Chương 19
Thời gian thoáng chốc rơi vào biển lặng, những cặp mắt soi mói đăm đăm quan sát nam nhân, trước cái nhìn giễu cợt của họ, thân hình thiếu niên đã chết đột nhiên có phản ứng.
“Sống, sống lại rồi…” Thanh âm run rẩy của người nào đó vang lên đánh tan sự yên tĩnh xung quanh. Đám quần chúng ăn dưa khi nãy còn cười cợt, hiện tại ai nấy đều tái xanh, mặt cắt không còn một giọt máu, ánh nhìn quỷ dị vô cùng.
Nguyễn Vũ Kỳ cũng kinh ngạc không kém, nam nhân này thật quá giỏi! Nếu không phải trời vẫn còn là ban ngày, hắn đã tưởng là xác chết sống dậy nữa kìa.
Thiếu niên từ từ mở mắt, ban đầu vẫn còn hơi lờ đờ, đến khi tỉnh táo hắn liền nhận ra điểm không đúng, rõ ràng bản thân mình đã thắt cổ tự tử rồi, tại sao… tại sao vẫn còn sống?
“Sương Nhi!”
Là thanh âm của mẫu thân, mẫu thân đang gọi hắn. Bạch Thanh Sương gắng sức bật người ngồi dậy, ngơ ngác phát hiện hàng chục ánh mắt đang nhìn mình, nhưng hiện tại hắn không có thời gian quản nhiều đến vậy: “Mẫu… mẫu thân.”
Lão bà thấy nhi tử sống lại, liền xông nhanh đến ôm lấy đối phương: “Sao con lại ngốc như vậy.”
“Mẹ…” Hắn không biết phải nói gì mới phải, chuyện bản thân bị kẻ khác làm nhục đã truyền ra khắp kinh thành, nếu ngày ngày phải sống trong ánh mắt giễu cợt của thế nhân, còn không bằng chết quách đi cho xong. Thế nhưng khi tỉnh táo, Bạch Thanh Sương mới nhớ ra mình vẫn còn một người mẹ già, nếu hắn chết đi rồi ai sẽ chăm sóc cho bà ấy, ngẫm lại hắn cảm thấy chính mình thật ích kỷ.
“Con xin lỗi.” Bạch Thanh Sương òa khóc, nhào vào lòng mẫu thân, cả hai ôm chặt lấy nhau. Đến khi bọn họ sực tỉnh muốn quay đầu cảm tạ ơn cứu mạng của ân nhân, chẳng biết tự lúc nào nam nhân mặc lam y đã rời đi, không một lời từ biệt.
Phía bên này Nguyễn Vũ Kỳ vẫn luôn bám theo sau đối phương, đi được một khoảng người nọ liền không nhịn được xoay người hỏi hắn: “Ngươi bám theo ta làm gì?”
Nghe vậy Nguyễn Vũ Kỳ tay nắm tay Triệu Thiên Minh vội vã chạy đến trước mặt nam nhân: “Y thuật ngươi cao siêu như vậy, có thể trị bệnh cho phu quân ta không?”
Phu quân… Phiến Vân liếc nhìn Triệu Thiên Minh ngu ngơ bên cạnh, rồi lại nhìn hắn nói: “Ngươi là con trai của Tàn Viễn.”
Đây không phải câu hỏi mà là một câu khẳng định, quả nhiên người nọ đã đoán thân phận của bọn họ, xem ra chuyện của Minh Ngốc lại thất bại rồi.
Đúng như dự đoán, nam nhân ngay lập tức từ chối: “Không thể.”
Nguyễn Vũ Kỳ còn muốn níu kéo, chợt từ con hẻm vắng xuất hiện bốn hắc y nhân bịt mặt, tay cầm trường kiếm xông tới.
Cái này cũng quá kịch tính đi, giống hệt như mấy bộ phim giang hồ hắn xem ở kiếp trước, mà khoan đã… đám người này là vì ai mà đến? Chưa đợi hắn tìm ra câu trả lời, mũi kiếm đã vung tới trước mặt, cũng may phản xạ Nguyễn Vũ Kỳ rất nhạy, ngay lập tức thối lui, kéo phu quân ngốc ngã nhào sang một bên.
Bọn họ thì không sao, ngược lại Phiến Vân không may mắn như vậy, dù mau chóng tránh đi vẫn bị lưỡi kiếm sượt qua vai trái, tức khắc phun ra máu, y cắn môi ngăn lại đau đớn trên người, lạnh lùng mở miệng: “Là ai sai các ngươi đến?”
Ánh mắt hắc y nhân dại ra, giống như không hề có linh hồn, chúng không phản ứng trước câu hỏi của nam nhân, vô cảm giống như một con rối, không một lời tiếp tục xông tới chém giết.
Tình thế cấp bách, Nguyễn Vũ Kỳ với lấy một cây gậy tre cạnh tường, một đường đánh tới.
Khóe mắt hắc y nhân chợt nheo lại, nội lực bên trong bùng phát, hất văng đối phương vào tường. Nguyễn Vũ Kỳ còn chưa kịp định hình đã bị đánh cho hộc máu, hắn nhìn người nọ, rất lâu sau mới hiểu, thì ra đây là khí công trong truyền thuyết, hắn muốn học a.
“Thư Thư.” Triệu Thiên Minh bị dọa sợ, nước mắt lập tức trào ra, y muốn chạy đến chỗ của cục bột mềm, nhưng lại bị người giữ lấy.
“Đừng.” Phiến Vân nén lại đau đớn, đưa tay cản y: “Ở đó rất nguy hiểm.”
“Buông ra.” Triệu Thiên Minh vùng vẫy tránh đi, dẫu sao sức của đối phương cũng không bằng y: “Ta phải đến chỗ Thư Thư.”
Khoảnh khắc đó Phiến Vân như nhìn thấy một kẻ xa lạ, trong ấn tượng của y, Triệu Minh tướng quân là một nam nhân uy vũ, đối phương giống như một con chim đại bàng tự do bay lượn trên bầu trời, cao ngạo mà nhìn xuống vạn vật bên dưới. Thế nhưng người ở trước mặt lúc này chỉ là một tên ngốc không hơn không kém, so với bộ dạng máu chảy đầm đìa vẫn không chút kêu rên ngày trước với hiện tại chỉ biết khóc bù lu bù loa, rõ hoàn toàn đối lập.
Triệu Thiên Minh rất nhanh đã đến bên Nguyễn Vũ Kỳ, thấy y phục hắn dính máu, y không khỏi khóc lớn hơn: “Thư Thư, đau.”
“Cái gì?” Chẳng màng thương tích trên người, hắn lập tức xem xét thân thể phu quân nhà mình: “Minh Ngốc, chàng đau ở đâu?”
“Ở đây.”
“Cái…” Hành động tiếp theo của Triệu Thiên Minh khiến hắn quên luôn cả phản ứng, chỉ thấy y nắm lấy tay hắn đặt lên ngực trái của mình, trái tim đập rất mạnh.
“Nơi này đau.” Tướng quân ngốc sợ hắn không nghe rõ, ngoan ngoãn lập lại lần nữa.
Khuôn mặt hắn bất ngờ ửng đỏ, trái tim cũng theo y mà đập nhanh hơn, không phải đau mà là rung động đó.
Bên này cảnh đẹp ý vui vẫn không ngăn được hắc y nhân đánh tới, Nguyễn Vũ Kỳ muốn đẩy phu quân tránh đi, nhưng trước ánh mắt kinh ngạc của hắn, Triệu Thiên Minh nghiêng đầu, một cổ khí hừng hực xông ra bên ngoài, “rầm” một tiếng vang lên, bốn xác người nằm la liệt trên mặt đất, thất khiếu không ngừng đổ máu.
“…” Phiến Vân một bên chết lặng, sức mạnh kinh người này…
“Sống, sống lại rồi…” Thanh âm run rẩy của người nào đó vang lên đánh tan sự yên tĩnh xung quanh. Đám quần chúng ăn dưa khi nãy còn cười cợt, hiện tại ai nấy đều tái xanh, mặt cắt không còn một giọt máu, ánh nhìn quỷ dị vô cùng.
Nguyễn Vũ Kỳ cũng kinh ngạc không kém, nam nhân này thật quá giỏi! Nếu không phải trời vẫn còn là ban ngày, hắn đã tưởng là xác chết sống dậy nữa kìa.
Thiếu niên từ từ mở mắt, ban đầu vẫn còn hơi lờ đờ, đến khi tỉnh táo hắn liền nhận ra điểm không đúng, rõ ràng bản thân mình đã thắt cổ tự tử rồi, tại sao… tại sao vẫn còn sống?
“Sương Nhi!”
Là thanh âm của mẫu thân, mẫu thân đang gọi hắn. Bạch Thanh Sương gắng sức bật người ngồi dậy, ngơ ngác phát hiện hàng chục ánh mắt đang nhìn mình, nhưng hiện tại hắn không có thời gian quản nhiều đến vậy: “Mẫu… mẫu thân.”
Lão bà thấy nhi tử sống lại, liền xông nhanh đến ôm lấy đối phương: “Sao con lại ngốc như vậy.”
“Mẹ…” Hắn không biết phải nói gì mới phải, chuyện bản thân bị kẻ khác làm nhục đã truyền ra khắp kinh thành, nếu ngày ngày phải sống trong ánh mắt giễu cợt của thế nhân, còn không bằng chết quách đi cho xong. Thế nhưng khi tỉnh táo, Bạch Thanh Sương mới nhớ ra mình vẫn còn một người mẹ già, nếu hắn chết đi rồi ai sẽ chăm sóc cho bà ấy, ngẫm lại hắn cảm thấy chính mình thật ích kỷ.
“Con xin lỗi.” Bạch Thanh Sương òa khóc, nhào vào lòng mẫu thân, cả hai ôm chặt lấy nhau. Đến khi bọn họ sực tỉnh muốn quay đầu cảm tạ ơn cứu mạng của ân nhân, chẳng biết tự lúc nào nam nhân mặc lam y đã rời đi, không một lời từ biệt.
Phía bên này Nguyễn Vũ Kỳ vẫn luôn bám theo sau đối phương, đi được một khoảng người nọ liền không nhịn được xoay người hỏi hắn: “Ngươi bám theo ta làm gì?”
Nghe vậy Nguyễn Vũ Kỳ tay nắm tay Triệu Thiên Minh vội vã chạy đến trước mặt nam nhân: “Y thuật ngươi cao siêu như vậy, có thể trị bệnh cho phu quân ta không?”
Phu quân… Phiến Vân liếc nhìn Triệu Thiên Minh ngu ngơ bên cạnh, rồi lại nhìn hắn nói: “Ngươi là con trai của Tàn Viễn.”
Đây không phải câu hỏi mà là một câu khẳng định, quả nhiên người nọ đã đoán thân phận của bọn họ, xem ra chuyện của Minh Ngốc lại thất bại rồi.
Đúng như dự đoán, nam nhân ngay lập tức từ chối: “Không thể.”
Nguyễn Vũ Kỳ còn muốn níu kéo, chợt từ con hẻm vắng xuất hiện bốn hắc y nhân bịt mặt, tay cầm trường kiếm xông tới.
Cái này cũng quá kịch tính đi, giống hệt như mấy bộ phim giang hồ hắn xem ở kiếp trước, mà khoan đã… đám người này là vì ai mà đến? Chưa đợi hắn tìm ra câu trả lời, mũi kiếm đã vung tới trước mặt, cũng may phản xạ Nguyễn Vũ Kỳ rất nhạy, ngay lập tức thối lui, kéo phu quân ngốc ngã nhào sang một bên.
Bọn họ thì không sao, ngược lại Phiến Vân không may mắn như vậy, dù mau chóng tránh đi vẫn bị lưỡi kiếm sượt qua vai trái, tức khắc phun ra máu, y cắn môi ngăn lại đau đớn trên người, lạnh lùng mở miệng: “Là ai sai các ngươi đến?”
Ánh mắt hắc y nhân dại ra, giống như không hề có linh hồn, chúng không phản ứng trước câu hỏi của nam nhân, vô cảm giống như một con rối, không một lời tiếp tục xông tới chém giết.
Tình thế cấp bách, Nguyễn Vũ Kỳ với lấy một cây gậy tre cạnh tường, một đường đánh tới.
Khóe mắt hắc y nhân chợt nheo lại, nội lực bên trong bùng phát, hất văng đối phương vào tường. Nguyễn Vũ Kỳ còn chưa kịp định hình đã bị đánh cho hộc máu, hắn nhìn người nọ, rất lâu sau mới hiểu, thì ra đây là khí công trong truyền thuyết, hắn muốn học a.
“Thư Thư.” Triệu Thiên Minh bị dọa sợ, nước mắt lập tức trào ra, y muốn chạy đến chỗ của cục bột mềm, nhưng lại bị người giữ lấy.
“Đừng.” Phiến Vân nén lại đau đớn, đưa tay cản y: “Ở đó rất nguy hiểm.”
“Buông ra.” Triệu Thiên Minh vùng vẫy tránh đi, dẫu sao sức của đối phương cũng không bằng y: “Ta phải đến chỗ Thư Thư.”
Khoảnh khắc đó Phiến Vân như nhìn thấy một kẻ xa lạ, trong ấn tượng của y, Triệu Minh tướng quân là một nam nhân uy vũ, đối phương giống như một con chim đại bàng tự do bay lượn trên bầu trời, cao ngạo mà nhìn xuống vạn vật bên dưới. Thế nhưng người ở trước mặt lúc này chỉ là một tên ngốc không hơn không kém, so với bộ dạng máu chảy đầm đìa vẫn không chút kêu rên ngày trước với hiện tại chỉ biết khóc bù lu bù loa, rõ hoàn toàn đối lập.
Triệu Thiên Minh rất nhanh đã đến bên Nguyễn Vũ Kỳ, thấy y phục hắn dính máu, y không khỏi khóc lớn hơn: “Thư Thư, đau.”
“Cái gì?” Chẳng màng thương tích trên người, hắn lập tức xem xét thân thể phu quân nhà mình: “Minh Ngốc, chàng đau ở đâu?”
“Ở đây.”
“Cái…” Hành động tiếp theo của Triệu Thiên Minh khiến hắn quên luôn cả phản ứng, chỉ thấy y nắm lấy tay hắn đặt lên ngực trái của mình, trái tim đập rất mạnh.
“Nơi này đau.” Tướng quân ngốc sợ hắn không nghe rõ, ngoan ngoãn lập lại lần nữa.
Khuôn mặt hắn bất ngờ ửng đỏ, trái tim cũng theo y mà đập nhanh hơn, không phải đau mà là rung động đó.
Bên này cảnh đẹp ý vui vẫn không ngăn được hắc y nhân đánh tới, Nguyễn Vũ Kỳ muốn đẩy phu quân tránh đi, nhưng trước ánh mắt kinh ngạc của hắn, Triệu Thiên Minh nghiêng đầu, một cổ khí hừng hực xông ra bên ngoài, “rầm” một tiếng vang lên, bốn xác người nằm la liệt trên mặt đất, thất khiếu không ngừng đổ máu.
“…” Phiến Vân một bên chết lặng, sức mạnh kinh người này…