Chương 9
Sao tính nết lại xấu như vậy? Nguyễn Vũ Kỳ oán thầm. Không lẽ một phần nào đó trong y ghét bỏ bản thân vô dụng, không thể làm gì được nữa.
“Tướng công.” Hắn lại đi đến tủ bếp lấy một đôi đũa mới gắp mì đút cho y: “Nhìn ta một cái đi, ta giúp ngài.”
Đáng lẽ vẫn còn đang hờn dỗi không muốn để ý tới người nọ, nhưng cái bụng đói lại bán đứng y, Triệu Thiên Minh không mấy nguyện ý xoay người ngồi trở lại, há miệng ăn thức ăn hắn đưa tới.
“Ngon không?” Nguyễn Vũ Kỳ mong đợi hỏi, nghĩ nghĩ gì đó sau Triệu Thiên Minh cũng tặng cho hắn một cái gật nhẹ xem như khen thưởng.
Đáng yêu quá đi mất! Càng ngày hắn càng cảm thấy mình như một tên “manh khống”, chỉ muốn cưng chiều y, sủng y tới tận trời mây, muốn đối xử với y thật tốt, sủng nịch bao nhiêu cũng không thấy đủ.
Đến tận bây giờ Nguyễn Vũ Kỳ vẫn chưa hình dung được bộ dáng uy mãnh của phu quân ngốc khi còn là đại tướng sẽ như thế nào? Có lẽ sẽ rất ngầu đi. Còn Lữ Tông hoàng đế tại sao lại không thích y? Từ tất cả mọi chuyện đã xảy ra hắn có thể nắm chắc tám phần, hoàng đế có thành kiến với manh tử. Gần vua như gần cọp, hắn làm sao biết trong hồ lô của ông ta chứa thứ gì?
Kết thúc thời gian trầm ngâm, hoàn hồn nhìn lại phu quân đã ăn no, hắn mải mê chăm sóc cho y cũng quên mất nấu cho mình một phần. Phát hiện khóe miệng Triệu Thiên Minh dính sốt đỏ, hắn dịu dàng quẹt tay lau sạch cho y.
“Tướng công, ngài có muốn ăn thêm nữa không?” Như dự đoán, phu quân ngốc lại gật đầu, mắt cong cong vui vẻ. Nguyễn Vũ Kỳ thở dài, cưng nựng má y, quay vào bếp làm thêm một bát mì bò.
Đã lâu lắm rồi y mới được ăn ngon đến vậy, chống cằm nhìn người đang hì hục nấu nướng, người này thật trắng, da thịt mềm mềm sờ qua rất dễ chịu, nấu ăn cũng rất ngon, lại còn chiều chuộng y. Triệu Thiên Minh say mê ngắm nhìn đối phương, y cảm thấy người này thật đẹp mắt, thật hảo cảm nha.
Làm xong bưng mì đặt trên bàn, uy cho phu quân một đũa, tự mình ăn một ngụm, bữa tối cứ như vậy mà trải qua êm ả. Hắn thấy cuộc sống cứ bình dị trôi qua như vậy đã đủ rồi, đâu phải ai xuyên việt cũng mong muốn đương đầu ngọn sóng, vượt ải thử thách giành vị trí đứng đầu, trở thành vị danh trấn thiên hạ chứ, Nguyễn Vũ Kỳ hắn không có khả năng làm việc lớn a.
***
Biết phu quân bài xích việc mặc quần áo của mình, trước đó Nguyễn Vũ Kỳ đã căn dặn hạ nhân đến cửa tiệm vải may gấp cho y vài bộ y phục. Cầm một bộ màu đen thêu chỉ bạc, hắn không khỏi kháng phục tay nghề của người cổ đại thật tài ba, đường may tinh tế đẹp đẽ đến không chê vào đâu được.
“Tướng công, tướng công, ngài xem có thích không?” Ngoắc ngoắc tay gọi người đến, Triệu Thiên Minh ngồi trên ghế bất động nâng mi mắt, đấu tranh một hồi rốt cục chịu lết mông đi đến.
Ngó đầu nhìn y phục trên tay hắn. Hắc sắc, đúng là màu y thích! Phu quân ngốc cuối cùng cũng vừa ý hé môi cười. Nguyễn Vũ Kỳ cho gọi người đem nước tới, sau đó lại đuổi đám Nguyệt Nha ra ngoài, khóa cửa cẩn thận, tự tay giúp y cởi quần áo.
Thoải mái tựa lưng vào dục dũng, Triệu Thiên Minh chôn nửa người dưới trong nước ấm, thân trên trần, hơi nước bay lên nhàn nhạt, mỹ nam tóc dài rũ rượi lượn lờ trong nước, đúng là cảnh đẹp ý vui khiến người ta được một phen mãn nhãn. Người ta nói “nhập gia tùy tục”, sống thời nào phải theo kịp thời đại đó, hắn trước kia từng nghe nói người cổ đại cách ba bốn hôm mới mộc dục một lần, Nguyễn Vũ Kỳ chỉ biết nhắm mắt cho qua, việc này là không thể, đối với hắn chuyện tắm gội mỗi ngày là cần thiết, tuyệt không thay đổi được.
Không biết hương liệu pha nước tắm này chiết xuất từ gì? Hắn chỉ thấy mùi hương này thật thơm, cái này có thể xem là thuốc an thần không? Giúp y gội đầu, chà lưng, thỉnh thoảng lại sờ sờ làn da mật ong của tướng công, cơ thịt ao ước của mọi cánh đàn ông a. Triệu Thiên Minh thấy hắn “ăn đậu hủ” của mình, xoay đầu nguy hiểm nheo mắt, giây sau liền dùng lực kéo Nguyễn Vũ Kỳ ngã nhào vào dục thùng.
Bất ngờ uống mấy ngụm nước, hắn trồi lên trên ho khan liên tục, quần áo ướt sũng mập mờ ôm sát từng đường cong thân thể, tóc đen rũ trước ngực rơi giọt tí tách, khuôn mặt không biết vì nóng hay tức giận mà đỏ bừng bừng. Bồn tắm này chứa một người cũng coi như rộng, nhưng hai đại nam nhân cùng chen chúc thì khá chật chội, cơ thể hai người gần như dán sát vào nhau. Cự ly gần khiến hắn nhìn rõ mồn một từng cọng lông tơ trên gương mặt tuấn mỹ của phu quân, Nguyễn Vũ Kỳ ngại ngùng ngoảnh đầu quay đi: “Tướng công, ngài học xấu.”
Triệu Thiên Minh không hiểu lời này có ý gì, vẫn đang dương dương tự đắc, cảm thấy mình thật giỏi.
“Tướng công.” Hắn lại đi đến tủ bếp lấy một đôi đũa mới gắp mì đút cho y: “Nhìn ta một cái đi, ta giúp ngài.”
Đáng lẽ vẫn còn đang hờn dỗi không muốn để ý tới người nọ, nhưng cái bụng đói lại bán đứng y, Triệu Thiên Minh không mấy nguyện ý xoay người ngồi trở lại, há miệng ăn thức ăn hắn đưa tới.
“Ngon không?” Nguyễn Vũ Kỳ mong đợi hỏi, nghĩ nghĩ gì đó sau Triệu Thiên Minh cũng tặng cho hắn một cái gật nhẹ xem như khen thưởng.
Đáng yêu quá đi mất! Càng ngày hắn càng cảm thấy mình như một tên “manh khống”, chỉ muốn cưng chiều y, sủng y tới tận trời mây, muốn đối xử với y thật tốt, sủng nịch bao nhiêu cũng không thấy đủ.
Đến tận bây giờ Nguyễn Vũ Kỳ vẫn chưa hình dung được bộ dáng uy mãnh của phu quân ngốc khi còn là đại tướng sẽ như thế nào? Có lẽ sẽ rất ngầu đi. Còn Lữ Tông hoàng đế tại sao lại không thích y? Từ tất cả mọi chuyện đã xảy ra hắn có thể nắm chắc tám phần, hoàng đế có thành kiến với manh tử. Gần vua như gần cọp, hắn làm sao biết trong hồ lô của ông ta chứa thứ gì?
Kết thúc thời gian trầm ngâm, hoàn hồn nhìn lại phu quân đã ăn no, hắn mải mê chăm sóc cho y cũng quên mất nấu cho mình một phần. Phát hiện khóe miệng Triệu Thiên Minh dính sốt đỏ, hắn dịu dàng quẹt tay lau sạch cho y.
“Tướng công, ngài có muốn ăn thêm nữa không?” Như dự đoán, phu quân ngốc lại gật đầu, mắt cong cong vui vẻ. Nguyễn Vũ Kỳ thở dài, cưng nựng má y, quay vào bếp làm thêm một bát mì bò.
Đã lâu lắm rồi y mới được ăn ngon đến vậy, chống cằm nhìn người đang hì hục nấu nướng, người này thật trắng, da thịt mềm mềm sờ qua rất dễ chịu, nấu ăn cũng rất ngon, lại còn chiều chuộng y. Triệu Thiên Minh say mê ngắm nhìn đối phương, y cảm thấy người này thật đẹp mắt, thật hảo cảm nha.
Làm xong bưng mì đặt trên bàn, uy cho phu quân một đũa, tự mình ăn một ngụm, bữa tối cứ như vậy mà trải qua êm ả. Hắn thấy cuộc sống cứ bình dị trôi qua như vậy đã đủ rồi, đâu phải ai xuyên việt cũng mong muốn đương đầu ngọn sóng, vượt ải thử thách giành vị trí đứng đầu, trở thành vị danh trấn thiên hạ chứ, Nguyễn Vũ Kỳ hắn không có khả năng làm việc lớn a.
***
Biết phu quân bài xích việc mặc quần áo của mình, trước đó Nguyễn Vũ Kỳ đã căn dặn hạ nhân đến cửa tiệm vải may gấp cho y vài bộ y phục. Cầm một bộ màu đen thêu chỉ bạc, hắn không khỏi kháng phục tay nghề của người cổ đại thật tài ba, đường may tinh tế đẹp đẽ đến không chê vào đâu được.
“Tướng công, tướng công, ngài xem có thích không?” Ngoắc ngoắc tay gọi người đến, Triệu Thiên Minh ngồi trên ghế bất động nâng mi mắt, đấu tranh một hồi rốt cục chịu lết mông đi đến.
Ngó đầu nhìn y phục trên tay hắn. Hắc sắc, đúng là màu y thích! Phu quân ngốc cuối cùng cũng vừa ý hé môi cười. Nguyễn Vũ Kỳ cho gọi người đem nước tới, sau đó lại đuổi đám Nguyệt Nha ra ngoài, khóa cửa cẩn thận, tự tay giúp y cởi quần áo.
Thoải mái tựa lưng vào dục dũng, Triệu Thiên Minh chôn nửa người dưới trong nước ấm, thân trên trần, hơi nước bay lên nhàn nhạt, mỹ nam tóc dài rũ rượi lượn lờ trong nước, đúng là cảnh đẹp ý vui khiến người ta được một phen mãn nhãn. Người ta nói “nhập gia tùy tục”, sống thời nào phải theo kịp thời đại đó, hắn trước kia từng nghe nói người cổ đại cách ba bốn hôm mới mộc dục một lần, Nguyễn Vũ Kỳ chỉ biết nhắm mắt cho qua, việc này là không thể, đối với hắn chuyện tắm gội mỗi ngày là cần thiết, tuyệt không thay đổi được.
Không biết hương liệu pha nước tắm này chiết xuất từ gì? Hắn chỉ thấy mùi hương này thật thơm, cái này có thể xem là thuốc an thần không? Giúp y gội đầu, chà lưng, thỉnh thoảng lại sờ sờ làn da mật ong của tướng công, cơ thịt ao ước của mọi cánh đàn ông a. Triệu Thiên Minh thấy hắn “ăn đậu hủ” của mình, xoay đầu nguy hiểm nheo mắt, giây sau liền dùng lực kéo Nguyễn Vũ Kỳ ngã nhào vào dục thùng.
Bất ngờ uống mấy ngụm nước, hắn trồi lên trên ho khan liên tục, quần áo ướt sũng mập mờ ôm sát từng đường cong thân thể, tóc đen rũ trước ngực rơi giọt tí tách, khuôn mặt không biết vì nóng hay tức giận mà đỏ bừng bừng. Bồn tắm này chứa một người cũng coi như rộng, nhưng hai đại nam nhân cùng chen chúc thì khá chật chội, cơ thể hai người gần như dán sát vào nhau. Cự ly gần khiến hắn nhìn rõ mồn một từng cọng lông tơ trên gương mặt tuấn mỹ của phu quân, Nguyễn Vũ Kỳ ngại ngùng ngoảnh đầu quay đi: “Tướng công, ngài học xấu.”
Triệu Thiên Minh không hiểu lời này có ý gì, vẫn đang dương dương tự đắc, cảm thấy mình thật giỏi.