Chương 96: Nói vậy là anh muốn chọn cô ta
Dưới ánh chiều tà, Phương Minh Trung bế Minh Kiều đang cười híp cả mắt trên tay, bên cạnh là Kiều An giúp cô bé ôm mấy con gấu bông đủ loại sắc màu. Ba người vui vẻ cười đùa mà chẳng hay biết cách đó không xa một ánh nhìn u ám đầy căm phẫn đang chiếu thẳng tới chỗ bọn họ.
5 ngày sau, Khi Phương Minh Trung đang thu dọn lại bàn làm việc chuẩn bị ra về thì điện thoại liên tục đổ chuông. Nhìn 3 chữ "Lâm Tuệ Mẫn" hiện trên màn hình trong lòng anh lại dâng lên một cảm giác phẫn nộ. Chuyện đứa bé của anh chính vì có vợ chồng Lâm Chính đứng ra xin lỗi thay con gái nên anh mới nể mặt người trưởng bối mà mắt nhắm mắt mở để cho cô ta một đường lui.
Ngón tay dài nhanh chóng nhấn nút đỏ trên điện thoại, lại một cuộc gọi nữa đổ chuông.
Hai cuộc gọi liên tiếp bị từ chối, Lâm Tuệ Mẫn mất kiên nhẫn, cô ta đành gửi đi một tin nhắn.
" không muốn gặp con gái mình nữa sao?"
Phương Minh Trung đọc xong tin nhắn thì cau mày một cách khó hiểu, khi anh còn đang đứng bất động, điện thoại lại đổ chuông báo một cuộc gọi video của Lâm Tuệ Mẫn. Do dự một hồi những ngón tay dài cũng lướt lên phím xanh ở những giây cuối cùng.
Vừa kết nối, trên màn hình đã hiện lên hình ảnh Minh Kiều đang ngồi trước một bàn ăn cùng Lâm Tuệ Mẫn. Vừa thấy anh, con bé liền oà lên khóc.
" Chú ơi con muốn về nhà."
Phương Minh Trung vẫn chưa hiểu chuyện gì nhưng thấy con bé khóc mếu như vậy anh lại nhẹ giọng an ủi con bé theo bản năng.
" Minh Kiều, đừng sợ, đợi một lát chú sẽ đến đón con."
Giọng người đàn ông vừa dịu dàng là vậy thế nhưng khi quay sang Lâm Tuệ Mẫn, hơi thở của anh lại phả ra một mùi thuốc súng nồng nặc.
" Sao con bé lại ở đó. Cô muốn gì?"
Trưng lên khoé môi một nụ cười khẩy, Lâm Tuệ Mẫn bắt đầu tiếp lời.
" Sao con bé lại ở đây à, tôi thấy nó chơi một mình nên có lòng tốt đưa con bé về đây giúp các người thôi."
Nhìn gương mặt lạnh nhạt kia qua màn hình điện thoại, Lâm Tuệ Mẫn nắm trong tay đến 99% là Phương Minh Trung vẫn chưa biết thân phận thật sự của Minh Kiều. Cô ta gật gù hài lòng với hiện thực này rồi lên giọng mỉa mai.
" Phương Minh Trung ơi là Phương Minh Trung."
" Tưởng thế nào, thì ra anh cũng chỉ là một kẻ ngu dốt."
" Mà xem ra bao nhiêu cái ngu dốt của thiên hạ này anh chiếm hết làm của riêng cho mình rồi."
Nghe những lời mỉa mai kia Phương Minh Trung vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, trước sau như một không hề thay đổi biểu cảm.
" Cô ở đâu, tôi tới đón con bé."
Nói xong lời này sắc mặt anh bỗng nhiên trùng xuống. Anh không xác định được muốn tới đón con bé vì ở nó cho anh một cảm giác quen thuộc hay muốn đón con bé là vì Kiều An, anh chỉ biết nhìn con bé khóc mếu sợ hãi như vậy trong lòng anh đầy lo lắng là thật.
" Muốn đón nó sao? Tôi quên không nói cho anh biết, đi cùng nó còn một người nữa, anh chỉ được chọn một thôi."
Sau khi nghe Lâm Tuệ Mẫn nói xong lời này Phương Minh Trung cau mày nhìn cô ta đầy chán ghét.
" Đừng thách thức sự nhẫn lại của tôi."
Một câu mày của Phương Minh Trung đâu đủ làm cô ta sợ hãi, ngược lại cô ta còn trưng lên bộ mặt khiêu chiến.
" Không muốn biết ai đi cùng con bé sao?"
Vừa nói cô ta vừa đứng lên đi sang phòng bên cạnh.
Cánh cửa mở ra khiến Phương Minh Trung không còn giữ nổi bình tĩnh khi thấy Kiều An đang bị chói 2 tay, miệng cũng bị dán băng dính ngồi bất động giữa nhà. Người đàn ông hét lên một câu bằng giọng băng giá
" Lâm Tuệ Mẫn, cô muốn gì?"
Nhìn Phương Minh Trung lo lắng như vậy Lâm Tuệ Mẫn càng trở lên kích động. Cô ta lớn tiếng cười rồi lại nhả ra một địa chỉ cùng những lời đe doạ.
" Chỉ được đến một mình, Sau 30 phút anh không có mặt tôi sẽ mang cô ta tặng cho mấy tên vệ sĩ bên ngoài."
Sau khi gọi điện nhờ Hoàng Bách giúp đỡ, Phương Minh Trung vội rời khỏi công ty tìm theo địa chỉ Lâm Tuệ Mẫn nói.
Trong một ngôi nhà cũ vùng ngoại ô thành phố. Vừa bước vào Phương Minh Trung đã thấy không ít những tên đàn ông cao to, lực lưỡng mặc đồng phục đen đứng xếp hai hàng ngay ngắn trước sân. Phía bên trong Lâm Tuệ Mẫn đang đủng đỉnh nhấm nháp từng ngụm trà.
Thấy bóng dáng quen thuộc đi vào cô ta liền đặt tách trà trong tay xuống bàn, trên môi nở ra nụ cười thích thú.
" 20 phút 16 giây, anh nhanh hơn tôi nghĩ đấy."
Không để tâm đến lời nói của Lâm Tuệ Mẫn, Phương Minh Trung giận dữ cất lời vào thẳng vấn đề
" Cô ấy đâu?"
Lại một nụ cười khẩy hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp.
" Nói vậy là anh muốn chọn cô ta."
" Đừng vội, đừng vội, để tôi cho anh biết một sự thật trước rồi anh quyết định chọn ai cũng chưa muộn đâu."
Dứt lời cô ta nhanh chóng đứng dậy đi trước, theo sau cô ta là Phương Minh Trung cùng 4 tên vệ sĩ áo đen.
Đến một căn phòng nhỏ, trước khi mở cửa cô ta còn không quên nhắc nhở Phương Minh Trung.
" Nhớ suy nghĩ cho kỹ, lần này tôi không có lòng tốt cho anh chọn lại nữa đâu."
5 ngày sau, Khi Phương Minh Trung đang thu dọn lại bàn làm việc chuẩn bị ra về thì điện thoại liên tục đổ chuông. Nhìn 3 chữ "Lâm Tuệ Mẫn" hiện trên màn hình trong lòng anh lại dâng lên một cảm giác phẫn nộ. Chuyện đứa bé của anh chính vì có vợ chồng Lâm Chính đứng ra xin lỗi thay con gái nên anh mới nể mặt người trưởng bối mà mắt nhắm mắt mở để cho cô ta một đường lui.
Ngón tay dài nhanh chóng nhấn nút đỏ trên điện thoại, lại một cuộc gọi nữa đổ chuông.
Hai cuộc gọi liên tiếp bị từ chối, Lâm Tuệ Mẫn mất kiên nhẫn, cô ta đành gửi đi một tin nhắn.
" không muốn gặp con gái mình nữa sao?"
Phương Minh Trung đọc xong tin nhắn thì cau mày một cách khó hiểu, khi anh còn đang đứng bất động, điện thoại lại đổ chuông báo một cuộc gọi video của Lâm Tuệ Mẫn. Do dự một hồi những ngón tay dài cũng lướt lên phím xanh ở những giây cuối cùng.
Vừa kết nối, trên màn hình đã hiện lên hình ảnh Minh Kiều đang ngồi trước một bàn ăn cùng Lâm Tuệ Mẫn. Vừa thấy anh, con bé liền oà lên khóc.
" Chú ơi con muốn về nhà."
Phương Minh Trung vẫn chưa hiểu chuyện gì nhưng thấy con bé khóc mếu như vậy anh lại nhẹ giọng an ủi con bé theo bản năng.
" Minh Kiều, đừng sợ, đợi một lát chú sẽ đến đón con."
Giọng người đàn ông vừa dịu dàng là vậy thế nhưng khi quay sang Lâm Tuệ Mẫn, hơi thở của anh lại phả ra một mùi thuốc súng nồng nặc.
" Sao con bé lại ở đó. Cô muốn gì?"
Trưng lên khoé môi một nụ cười khẩy, Lâm Tuệ Mẫn bắt đầu tiếp lời.
" Sao con bé lại ở đây à, tôi thấy nó chơi một mình nên có lòng tốt đưa con bé về đây giúp các người thôi."
Nhìn gương mặt lạnh nhạt kia qua màn hình điện thoại, Lâm Tuệ Mẫn nắm trong tay đến 99% là Phương Minh Trung vẫn chưa biết thân phận thật sự của Minh Kiều. Cô ta gật gù hài lòng với hiện thực này rồi lên giọng mỉa mai.
" Phương Minh Trung ơi là Phương Minh Trung."
" Tưởng thế nào, thì ra anh cũng chỉ là một kẻ ngu dốt."
" Mà xem ra bao nhiêu cái ngu dốt của thiên hạ này anh chiếm hết làm của riêng cho mình rồi."
Nghe những lời mỉa mai kia Phương Minh Trung vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, trước sau như một không hề thay đổi biểu cảm.
" Cô ở đâu, tôi tới đón con bé."
Nói xong lời này sắc mặt anh bỗng nhiên trùng xuống. Anh không xác định được muốn tới đón con bé vì ở nó cho anh một cảm giác quen thuộc hay muốn đón con bé là vì Kiều An, anh chỉ biết nhìn con bé khóc mếu sợ hãi như vậy trong lòng anh đầy lo lắng là thật.
" Muốn đón nó sao? Tôi quên không nói cho anh biết, đi cùng nó còn một người nữa, anh chỉ được chọn một thôi."
Sau khi nghe Lâm Tuệ Mẫn nói xong lời này Phương Minh Trung cau mày nhìn cô ta đầy chán ghét.
" Đừng thách thức sự nhẫn lại của tôi."
Một câu mày của Phương Minh Trung đâu đủ làm cô ta sợ hãi, ngược lại cô ta còn trưng lên bộ mặt khiêu chiến.
" Không muốn biết ai đi cùng con bé sao?"
Vừa nói cô ta vừa đứng lên đi sang phòng bên cạnh.
Cánh cửa mở ra khiến Phương Minh Trung không còn giữ nổi bình tĩnh khi thấy Kiều An đang bị chói 2 tay, miệng cũng bị dán băng dính ngồi bất động giữa nhà. Người đàn ông hét lên một câu bằng giọng băng giá
" Lâm Tuệ Mẫn, cô muốn gì?"
Nhìn Phương Minh Trung lo lắng như vậy Lâm Tuệ Mẫn càng trở lên kích động. Cô ta lớn tiếng cười rồi lại nhả ra một địa chỉ cùng những lời đe doạ.
" Chỉ được đến một mình, Sau 30 phút anh không có mặt tôi sẽ mang cô ta tặng cho mấy tên vệ sĩ bên ngoài."
Sau khi gọi điện nhờ Hoàng Bách giúp đỡ, Phương Minh Trung vội rời khỏi công ty tìm theo địa chỉ Lâm Tuệ Mẫn nói.
Trong một ngôi nhà cũ vùng ngoại ô thành phố. Vừa bước vào Phương Minh Trung đã thấy không ít những tên đàn ông cao to, lực lưỡng mặc đồng phục đen đứng xếp hai hàng ngay ngắn trước sân. Phía bên trong Lâm Tuệ Mẫn đang đủng đỉnh nhấm nháp từng ngụm trà.
Thấy bóng dáng quen thuộc đi vào cô ta liền đặt tách trà trong tay xuống bàn, trên môi nở ra nụ cười thích thú.
" 20 phút 16 giây, anh nhanh hơn tôi nghĩ đấy."
Không để tâm đến lời nói của Lâm Tuệ Mẫn, Phương Minh Trung giận dữ cất lời vào thẳng vấn đề
" Cô ấy đâu?"
Lại một nụ cười khẩy hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp.
" Nói vậy là anh muốn chọn cô ta."
" Đừng vội, đừng vội, để tôi cho anh biết một sự thật trước rồi anh quyết định chọn ai cũng chưa muộn đâu."
Dứt lời cô ta nhanh chóng đứng dậy đi trước, theo sau cô ta là Phương Minh Trung cùng 4 tên vệ sĩ áo đen.
Đến một căn phòng nhỏ, trước khi mở cửa cô ta còn không quên nhắc nhở Phương Minh Trung.
" Nhớ suy nghĩ cho kỹ, lần này tôi không có lòng tốt cho anh chọn lại nữa đâu."