Chương 10
Ý định ban đầu của Nguyễn Vũ Kỳ là giúp Triệu Thiên Minh tắm rửa sạch sẽ sau mới đến lượt mình, nhưng nhờ ơn có vị tổ tông nào đó mà hiện giờ lại biến thành tắm chung một chỗ. Đợi đến khi rời khỏi dục thùng, toàn thân hắn đã lạnh đến phát run, miệng không ngừng hắt hơi. Bản thân Nguyễn Vũ Kỳ vốn chẳng để tâm mấy, tận lúc nhìn sang phu quân ngốc bên cạnh vẫn một bộ hồng hào, hắn mới không khỏi cảm khái vài câu.
Vị tổ tông này rõ ràng ngâm nước lâu hơn hắn, thế quái nào y một chút cũng không có phản ứng, mà hắn lại không khác gì một con gà bệnh sắp chết. Lúc này Nguyễn Vũ Kỳ mới tinh ý phát hiện, nghề nghiệp kiếp trước của hắn là vận động viên karate, thường ngày đều phải luyện tập tới tận khuya mới về, nên việc tắm gội vào buổi tối đã trở thành thói quen. Thế nhưng khi đó hắn một chút cũng không để ý, bởi sức khỏe của bản thân vốn rất hảo, hiện tại sống trong thân xác của Tàn Thư, dẫu không muốn nhưng hắn vẫn phải thừa nhận một điều: “Mình và khối thân thể này không phải là một.”
Nguyễn Vũ Kỳ bước đến chiếc gương đặt trong góc phòng, hắn nhìn vào gương, bên trong là một gương mặt hoàn toàn lạ lẫm. Thiếu niên rất đẹp, một đôi mắt phượng to tròn sáng long lanh không nhiễm chút bụi trần thế, chỉ có điều mí mắt của người nọ hơi rũ xuống khiến tổng thể khuôn mặt có vẻ gì đó ưu thương khó hiểu. Hắn vô thức vươn tay lên, đem ngón trỏ lành lạnh phác họa từng đường cong gương mặt, bất giác một giọt lệ chậm rãi rơi xuống.
Tàn Thư, ngươi đang khóc sao?
Tại sao không phải chính hắn rơi lệ, bởi lẽ từ rất lâu rồi hắn không còn biết rơi nước mắt là như thế nào? Chưa bao giờ Nguyễn Vũ Kỳ nói với ai về gia đình mình, có một quá khứ dơ bẩn mà hắn vĩnh viễn không muốn nhắc tới. Nguyễn Vũ Kỳ là con trai cả trong một gia đình làm nghề nhà giáo, cha mẹ đặt rất nhiều kỳ vọng vào hắn, khác với đám trẻ cùng lứa, từ nhỏ Nguyễn Vũ Kỳ chỉ có thể cấm đầu vào sách giáo khoa, việc vui chơi đối với hắn chính là một thứ vô cùng xa xỉ.
Tuổi thơ của Nguyễn Vũ Kỳ chỉ có sách và sách, vì không muốn cha mẹ thất vọng, hắn chỉ có thể ép chính mình cố gắng học thật giỏi. Thế nhưng, sự thật đã chứng minh: “Nguyễn Vũ Kỳ là một tên ngốc, hắn không hề có thiên phú, IQ cũng chỉ thuộc tầm trung.”
Vì không chấp nhận được sự thật phũ phàng đó, cha mẹ liền tống khứ hắn đến một ngôi trường dân lập ở vùng ngoại ô thành phố, rời xa gia đình. Một năm, hai lăm, ba năm… Cha mẹ chưa từng đến thăm Nguyễn Vũ Kỳ lấy một lần, ngay cả kỳ nghỉ hè hắn cũng chỉ có thể ở lại trường nội trú, thậm chí tư cách quay về nhà cũng không có. Cho đến một ngày của năm năm sau, hai con người nọ cũng nhớ đến bản thân mình còn một đứa con trai, Nguyễn Vũ Kỳ đã được đón trở về.
Trái tim nguội lạnh sau từng ấy năm lần nữa được nung nóng, Nguyễn Vũ Kỳ mang theo hy vọng bước vào căn nhà vừa xa lạ lại vừa thân thuộc, nhưng mọi thứ đã hoàn toàn khác xưa. Hắn không còn là đứa con trai độc nhất của gia đình, thì ra sau khi hắn rời khỏi nhà cha mẹ lại lần nữa mang thai và sinh ra một đứa con trai khác.
Ha ha ha, buồn cười làm sao, Nguyễn Vũ Kỳ còn chẳng nhớ mình đã mang tâm trạng gì để đối mặt với chuyện đó.
Em trai nhỏ rất thông minh, từ bé đã lộ rõ tư chất của một thiên tài, dù là học tập hay thể thao đều đứng đầu bảng, thế nên cha mẹ thiên vị em ấy cũng là điều hiển nhiên. Người bên ngoài đều nghĩ Nguyễn Vũ Kỳ hẳn rất ghét em trai mình, nhưng sự thật hắn chưa từng ganh tỵ hay căm hận người em này, ngược lại hắn còn phải cảm ơn vì em trai đã trở thành niềm tự hào của gia đình. Tất cả mọi thứ cứ bình thản diễn ra, em trai vẫn là con trai cưng của cha mẹ, hắn vẫn mãi là một cái bóng vất vưởng xung quanh bọn họ, hết thảy đều rất tốt!
Cho đến một ngày cha mẹ phát hiện ra tính hướng thật của Nguyễn Vũ Kỳ đó là hắn thích đàn ông, trong cơn nóng giận bọn họ liền đuổi hắn ra khỏi nhà, bản thân khi đó chỉ mới mười bốn tuổi, trên người không tiền, không người dựa dẫm, căn bản hắn không có khả năng sống sót.
Qua một lớp gương, Nguyễn Vũ Kỳ mơ hồ nhìn thấy bóng hình mình năm xưa, quả thật hắn khi đó có chút gầy gò, trên người mặc một chiếc áo thun cùng chiếc quần đùi ngắn đi giữa màn đêm lạnh, cũng chẳng biết đi bao lâu, hắn mệt mỏi trốn vào một cái ống cống ven đường nghỉ tạm. Ngày hôm sau bình minh vừa ló dạng, Nguyễn Vũ Kỳ lại quay về nhà, hắn cứ đinh ninh cha mẹ chỉ vì một chút không chấp nhận được mà đối xử với mình như vậy, ắt hẳn giờ này cũng đã nguôi ngoai được phần nào.
Thế nhưng khi đứng trước bậc thềm, Nguyễn Vũ Kỳ đã nhìn thấy quần áo của mình bị cha mẹ vứt hết ra đường, hắn cắn răng muốn mở cửa đi vào, lại nghe được giọng nói của bọn họ phát ra từ bên trong.
Vị tổ tông này rõ ràng ngâm nước lâu hơn hắn, thế quái nào y một chút cũng không có phản ứng, mà hắn lại không khác gì một con gà bệnh sắp chết. Lúc này Nguyễn Vũ Kỳ mới tinh ý phát hiện, nghề nghiệp kiếp trước của hắn là vận động viên karate, thường ngày đều phải luyện tập tới tận khuya mới về, nên việc tắm gội vào buổi tối đã trở thành thói quen. Thế nhưng khi đó hắn một chút cũng không để ý, bởi sức khỏe của bản thân vốn rất hảo, hiện tại sống trong thân xác của Tàn Thư, dẫu không muốn nhưng hắn vẫn phải thừa nhận một điều: “Mình và khối thân thể này không phải là một.”
Nguyễn Vũ Kỳ bước đến chiếc gương đặt trong góc phòng, hắn nhìn vào gương, bên trong là một gương mặt hoàn toàn lạ lẫm. Thiếu niên rất đẹp, một đôi mắt phượng to tròn sáng long lanh không nhiễm chút bụi trần thế, chỉ có điều mí mắt của người nọ hơi rũ xuống khiến tổng thể khuôn mặt có vẻ gì đó ưu thương khó hiểu. Hắn vô thức vươn tay lên, đem ngón trỏ lành lạnh phác họa từng đường cong gương mặt, bất giác một giọt lệ chậm rãi rơi xuống.
Tàn Thư, ngươi đang khóc sao?
Tại sao không phải chính hắn rơi lệ, bởi lẽ từ rất lâu rồi hắn không còn biết rơi nước mắt là như thế nào? Chưa bao giờ Nguyễn Vũ Kỳ nói với ai về gia đình mình, có một quá khứ dơ bẩn mà hắn vĩnh viễn không muốn nhắc tới. Nguyễn Vũ Kỳ là con trai cả trong một gia đình làm nghề nhà giáo, cha mẹ đặt rất nhiều kỳ vọng vào hắn, khác với đám trẻ cùng lứa, từ nhỏ Nguyễn Vũ Kỳ chỉ có thể cấm đầu vào sách giáo khoa, việc vui chơi đối với hắn chính là một thứ vô cùng xa xỉ.
Tuổi thơ của Nguyễn Vũ Kỳ chỉ có sách và sách, vì không muốn cha mẹ thất vọng, hắn chỉ có thể ép chính mình cố gắng học thật giỏi. Thế nhưng, sự thật đã chứng minh: “Nguyễn Vũ Kỳ là một tên ngốc, hắn không hề có thiên phú, IQ cũng chỉ thuộc tầm trung.”
Vì không chấp nhận được sự thật phũ phàng đó, cha mẹ liền tống khứ hắn đến một ngôi trường dân lập ở vùng ngoại ô thành phố, rời xa gia đình. Một năm, hai lăm, ba năm… Cha mẹ chưa từng đến thăm Nguyễn Vũ Kỳ lấy một lần, ngay cả kỳ nghỉ hè hắn cũng chỉ có thể ở lại trường nội trú, thậm chí tư cách quay về nhà cũng không có. Cho đến một ngày của năm năm sau, hai con người nọ cũng nhớ đến bản thân mình còn một đứa con trai, Nguyễn Vũ Kỳ đã được đón trở về.
Trái tim nguội lạnh sau từng ấy năm lần nữa được nung nóng, Nguyễn Vũ Kỳ mang theo hy vọng bước vào căn nhà vừa xa lạ lại vừa thân thuộc, nhưng mọi thứ đã hoàn toàn khác xưa. Hắn không còn là đứa con trai độc nhất của gia đình, thì ra sau khi hắn rời khỏi nhà cha mẹ lại lần nữa mang thai và sinh ra một đứa con trai khác.
Ha ha ha, buồn cười làm sao, Nguyễn Vũ Kỳ còn chẳng nhớ mình đã mang tâm trạng gì để đối mặt với chuyện đó.
Em trai nhỏ rất thông minh, từ bé đã lộ rõ tư chất của một thiên tài, dù là học tập hay thể thao đều đứng đầu bảng, thế nên cha mẹ thiên vị em ấy cũng là điều hiển nhiên. Người bên ngoài đều nghĩ Nguyễn Vũ Kỳ hẳn rất ghét em trai mình, nhưng sự thật hắn chưa từng ganh tỵ hay căm hận người em này, ngược lại hắn còn phải cảm ơn vì em trai đã trở thành niềm tự hào của gia đình. Tất cả mọi thứ cứ bình thản diễn ra, em trai vẫn là con trai cưng của cha mẹ, hắn vẫn mãi là một cái bóng vất vưởng xung quanh bọn họ, hết thảy đều rất tốt!
Cho đến một ngày cha mẹ phát hiện ra tính hướng thật của Nguyễn Vũ Kỳ đó là hắn thích đàn ông, trong cơn nóng giận bọn họ liền đuổi hắn ra khỏi nhà, bản thân khi đó chỉ mới mười bốn tuổi, trên người không tiền, không người dựa dẫm, căn bản hắn không có khả năng sống sót.
Qua một lớp gương, Nguyễn Vũ Kỳ mơ hồ nhìn thấy bóng hình mình năm xưa, quả thật hắn khi đó có chút gầy gò, trên người mặc một chiếc áo thun cùng chiếc quần đùi ngắn đi giữa màn đêm lạnh, cũng chẳng biết đi bao lâu, hắn mệt mỏi trốn vào một cái ống cống ven đường nghỉ tạm. Ngày hôm sau bình minh vừa ló dạng, Nguyễn Vũ Kỳ lại quay về nhà, hắn cứ đinh ninh cha mẹ chỉ vì một chút không chấp nhận được mà đối xử với mình như vậy, ắt hẳn giờ này cũng đã nguôi ngoai được phần nào.
Thế nhưng khi đứng trước bậc thềm, Nguyễn Vũ Kỳ đã nhìn thấy quần áo của mình bị cha mẹ vứt hết ra đường, hắn cắn răng muốn mở cửa đi vào, lại nghe được giọng nói của bọn họ phát ra từ bên trong.