Chương 72
Kết thúc bữa ăn, Giang Yên Nhiên đề nghị lái xe đưa Lâm Tịnh về vì hôm nay Lâm Tịnh bắt xe đến đây. Nhưng người trước nay đều tự lập như Lâm Tịnh lại không bao giờ muốn làm phiền người khác, vì vậy mà khăng khăng từ chối.
Giang Yên Nhiên bất lực thở dài, dặn dò Lâm Tịnh về cẩn thận.
Sau khi Giang Yên Nhiên ngồi lên xe và rời đi, Lâm Tịnh cứ thế đờ đẫn mất một lúc lâu. Lúc này bỗng dưng ở phía sau cô vang lên một giọng nói quen thuộc:"Tịnh Tịnh, em làm gì ở đây?"
Lâm Tịnh dùng hai tay xách chiếc túi xách nhỏ trước người, quay lại một cách khiêm tốn nhìn Tề Phong, theo sau lưng anh là cô gái mà cô đã trông thấy trong nhà hàng lúc nãy.
Nhận thấy ánh mắt Lâm Tịnh nhìn Nguyệt San San, Tề Phong liền quay đầu dặn dò cô gái:"Cô có thể tự bắt xe về được chứ, bây giờ tôi bận rồi"
Bất giác Lâm Tịnh lùi lại một bước, khách khí nói:"Tôi đã đặt xe rồi, anh cứ đưa cô ấy về đi. Hẹn gặp lại" Giọng của Lâm Tịnh có phần vội vã.
Nói rồi xoay người bỏ đi thẳng. Tề Phong nhìn theo bóng lưng của cô, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
Nguyệt San San lúc này cũng mới lên tiếng hỏi:"Tề thiếu gia, cô ấy chắc không phải là bạn gái của anh chứ?.."
Thấy Tề Phong không nói gì, tưởng anh ngầm khẳng định nên cô mới nói tiếp:"Aiza, anh mau đuổi theo cô ấy đi. Phụ nữ rất khó hiểu, đôi khi giận lại không muốn nói, là muốn người đàn ông của mình chủ động. Chắc là cô ấy hiểu nhầm giữa tôi và anh rồi, mau đưa cô ấy về và giải thích đi.."
"Nhiều chuyện như vậy?" Tề Phong cắt ngang. Anh thu tầm mắt từ bóng lưng của Lâm Tịnh về, quay đầu về hướng xe của mình đi thẳng.
Đi được hai bước không thấy người theo sau, anh quay lưng lại nói với Nguyệt San San đang đứng như tượng phía sau:"Còn không mau theo tôi?"
Lâm Tịnh ấy à? Những gì mà phụ nữ nghĩ cô ấy càng không nghĩ đến. Cô ấy đã muốn đi một mình, tức là không muốn bất cứ ai làm phiền, cô ấy vẫn luôn làm theo ý mình như vậy. Những điều này anh hiểu rất rõ..
…
Mặc Tử Hàng vẫn đang ở công ty làm việc. Trước khi mất đi trí nhớ, anh ít khi ở công ty hơn bây giờ.
Tình hình ở Mặc thị luôn luôn rơi vào trạng thái căng thẳng. Mọi người ai cũng chú tâm làm việc, không dám sơ hở một chút nào. Chỉ sợ sẽ giống Nguyệt San San và giám đốc Hạ.
Anh vừa kí tên lên bản hợp đồng, bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên làm anh kí hơi lệch đi. Liếc mắt nhìn tên đang hiện thị trên màn hình điện thoại, anh thấy mẹ đang gọi đến.
Lạ thật, bố mẹ anh chẳng mấy khi gọi điện. Nhất là trong lúc anh đang trong giờ làm việc.
Mặc Tử Hàng không suy nghĩ nhiều mà nhấc máy.
Sau đó giọng nói của bà có chút gấp gáp:"Tử Hàng, con đang ở đâu? Giang Hạ Vũ gặp tai nạn rồi"
Thật ra khi nghe tin đó từ mẹ anh, anh không cảm thấy gấp gáp là bao. Từ tốn nghe mẹ anh nói địa chỉ, sau đó bất đắc dĩ mới đứng dậy cầm lấy áo khoác và chìa khoá xe đi ra ngoài.
Đến bệnh viện.
Mặc Tử Hàng có chút bất ngờ khi Giang Yên Nhiên cũng có mặt ở đây. Trông cô có chút chật vật, trên trán hình như đã rướm máu rồi.
Mặc Đình Thiệu vừa đi đâu đó trở về, có thể là đi gặp bác sĩ. Khi trông thấy Giang Yên Nhiên, liền nói:"Tại sao cô vẫn còn ở đây?"
Mặc phu nhân ra sức thở dài:"Mình à, chuyện này chúng ta cứ để về nhà rồi nói chuyện. Dẫu sao con bé cũng đang hoảng loạng, anh đừng có trách nó ở đây nữa, nó cũng nói là không cố ý.."
"Không cố ý? Giang Hạ Vũ đã nằm trong kia bà còn nói là không cố ý? Chúng ta tin được cô ta sao?"
Ông ta lại gằn giọng nói:"Tôi đã nương tình cho cô ở lại Mặc gia một tháng, và những gì mà cô làm là tìm cách hãm hại Giang Hạ Vũ à? Tôi nói cho cô biết nếu con bé có xảy ra chuyện gì, đừng nói là một tháng, một ngày tôi cũng không cho phép cô ở lại nữa, cô hiểu chưa?"
Anh đứng từ xa, quan sát thật kĩ sắc mặt của cô. Không nóng không lạnh, máu trên trán cũng rỉ xuống gần đến đầu lông mày rồi. Dù ba anh nói thế nào, cô dường như cũng không có ý định biện minh thêm, hoặc là cô đã nói hết tất cả những gì mình muốn nói vào lúc nãy rồi.
Mặc Tử Hàng bước khẽ lại, lúc này cả ba người cùng đồng thời ngước lên nhìn anh.
Vừa trông thấy anh, Mặc Đình Thiệu lại vang lên không ngớt:"Tử Hàng, con xem Giang Yên Nhiên này cũng gan quá rồi, lại muốn lên kế hoạch hãm hại Hạ Vũ để có thể tiếp tục ở lại nhà chúng ta. Nếu không phải vì ông nội con, chúng ta đã không phải để Giang Hạ Vũ gặp phải chuyện như ngày hôm nay"
Mắt mắt anh hơi dừng lại trên gương mặt của Giang Yên Nhiên. Cô ngồi trên băng ghế ngước mắt lên nhìn anh, dù cô chỉ khẽ mím môi và không nói gì hết, nhưng trong ánh mắt đó anh cảm thấy dường như cô đang hi vọng một sự tin tưởng từ anh vậy.
Mặc Tử Hàng không rõ mình đang nghĩ gì, chỉ hơi khó chịu khi Mặc Đình Thiệu nói quá nhiều, anh cắt lời:"Đủ rồi ba, chuyện này chúng ta tính sau". Truyện Dị Năng
Hình như Mặc Đình Thiệu hơi tức giận, ông ngoắt đầu đi:"Đúng là cái nhà này, không nói nổi"
Không gian lại rơi vào yên lặng, bốn người đứng trước phòng khám của Giang Hạ Vũ không ai nói gì. Mặc Tử Hàng chỉ đứng, không ngồi nhưng lâu lâu vẫn không kìm được mà cúi đầu liếc nhìn Giang Yên Nhiên một cái.
Vệt máu trên trán cô khô rồi lại chuyển sang sưng tím lên nhưng Giang Yên Nhiên nửa cái cau mày cũng không có. Anh chỉ thấy ánh mắt cô vô định dán chặt trên cánh cửa, nơi mà Giang Hạ Vũ đang nằm bên trong. Trong ánh mắt đó không phải là oan ức mà có lẽ nhiều hơn sự căm phẫn.
Thật sự có chút thắc mắc không biết bây giờ cô đang nghĩ gì.
Giang Yên Nhiên bất lực thở dài, dặn dò Lâm Tịnh về cẩn thận.
Sau khi Giang Yên Nhiên ngồi lên xe và rời đi, Lâm Tịnh cứ thế đờ đẫn mất một lúc lâu. Lúc này bỗng dưng ở phía sau cô vang lên một giọng nói quen thuộc:"Tịnh Tịnh, em làm gì ở đây?"
Lâm Tịnh dùng hai tay xách chiếc túi xách nhỏ trước người, quay lại một cách khiêm tốn nhìn Tề Phong, theo sau lưng anh là cô gái mà cô đã trông thấy trong nhà hàng lúc nãy.
Nhận thấy ánh mắt Lâm Tịnh nhìn Nguyệt San San, Tề Phong liền quay đầu dặn dò cô gái:"Cô có thể tự bắt xe về được chứ, bây giờ tôi bận rồi"
Bất giác Lâm Tịnh lùi lại một bước, khách khí nói:"Tôi đã đặt xe rồi, anh cứ đưa cô ấy về đi. Hẹn gặp lại" Giọng của Lâm Tịnh có phần vội vã.
Nói rồi xoay người bỏ đi thẳng. Tề Phong nhìn theo bóng lưng của cô, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
Nguyệt San San lúc này cũng mới lên tiếng hỏi:"Tề thiếu gia, cô ấy chắc không phải là bạn gái của anh chứ?.."
Thấy Tề Phong không nói gì, tưởng anh ngầm khẳng định nên cô mới nói tiếp:"Aiza, anh mau đuổi theo cô ấy đi. Phụ nữ rất khó hiểu, đôi khi giận lại không muốn nói, là muốn người đàn ông của mình chủ động. Chắc là cô ấy hiểu nhầm giữa tôi và anh rồi, mau đưa cô ấy về và giải thích đi.."
"Nhiều chuyện như vậy?" Tề Phong cắt ngang. Anh thu tầm mắt từ bóng lưng của Lâm Tịnh về, quay đầu về hướng xe của mình đi thẳng.
Đi được hai bước không thấy người theo sau, anh quay lưng lại nói với Nguyệt San San đang đứng như tượng phía sau:"Còn không mau theo tôi?"
Lâm Tịnh ấy à? Những gì mà phụ nữ nghĩ cô ấy càng không nghĩ đến. Cô ấy đã muốn đi một mình, tức là không muốn bất cứ ai làm phiền, cô ấy vẫn luôn làm theo ý mình như vậy. Những điều này anh hiểu rất rõ..
…
Mặc Tử Hàng vẫn đang ở công ty làm việc. Trước khi mất đi trí nhớ, anh ít khi ở công ty hơn bây giờ.
Tình hình ở Mặc thị luôn luôn rơi vào trạng thái căng thẳng. Mọi người ai cũng chú tâm làm việc, không dám sơ hở một chút nào. Chỉ sợ sẽ giống Nguyệt San San và giám đốc Hạ.
Anh vừa kí tên lên bản hợp đồng, bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên làm anh kí hơi lệch đi. Liếc mắt nhìn tên đang hiện thị trên màn hình điện thoại, anh thấy mẹ đang gọi đến.
Lạ thật, bố mẹ anh chẳng mấy khi gọi điện. Nhất là trong lúc anh đang trong giờ làm việc.
Mặc Tử Hàng không suy nghĩ nhiều mà nhấc máy.
Sau đó giọng nói của bà có chút gấp gáp:"Tử Hàng, con đang ở đâu? Giang Hạ Vũ gặp tai nạn rồi"
Thật ra khi nghe tin đó từ mẹ anh, anh không cảm thấy gấp gáp là bao. Từ tốn nghe mẹ anh nói địa chỉ, sau đó bất đắc dĩ mới đứng dậy cầm lấy áo khoác và chìa khoá xe đi ra ngoài.
Đến bệnh viện.
Mặc Tử Hàng có chút bất ngờ khi Giang Yên Nhiên cũng có mặt ở đây. Trông cô có chút chật vật, trên trán hình như đã rướm máu rồi.
Mặc Đình Thiệu vừa đi đâu đó trở về, có thể là đi gặp bác sĩ. Khi trông thấy Giang Yên Nhiên, liền nói:"Tại sao cô vẫn còn ở đây?"
Mặc phu nhân ra sức thở dài:"Mình à, chuyện này chúng ta cứ để về nhà rồi nói chuyện. Dẫu sao con bé cũng đang hoảng loạng, anh đừng có trách nó ở đây nữa, nó cũng nói là không cố ý.."
"Không cố ý? Giang Hạ Vũ đã nằm trong kia bà còn nói là không cố ý? Chúng ta tin được cô ta sao?"
Ông ta lại gằn giọng nói:"Tôi đã nương tình cho cô ở lại Mặc gia một tháng, và những gì mà cô làm là tìm cách hãm hại Giang Hạ Vũ à? Tôi nói cho cô biết nếu con bé có xảy ra chuyện gì, đừng nói là một tháng, một ngày tôi cũng không cho phép cô ở lại nữa, cô hiểu chưa?"
Anh đứng từ xa, quan sát thật kĩ sắc mặt của cô. Không nóng không lạnh, máu trên trán cũng rỉ xuống gần đến đầu lông mày rồi. Dù ba anh nói thế nào, cô dường như cũng không có ý định biện minh thêm, hoặc là cô đã nói hết tất cả những gì mình muốn nói vào lúc nãy rồi.
Mặc Tử Hàng bước khẽ lại, lúc này cả ba người cùng đồng thời ngước lên nhìn anh.
Vừa trông thấy anh, Mặc Đình Thiệu lại vang lên không ngớt:"Tử Hàng, con xem Giang Yên Nhiên này cũng gan quá rồi, lại muốn lên kế hoạch hãm hại Hạ Vũ để có thể tiếp tục ở lại nhà chúng ta. Nếu không phải vì ông nội con, chúng ta đã không phải để Giang Hạ Vũ gặp phải chuyện như ngày hôm nay"
Mắt mắt anh hơi dừng lại trên gương mặt của Giang Yên Nhiên. Cô ngồi trên băng ghế ngước mắt lên nhìn anh, dù cô chỉ khẽ mím môi và không nói gì hết, nhưng trong ánh mắt đó anh cảm thấy dường như cô đang hi vọng một sự tin tưởng từ anh vậy.
Mặc Tử Hàng không rõ mình đang nghĩ gì, chỉ hơi khó chịu khi Mặc Đình Thiệu nói quá nhiều, anh cắt lời:"Đủ rồi ba, chuyện này chúng ta tính sau". Truyện Dị Năng
Hình như Mặc Đình Thiệu hơi tức giận, ông ngoắt đầu đi:"Đúng là cái nhà này, không nói nổi"
Không gian lại rơi vào yên lặng, bốn người đứng trước phòng khám của Giang Hạ Vũ không ai nói gì. Mặc Tử Hàng chỉ đứng, không ngồi nhưng lâu lâu vẫn không kìm được mà cúi đầu liếc nhìn Giang Yên Nhiên một cái.
Vệt máu trên trán cô khô rồi lại chuyển sang sưng tím lên nhưng Giang Yên Nhiên nửa cái cau mày cũng không có. Anh chỉ thấy ánh mắt cô vô định dán chặt trên cánh cửa, nơi mà Giang Hạ Vũ đang nằm bên trong. Trong ánh mắt đó không phải là oan ức mà có lẽ nhiều hơn sự căm phẫn.
Thật sự có chút thắc mắc không biết bây giờ cô đang nghĩ gì.