước mặt anh cúi chào, ánh mắt có phần hung dữ, dọa người đang dọa lấy nữ tiếp tân kia. Khiến cô ta đứng hình, trợ lý của Lục tổng lại gọi người này là "nhị thiếu gia?".
Những người khác không muốn chết chỉ dám từ xa chụp vài tấm đăng lên hội nhóm, group trong công ty.
"Ai vậy?".
"Đẹp trai quá đi."
"Nhân viên mới sao? Đã có bạn gái chưa ta?."
"Nhìn qua cũng biết là công tử bột con nhà ai vào làm rồi."
"Nhưng trợ lý Lục tổng lại cung kính như vậy."
"Có ai thấy hắn khá giống Lục tổng không?".
"Hình như tôi biết ai rồi."
"????".
"Ai, ai."
"Mau nói nhanh đi."
"Lục gia có hai người con trai, một là Lục tổng, hai là đi du học. Lục gia không có công bố con trai thứ hai nhưng giờ có vẻ biết rồi".
"Nhắc mới để ý đến khẩu hình miệng của trợ lý Lục tổng."
"...."
Những người có mặt trong group đang xôn xao, bàn tán chuyện trên trời dưới bể, tiếng chuông điện thoại cứ không ngừng vang lên. Triệu Thành Quân có chút khó chịu, cậu đưa tay tắt xuống âm lượng điện thoại, thở phào nhẹ nhõm. Đám người này đúng là làm không hết việc rảnh rỗi quá mức.
Cậu đưa tay đôi mắt mỏi nhừ phía dưới còn có chút quần thâm đen, nếu không phải là vì con gái, cậu cũng không cố gắng đến ngày hôm nay. Mái tóc hớt ngắn làm lộ rõ khuôn mặt gầy gò, làn da xanh xao, trắng bệch, hai má hóp lại trơ xương chẳng có miếng thịt thừa. Đôi mắt sắc bén híp lại qua chiếc kính dày cộp.
Bàn tay nhỏ trắng trẻo lộ lên những gân xanh ẩn giấu dưới làn da, từng ngón tay thon dài giống như tác phẩm nghệ thuật chạm trổ, được điêu khắc tỉ mỉ kĩ lưỡng qua những vị thần rồi ban cho cậu.
Một tiếng giày cao gót từ xa nện mạnh xuống nền gạch, vang thành một thứ âm thanh đầy uy lực khiếm người khác sợ hãi, đồng nghiệp trong phòng cậu đều nghe thấy mà bỏ điện thoại xuống từ bỏ tám chuyện giả vờ làm việc.
" Cháu không dám nhận đâu."
"Không sao. Cứ cầm lấy ở đây có hai cái, cháu cầm về cho ba một cái. Cứ bảo có chú đẹp trai, tốt bụng tặng nhé."
Sau một hồi bị anh thuyết phục con bé mới dám nhận lấy, trên môi nở nụ cười tươi rói. Ánh nắng dần lên cao, Triệu Thành Quân mở cửa thấy con gái cưng đang ôm hai cái bánh bao ấm trong người, vẻ mặt hớn hở, làm lộ ra hàm răng trắng tinh. Cậu kinh ngạc bế con gái lên, đưa tay lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán cho con gái.
Cậu từ tốn, gặn hỏi:" Sao con có bánh bao vậy? Không phải ba bảo sẽ nấu đồ ăn sáng sao?."
Con bé thành thật trả lời:" Không phải con mua, là một chú đẹp trai, tốt bụng tặng. Chú bảo tặng ba con mình mỗi người một cái."
"Ba đã dặn là không được nhận đồ của người lạ cơ mà. Nhỡ đâu người xấu thì sao?".
Con bé lanh lẹ đáp, chiếc mũi phổng lên tự tin vỗ ngực:" Chú kia không phải là người xấu đâu ba, chú bảo chú thích trẻ con ở nhà chú cũng có một người cháu giống vậy. Với cả con thấy trên tay chú có cái đồng hồ giống với bạn cùng lớp con hay khoe."
Triệu Thành Quân thở phào nhẹ nhõm không khỏi căn dặn, dặn dò con gái cưng một lần nữa. Triệu Tiểu Nhan gật đầu đồng ý.
"Thế đã cảm ơn chú tặng bánh cho con chưa?"
"Con cảm ơn chú rồi, ba cho con ăn bánh bao nhá."
"Ăn nửa cái rồi ăn cháo đấy."
"Vâng." Cậu cười nhẹ, xoa đầu Tiểu Nhan, đứa trẻ thật ngoan, chỉ tiếc... Cậu não lòng mà thở dài.
Lục Ân Nhị trở về nhà, nắng nóng đã lên cao, anh đóng rèm vào. Đi tắm một hồi liền qua công ty tìm Lục Đại Cường. Đại sảnh công ty rộng lớn theo phong cách phương Tây mới mẻ, cây cảnh để ở góc đều là loại đắt tiền nhất.
Lục Ân Nhị cao m87, ăn mặc lịch sự hướng công sở bộ vest Tây đen tôn lên dánh cao gầy, thân hình đầu đặn tỷ lệ cơ thể cân đối. Cổ áo được nới lỏng làm lộ ra xương quai xanh tinh xảo như ẩn như hiện sau lớp áo sơ mi đen, cùng với chiếc cổ trắng ngần, yết hầu khẽ động đầy cuốn hút. Anh đeo một chiếc kính râm che đi đôi mắt sắc bén nhưng lại làm nổi bật chiếc mũi cao dài. Mái tóc vuốt ngược ra sau làm toát lên khí chất badboy của mình.
Nữ tiếp tân thoáng ngẩn người, vài nhân viên vẫn còn dưới đại sảnh không khỏi trầm trồ. Lục Ân Nhị không quan tâm đến, anh mỉm cười xã giao:" Xin chào, cho hỏi Lục tổng ở tầng bao nhiêu vậy?".
"A, là là ở tầng 35."
"Cảm ơn."
Anh muốn nhanh chóng rời đi nhưng nữ tiếp tân không muốn bỏ lỡ cơ hội, nhìn qua cũng biết anh rất có tiền, vừa giàu vừa soái như vậy không phải ở đâu cũng có, vội vàng đuổi theo anh:" Không biết anh có bạn gái chưa? Có thể cho...."
"Nhị thiếu gia".
Một gã đàn ông cao to đứng trước mặt anh cúi chào, ánh mắt có phần hung dữ, dọa người đang dọa lấy nữ tiếp tân kia. Khiến cô ta đứng hình, trợ lý của Lục tổng lại gọi người này là "nhị thiếu gia?".
Những người khác không muốn chết chỉ dám từ xa chụp vài tấm đăng lên hội nhóm, group trong công ty.
"Ai vậy?".
"Đẹp trai quá đi."
"Nhân viên mới sao? Đã có bạn gái chưa ta?."
"Nhìn qua cũng biết là công tử bột con nhà ai vào làm rồi."
"Nhưng trợ lý Lục tổng lại cung kính như vậy."
"Có ai thấy hắn khá giống Lục tổng không?".
"Hình như tôi biết ai rồi."
"????".
"Ai, ai."
"Mau nói nhanh đi."
"Lục gia có hai người con trai, một là Lục tổng, hai là đi du học. Lục gia không có công bố con trai thứ hai nhưng giờ có vẻ biết rồi".
"Nhắc mới để ý đến khẩu hình miệng của trợ lý Lục tổng."
"...."
Những người có mặt trong group đang xôn xao, bàn tán chuyện trên trời dưới bể, tiếng chuông điện thoại cứ không ngừng vang lên. Triệu Thành Quân có chút khó chịu, cậu đưa tay tắt xuống âm lượng điện thoại, thở phào nhẹ nhõm. Đám người này đúng là làm không hết việc rảnh rỗi quá mức.
Cậu đưa tay đôi mắt mỏi nhừ phía dưới còn có chút quần thâm đen, nếu không phải là vì con gái, cậu cũng không cố gắng đến ngày hôm nay. Mái tóc hớt ngắn làm lộ rõ khuôn mặt gầy gò, làn da xanh xao, trắng bệch, hai má hóp lại trơ xương chẳng có miếng thịt thừa. Đôi mắt sắc bén híp lại qua chiếc kính dày cộp.
Bàn tay nhỏ trắng trẻo lộ lên những gân xanh ẩn giấu dưới làn da, từng ngón tay thon dài giống như tác phẩm nghệ thuật chạm trổ, được điêu khắc tỉ mỉ kĩ lưỡng qua những vị thần rồi ban cho cậu.
Một tiếng giày cao gót từ xa nện mạnh xuống nền gạch, vang thành một thứ âm thanh đầy uy lực khiếm người khác sợ hãi, đồng nghiệp trong phòng cậu đều nghe thấy mà bỏ điện thoại xuống từ bỏ tám chuyện giả vờ làm việc.