Tóm tắt truyện
Thể loại: Cổ trang, 1×1, khốn nạn công si tình thụ, ngược luyến tàn tâm, HE
Biên tập: Hà Hi, Trang Nguyen, Tiểu Quyên
Hiệu chỉnh: Lynn, Hà Hi.
Từng ngày trôi qua Mã Phu ở bên cạnh Lục Khí chắm sóc yêu thương hắn, chẳng những dạy hắn võ công mà ngay cả thân thể cũng tự nguyện dâng đi. Y không cầu điều gì cao sang chỉ mong một điều rằng Lục Khí mãi mãi nhớ đến y… chỉ như vậy là đủ…
Nhưng khi Lục Khí lớn lên y thay đổi tính cách đến khi công thành dành toại, áng hình xưa kia cũng một mực chôn vùi để sánh vai cùng giai nhân. Đem tất cả cảm tình biến thành tình cảm đơn phương, biến thành vọng tưởng của riêng mình Mã Phu…
Nữ tử mềm mại, nam tử chở che…Họ đi bên nhau là một bức tranh tuyệt mĩ.
Mã Phu thấy thống hận, sống mắt cay cay nhìn nét ôn nhu trên gương mặt kẻ bạc tình…Biểu tình đó, một lần thôi có thể nào dành cho y?
Lục Khí đối với Mã Phu là tình yêu, là sinh mệnh, là toàn bộ những gì y có thể có được…Không quản ngại gian lao, ôm hết đau thương vào mình cốt chỉ để một người quan tâm đến…
Kẻ si tình chạy mãi, chạy mãi theo sau một kẻ bạc tình…
…Cuộc tình này rồi sẽ đi về đâu…?
5 chương mới nhất
Danh sách chương
BÌNH LUẬN TRUYỆN
Truyện theo dõi
Nhấn để xem...Gợi ý truyện
Nam Chính Sao Ngài Không Làm Theo Hợp Đồng
Sát Thủ Quy Ẩn
Sau Khi Xuyên Thư Tôi Mang Thai Con Của Lão Đại
“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.
“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.
ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.
“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.
“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.
Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.
lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.
cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.