Chương 98: Em nhớ anh, rất nhớ anh
Sự đủng đỉnh của Lâm Tuệ Mẫn càng làm cho không khí trong phòng trở lên u ám, nặng nề.
Phương Minh Trung đưa ánh nhìn khinh bỉ về phía cô ta cùng một câu ra lệnh lạnh lùng.
" Thả cô ấy ra."
Đáp cái nhìn của Phương Minh Trung là câu nói mỉa mai, thách thức.
" Thả cô ta sao, đâu có dễ. Tôi đã nói rồi, anh chỉ được chọn một thôi. Đừng tham lam quá."
Phương Minh Trung: " Rốt cuộc là cô muốn gì?"
" Tôi muốn gì sao?"_ Lâm Tuệ Mẫn gõ gõ ngón tay lên đầu ra vẻ như đang suy nghĩ.
Trước thái độ này của Lâm Tuệ Mẫn Phương Minh Trung thật sự không còn kiên nhẫn. Anh như một con thú khát mồi lao về phía 2 tên vệ sĩ đang giữ Kiều An.
Một tên vệ sĩ tiến lên trước phản đòn. Hắn ta luôn nghĩ rằng mấy đám cậu ấm cô chiêu ngoài việc có nhiều tiền ra thì cũng chẳng có tài năng gì đáng nói nhưng thật không ngờ chưa tới 2 phút hắn đã bị Phương Minh Trung khống chế.
Lâm Tuệ Mẫn nãy giờ vẫn ung dung ngồi uống trà xem giao đấu. Thấy tên kia nhanh chóng bị hạ gục cô ta liền hất tay ra hiệu tên kia hỗ trợ.
Bao năm quen nhau, cô ta chưa từng biết Phương Minh Trung lại có thân thủ tốt như vậy. Ngày hôm nay, nhân cơ hội này cô ta muốn xem anh giỏi đến đâu.
Được đồng bọn hỗ trợ tên vệ sĩ lúc nãy nhanh chóng phản đòn thoát khỏi sự khống chế trong tay Phương Minh Trung.
Lúc này cuộc giao chiến bắt đầu không cân sức. Đối thủ có 2 người, trong khi Phương Minh Trung vừa phải dồn lực chiến đấu lại phải để mắt bảo vệ Kiều An.
Phía bên ngoài Từ Hướng cùng đội cảnh sát địa phương cũng đang tiến dần vào ngôi nhà.
Bên trong căn phòng, 1 người phụ nữ sợ hãi đứng run rẩy sát góc tường, một người nhàn nhã ngồi thưởng thức hết chén trà này lại đến chén trà khác, thi thoảng cô ta còn vỗ tay tán thưởng cuộc giao chiến.
Trải qua 5 phút đồng hồ nhưng Phương Minh Trung chưa hề tỏ ra lao lực, thân ảnh cao lớn liên tục né đòn rồi lại tung trưởng chính xác tuyệt đối.
Nhìn người của mình mỗi lúc một yếu thế, sắc mắt Lâm Tuệ Mẫn cũng dần trở lên xám xịt, cái khí thế hống hách tự đắc khi nãy cũng chẳng biết đã biến mất khi nào.
" Một lũ ăn hại."
Lâm Tuệ Mẫn tức giận nghiến răng nghiến lợi rít lên một câu sau khi nhìn một tên vệ sĩ bị đánh lảo đảo lùi lại phía sau mấy bước, một tên bị quật ngã nằm bất động dưới nền nhà.
Tưởng như cuộc chiến đến đây là kết thúc, không ngờ tên kia sau khi lấy lại được thăng bằng lại gầm rú lao lên lần nữa.
Trong lúc 2 người đàn ông đang chiến đấu sống còn thì Lâm Tuệ Mẫn lại loé lên một suy nghĩ độc ác trong đầu. Sau khi đặt chén trà trong tay xuống bàn, cô ta vơ vội con dao gọt hoa quả trên bàn mà lao về phía Kiều An. Cánh tay cầm dao giơ lên không trung rồi dùng hết sức lực của bản thân hạ một đường thẳng xuống người trước mặt.
Một tiếng hét chói tai vang lên. Lâm Tuệ Mẫn cũng vì tiếng hét này làm cho hoảng loạn, run sợ lùi lại phía sau.
Kiều An giơ bàn tay nhuốm màu máu tươi lên trước mặt rồi hoảng loạn gọi tên người đàn ông đang gục trên vai mình.
Vừa rồi chính là Phương Minh Trung nhìn thấy Lâm Tuệ Mẫn cầm dao lao đến chỗ Kiều, anh không kịp ngăn cô ta lại nên chỉ đành lấy thân mình chắn trước mặt Kiều An.
Cảm giác đau dữ dội ập đến, Phương Minh Trung cảm thấy hai chân anh như mềm nhũn ra, cả cơ thể không còn chút sức lực nào.
" Đừng... sợ...ợ..."
Nói còn chưa hết câu người đàn ông đã nhắm nghiền 2 mắt, cứ thế mà lịm đi trên vai Kiều An.
" Đừng ngủ, anh mở mắt ra đi."
" Minh Trung...."
Thấy Phương Minh Trung mất tỉnh táo, Kiều An càng hoảng sợ, cảm giác tội lỗi dâng lên mãnh liệt. Nếu cô chịu để ba con họ nhận nhau có lẽ Lâm Tuệ Mẫn đã không có cơ hội này. Nếu không vì đỡ nhát dao kia thay cô thì anh cũng không thành ra thế này.
Sau khi giải quyết xong đám vệ sĩ canh dưới nhà, Từ Hướng cùng đội cảnh sát tìm được đến nơi thì không khí trong căn phòng đã xộc lên mũi họ một mùi máu tươi tanh nồng.
Trong bệnh viện.
Từ Hướng và Hoàng Bách liên tục đi đi lại lại trước cửa phòng cấp cứu.
Kiều An vẫn không ngừng run rẩy được Thanh Tâm ôm chặt trong lòng.
Sự tĩnh lặng của màn đêm cùng khí trời oi ả của mùa hạ càng làm cho người ta thêm phần bức bối.
1 tiếng đồng hồ trôi qua, cánh cửa phòng cấp cứu vẫn đóng chặt.
Hơn 1 giờ đêm, đoàn người trong phòng cấp cứu mới lần lượt bước ra.
" Bác sĩ, anh ấy sao rồi?"
Đáp lại sự mong chờ của Kiều An chỉ là sự tĩnh lặng cùng những cái lắc đầu lặng lẽ.
Vị bác sĩ già trầm giọng cất lời.
" Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi."
Hai tai Kiều An như ù đi, cô không còn nghe được thứ âm thanh gì đang phát ra. Trước mắt cô cũng chỉ còn lại một màu đen tối, cơ thể mệt mỏi không còn giữ được thăng bằng từ từ đổ xuống.
2 năm sau.
Trong ngôi nhà rộng lớn giữa trung tâm thành phố.
Minh Kiều đang chạy xung quanh nô đùa cùng ông bà cụ.
Sự ra đi của Phương Minh Trung khiến cho 2 người già trở lên suy sụp. Chính vì có Minh Kiều, họ mới có thể lấy lại tinh thần để tiếp tục sống tới ngày hôm nay. Con bé chính là món quà vô giá mà thượng đế đã ban cho họ ở tuổi xế chiều. Mỗi ngày ông bà cụ đều xem con bé như viên ngọc minh châu mà nâng niu cưng chiều.
Trong tiết trời cuối thu se se lạnh, từng cơn gió nhẹ nhàng thổi qua. Người phụ nữ xinh đẹp trầm lặng ngồi trước bia mộ người đàn ông có khuôn mặt tuấn mĩ.
Những năm nay cô đã thay anh chăm sóc ông bà, nuôi dạy Minh Kiều, còn thay anh phát triển An Việt không ngừng lớn mạnh. Dù công việc có bận rộn đến đâu thì mỗi chiều chủ nhật cô đều dành thời gian ở bên anh mặc cho thời tiết mưa dông hay nắng cháy.
Mỗi lần đến cô đều kể cho anh nghe rất nhiều chuyện. Cô kể anh nghe chuyện công ty, cô kể anh nghe người bạn Hoàng Bách của anh cuối cùng cũng từ bỏ cuộc chơi ngoan ngoãn cưới về một cô vợ tây xinh đẹp, Từ Hướng đã kế thừa gia nghiệp nhà họ Từ. Cô kể Thanh Tâm và Trí Minh vừa đón một em bé kháu khỉnh, Cao Anh đã giao lại công ty cho em gái rồi sang Mĩ tìm cô bạn gái đã không gặp nhiều năm. Cô còn nói Lâm Tuệ Mẫn sau khi lĩnh án đã phát điên trong lao tù.
Ngày hôm nay tới thăm anh, cô mang theo loài hoa anh thích rồi trầm lặng ngắm nhìn gương mặt tuấn mĩ trên bia đá. Hôm nay cô không kể chuyện cho anh nghe mà chỉ ngắm nhìn anh rồi bật khóc, giọng nói run rẩy theo từng tiếng nấc.
" Em nhớ anh, rất nhớ anh."
Phương Minh Trung đưa ánh nhìn khinh bỉ về phía cô ta cùng một câu ra lệnh lạnh lùng.
" Thả cô ấy ra."
Đáp cái nhìn của Phương Minh Trung là câu nói mỉa mai, thách thức.
" Thả cô ta sao, đâu có dễ. Tôi đã nói rồi, anh chỉ được chọn một thôi. Đừng tham lam quá."
Phương Minh Trung: " Rốt cuộc là cô muốn gì?"
" Tôi muốn gì sao?"_ Lâm Tuệ Mẫn gõ gõ ngón tay lên đầu ra vẻ như đang suy nghĩ.
Trước thái độ này của Lâm Tuệ Mẫn Phương Minh Trung thật sự không còn kiên nhẫn. Anh như một con thú khát mồi lao về phía 2 tên vệ sĩ đang giữ Kiều An.
Một tên vệ sĩ tiến lên trước phản đòn. Hắn ta luôn nghĩ rằng mấy đám cậu ấm cô chiêu ngoài việc có nhiều tiền ra thì cũng chẳng có tài năng gì đáng nói nhưng thật không ngờ chưa tới 2 phút hắn đã bị Phương Minh Trung khống chế.
Lâm Tuệ Mẫn nãy giờ vẫn ung dung ngồi uống trà xem giao đấu. Thấy tên kia nhanh chóng bị hạ gục cô ta liền hất tay ra hiệu tên kia hỗ trợ.
Bao năm quen nhau, cô ta chưa từng biết Phương Minh Trung lại có thân thủ tốt như vậy. Ngày hôm nay, nhân cơ hội này cô ta muốn xem anh giỏi đến đâu.
Được đồng bọn hỗ trợ tên vệ sĩ lúc nãy nhanh chóng phản đòn thoát khỏi sự khống chế trong tay Phương Minh Trung.
Lúc này cuộc giao chiến bắt đầu không cân sức. Đối thủ có 2 người, trong khi Phương Minh Trung vừa phải dồn lực chiến đấu lại phải để mắt bảo vệ Kiều An.
Phía bên ngoài Từ Hướng cùng đội cảnh sát địa phương cũng đang tiến dần vào ngôi nhà.
Bên trong căn phòng, 1 người phụ nữ sợ hãi đứng run rẩy sát góc tường, một người nhàn nhã ngồi thưởng thức hết chén trà này lại đến chén trà khác, thi thoảng cô ta còn vỗ tay tán thưởng cuộc giao chiến.
Trải qua 5 phút đồng hồ nhưng Phương Minh Trung chưa hề tỏ ra lao lực, thân ảnh cao lớn liên tục né đòn rồi lại tung trưởng chính xác tuyệt đối.
Nhìn người của mình mỗi lúc một yếu thế, sắc mắt Lâm Tuệ Mẫn cũng dần trở lên xám xịt, cái khí thế hống hách tự đắc khi nãy cũng chẳng biết đã biến mất khi nào.
" Một lũ ăn hại."
Lâm Tuệ Mẫn tức giận nghiến răng nghiến lợi rít lên một câu sau khi nhìn một tên vệ sĩ bị đánh lảo đảo lùi lại phía sau mấy bước, một tên bị quật ngã nằm bất động dưới nền nhà.
Tưởng như cuộc chiến đến đây là kết thúc, không ngờ tên kia sau khi lấy lại được thăng bằng lại gầm rú lao lên lần nữa.
Trong lúc 2 người đàn ông đang chiến đấu sống còn thì Lâm Tuệ Mẫn lại loé lên một suy nghĩ độc ác trong đầu. Sau khi đặt chén trà trong tay xuống bàn, cô ta vơ vội con dao gọt hoa quả trên bàn mà lao về phía Kiều An. Cánh tay cầm dao giơ lên không trung rồi dùng hết sức lực của bản thân hạ một đường thẳng xuống người trước mặt.
Một tiếng hét chói tai vang lên. Lâm Tuệ Mẫn cũng vì tiếng hét này làm cho hoảng loạn, run sợ lùi lại phía sau.
Kiều An giơ bàn tay nhuốm màu máu tươi lên trước mặt rồi hoảng loạn gọi tên người đàn ông đang gục trên vai mình.
Vừa rồi chính là Phương Minh Trung nhìn thấy Lâm Tuệ Mẫn cầm dao lao đến chỗ Kiều, anh không kịp ngăn cô ta lại nên chỉ đành lấy thân mình chắn trước mặt Kiều An.
Cảm giác đau dữ dội ập đến, Phương Minh Trung cảm thấy hai chân anh như mềm nhũn ra, cả cơ thể không còn chút sức lực nào.
" Đừng... sợ...ợ..."
Nói còn chưa hết câu người đàn ông đã nhắm nghiền 2 mắt, cứ thế mà lịm đi trên vai Kiều An.
" Đừng ngủ, anh mở mắt ra đi."
" Minh Trung...."
Thấy Phương Minh Trung mất tỉnh táo, Kiều An càng hoảng sợ, cảm giác tội lỗi dâng lên mãnh liệt. Nếu cô chịu để ba con họ nhận nhau có lẽ Lâm Tuệ Mẫn đã không có cơ hội này. Nếu không vì đỡ nhát dao kia thay cô thì anh cũng không thành ra thế này.
Sau khi giải quyết xong đám vệ sĩ canh dưới nhà, Từ Hướng cùng đội cảnh sát tìm được đến nơi thì không khí trong căn phòng đã xộc lên mũi họ một mùi máu tươi tanh nồng.
Trong bệnh viện.
Từ Hướng và Hoàng Bách liên tục đi đi lại lại trước cửa phòng cấp cứu.
Kiều An vẫn không ngừng run rẩy được Thanh Tâm ôm chặt trong lòng.
Sự tĩnh lặng của màn đêm cùng khí trời oi ả của mùa hạ càng làm cho người ta thêm phần bức bối.
1 tiếng đồng hồ trôi qua, cánh cửa phòng cấp cứu vẫn đóng chặt.
Hơn 1 giờ đêm, đoàn người trong phòng cấp cứu mới lần lượt bước ra.
" Bác sĩ, anh ấy sao rồi?"
Đáp lại sự mong chờ của Kiều An chỉ là sự tĩnh lặng cùng những cái lắc đầu lặng lẽ.
Vị bác sĩ già trầm giọng cất lời.
" Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi."
Hai tai Kiều An như ù đi, cô không còn nghe được thứ âm thanh gì đang phát ra. Trước mắt cô cũng chỉ còn lại một màu đen tối, cơ thể mệt mỏi không còn giữ được thăng bằng từ từ đổ xuống.
2 năm sau.
Trong ngôi nhà rộng lớn giữa trung tâm thành phố.
Minh Kiều đang chạy xung quanh nô đùa cùng ông bà cụ.
Sự ra đi của Phương Minh Trung khiến cho 2 người già trở lên suy sụp. Chính vì có Minh Kiều, họ mới có thể lấy lại tinh thần để tiếp tục sống tới ngày hôm nay. Con bé chính là món quà vô giá mà thượng đế đã ban cho họ ở tuổi xế chiều. Mỗi ngày ông bà cụ đều xem con bé như viên ngọc minh châu mà nâng niu cưng chiều.
Trong tiết trời cuối thu se se lạnh, từng cơn gió nhẹ nhàng thổi qua. Người phụ nữ xinh đẹp trầm lặng ngồi trước bia mộ người đàn ông có khuôn mặt tuấn mĩ.
Những năm nay cô đã thay anh chăm sóc ông bà, nuôi dạy Minh Kiều, còn thay anh phát triển An Việt không ngừng lớn mạnh. Dù công việc có bận rộn đến đâu thì mỗi chiều chủ nhật cô đều dành thời gian ở bên anh mặc cho thời tiết mưa dông hay nắng cháy.
Mỗi lần đến cô đều kể cho anh nghe rất nhiều chuyện. Cô kể anh nghe chuyện công ty, cô kể anh nghe người bạn Hoàng Bách của anh cuối cùng cũng từ bỏ cuộc chơi ngoan ngoãn cưới về một cô vợ tây xinh đẹp, Từ Hướng đã kế thừa gia nghiệp nhà họ Từ. Cô kể Thanh Tâm và Trí Minh vừa đón một em bé kháu khỉnh, Cao Anh đã giao lại công ty cho em gái rồi sang Mĩ tìm cô bạn gái đã không gặp nhiều năm. Cô còn nói Lâm Tuệ Mẫn sau khi lĩnh án đã phát điên trong lao tù.
Ngày hôm nay tới thăm anh, cô mang theo loài hoa anh thích rồi trầm lặng ngắm nhìn gương mặt tuấn mĩ trên bia đá. Hôm nay cô không kể chuyện cho anh nghe mà chỉ ngắm nhìn anh rồi bật khóc, giọng nói run rẩy theo từng tiếng nấc.
" Em nhớ anh, rất nhớ anh."