Chương 71
Nguyệt San San là con gái của một gia đình không mấy khá giả. Dưới cô ta còn có một cậu em mới đang học cấp hai. Đáng lí em của cô suýt thì phải cho thôi học vì gia đình không còn đủ kinh phí lo cho thằng bé đi học.
Nhưng vào lúc đó cô may mắn xin được công việc tiếp tân ở Mặc thị, nơi mà cô có nằm mơ cũng không ngờ tới một ngày mình có thể đặt chân vào đây, làm lễ tân với một mức lương mà biết bao nhiêu người ngoài kia mơ ước.
Vì vậy mà em trai cô vẫn tiếp tục được đi học, nhìn nụ cười rạng rỡ của thằng bé lại khiến cho cô có thêm biết bao nhiêu động lực để có thể cố gắng hơn mỗi ngày.
Ba mẹ cô đã bòn vét cạn kiệt của cải trong nhà để có thể cố gắng lo cho cô học hết đại học, với mong muốn sau này cô có tiền đồ tươi sáng, và có thể lo được cho em trai.
Nhưng ngày hôm nay cô đang làm gì thế này? Khi mà tiếng sa thải kia từ chính miệng Mặc Tử Hàng thốt lên, cô ta sững người, hai chân đóng chặt xuống sàn nhà không thể di chuyển.
Mặc Tử Hàng tất nhiên một chút bận tâm đến cảm xúc hụt hẫng của cô ta cũng không có. Anh rất bận, càng không muốn tốn thời gian, liền đuổi hai người bọn họ ra ngoài.
Sau khi ra đến bên ngoài, Tề Phong đi phía sau cô ta, bất chợt cô ta như mất thăng bằng ngã xuống sàn khóc nức nở, anh tính đỡ nhưng cũng không kịp.
"Này, cô có ổn không?" Tề Phong hốt hoảng hỏi.
Tuy vậy cô gái này hoàn toàn không có ý định trách mắng anh. Chỉ vừa khóc vừa nói năng không rõ:"Công việc ở Mặc thị trước nay tôi đều nằm mơ cũng không dám nghĩ đến... nhưng vừa mới vào làm chưa được bao lâu đã bị sa thải, anh nói xem tôi phải làm sao.. ba mẹ và em trai tôi sẽ buồn và thất vọng như thế nào.. " nói đến đó cô ta nghẹn họng không nói tiếp được nữa.
Tề Phong cũng đã hiểu ra, đoán không nhầm hoàn cảnh của cô gái này có chút khó khăn. Anh cũng không ngờ Mặc Tử Hàng vậy mà lại vô tâm trực tiếp sa thải cô gái này và giám đốc Hạ chỉ vì bọn họ đã tự tiện cho phép anh bước vào.
Nhận thức được mọi lỗi lầm là nằm ở anh. Tề Phong trước tiên là đỡ cô ta ra khỏi Mặc thị, tránh để cô ta làm ầm ĩ ở đây, nếu không bảo an sẽ đến tống cổ bọn họ ném ra ngoài.
Anh lái xe chở Nguyệt San San đi vài vòng cho đến khi cô ta hoàn toàn nguôi ngoai. Đứng ở một nhà hàng, anh đỗ xe lại xuống xe mở cửa cho cô ta xuống.
Nguyệt San San hiện giờ hoàn toàn không có tâm trạng. Cô ta không có nhận thức gì với hành động của Tề Phong, chỉ đờ đẫn người ngồi nghệt trên xe.
Tề Phong hơi cúi người ghé đầu vào cửa xe, có chút mất kiên nhẫn nói:"Xuống xe đi, ăn gì chút"
Lời của Tề Phong như có ma lực khiến cô ta buộc phải nghe lời. Cô bước xuống xe, theo anh vào trong nhà hàng, nơi sang trọng như thế này từ trước đến giờ, cô chưa từng một lần đặt chân đến.
Nhìn lại bộ đồ công sở trên người mình với những vị khách sang trọng đang có mặt ở đây, cô ta hơi ngại ngùng, cúi đầu chạy đến sát Tề Phong nói nhỏ:"Này, anh. Anh không cần phải dùng cách này để chuộc lỗi với tôi đâu.."
Tề Phong càng đi nhanh hơn, hoàn toàn không cho cô bất cứ một cơ hội nói thêm gì.
Anh chọn vị trí bên cửa sổ, khi nhân viên phục vụ đặt menu ra trước mặt hai người, anh liền hất mặt về phía cô gái đối diện, ý nói hãy đưa menu cho cô ấy chọn.
Nguyệt San San e dè nhận lấy. Mắt thấy cô ta chần chừ không gọi gì, mấp máy môi định nói gì đó với anh, Tề Phong liền cắt ngang:"Ăn trước đi, rồi chúng ta từ từ nói chuyện"
Cô ta lại cúi đầu xuống, mấy thứ đồ ăn này cô chưa từng thấy qua trong đời. Cuối cùng chỉ có thể gọi đại vài món thuận miệng rồi đưa lại cho nhân viên.
Không khí hoàn toàn yên ắng dù xung quanh đây hoàn toàn không hề vắng người, mãi cho đến tận khi thức ăn được mang ra, hương thơm nghi ngút bốc lên, chắn giữa hai người một làn khói mờ. Lúc này Nguyệt San San lấy hết can đảm một lần nữa hỏi:"Anh mời tôi đến đây rốt cuộc có mục đích gì. Nếu là muốn chuộc lỗi với tôi thì tôi xin phép được rời đi"
"Ăn đi" vẫn là lời nói lạnh lùng đó.
Cô ta hít sâu vào lồng ngực một ngụm khí lạnh. Nhìn đồ ăn trên bàn, nếu hôm nay rời đi thì thật sự vô cùng lãng phí. Bèn nâng đũa trong sự hậm hực đưa đồ ăn bỏ vào trong khoang miệng.
Ngon! Thật sự rất ngon. Bất chợt cảm giác thật may mắn khi mình đã không vì cái tôi mà bỏ qua bữa ăn ngon lành này.
Nhưng thú thật cũng có chút lo lắng vì không rõ được ý đồ của Tề Phong là gì.
Mà từ đầu đến cuối Tề Phong cũng chỉ quan sát cô ăn, cũng không buồn động đũa.
Nguyệt San San thấy vậy cũng hơi ngại, nên dù ngon thế nào cũng đành ăn ít lại. Cô dùng khăn giấy bên cạnh lau miệng rồi ngồi nghiêm chỉnh lại, lấy giọng một cái rồi nói:"Xong rồi, anh có chuyện gì muốn nói với tôi thì nói đi"
Nét mặt của Nguyệt San San nhã nhặn trưởng thành, khoé mắt cong, làn môi mỏng mỏng vô cùng thiện cảm. Khi trông thấy cái khí chất như vô cùng trải đời của cô gái phía đối diện, làm anh vô thức nhớ đến một người.
Cô gái ấy cũng có xuất thân không hoàn hảo, nhưng cũng chính vì vậy mà so với những người bạn cùng trang lứa lại mang theo vẻ trưởng thành và chững chạc hơn rất nhiều. Đặc biệt là vô cùng hiểu chuyện.
Tề Phong giật mình lắc đầu nguầy nguậy, thấy Nguyệt San San vẫn đang kiên nhẫn chờ mình, anh cười gượng gạo vì những suy nghĩ vừa rồi, cuối cùng mới vào vấn đề.
Rút trong ví ra một tấm danh thiếp, đưa về phía cô, anh nói:"Tôi biết không dễ gì có thể xin được một công việc ở Mặc thị. Nhưng chuyện cô bị sa thải ngày hôm nay là lỗi của tôi. Tất nhiên là tôi sẽ không dùng bữa ăn này để bù đắp cho cô. Nếu có thời gian rảnh hãy ghé đến Tề thị một chuyến, tôi sẽ sắp xếp công việc mới thích hợp nhất dành cho cô"
Nguyệt San San bán tính bán nghi nhận lấy tờ danh thiếp, vừa đọc vừa nghe Tề Phong nói tiếp.
"Tôi nghĩ rằng công việc ở Tề thị cũng không thua kém gì ở Mặc thị đâu. Mong cô suy nghĩ cẩn trọng đến lời hôm nay mà tôi nói"
…
Hôm nay tình cờ Giang Yên Nhiên và Lâm Tịnh cùng có hẹn ăn trưa ở nhà hàng này. Khi Giang Yên Nhiên đang ảo não than phiền về những ngày tháng gần đây ở Mặc gia thì ánh mắt vô thức va phải vào chiếc bàn đôi ở cạnh cửa sổ cách bàn của họ không xa lắm.
Giây sau cô vô thức thốt lên:"Ây, kia có phải là Tề Phong không?"
Lâm Tịnh nghe đến cái tên Tề Phong liền theo đó quay đầu nhìn theo hướng mắt của Giang Yên Nhiên, quả thực là Tề Phong.
Anh ấy rất ít khi có hẹn riêng với người khác, đặc biệt là nữ giới. Tính chất công việc của anh có chút đặc thù nên thường không hẹn đối tác ở những nơi công khai thế này.
Nhưng hôm nay Tề Phong lại ngồi ăn trưa ở đây với một cô gái, lại còn trông rất xinh đẹp và nhã nhặn.
Nhìn dáng vẻ không phải là tiểu thư nhà giàu của cô gái kia, Lâm Tịnh cũng bất giác nhớ lại bản thân mình của năm đó. Cũng chính Tề Phong đã nâng đỡ cô mỗi ngày.
Bất giác bây giờ cô mới suy nghĩ đến một điều, liệu có phải sở thích của Tề Phong chính là thương hại và giúp đỡ những cô gái có hoàn cảnh không được tốt giống cô không?
Lâm Tịnh không nhìn quá kĩ. Chỉ khẽ lướt qua rồi thu mắt về, cong khoé mi cười nói với Giang Yên Nhiên:"Chắc là một người bạn hoặc đối tác của anh ấy thôi"
Nhưng vào lúc đó cô may mắn xin được công việc tiếp tân ở Mặc thị, nơi mà cô có nằm mơ cũng không ngờ tới một ngày mình có thể đặt chân vào đây, làm lễ tân với một mức lương mà biết bao nhiêu người ngoài kia mơ ước.
Vì vậy mà em trai cô vẫn tiếp tục được đi học, nhìn nụ cười rạng rỡ của thằng bé lại khiến cho cô có thêm biết bao nhiêu động lực để có thể cố gắng hơn mỗi ngày.
Ba mẹ cô đã bòn vét cạn kiệt của cải trong nhà để có thể cố gắng lo cho cô học hết đại học, với mong muốn sau này cô có tiền đồ tươi sáng, và có thể lo được cho em trai.
Nhưng ngày hôm nay cô đang làm gì thế này? Khi mà tiếng sa thải kia từ chính miệng Mặc Tử Hàng thốt lên, cô ta sững người, hai chân đóng chặt xuống sàn nhà không thể di chuyển.
Mặc Tử Hàng tất nhiên một chút bận tâm đến cảm xúc hụt hẫng của cô ta cũng không có. Anh rất bận, càng không muốn tốn thời gian, liền đuổi hai người bọn họ ra ngoài.
Sau khi ra đến bên ngoài, Tề Phong đi phía sau cô ta, bất chợt cô ta như mất thăng bằng ngã xuống sàn khóc nức nở, anh tính đỡ nhưng cũng không kịp.
"Này, cô có ổn không?" Tề Phong hốt hoảng hỏi.
Tuy vậy cô gái này hoàn toàn không có ý định trách mắng anh. Chỉ vừa khóc vừa nói năng không rõ:"Công việc ở Mặc thị trước nay tôi đều nằm mơ cũng không dám nghĩ đến... nhưng vừa mới vào làm chưa được bao lâu đã bị sa thải, anh nói xem tôi phải làm sao.. ba mẹ và em trai tôi sẽ buồn và thất vọng như thế nào.. " nói đến đó cô ta nghẹn họng không nói tiếp được nữa.
Tề Phong cũng đã hiểu ra, đoán không nhầm hoàn cảnh của cô gái này có chút khó khăn. Anh cũng không ngờ Mặc Tử Hàng vậy mà lại vô tâm trực tiếp sa thải cô gái này và giám đốc Hạ chỉ vì bọn họ đã tự tiện cho phép anh bước vào.
Nhận thức được mọi lỗi lầm là nằm ở anh. Tề Phong trước tiên là đỡ cô ta ra khỏi Mặc thị, tránh để cô ta làm ầm ĩ ở đây, nếu không bảo an sẽ đến tống cổ bọn họ ném ra ngoài.
Anh lái xe chở Nguyệt San San đi vài vòng cho đến khi cô ta hoàn toàn nguôi ngoai. Đứng ở một nhà hàng, anh đỗ xe lại xuống xe mở cửa cho cô ta xuống.
Nguyệt San San hiện giờ hoàn toàn không có tâm trạng. Cô ta không có nhận thức gì với hành động của Tề Phong, chỉ đờ đẫn người ngồi nghệt trên xe.
Tề Phong hơi cúi người ghé đầu vào cửa xe, có chút mất kiên nhẫn nói:"Xuống xe đi, ăn gì chút"
Lời của Tề Phong như có ma lực khiến cô ta buộc phải nghe lời. Cô bước xuống xe, theo anh vào trong nhà hàng, nơi sang trọng như thế này từ trước đến giờ, cô chưa từng một lần đặt chân đến.
Nhìn lại bộ đồ công sở trên người mình với những vị khách sang trọng đang có mặt ở đây, cô ta hơi ngại ngùng, cúi đầu chạy đến sát Tề Phong nói nhỏ:"Này, anh. Anh không cần phải dùng cách này để chuộc lỗi với tôi đâu.."
Tề Phong càng đi nhanh hơn, hoàn toàn không cho cô bất cứ một cơ hội nói thêm gì.
Anh chọn vị trí bên cửa sổ, khi nhân viên phục vụ đặt menu ra trước mặt hai người, anh liền hất mặt về phía cô gái đối diện, ý nói hãy đưa menu cho cô ấy chọn.
Nguyệt San San e dè nhận lấy. Mắt thấy cô ta chần chừ không gọi gì, mấp máy môi định nói gì đó với anh, Tề Phong liền cắt ngang:"Ăn trước đi, rồi chúng ta từ từ nói chuyện"
Cô ta lại cúi đầu xuống, mấy thứ đồ ăn này cô chưa từng thấy qua trong đời. Cuối cùng chỉ có thể gọi đại vài món thuận miệng rồi đưa lại cho nhân viên.
Không khí hoàn toàn yên ắng dù xung quanh đây hoàn toàn không hề vắng người, mãi cho đến tận khi thức ăn được mang ra, hương thơm nghi ngút bốc lên, chắn giữa hai người một làn khói mờ. Lúc này Nguyệt San San lấy hết can đảm một lần nữa hỏi:"Anh mời tôi đến đây rốt cuộc có mục đích gì. Nếu là muốn chuộc lỗi với tôi thì tôi xin phép được rời đi"
"Ăn đi" vẫn là lời nói lạnh lùng đó.
Cô ta hít sâu vào lồng ngực một ngụm khí lạnh. Nhìn đồ ăn trên bàn, nếu hôm nay rời đi thì thật sự vô cùng lãng phí. Bèn nâng đũa trong sự hậm hực đưa đồ ăn bỏ vào trong khoang miệng.
Ngon! Thật sự rất ngon. Bất chợt cảm giác thật may mắn khi mình đã không vì cái tôi mà bỏ qua bữa ăn ngon lành này.
Nhưng thú thật cũng có chút lo lắng vì không rõ được ý đồ của Tề Phong là gì.
Mà từ đầu đến cuối Tề Phong cũng chỉ quan sát cô ăn, cũng không buồn động đũa.
Nguyệt San San thấy vậy cũng hơi ngại, nên dù ngon thế nào cũng đành ăn ít lại. Cô dùng khăn giấy bên cạnh lau miệng rồi ngồi nghiêm chỉnh lại, lấy giọng một cái rồi nói:"Xong rồi, anh có chuyện gì muốn nói với tôi thì nói đi"
Nét mặt của Nguyệt San San nhã nhặn trưởng thành, khoé mắt cong, làn môi mỏng mỏng vô cùng thiện cảm. Khi trông thấy cái khí chất như vô cùng trải đời của cô gái phía đối diện, làm anh vô thức nhớ đến một người.
Cô gái ấy cũng có xuất thân không hoàn hảo, nhưng cũng chính vì vậy mà so với những người bạn cùng trang lứa lại mang theo vẻ trưởng thành và chững chạc hơn rất nhiều. Đặc biệt là vô cùng hiểu chuyện.
Tề Phong giật mình lắc đầu nguầy nguậy, thấy Nguyệt San San vẫn đang kiên nhẫn chờ mình, anh cười gượng gạo vì những suy nghĩ vừa rồi, cuối cùng mới vào vấn đề.
Rút trong ví ra một tấm danh thiếp, đưa về phía cô, anh nói:"Tôi biết không dễ gì có thể xin được một công việc ở Mặc thị. Nhưng chuyện cô bị sa thải ngày hôm nay là lỗi của tôi. Tất nhiên là tôi sẽ không dùng bữa ăn này để bù đắp cho cô. Nếu có thời gian rảnh hãy ghé đến Tề thị một chuyến, tôi sẽ sắp xếp công việc mới thích hợp nhất dành cho cô"
Nguyệt San San bán tính bán nghi nhận lấy tờ danh thiếp, vừa đọc vừa nghe Tề Phong nói tiếp.
"Tôi nghĩ rằng công việc ở Tề thị cũng không thua kém gì ở Mặc thị đâu. Mong cô suy nghĩ cẩn trọng đến lời hôm nay mà tôi nói"
…
Hôm nay tình cờ Giang Yên Nhiên và Lâm Tịnh cùng có hẹn ăn trưa ở nhà hàng này. Khi Giang Yên Nhiên đang ảo não than phiền về những ngày tháng gần đây ở Mặc gia thì ánh mắt vô thức va phải vào chiếc bàn đôi ở cạnh cửa sổ cách bàn của họ không xa lắm.
Giây sau cô vô thức thốt lên:"Ây, kia có phải là Tề Phong không?"
Lâm Tịnh nghe đến cái tên Tề Phong liền theo đó quay đầu nhìn theo hướng mắt của Giang Yên Nhiên, quả thực là Tề Phong.
Anh ấy rất ít khi có hẹn riêng với người khác, đặc biệt là nữ giới. Tính chất công việc của anh có chút đặc thù nên thường không hẹn đối tác ở những nơi công khai thế này.
Nhưng hôm nay Tề Phong lại ngồi ăn trưa ở đây với một cô gái, lại còn trông rất xinh đẹp và nhã nhặn.
Nhìn dáng vẻ không phải là tiểu thư nhà giàu của cô gái kia, Lâm Tịnh cũng bất giác nhớ lại bản thân mình của năm đó. Cũng chính Tề Phong đã nâng đỡ cô mỗi ngày.
Bất giác bây giờ cô mới suy nghĩ đến một điều, liệu có phải sở thích của Tề Phong chính là thương hại và giúp đỡ những cô gái có hoàn cảnh không được tốt giống cô không?
Lâm Tịnh không nhìn quá kĩ. Chỉ khẽ lướt qua rồi thu mắt về, cong khoé mi cười nói với Giang Yên Nhiên:"Chắc là một người bạn hoặc đối tác của anh ấy thôi"