Chương 74
Khi Mặc Tử Hàng quay trở vào thì cũng không thấy Giang Yên Nhiên đâu nữa.
Mặc phu nhân thấy con trai liền bước đến nói:“Tử Hàng, con vừa đi đâu vậy? Con bé Hạ Vũ vừa tỉnh dậy đã luôn miệng nói muốn gặp con. Con vào trong xem thế nào”
Mặc Tử Hàng chỉ khẽ gật đầu đẩy cửa phòng bệnh của Giang Hạ Vũ. Khi trông thấy anh xuất hiện, cô ta liền nhanh chóng nở một nụ cười tiều tuỵ, cố gắng gượng ngồi dậy. Mặc Tử Hàng cũng như bao người, thốt ra một câu khách sáo:“Không cần ngồi, cứ nằm đi”
Giang Hạ Vũ mím môi:"Chuyện này… là do em đi đứng không cẩn thận nên mới để Giang Yên Nhiên va phải. Đúng thật giữa em và con bé có chút mâu thuẫn, nhưng em nghĩ giữa bọn em dẫu sao cũng là người một nhà, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy… "
Cô ta cũng chẳng phải tốt ý gì. Chỉ là đã ở trước mặt đám người này đóng vai chị em tốt thì ít nhiều cũng phải bênh vực Giang Yên Nhiên một chút.
Mặc Tử Hàng chỉ mệt mỏi tựa người vào sofa cách đó không xa, đáp:“Tôi không hỏi”
Anh không hỏi nên cũng không muốn nghe bất cứ câu trả lời hay giải thích nào. Câu này của anh không khác nào bảo cô ta câm miệng. Lúc này mặt của Giang Hạ Vũ từ trắng bệch chuyển sang ửng đỏ vì ngượng.
Giang Hạ Vũ siết tay trên chăn, vẫn không từ bỏ. Liếc mắt thấy đống hoa quả trên bàn, liền nói:“Tử Hàng, em muốn ăn táo. Có thể gọt táo cho em không…”
Nhìn lại vào mắt anh, cô ta cười gượng nói thêm:“Tay em hơi đau… không thể cầm dao rồi”
Mặc Tử Hàng đưa mắt nhìn cô ta vài giây, sau đó thu về. Duỗi thẳng chân bước đến bàn để trái cây, cầm trái táo lên tay.
Giang Hạ Vũ hơi run, tư thế nắm quả táo trong tay của anh như thể hai giây sau sẽ ném mạnh quả táo về phía cô vậy.
Nhưng cuối cùng anh lại cầm con dao gọt trái cây an toàn ở bên cạnh lên, tỉ mỉ gọt táo.
Giang Hạ Vũ suýt thì không tin vào mắt mình rồi.
Chẳng lẽ sau chuyện lần này anh thật sự đã có cái nhìn khác về cô? Quả không bõ công cô ta không màng tính mạng lao ngang đầu xe Giang Yên Nhiên. Nếu tay lái Giang Yên Nhiên kia không vững, có lẽ bây giờ cô ta cũng đi rồi.
Giang Hạ Vũ thầm mừng trong lòng, nhân lúc Mặc Tử Hàng không để ý liền lần mò sang bên cạnh tìm điện thoại chụp vội một tấm hình.
Tấm hình chỉ vọn vẹn bóng lưng và một phần ba góc mặt của anh nhưng với vóng dáng đầy thẩm mĩ này thì không thể nhầm lẫn Mặc Tử Hàng vào đâu được.
Không biết cô ta lấy lá gan ở đâu, dùng tài khoản của mình đăng tấm hình đó lên kèm dòng chữ:“Bị thương rồi! Lại phải để người khác chăm sóc”
Vừa xong cô ta tắt điện thoại đặt về chỗ cũ, cũng đúng lúc Mặc Tử Hàng gọt xong táo. Anh sắp lên đĩa, ngắm nghía một chút mà suy nghĩ không biết trước đây mình đã từng bao giờ làm chuyện này chưa.
Cảm giác phải chăm sóc một người thân thuộc đến khó tả, chỉ là anh không biết trước đây người mà anh đã từng chăm sóc là ai nhỉ?
Mặc Tử Hàng hơi nhếch môi, anh bưng đĩa táo đặt cạnh giường bệnh, vẻ mặt lạnh như tiền mà nói:“Tôi có thể đi rồi chứ?”
Giang Hạ Vũ hơi tụt hứng. Cô ta liếc mắt ấp úng nói:“Nhưng mà sức khoẻ của em có chút không tốt… chỉ sợ ở một mình không tiện…”
Mặc Tử Hàng dường như không mấy để tâm. Anh giơ tay nhìn đồng hồ của mình rồi nói:“Cô không ở một mình. Còn bố mẹ tôi đang ở bên ngoài. Tôi giúp cô gọt táo, đừng nói là tôi chưa chăm sóc cho cô”
Cơ mặt của cô ta trở nên cứng đờ.
Gọt táo cho cô? Đấy cũng là một loại chăm sóc à?
Anh cũng không định đợi sự cho phép của cô ta, trực tiếp quay đầu đi về phía cửa. Giang Hạ Vũ biết mình không thể giữ chân Mặc Tử Hàng, vì vậy mà gượng vớt vát:“Em quên mất là anh rất bận. Tại vì trong người không khoẻ nên em mới muốn nhõng nhẽo một chút thôi. Có lẽ trước kia bị ốm em cũng thường nhõng nhẽo với mẹ như thế thành ra quen rồi. Anh đừng để bụng nhé”
Trong lúc cô ta nói, anh đang cặm cụi khoác lại áo vest lên người, chỉnh lại khuy tay áo và đồng hồ bị lệch. Giang Hạ Vũ cũng đã quen với việc Mặc Tử Hàng luôn luôn coi thường lời nói của mình như thế.
Cũng không biết Mặc Tử Hàng có nghe những lời cuối cùng mà cô ta nói hay không, anh cứ vậy đẩy cửa bước đi thẳng.
Giang Hạ Vũ nhìn đĩa táo được cắt tỉa gọn gàng ở bên cạnh, suýt chút nữa đã tức đến mức muốn hất phăng chúng đi.
…
Hàn Trí Viễn chạy thẳng vào bệnh viện. Đến bên quầy lễ tân, anh hỏi:“Có bệnh nhân nào tên Giang Hạ Vũ, vừa mới nhập viện hay không?”
P/s: dành cho ai không nhớ. Hàn Trí Viễn xuất hiện ở vài chương đầu, trước kia là người thích Giang Hạ Vũ.
Aiii chà chà, sắp có nhiều nút thắt rồi đâyy, tớ không biết có thể hoàn thành xuất sắc bộ truyện này không nữa. Nhưng nếu có sai xót, thiếu logic hoặc là t bận quá khiến tác phẩm phải drop thì mọi người có thể mở lòng bao dung bỏ qua cho t được không ạ? Rất cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng tớ suốt chặng đường vừa qua, dù không nhiều độc giả nhưng tớ thật sự rất quý trọng những người đã yêu mến và ủng hộ một tay viết truyện mới vào đời gà mờ như t, nhưng t sẽ cố gắng nhất có thể để tiếp tục ra chương mới cho mọi người nhé!!!
Mặc phu nhân thấy con trai liền bước đến nói:“Tử Hàng, con vừa đi đâu vậy? Con bé Hạ Vũ vừa tỉnh dậy đã luôn miệng nói muốn gặp con. Con vào trong xem thế nào”
Mặc Tử Hàng chỉ khẽ gật đầu đẩy cửa phòng bệnh của Giang Hạ Vũ. Khi trông thấy anh xuất hiện, cô ta liền nhanh chóng nở một nụ cười tiều tuỵ, cố gắng gượng ngồi dậy. Mặc Tử Hàng cũng như bao người, thốt ra một câu khách sáo:“Không cần ngồi, cứ nằm đi”
Giang Hạ Vũ mím môi:"Chuyện này… là do em đi đứng không cẩn thận nên mới để Giang Yên Nhiên va phải. Đúng thật giữa em và con bé có chút mâu thuẫn, nhưng em nghĩ giữa bọn em dẫu sao cũng là người một nhà, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy… "
Cô ta cũng chẳng phải tốt ý gì. Chỉ là đã ở trước mặt đám người này đóng vai chị em tốt thì ít nhiều cũng phải bênh vực Giang Yên Nhiên một chút.
Mặc Tử Hàng chỉ mệt mỏi tựa người vào sofa cách đó không xa, đáp:“Tôi không hỏi”
Anh không hỏi nên cũng không muốn nghe bất cứ câu trả lời hay giải thích nào. Câu này của anh không khác nào bảo cô ta câm miệng. Lúc này mặt của Giang Hạ Vũ từ trắng bệch chuyển sang ửng đỏ vì ngượng.
Giang Hạ Vũ siết tay trên chăn, vẫn không từ bỏ. Liếc mắt thấy đống hoa quả trên bàn, liền nói:“Tử Hàng, em muốn ăn táo. Có thể gọt táo cho em không…”
Nhìn lại vào mắt anh, cô ta cười gượng nói thêm:“Tay em hơi đau… không thể cầm dao rồi”
Mặc Tử Hàng đưa mắt nhìn cô ta vài giây, sau đó thu về. Duỗi thẳng chân bước đến bàn để trái cây, cầm trái táo lên tay.
Giang Hạ Vũ hơi run, tư thế nắm quả táo trong tay của anh như thể hai giây sau sẽ ném mạnh quả táo về phía cô vậy.
Nhưng cuối cùng anh lại cầm con dao gọt trái cây an toàn ở bên cạnh lên, tỉ mỉ gọt táo.
Giang Hạ Vũ suýt thì không tin vào mắt mình rồi.
Chẳng lẽ sau chuyện lần này anh thật sự đã có cái nhìn khác về cô? Quả không bõ công cô ta không màng tính mạng lao ngang đầu xe Giang Yên Nhiên. Nếu tay lái Giang Yên Nhiên kia không vững, có lẽ bây giờ cô ta cũng đi rồi.
Giang Hạ Vũ thầm mừng trong lòng, nhân lúc Mặc Tử Hàng không để ý liền lần mò sang bên cạnh tìm điện thoại chụp vội một tấm hình.
Tấm hình chỉ vọn vẹn bóng lưng và một phần ba góc mặt của anh nhưng với vóng dáng đầy thẩm mĩ này thì không thể nhầm lẫn Mặc Tử Hàng vào đâu được.
Không biết cô ta lấy lá gan ở đâu, dùng tài khoản của mình đăng tấm hình đó lên kèm dòng chữ:“Bị thương rồi! Lại phải để người khác chăm sóc”
Vừa xong cô ta tắt điện thoại đặt về chỗ cũ, cũng đúng lúc Mặc Tử Hàng gọt xong táo. Anh sắp lên đĩa, ngắm nghía một chút mà suy nghĩ không biết trước đây mình đã từng bao giờ làm chuyện này chưa.
Cảm giác phải chăm sóc một người thân thuộc đến khó tả, chỉ là anh không biết trước đây người mà anh đã từng chăm sóc là ai nhỉ?
Mặc Tử Hàng hơi nhếch môi, anh bưng đĩa táo đặt cạnh giường bệnh, vẻ mặt lạnh như tiền mà nói:“Tôi có thể đi rồi chứ?”
Giang Hạ Vũ hơi tụt hứng. Cô ta liếc mắt ấp úng nói:“Nhưng mà sức khoẻ của em có chút không tốt… chỉ sợ ở một mình không tiện…”
Mặc Tử Hàng dường như không mấy để tâm. Anh giơ tay nhìn đồng hồ của mình rồi nói:“Cô không ở một mình. Còn bố mẹ tôi đang ở bên ngoài. Tôi giúp cô gọt táo, đừng nói là tôi chưa chăm sóc cho cô”
Cơ mặt của cô ta trở nên cứng đờ.
Gọt táo cho cô? Đấy cũng là một loại chăm sóc à?
Anh cũng không định đợi sự cho phép của cô ta, trực tiếp quay đầu đi về phía cửa. Giang Hạ Vũ biết mình không thể giữ chân Mặc Tử Hàng, vì vậy mà gượng vớt vát:“Em quên mất là anh rất bận. Tại vì trong người không khoẻ nên em mới muốn nhõng nhẽo một chút thôi. Có lẽ trước kia bị ốm em cũng thường nhõng nhẽo với mẹ như thế thành ra quen rồi. Anh đừng để bụng nhé”
Trong lúc cô ta nói, anh đang cặm cụi khoác lại áo vest lên người, chỉnh lại khuy tay áo và đồng hồ bị lệch. Giang Hạ Vũ cũng đã quen với việc Mặc Tử Hàng luôn luôn coi thường lời nói của mình như thế.
Cũng không biết Mặc Tử Hàng có nghe những lời cuối cùng mà cô ta nói hay không, anh cứ vậy đẩy cửa bước đi thẳng.
Giang Hạ Vũ nhìn đĩa táo được cắt tỉa gọn gàng ở bên cạnh, suýt chút nữa đã tức đến mức muốn hất phăng chúng đi.
…
Hàn Trí Viễn chạy thẳng vào bệnh viện. Đến bên quầy lễ tân, anh hỏi:“Có bệnh nhân nào tên Giang Hạ Vũ, vừa mới nhập viện hay không?”
P/s: dành cho ai không nhớ. Hàn Trí Viễn xuất hiện ở vài chương đầu, trước kia là người thích Giang Hạ Vũ.
Aiii chà chà, sắp có nhiều nút thắt rồi đâyy, tớ không biết có thể hoàn thành xuất sắc bộ truyện này không nữa. Nhưng nếu có sai xót, thiếu logic hoặc là t bận quá khiến tác phẩm phải drop thì mọi người có thể mở lòng bao dung bỏ qua cho t được không ạ? Rất cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng tớ suốt chặng đường vừa qua, dù không nhiều độc giả nhưng tớ thật sự rất quý trọng những người đã yêu mến và ủng hộ một tay viết truyện mới vào đời gà mờ như t, nhưng t sẽ cố gắng nhất có thể để tiếp tục ra chương mới cho mọi người nhé!!!