Chương 21: Nằm nệm nếm mật
Từ phòng đôi, thành một đôi trên giường đơn…
Mặc Phi trèo lên giường, trong làn ánh sáng mờ nhạt của đèn ngủ rọi xuống từ đỉnh đầu. Anh tìm thấy ánh mắt long lanh của người thiếu nữ và khuôn miệng nhỏ nhắn, có cánh môi mềm mỏng như cánh anh đào vừa nở.
Hai tay anh chống xuống nệm, ngang vai cô gái, khoảng cách giữa hai cơ thể chỉ còn chừng vài xen-ti-met ngắn ngủi là chạm.
Nhìn nhau một lúc lâu, người đàn ông mới trầm giọng cất lời:
“Hôm nay, trở thành người phụ nữ của tôi, thì cả đời này đều là của tôi, em sẽ không hối hận?”
“Tôi cũng muốn biết, hai chữ “cả đời” là gói gọn trong bao lâu.” Thập Thất nhẹ giọng trả lời.
Vậy thì còn gì để nói nữa? Mặc Phi phản hành động ngay và luôn, anh dùng cách hôn điêu luyện nhịp nhàng khóa chặt môi đối phương. Những lần mút thật mạnh vào phiến môi non nớt như một miếng mứt ngọt ngào ấy, anh chỉ muốn chiếm thành của riêng, vận dụng hết khả năng, để thao túng bạn tình.
Khi hai đâu lưỡi tình cờ chạm nhau, là lúc dư vị hòa quyện. Thập Thất say mê, chìm đắm với anh bạn cùng giường, tạo ra những âm thanh giao thoa bằng miệng thật ướt át.
Vài phút trôi qua, lúc cô gái sắp không thở nổi nữa, người đàn ông lại tiếp tục chuyển nụ hôn sang trái tai, mút vào vài hồi, rồi tịnh tiến xuống vùng cổ trắng ngần, hiện đã in đầy dấu hôn ái muội.
“Ưm~” Tiếng rên kiều suyễn xuất hiện.
Mặc Phi đưa tay chạm vào bên gò bồng căng tròn như quả bóng. Ngón tay chuyển động, là phần da thịt múp míp bị bóp méo, mà lực đàn hồi lại càng làm người đàn ông kích thích.
Lui xuống một chút, đầu lưỡi nam tính linh hoạt tìm tới nh.ũ hoa hồng hào. Lần đầu liế.m nhẹ từng cái, chậm thật chậm, rồi nhanh dần nhanh dần theo cường độ.
Tay xoa, miệng mút, làm sao cô chịu nổi?
Thân thể thiếu nữ ngày càng rạo rực bởi nhiệt độ tăng mỗi lúc một tăng vì hưng phấn. Hai bàn tay nhỏ nhắn, đã bắt đầu bấu víu vào drap giường. Hô hấp dần dà loạn nhịp, Thập Thất ngửa đầu để dễ dàng hít thở.
Nuốt một ngụm khí lạnh, cô mím chặt môi hòng kiểm soát những âm thanh nhạy cảm đang muốn vụt ra khỏi cổ họng, nhưng…
“A…ưm… đừng mà…đừng như vậy nữa…”
Là một thiếu nữ, bất cứ bộ phận nhạy cảm nào khi bị khai phá lần đầu, đều sẽ vô cùng khơi dậy sự kích thích và lòng ham muốn vẫn luôn tiềm ẩn bên trong cơ thể. Dù mới chỉ là những cử chỉ vân vê nơi bầu sữa, vẫn dư sức tác động mãnh liệt vào tâm sinh lý của cô gái.
Bàn tay nam tính ven xuống bộ phận tư mật, Mặc Phi đã chạm vào mảng nước xuân thùy, được rịn ra từ khe mật động. Dung dịch nhớp nháp, làm đường cong trên môi anh hình thành tuyệt mỹ.
“Cơ thể em, nhạy cảm đến thế ư?”
Anh có thể nào đừng hỏi thẳng thế không? Làm cô nàng đã ngại, lại càng thêm ngượng, anh mới vừa lòng chăng?
Nhìn vào đôi mắt tà dục của người đàn ông, Thập Thất chợt thấy bất an. Giờ thì rượu tỉnh ba phần, bảy phần còn lại vừa say men, say lẫn vị tình…
“Chắc tại, lần đầu tiên…” Cô ngập ngừng đáp trả.
Mặc Phi mỉm cười. Anh vuốt tóc cô, cho gọn gàng ngay ngắn song mới cất lời nhắc nhở:
“Nếu là lần đầu, thì sẽ hơi đau đấy.”
“Đau ư?” Thập Thất cau mày, nét mặt hoang mang thấy rõ.
Vậy là người đàn ông liền bật cười, rồi hồn nhiên để cô tự mình nghiền ngẫm, riêng anh lui xuống “hậu cung”, vươn mặt tìm tới ái vật non nớt chưa được khai phá lần nào, ở giữa hãng cặp đùi thon thả.
“Mặc Phi, anh muốn làm gì?”
"Muốn nằm nệm nếm “mật!”
Vừa dứt lời, người đàn ông liền úp mặt vào đóa hoa tươi xinh xắn, tiếp tục dùng đầu lưỡi trơn tru vờn qua lướt lại từ vách thịt non mềm, đến viên ngọc mẫn cảm ở giữa trung tâm.
“Ưm… Sao…sao anh dám làm thế chứ?” Vừa nén tiếng rên, cô nàng vừa cất lời hờn trách, nhưng đối phương đang bận, thì làm sao đáp trả.
Mặc Phi rất hăng, anh dùng lưỡi đánh trận tới khi nào bờ đê vỡ nước, tuôn ra ào ạt mới chịu nhanh chóng dừng lại.
Anh thấy, da thịt của bạn tình đang run lên. Mật thủy tuôn trào, là hô hấp bấn loạn, lồng ngực không ngừng phập phồng theo cường độ hít vào thở ra.
Mở mắt nhìn lên trần nhà, Thập Thất tự hỏi chuyện quái gì vừa diễn ra với mình? Cái cảm giác thăng hoa tột độ ấy, rốt cuộc từ đâu tới chứ?
Còn đang mải mê định dạng lại chuỗi sự việc vừa xuất hiện, thì Thập Thất bất ngờ nhận ra, Mặc Phi đã vào thư thế kỳ lạ.
Anh dang chân cô ra, đầu gối quỳ dưới mặt nệm, đáng sợ hơn là vật nam tính đã sẵn sàng hướng thẳng về phía “cô bé” của cô.
Mặc Phi nói, lần đầu sẽ đau. Và rồi… chuyện gì tới cũng tới…
“A~, đau quá đi mất…” Thập Thất kêu lên ai oán, khi dị vật đâm vào â.m hộ.
Đau! Thật sự rất đau, bây giờ cô muốn dừng lại ngay lúc này được không?
Mặc Phi trèo lên giường, trong làn ánh sáng mờ nhạt của đèn ngủ rọi xuống từ đỉnh đầu. Anh tìm thấy ánh mắt long lanh của người thiếu nữ và khuôn miệng nhỏ nhắn, có cánh môi mềm mỏng như cánh anh đào vừa nở.
Hai tay anh chống xuống nệm, ngang vai cô gái, khoảng cách giữa hai cơ thể chỉ còn chừng vài xen-ti-met ngắn ngủi là chạm.
Nhìn nhau một lúc lâu, người đàn ông mới trầm giọng cất lời:
“Hôm nay, trở thành người phụ nữ của tôi, thì cả đời này đều là của tôi, em sẽ không hối hận?”
“Tôi cũng muốn biết, hai chữ “cả đời” là gói gọn trong bao lâu.” Thập Thất nhẹ giọng trả lời.
Vậy thì còn gì để nói nữa? Mặc Phi phản hành động ngay và luôn, anh dùng cách hôn điêu luyện nhịp nhàng khóa chặt môi đối phương. Những lần mút thật mạnh vào phiến môi non nớt như một miếng mứt ngọt ngào ấy, anh chỉ muốn chiếm thành của riêng, vận dụng hết khả năng, để thao túng bạn tình.
Khi hai đâu lưỡi tình cờ chạm nhau, là lúc dư vị hòa quyện. Thập Thất say mê, chìm đắm với anh bạn cùng giường, tạo ra những âm thanh giao thoa bằng miệng thật ướt át.
Vài phút trôi qua, lúc cô gái sắp không thở nổi nữa, người đàn ông lại tiếp tục chuyển nụ hôn sang trái tai, mút vào vài hồi, rồi tịnh tiến xuống vùng cổ trắng ngần, hiện đã in đầy dấu hôn ái muội.
“Ưm~” Tiếng rên kiều suyễn xuất hiện.
Mặc Phi đưa tay chạm vào bên gò bồng căng tròn như quả bóng. Ngón tay chuyển động, là phần da thịt múp míp bị bóp méo, mà lực đàn hồi lại càng làm người đàn ông kích thích.
Lui xuống một chút, đầu lưỡi nam tính linh hoạt tìm tới nh.ũ hoa hồng hào. Lần đầu liế.m nhẹ từng cái, chậm thật chậm, rồi nhanh dần nhanh dần theo cường độ.
Tay xoa, miệng mút, làm sao cô chịu nổi?
Thân thể thiếu nữ ngày càng rạo rực bởi nhiệt độ tăng mỗi lúc một tăng vì hưng phấn. Hai bàn tay nhỏ nhắn, đã bắt đầu bấu víu vào drap giường. Hô hấp dần dà loạn nhịp, Thập Thất ngửa đầu để dễ dàng hít thở.
Nuốt một ngụm khí lạnh, cô mím chặt môi hòng kiểm soát những âm thanh nhạy cảm đang muốn vụt ra khỏi cổ họng, nhưng…
“A…ưm… đừng mà…đừng như vậy nữa…”
Là một thiếu nữ, bất cứ bộ phận nhạy cảm nào khi bị khai phá lần đầu, đều sẽ vô cùng khơi dậy sự kích thích và lòng ham muốn vẫn luôn tiềm ẩn bên trong cơ thể. Dù mới chỉ là những cử chỉ vân vê nơi bầu sữa, vẫn dư sức tác động mãnh liệt vào tâm sinh lý của cô gái.
Bàn tay nam tính ven xuống bộ phận tư mật, Mặc Phi đã chạm vào mảng nước xuân thùy, được rịn ra từ khe mật động. Dung dịch nhớp nháp, làm đường cong trên môi anh hình thành tuyệt mỹ.
“Cơ thể em, nhạy cảm đến thế ư?”
Anh có thể nào đừng hỏi thẳng thế không? Làm cô nàng đã ngại, lại càng thêm ngượng, anh mới vừa lòng chăng?
Nhìn vào đôi mắt tà dục của người đàn ông, Thập Thất chợt thấy bất an. Giờ thì rượu tỉnh ba phần, bảy phần còn lại vừa say men, say lẫn vị tình…
“Chắc tại, lần đầu tiên…” Cô ngập ngừng đáp trả.
Mặc Phi mỉm cười. Anh vuốt tóc cô, cho gọn gàng ngay ngắn song mới cất lời nhắc nhở:
“Nếu là lần đầu, thì sẽ hơi đau đấy.”
“Đau ư?” Thập Thất cau mày, nét mặt hoang mang thấy rõ.
Vậy là người đàn ông liền bật cười, rồi hồn nhiên để cô tự mình nghiền ngẫm, riêng anh lui xuống “hậu cung”, vươn mặt tìm tới ái vật non nớt chưa được khai phá lần nào, ở giữa hãng cặp đùi thon thả.
“Mặc Phi, anh muốn làm gì?”
"Muốn nằm nệm nếm “mật!”
Vừa dứt lời, người đàn ông liền úp mặt vào đóa hoa tươi xinh xắn, tiếp tục dùng đầu lưỡi trơn tru vờn qua lướt lại từ vách thịt non mềm, đến viên ngọc mẫn cảm ở giữa trung tâm.
“Ưm… Sao…sao anh dám làm thế chứ?” Vừa nén tiếng rên, cô nàng vừa cất lời hờn trách, nhưng đối phương đang bận, thì làm sao đáp trả.
Mặc Phi rất hăng, anh dùng lưỡi đánh trận tới khi nào bờ đê vỡ nước, tuôn ra ào ạt mới chịu nhanh chóng dừng lại.
Anh thấy, da thịt của bạn tình đang run lên. Mật thủy tuôn trào, là hô hấp bấn loạn, lồng ngực không ngừng phập phồng theo cường độ hít vào thở ra.
Mở mắt nhìn lên trần nhà, Thập Thất tự hỏi chuyện quái gì vừa diễn ra với mình? Cái cảm giác thăng hoa tột độ ấy, rốt cuộc từ đâu tới chứ?
Còn đang mải mê định dạng lại chuỗi sự việc vừa xuất hiện, thì Thập Thất bất ngờ nhận ra, Mặc Phi đã vào thư thế kỳ lạ.
Anh dang chân cô ra, đầu gối quỳ dưới mặt nệm, đáng sợ hơn là vật nam tính đã sẵn sàng hướng thẳng về phía “cô bé” của cô.
Mặc Phi nói, lần đầu sẽ đau. Và rồi… chuyện gì tới cũng tới…
“A~, đau quá đi mất…” Thập Thất kêu lên ai oán, khi dị vật đâm vào â.m hộ.
Đau! Thật sự rất đau, bây giờ cô muốn dừng lại ngay lúc này được không?