Chương 73
Chỉ là Giang Yên Nhiên nghĩ, nếu như là Mặc Tử Hàng của lúc trước, bất luận là như thế nào anh ấy cũng sẽ tin tưởng cô nhỉ?
Cô có phần thắc bây giờ Mặc Tử Hàng đang nghĩ gì về cô mà thôi, liệu có phải là một cô gái có nhiều mánh khoé và thủ đoạn?
Giang Yên Nhiên trong lòng lắc đầu nguầy nguậy, kệ đi, dù cho bây giờ anh ấy có suy nghĩ gì cũng không thật sự là Mặc Tử Hàng đang suy nghĩ, suy cho cùng cũng là con người khác.
Mặc Tử Hàng đột nhiên lại nhắc nhở:"Trán cô cũng chảy máu rồi kìa, cô đi tìm y tá đi, ở đây cũng không có việc của cô"
Giang Yên Nhiên nghe rõ, nhưng không hề ngộ nhận. Biết anh lại kiếm cớ muốn đuổi cô đi.
Da mặt cô cũng đã bị anh bào mòn đủ rồi. Nghe anh nói vậy chỉ khẽ cong môi cười lạnh rồi đứng dậy đi thẳng.
Anh đưa mắt nhìn theo nhưng nhận ra hướng đó hình như không phải là hướng đi đúng.
Bác sĩ đột nhiên đẩy cửa ra, nói với mọi người:"Đã tiến hành sơ cứu xong rồi. Giang thư chỉ bị xây xát nhẹ, không ảnh hưởng gì đến cơ quan nội tạng, mọi người có thể vào rồi"
Ông bà Mặc nghe vậy liền thở phào thốt ra một tiếng "tốt quá", vốn định nói Mặc Tử Hàng mau vào bên trong, không ngờ anh lại nói trước:"Ba mẹ vào trước đi, con có chút chuyện"
Sau đó không chờ ai nói gì mà đi thẳng theo hướng Giang Yên Nhiên đi về lúc nãy.
Quả nhiên khi anh đẩy cửa sân thượng, liền trông thấy bóng dáng nhỏ nhắn của cô đang phơi mình trong gió. Tà váy màu vàng nhạt của cô theo những lọn tóc bay phất ra phía sau. Anh không nghĩ nhiều mà vội vã thốt lên một câu:"Muốn chết à?"
Giang Yên Nhiên vì tiếng nói bất thình lình của anh mà giật mình quay đầu. Đứng dưới ánh nắng nhẹ của tiết trời thu, vết bầm trên trán cô nổi bật trên khuôn mặt trắng mịn như sữa đập thẳng vào mắt anh. Trông thấy anh cô có chút bất ngờ, giây sau lại cong môi cười, đáp lại thản nhiên:"Chết à? Tôi chưa có hứng thú chết vào lúc này đâu"
Giang Yên Nhiên ngồi lên thành ban công, trước mắt anh cảm nhận được chỉ cần cô cựa quậy một chút là có thể rơi xuống bên dưới bất cứ lúc nào.
Cả người anh không kìm được khẽ run lên, anh cũng không rõ loại lo lắng trong lòng mình lúc này là như thế nào, trong bụng anh cồn cào xôn xao lại rất khẩn trương, chỉ muốn chạy lại kéo cô bước vào vùng an toàn.
Nhưng đôi chân lại cứng đờ, hoàn toàn không thể di chuyển.
Hình ảnh trước mắt khiến đầu anh có hơi đau nhưng anh không thổ lộ nó ra bên ngoài, mắt anh hơi nhoè đi, những gì mà anh đang nhìn thấy chập chờn như vừa lạ vừa quen, giống như cảnh tượng này anh đã từng thấy qua rồi nhưng làm cách nào cũng không nhớ.
Hai tay đóng vào túi quần siết chặt.
Bỗng bị giọng nói của Giang Yên Nhiên cắt đứt những suy nghĩ hỗn loạn:"Mặc Tử Hàng, tôi không thể chết vào lúc này đâu. Nếu như bắt buộc một ngày nào đó tôi phải rời khỏi thế giới này, ngày đó tôi cũng bắt anh phải nhớ ra tôi, để sau khi tôi đến thế giới bên kia, nhìn anh sống một cách dằn vặt và đau khổ mới có thể mãn nguyện"
Giang Yên Nhiên nói rất chậm:"Vả lại nếu như tôi thật sự có ý định nhảy xuống, hình như cũng không liên quan gì đến anh thì phải? Chẳng phải anh rất ghét tôi, luôn muốn tôi biến mất khỏi cuộc đời anh hay sao?"
Mặc Tử Hàng vẫn luôn âm thầm quan sát nhất cử nhất động của cô, vừa đáp:"Tôi chỉ là không muốn có người phụ nữ nào chết vì tôi đâu, cô nghĩ nhiều rồi"
Giang Yên Nhiên mở to mắt, cong môi "ồ" một cái sau đó thốt lên một câu cảm thán:"Vậy mà tôi lại thật sự hi vọng một câu lo lắng từ anh đấy. Thật sự là do tôi nghĩ nhiều rồi"
Cả cơ thể Giang Yên Nhiên bỗng dưng lắc lư, Mặc Tử Hàng suýt chút nữa không kìm được sự khẩn trương của mình mà bổ nhào về phía cô túm cô lại, nhưng cuối cùng cô chỉ khẽ nhảy xuống đất, rồi thong thả đi bộ về phía anh.
Khi mặt đối mặt, cô hơi ngước lên, đuôi mắt cong khẽ nheo lại, nụ cười của cô còn sáng hơn cả mặt trời trên sân thượng vào ngày hôm nay, nhưng trong vẻ mặt hiền dịu đó, lời nói mà cô phát ra hình như có phần chế giễu:"Nếu như là trước đây, có lẽ nãy giờ anh đã bị tôi doạ cho hồn siêu phách tán không biết bao nhiêu lần rồi"
Cô chỉ nói một cách vẩn vơ như vậy rồi rời đi, nhưng anh hiểu.
Trên sân thượng lúc này chỉ còn lại Mặc Tử Hàng, anh vẫn cứ đứng yên như vậy mà không nhúc nhích. Rõ ràng là đang tự bật cười với chính mình.
Không cần là trước đây, nãy giờ anh đúng thật là bị cô doạ cho hồn siêu phách tán rồi, đến cả chân cũng run đến mức không thể di chuyển.
Cô có phần thắc bây giờ Mặc Tử Hàng đang nghĩ gì về cô mà thôi, liệu có phải là một cô gái có nhiều mánh khoé và thủ đoạn?
Giang Yên Nhiên trong lòng lắc đầu nguầy nguậy, kệ đi, dù cho bây giờ anh ấy có suy nghĩ gì cũng không thật sự là Mặc Tử Hàng đang suy nghĩ, suy cho cùng cũng là con người khác.
Mặc Tử Hàng đột nhiên lại nhắc nhở:"Trán cô cũng chảy máu rồi kìa, cô đi tìm y tá đi, ở đây cũng không có việc của cô"
Giang Yên Nhiên nghe rõ, nhưng không hề ngộ nhận. Biết anh lại kiếm cớ muốn đuổi cô đi.
Da mặt cô cũng đã bị anh bào mòn đủ rồi. Nghe anh nói vậy chỉ khẽ cong môi cười lạnh rồi đứng dậy đi thẳng.
Anh đưa mắt nhìn theo nhưng nhận ra hướng đó hình như không phải là hướng đi đúng.
Bác sĩ đột nhiên đẩy cửa ra, nói với mọi người:"Đã tiến hành sơ cứu xong rồi. Giang thư chỉ bị xây xát nhẹ, không ảnh hưởng gì đến cơ quan nội tạng, mọi người có thể vào rồi"
Ông bà Mặc nghe vậy liền thở phào thốt ra một tiếng "tốt quá", vốn định nói Mặc Tử Hàng mau vào bên trong, không ngờ anh lại nói trước:"Ba mẹ vào trước đi, con có chút chuyện"
Sau đó không chờ ai nói gì mà đi thẳng theo hướng Giang Yên Nhiên đi về lúc nãy.
Quả nhiên khi anh đẩy cửa sân thượng, liền trông thấy bóng dáng nhỏ nhắn của cô đang phơi mình trong gió. Tà váy màu vàng nhạt của cô theo những lọn tóc bay phất ra phía sau. Anh không nghĩ nhiều mà vội vã thốt lên một câu:"Muốn chết à?"
Giang Yên Nhiên vì tiếng nói bất thình lình của anh mà giật mình quay đầu. Đứng dưới ánh nắng nhẹ của tiết trời thu, vết bầm trên trán cô nổi bật trên khuôn mặt trắng mịn như sữa đập thẳng vào mắt anh. Trông thấy anh cô có chút bất ngờ, giây sau lại cong môi cười, đáp lại thản nhiên:"Chết à? Tôi chưa có hứng thú chết vào lúc này đâu"
Giang Yên Nhiên ngồi lên thành ban công, trước mắt anh cảm nhận được chỉ cần cô cựa quậy một chút là có thể rơi xuống bên dưới bất cứ lúc nào.
Cả người anh không kìm được khẽ run lên, anh cũng không rõ loại lo lắng trong lòng mình lúc này là như thế nào, trong bụng anh cồn cào xôn xao lại rất khẩn trương, chỉ muốn chạy lại kéo cô bước vào vùng an toàn.
Nhưng đôi chân lại cứng đờ, hoàn toàn không thể di chuyển.
Hình ảnh trước mắt khiến đầu anh có hơi đau nhưng anh không thổ lộ nó ra bên ngoài, mắt anh hơi nhoè đi, những gì mà anh đang nhìn thấy chập chờn như vừa lạ vừa quen, giống như cảnh tượng này anh đã từng thấy qua rồi nhưng làm cách nào cũng không nhớ.
Hai tay đóng vào túi quần siết chặt.
Bỗng bị giọng nói của Giang Yên Nhiên cắt đứt những suy nghĩ hỗn loạn:"Mặc Tử Hàng, tôi không thể chết vào lúc này đâu. Nếu như bắt buộc một ngày nào đó tôi phải rời khỏi thế giới này, ngày đó tôi cũng bắt anh phải nhớ ra tôi, để sau khi tôi đến thế giới bên kia, nhìn anh sống một cách dằn vặt và đau khổ mới có thể mãn nguyện"
Giang Yên Nhiên nói rất chậm:"Vả lại nếu như tôi thật sự có ý định nhảy xuống, hình như cũng không liên quan gì đến anh thì phải? Chẳng phải anh rất ghét tôi, luôn muốn tôi biến mất khỏi cuộc đời anh hay sao?"
Mặc Tử Hàng vẫn luôn âm thầm quan sát nhất cử nhất động của cô, vừa đáp:"Tôi chỉ là không muốn có người phụ nữ nào chết vì tôi đâu, cô nghĩ nhiều rồi"
Giang Yên Nhiên mở to mắt, cong môi "ồ" một cái sau đó thốt lên một câu cảm thán:"Vậy mà tôi lại thật sự hi vọng một câu lo lắng từ anh đấy. Thật sự là do tôi nghĩ nhiều rồi"
Cả cơ thể Giang Yên Nhiên bỗng dưng lắc lư, Mặc Tử Hàng suýt chút nữa không kìm được sự khẩn trương của mình mà bổ nhào về phía cô túm cô lại, nhưng cuối cùng cô chỉ khẽ nhảy xuống đất, rồi thong thả đi bộ về phía anh.
Khi mặt đối mặt, cô hơi ngước lên, đuôi mắt cong khẽ nheo lại, nụ cười của cô còn sáng hơn cả mặt trời trên sân thượng vào ngày hôm nay, nhưng trong vẻ mặt hiền dịu đó, lời nói mà cô phát ra hình như có phần chế giễu:"Nếu như là trước đây, có lẽ nãy giờ anh đã bị tôi doạ cho hồn siêu phách tán không biết bao nhiêu lần rồi"
Cô chỉ nói một cách vẩn vơ như vậy rồi rời đi, nhưng anh hiểu.
Trên sân thượng lúc này chỉ còn lại Mặc Tử Hàng, anh vẫn cứ đứng yên như vậy mà không nhúc nhích. Rõ ràng là đang tự bật cười với chính mình.
Không cần là trước đây, nãy giờ anh đúng thật là bị cô doạ cho hồn siêu phách tán rồi, đến cả chân cũng run đến mức không thể di chuyển.