Chương 22: Chồng của em
Thoáng trong gió, có tiếng rên rỉ tha thiết của một người phụ nữ, vì lần đầu tiên bị “gậy” t.hịt cường tráng chọc vào vách ngọc.
Cảm giác cố tình chen lấn, làm khe động nhỏ vô cùng chật chội. Miếng màng trinh nguyên, 22 năm chưa từng va vấp, giờ đây đã không còn trọn vẹn. Cơn đau rát bí bách ấy, khiến những giọt nước mắt sinh lý của người phụ nữ bất giác trào ra khỏi hốc mắt.
Mỗi một lần thắt lưng nam tính chuyển động, là cơ thể mảnh khảnh như sắp đứt đoạn.
“Đau…đau quá đi thôi. Anh dừng lại được không? Ư…a…” Tiếng rên rỉ, kêu la, thậm chí xin xỏ để được buông tha.
Thế nhưng, đối phương lại giống như một thanh gỗ biết di động, liên tục chống đẩy không ngừng nghỉ hay cảm thấy mỏi mệt.
Mặc cho thân xác kiều diễm uốn lượn thế nào. Mặc cho móng tay sắc bén đang bấu vào da thịt, bả vai hay cánh tay bị cào xước, thì Mặc Phi vẫn tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến.
Anh hăng hái chơi trò đóng gạch, mỗi lần va chạm, là âm thanh phành phạch lại vang lên. Cảm giác sung sướng lan tràn toàn thân, lẫn tinh thần.
Một người sướng, một người đau buốt. Kể cả khi mật thủy không ngừng tuôn trào, đưa đường hướng lối đi một cách trơn tru, thì cô gái vẫn cảm thấy đau đớn.
||||| Truyện đề cử: |||||
Dị vật của anh to lớn, tinh lực dồi dào, sức khỏe càng không phải nói, bởi vì chỉ cần nhìn qua cái cách anh vận động thắt lưng thôi cũng đủ biết mức độ bền bỉ luôn trong trạng thái thượng thừa.
“Mặc Phi! Anh bị điếc rồi hả, tôi nói anh dừng lại mà…huhu… đau chết mất.” Xin không được, thì xẵng giọng mắng luôn.
Nhưng cô đâu biết rằng, mỗi khi nét mặt cô càng bực tức, thì người đàn ông ấy càng thích. Anh chỉ muốn trêu cô nhiều hơn nữa, tới khi nào cô cạn lời, hay bật khóc mới thôi.
Vậy nên, nổi nóng ngay lúc này là biện pháp vô hiệu.
“Em cảm thấy, hối hận trong thời khắc này vẫn còn kịp sao?” Chất giọng trầm lạnh của người đàn ông vang lên.
“Chỉ…chỉ cần anh rút ra là được thôi mà. Có gì đâu không kịp…a… nhẹ thôi…”
“Ý tôi là muộn rồi. Bởi vì, một khi gương cung phải bắn. Không bắn, ắt thiệt thân, tôi đâu có dại để bản thân thiệt thòi.”
Ung dung nói xong, Mặc Phi dứt khoát nắm chân cô gái, gác lên vai mình, tiếp tục dùng đó làm bàn đẩy, cuồng nhiệt thúc vào, lui ra.
Từng giọt mồ hôi, vì tình xuất hiện. Điểm tô lên hai thân ảnh không mảnh vải che thân. Tiếng giường gỗ kẽo kẹt khẽ khàng âm vang, dựa vào bao lần luân động uyển chuyển hạ thân của người đàn ông.
“Ưm… Anh không dừng… Vậy… Vậy có thể chậm và nhẹ lại một chút, được không?” Thập Thất đã chịu hạ thấp yêu cầu.
Đường cong tà mị lập tức xuất hiện trên khuôn miệng anh ta, biểu thị sự đắc chí khôn ngoan.
“Cái đó thì được.” Mặc Phi nhàn nhã đáp.
Chậm được, chứ ngừng luôn làm sao được? Trong khi anh còn muốn đem cô hòa quyện làm một với mình, hoặc là đêm nay ăn hết sạch sẽ từ trên xuống dưới, mới thỏa lòng thỏa dạ.
Cơ mà, anh chỉ chịu nhượng bộ chừng hai phút. Sau đó, lại bước vào tư thế khác.
Lần này, anh trực tiếp đem cô gái ngồi lên phía trên mình, một tay ôm eo, tay còn lại cố định sau gáy. Không để đối phương kịp thời phản ứng, anh mang theo chút điên cuồng gặm lấy đôi môi nhỏ nhắn, gửi cắm chút tâm tình luyến ái.
Khi đó, nơi giao thoa vẫn đang hoạt động, mà cô chỉ biết nương theo chiều hướng anh muốn. Cảm giác đau đớn dần trôi qua, thay vào đó là hưng cảm bắt đầu khởi sắc, sung sướng đẩy đưa, đẩy cô nàng chìm vào hũ mật mị tình đầy vị ngọt.
Thập Thất không còn bấu vào bả vai anh nữa, thay vào đó là những đường di uyển chuyển vuốt ve phía sau tấm lưng trần tráng kiện kia.
Tiết tấu giữa hai cá thể dần dà hòa nhịp. Anh đẩy, thì em đưa, đưa qua đưa lại, cả hai cùng sướng.
“Như thế này, đã quen rồi đúng không?”
Thay cho câu trả lời, là cái gật đầu bẽn lẽn.
Nhìn vào đôi gò má ửng hồng của cô gái, Mặc Phi bất giác cảm thấy hài lòng vì những gì mình đã mang tới cho đối phương.
“Thất Thất!” Anh khẽ gọi.
“Sao vậy?” Thập Thất lim dim, chìm vào ái tình, khẽ khàng lên tiếng.
“Mau gọi tên tôi.” Mặc Phi nghiêm giọng yêu cầu.
“Anh là ai vậy?”
Nghe xong câu hỏi, người đàn ông muốn sang chấn tâm lý. Hoan ái cho đã, cũng đi sắp tới chặng cuối rồi, mà bây giờ cô còn hỏi anh là ai?
Cô uống rượu, chứ đâu phải uống thuốc loạn thần, mà đầu óc lúc tỉnh, lúc mơ vậy chứ?
Mặc Phi không cam tâm. Anh đột ngột dừng lại, nhưng vẫn ngâm con cự long của mình trong dòng suối ấm áp của người phụ nữ. Nhìn cô, anh kiên định cất lời:
“Em nhìn cho kỹ xem, tôi là ai?”
Tình huống đã vậy, Thập Thất cũng rất chi phối hợp. Cô nhìn người đàn ông thật chăm chú, rồi bất giác mỉm cười, mới nói:
“Mặc Phi! Chồng của em đây mà!”
Từ đó, bầu không khí nhanh chóng dịu trở lại. Mặc Phi đã cười và tiếp tục đưa đẩy.
“Tôi mong, sáng mai em không quên hết những gì đã xảy ra. Nếu không…”
“Nếu không thì sao?”
“Thì em, sẽ khó sống!”
Người đàn ông chợt để lộ nụ cười gian tà, rồi nhanh chóng chiếm trọn đôi môi cô gái. Tiếp tục những màn luân động ướt át, tới khi hàng vạn tinh linh nòng nọc xung phong xuất trận, bơi vào biển tình, tìm bạn kết giao…
Cảm giác cố tình chen lấn, làm khe động nhỏ vô cùng chật chội. Miếng màng trinh nguyên, 22 năm chưa từng va vấp, giờ đây đã không còn trọn vẹn. Cơn đau rát bí bách ấy, khiến những giọt nước mắt sinh lý của người phụ nữ bất giác trào ra khỏi hốc mắt.
Mỗi một lần thắt lưng nam tính chuyển động, là cơ thể mảnh khảnh như sắp đứt đoạn.
“Đau…đau quá đi thôi. Anh dừng lại được không? Ư…a…” Tiếng rên rỉ, kêu la, thậm chí xin xỏ để được buông tha.
Thế nhưng, đối phương lại giống như một thanh gỗ biết di động, liên tục chống đẩy không ngừng nghỉ hay cảm thấy mỏi mệt.
Mặc cho thân xác kiều diễm uốn lượn thế nào. Mặc cho móng tay sắc bén đang bấu vào da thịt, bả vai hay cánh tay bị cào xước, thì Mặc Phi vẫn tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến.
Anh hăng hái chơi trò đóng gạch, mỗi lần va chạm, là âm thanh phành phạch lại vang lên. Cảm giác sung sướng lan tràn toàn thân, lẫn tinh thần.
Một người sướng, một người đau buốt. Kể cả khi mật thủy không ngừng tuôn trào, đưa đường hướng lối đi một cách trơn tru, thì cô gái vẫn cảm thấy đau đớn.
||||| Truyện đề cử: |||||
Dị vật của anh to lớn, tinh lực dồi dào, sức khỏe càng không phải nói, bởi vì chỉ cần nhìn qua cái cách anh vận động thắt lưng thôi cũng đủ biết mức độ bền bỉ luôn trong trạng thái thượng thừa.
“Mặc Phi! Anh bị điếc rồi hả, tôi nói anh dừng lại mà…huhu… đau chết mất.” Xin không được, thì xẵng giọng mắng luôn.
Nhưng cô đâu biết rằng, mỗi khi nét mặt cô càng bực tức, thì người đàn ông ấy càng thích. Anh chỉ muốn trêu cô nhiều hơn nữa, tới khi nào cô cạn lời, hay bật khóc mới thôi.
Vậy nên, nổi nóng ngay lúc này là biện pháp vô hiệu.
“Em cảm thấy, hối hận trong thời khắc này vẫn còn kịp sao?” Chất giọng trầm lạnh của người đàn ông vang lên.
“Chỉ…chỉ cần anh rút ra là được thôi mà. Có gì đâu không kịp…a… nhẹ thôi…”
“Ý tôi là muộn rồi. Bởi vì, một khi gương cung phải bắn. Không bắn, ắt thiệt thân, tôi đâu có dại để bản thân thiệt thòi.”
Ung dung nói xong, Mặc Phi dứt khoát nắm chân cô gái, gác lên vai mình, tiếp tục dùng đó làm bàn đẩy, cuồng nhiệt thúc vào, lui ra.
Từng giọt mồ hôi, vì tình xuất hiện. Điểm tô lên hai thân ảnh không mảnh vải che thân. Tiếng giường gỗ kẽo kẹt khẽ khàng âm vang, dựa vào bao lần luân động uyển chuyển hạ thân của người đàn ông.
“Ưm… Anh không dừng… Vậy… Vậy có thể chậm và nhẹ lại một chút, được không?” Thập Thất đã chịu hạ thấp yêu cầu.
Đường cong tà mị lập tức xuất hiện trên khuôn miệng anh ta, biểu thị sự đắc chí khôn ngoan.
“Cái đó thì được.” Mặc Phi nhàn nhã đáp.
Chậm được, chứ ngừng luôn làm sao được? Trong khi anh còn muốn đem cô hòa quyện làm một với mình, hoặc là đêm nay ăn hết sạch sẽ từ trên xuống dưới, mới thỏa lòng thỏa dạ.
Cơ mà, anh chỉ chịu nhượng bộ chừng hai phút. Sau đó, lại bước vào tư thế khác.
Lần này, anh trực tiếp đem cô gái ngồi lên phía trên mình, một tay ôm eo, tay còn lại cố định sau gáy. Không để đối phương kịp thời phản ứng, anh mang theo chút điên cuồng gặm lấy đôi môi nhỏ nhắn, gửi cắm chút tâm tình luyến ái.
Khi đó, nơi giao thoa vẫn đang hoạt động, mà cô chỉ biết nương theo chiều hướng anh muốn. Cảm giác đau đớn dần trôi qua, thay vào đó là hưng cảm bắt đầu khởi sắc, sung sướng đẩy đưa, đẩy cô nàng chìm vào hũ mật mị tình đầy vị ngọt.
Thập Thất không còn bấu vào bả vai anh nữa, thay vào đó là những đường di uyển chuyển vuốt ve phía sau tấm lưng trần tráng kiện kia.
Tiết tấu giữa hai cá thể dần dà hòa nhịp. Anh đẩy, thì em đưa, đưa qua đưa lại, cả hai cùng sướng.
“Như thế này, đã quen rồi đúng không?”
Thay cho câu trả lời, là cái gật đầu bẽn lẽn.
Nhìn vào đôi gò má ửng hồng của cô gái, Mặc Phi bất giác cảm thấy hài lòng vì những gì mình đã mang tới cho đối phương.
“Thất Thất!” Anh khẽ gọi.
“Sao vậy?” Thập Thất lim dim, chìm vào ái tình, khẽ khàng lên tiếng.
“Mau gọi tên tôi.” Mặc Phi nghiêm giọng yêu cầu.
“Anh là ai vậy?”
Nghe xong câu hỏi, người đàn ông muốn sang chấn tâm lý. Hoan ái cho đã, cũng đi sắp tới chặng cuối rồi, mà bây giờ cô còn hỏi anh là ai?
Cô uống rượu, chứ đâu phải uống thuốc loạn thần, mà đầu óc lúc tỉnh, lúc mơ vậy chứ?
Mặc Phi không cam tâm. Anh đột ngột dừng lại, nhưng vẫn ngâm con cự long của mình trong dòng suối ấm áp của người phụ nữ. Nhìn cô, anh kiên định cất lời:
“Em nhìn cho kỹ xem, tôi là ai?”
Tình huống đã vậy, Thập Thất cũng rất chi phối hợp. Cô nhìn người đàn ông thật chăm chú, rồi bất giác mỉm cười, mới nói:
“Mặc Phi! Chồng của em đây mà!”
Từ đó, bầu không khí nhanh chóng dịu trở lại. Mặc Phi đã cười và tiếp tục đưa đẩy.
“Tôi mong, sáng mai em không quên hết những gì đã xảy ra. Nếu không…”
“Nếu không thì sao?”
“Thì em, sẽ khó sống!”
Người đàn ông chợt để lộ nụ cười gian tà, rồi nhanh chóng chiếm trọn đôi môi cô gái. Tiếp tục những màn luân động ướt át, tới khi hàng vạn tinh linh nòng nọc xung phong xuất trận, bơi vào biển tình, tìm bạn kết giao…