Chương 20
Chứng kiến cảnh tượng trước mắt, tay chân Nguyễn Vũ Kỳ cứng đờ, sự sợ hãi lan tràn khắp cơ thể khiến hắn run rẩy kịch liệt, cái này… là giết người đó. Giờ phút này tâm trí Nguyễn Vũ Kỳ hoàn toàn trống rỗng, nhãn cầu lộ ra hoang mang nồng đậm, dù thế nào hắn cũng chỉ là một người đàn ông bình thường đến từ thời hiện đại, từ nhỏ đến lớn ngay cả con gà bản thân còn không dám giết, đùng một cái phải chứng kiến cảnh tượng đổ máu này, thần kinh hắn có chút không tiếp nhận nổi.
Triệu Thiên Minh sững sỡ nhìn mọi thứ vừa diễn ra, y cảm thấy một cổ nhiệt khí cứ lượn lờ bên trong thân thể, không cách nào khống chế nhưng rất nhanh xúc cảm đó liền biến mất, tan vào hư không. Nhìn bốn cái xác chết nằm ngổn ngang trên đất mình đầy máu me, y chẳng những không sợ hãi, ngược lại là phấn khích… cái cảm giác này rất mờ nhạt, giống như một con dã thú chực chờ bị đánh thức, một khi nó thức tỉnh sẽ không quay lại được.
Phát hiện ánh mắt Thư Thư tràn ngập kinh hãi, Triệu Thiên Minh vô thức lùi bước, quay đầu bỏ chạy.
“Phu quân!” Hành động bất thình lình của đối phương làm cho Nguyễn Vũ Kỳ không kịp trở tay, đến khi phản ứng lại người nọ đã cách mình một khoảng khá xa: “Minh Ngốc, đừng chạy nữa.”
Nhìn thân ảnh cả hai ngày càng xa dần, lúc này Phiến Vân mới từ từ đứng lên, đi về phía xác một hắc y nhân, vươn tay lục lọi một hồi, rốt cuộc không phát hiện thêm manh mối gì. Lại nhìn về hướng bọn người Triệu Thiên Minh rời đi, ánh mắt y hơi co lại như đang trù tính điều gì đó.
Phía này Nguyễn Vũ Kỳ vẫn kiên trì đuổi theo phu quân nhà mình, nhưng chẳng mấy chốc liền mất dấu y tại ngã rẽ. Hắn nhìn dòng người qua lại ngày càng đông đúc, chút sợ hãi ban đầu liền bị sự lo lắng thay thế, hiện tại hắn chỉ muốn đuổi kịp người kia mà thôi. Tự trách chính mình thật vô ý, dù cho tâm tư Minh Ngốc vẫn là tiểu hài tử, nhưng thân xác y vẫn là Triệu Minh tướng quân một địch mười trên chiến trường, chuyện chém chém giết giết là điều hiển nhiên.
“Minh Ngốc!” Hắn chen vào đám đông, vừa đi vừa gọi, nhưng nơi này âm thanh rất ồn, căn bản không nghe rõ bất cứ thứ gì: “Xin chàng đó, mau xuất hiện đi.”
Lão Thiên gia giống như nghe được lời thỉnh cầu của Nguyễn Vũ Kỳ, cách đó không xa là một bầy con nít đang túm tụm lại với nhau, trực giác nhắc nhở hắn mau nhanh chân chạy đến, quả nhiên bên trong vòng vây là Minh Ngốc đang bị đám nhỏ bắt nạt. Y ôm chân ngồi trên đất, quần áo đắt tiền trên người dính đầy bụi bặm, mái tóc đen dài rối tung rối mù che đi gương mặt, đáng ghét nhất là một tên nhóc trong số đó còn đang nắm lấy lọn tóc phu quân hắn giật giật tới lui, bắt y phát ra âm thanh “hí hí” như con ngựa cho mình cưỡi.
Trước khi kịp nhận ra vấn đề, Nguyễn Vũ Kỳ đã bước đến đẩy ngã bọn chúng, tiện tay cho tên nhóc đó một cái tát mạnh.
“Ưm…” Tên nhóc bất ngờ bị đánh, sau liền oa oa khóc lớn, nó hung hăng muốn đánh trả, nhưng khi va phải ánh mắt lạnh thấu xương của người đối diện chỉ dám cắn môi, quay đầu kêu đồng bọn chạy đi, trước khi đi còn không quên cảnh cáo hắn: “Có giỏi thì đợi đó.”
Lời nói dọa nạt của trẻ con căn bản Nguyễn Vũ Kỳ sẽ không để vào tai, hắn quỳ xuống đem tóc phu quân vén gọn sang hai bên, cuối cùng gương mặt y cũng lộ ra, chỉ là… bên trên toàn nước mắt. Mỗi giọt nước mắt y chậm rãi rơi xuống, chẳng khác gì tảng đá đang từng chút một nện vào tâm can hắn, đau đến mức không thở nổi: “Minh Ngốc, chàng giận ta sao?”
Trước câu hỏi của cục bột mềm, dù y nghẹn đến không phát ra tiếng, nhưng vẫn lắc đầu. Triệu Thiên Minh không hề giận đối phương, ngược lại là giận chính bản thân, Thư Thư tốt với y như vậy, thế nào y lại dọa sợ người nọ.
“Vậy sao chàng lại trốn khỏi ta?” Nguyễn Vũ Kỳ đau lòng hỏi.
“Thư Thư… sợ ta.” Triệu Thiên Minh đưa tay gạt nước mắt trên má, bặm chặt môi ngăn lại tiếng nức nở trong lòng.
“Ngốc, ta không sợ.” Hắn ôm chặt y, mong muốn người nọ sẽ cảm thấy an tâm. Bản tính Tiểu Minh Ngốc không xấu, y có thể nhẫn nhịn mặc tên Triệu Ù ức hiếp, cũng sẽ làm ngơ đám hạ nhân trong phủ xem thường, kể cả bị đám con nít ăn hiếp vẫn cam chịu, thế nhưng khi thấy hắn gặp nguy hiểm y liền xông tới bảo vệ. Nếu lúc đó không có đối phương, xác chết nằm trên đất sẽ là hai người bọn họ: “Ngược lại, ta phải cảm ơn chàng. Cảm ơn vì đã bảo vệ ta!”
“Thư Thư.” Lúc này Triệu Thiên Minh cũng không nhịn được mà ở trong vòng tay cục bột mềm giải tỏa khó chịu trong lòng, người nọ không ghét y, thật tốt.
Cứ tưởng mọi chuyện như thế sẽ chấm dứt, nào ngờ tên nhóc bị Nguyễn Vũ Kỳ đánh khi nãy đã quay về nhà, còn mang theo phụ huynh đến tìm hắn nói chuyện. Nhìn phục sức sang trọng trên người đối phương, hắn liền đoán ra gia thế người này chắc không tồi, không phải nhà quan lại thì cũng thương nhân giàu có.
Nữ nhân vừa thấy hắn liền giơ móng vuốt hung tợn: “Tiện nhân, ngươi có biết con trai ta là ai không?”
“…” Nguyễn Vũ Kỳ lặng thinh, đem Triệu Thiên Minh từ dưới đất dời đến đứng sau lưng mình, liếc mắt nhìn đối phương.
“Đồ có mắt như mù.” Ả lại mắng.
“Lão bà có biết bên ngoài nó đã làm gì?” Hắn lạnh nhạt hỏi.
Sắc mặt người nọ lập tức đỏ bừng bừng, ả không nổi giận vì chuyện nhi tử mà là hai cái từ “lão bà” kia, dẫu sao nữ nhân đến độ ba mươi nhưng vẫn giữ được trẻ trung như ả rất hiếm, vậy mà…
“Con ta đánh hắn thì sao?” Ả nhếch mép khinh thường: “Một thằng ngốc cũng dám cho chạy loạn ngoài đường, không cẩn thận cắn chết người thì sao đây?”
Động tĩnh lớn bên này lập tức thu hút vô số người đến vây xem, ai nấy đều mang theo tâm thế hóng chuyện, chỉ mong cháy càng lớn càng tốt mà thôi.
“Xin hỏi quý danh.” Hắn hỏi.
Thấy đối phương co rút, nữ nhân càng thêm kiêu căng, hất mặt tuyên bố: “Phu quân ta là thống lĩnh thị vệ Ung Thạch, cận thần bên cạnh đương kim thánh thượng, chỉ huy mười vạn quân, còn các ngươi thì là cái thá gì?”
Nguyễn Vũ Kỳ mở to hai mắt, dường như không dám tin.
…
Chẳng bao lâu trên đường lớn đã phát ra tiếng khóc tức tưởi của nữ nhân.
“Ngươi dám đánh ta?” Khuôn mặt ả bị đánh đến sưng đỏ, nếu không lầm miệng còn xuất hiện vết rách, vừa nãy ả còn tưởng sau khi nghe thấy uy danh của phu quân nhà mình đối phương hẳn là sợ đến mức phải quỳ lạy xin tha mạng, thế nào lại là cảnh tưởng tên khốn đó vén ống tay áo đánh cho nàng một trận.
Mà điều quan trọng là: “Ngươi là nam nhân mà lại ra tay với nữ tử chân yếu tay mềm?”
“Thì sao?” Nguyễn Vũ Kỳ phủi bụi dính trên quần áo, lạnh nhạt hỏi lại.
“Ngươi…” Ả tức đến độ giậm chân, chỉ có thể giương mắt cầu cứu quần chúng xung quanh, nhưng ngày thường hai mẹ con ả trên phố ỷ vào gia thế mà hống hách vô cùng, hiện tại có người thay bọn họ giáo huấn, họ mừng còn không kịp nữa là.
“Người chờ đó.”
“Hèn gì con cái ngươi hỗn xược như vậy.” Hắn hừ lạnh: “Cần thì cứ đến phủ tướng quân tìm ta.”
“…” Ả còn tưởng mình nghe lầm… phủ tướng quân: “Đừng nói là…”
Không thèm nhìn đến phản ứng của đối phương, Nguyễn Vũ Kỳ kiêu ngạo mang theo Triệu Thiên Minh hồi phủ. Các ngươi cứ chờ đó, chỉ cần một ngày ta còn sống, tất cả những tổn thương y phải chịu đựng đều sẽ hoàn lại gấp bội.
Nhưng trước hết hắn phải đi đâu học khí công cơ chứ?
Triệu Thiên Minh sững sỡ nhìn mọi thứ vừa diễn ra, y cảm thấy một cổ nhiệt khí cứ lượn lờ bên trong thân thể, không cách nào khống chế nhưng rất nhanh xúc cảm đó liền biến mất, tan vào hư không. Nhìn bốn cái xác chết nằm ngổn ngang trên đất mình đầy máu me, y chẳng những không sợ hãi, ngược lại là phấn khích… cái cảm giác này rất mờ nhạt, giống như một con dã thú chực chờ bị đánh thức, một khi nó thức tỉnh sẽ không quay lại được.
Phát hiện ánh mắt Thư Thư tràn ngập kinh hãi, Triệu Thiên Minh vô thức lùi bước, quay đầu bỏ chạy.
“Phu quân!” Hành động bất thình lình của đối phương làm cho Nguyễn Vũ Kỳ không kịp trở tay, đến khi phản ứng lại người nọ đã cách mình một khoảng khá xa: “Minh Ngốc, đừng chạy nữa.”
Nhìn thân ảnh cả hai ngày càng xa dần, lúc này Phiến Vân mới từ từ đứng lên, đi về phía xác một hắc y nhân, vươn tay lục lọi một hồi, rốt cuộc không phát hiện thêm manh mối gì. Lại nhìn về hướng bọn người Triệu Thiên Minh rời đi, ánh mắt y hơi co lại như đang trù tính điều gì đó.
Phía này Nguyễn Vũ Kỳ vẫn kiên trì đuổi theo phu quân nhà mình, nhưng chẳng mấy chốc liền mất dấu y tại ngã rẽ. Hắn nhìn dòng người qua lại ngày càng đông đúc, chút sợ hãi ban đầu liền bị sự lo lắng thay thế, hiện tại hắn chỉ muốn đuổi kịp người kia mà thôi. Tự trách chính mình thật vô ý, dù cho tâm tư Minh Ngốc vẫn là tiểu hài tử, nhưng thân xác y vẫn là Triệu Minh tướng quân một địch mười trên chiến trường, chuyện chém chém giết giết là điều hiển nhiên.
“Minh Ngốc!” Hắn chen vào đám đông, vừa đi vừa gọi, nhưng nơi này âm thanh rất ồn, căn bản không nghe rõ bất cứ thứ gì: “Xin chàng đó, mau xuất hiện đi.”
Lão Thiên gia giống như nghe được lời thỉnh cầu của Nguyễn Vũ Kỳ, cách đó không xa là một bầy con nít đang túm tụm lại với nhau, trực giác nhắc nhở hắn mau nhanh chân chạy đến, quả nhiên bên trong vòng vây là Minh Ngốc đang bị đám nhỏ bắt nạt. Y ôm chân ngồi trên đất, quần áo đắt tiền trên người dính đầy bụi bặm, mái tóc đen dài rối tung rối mù che đi gương mặt, đáng ghét nhất là một tên nhóc trong số đó còn đang nắm lấy lọn tóc phu quân hắn giật giật tới lui, bắt y phát ra âm thanh “hí hí” như con ngựa cho mình cưỡi.
Trước khi kịp nhận ra vấn đề, Nguyễn Vũ Kỳ đã bước đến đẩy ngã bọn chúng, tiện tay cho tên nhóc đó một cái tát mạnh.
“Ưm…” Tên nhóc bất ngờ bị đánh, sau liền oa oa khóc lớn, nó hung hăng muốn đánh trả, nhưng khi va phải ánh mắt lạnh thấu xương của người đối diện chỉ dám cắn môi, quay đầu kêu đồng bọn chạy đi, trước khi đi còn không quên cảnh cáo hắn: “Có giỏi thì đợi đó.”
Lời nói dọa nạt của trẻ con căn bản Nguyễn Vũ Kỳ sẽ không để vào tai, hắn quỳ xuống đem tóc phu quân vén gọn sang hai bên, cuối cùng gương mặt y cũng lộ ra, chỉ là… bên trên toàn nước mắt. Mỗi giọt nước mắt y chậm rãi rơi xuống, chẳng khác gì tảng đá đang từng chút một nện vào tâm can hắn, đau đến mức không thở nổi: “Minh Ngốc, chàng giận ta sao?”
Trước câu hỏi của cục bột mềm, dù y nghẹn đến không phát ra tiếng, nhưng vẫn lắc đầu. Triệu Thiên Minh không hề giận đối phương, ngược lại là giận chính bản thân, Thư Thư tốt với y như vậy, thế nào y lại dọa sợ người nọ.
“Vậy sao chàng lại trốn khỏi ta?” Nguyễn Vũ Kỳ đau lòng hỏi.
“Thư Thư… sợ ta.” Triệu Thiên Minh đưa tay gạt nước mắt trên má, bặm chặt môi ngăn lại tiếng nức nở trong lòng.
“Ngốc, ta không sợ.” Hắn ôm chặt y, mong muốn người nọ sẽ cảm thấy an tâm. Bản tính Tiểu Minh Ngốc không xấu, y có thể nhẫn nhịn mặc tên Triệu Ù ức hiếp, cũng sẽ làm ngơ đám hạ nhân trong phủ xem thường, kể cả bị đám con nít ăn hiếp vẫn cam chịu, thế nhưng khi thấy hắn gặp nguy hiểm y liền xông tới bảo vệ. Nếu lúc đó không có đối phương, xác chết nằm trên đất sẽ là hai người bọn họ: “Ngược lại, ta phải cảm ơn chàng. Cảm ơn vì đã bảo vệ ta!”
“Thư Thư.” Lúc này Triệu Thiên Minh cũng không nhịn được mà ở trong vòng tay cục bột mềm giải tỏa khó chịu trong lòng, người nọ không ghét y, thật tốt.
Cứ tưởng mọi chuyện như thế sẽ chấm dứt, nào ngờ tên nhóc bị Nguyễn Vũ Kỳ đánh khi nãy đã quay về nhà, còn mang theo phụ huynh đến tìm hắn nói chuyện. Nhìn phục sức sang trọng trên người đối phương, hắn liền đoán ra gia thế người này chắc không tồi, không phải nhà quan lại thì cũng thương nhân giàu có.
Nữ nhân vừa thấy hắn liền giơ móng vuốt hung tợn: “Tiện nhân, ngươi có biết con trai ta là ai không?”
“…” Nguyễn Vũ Kỳ lặng thinh, đem Triệu Thiên Minh từ dưới đất dời đến đứng sau lưng mình, liếc mắt nhìn đối phương.
“Đồ có mắt như mù.” Ả lại mắng.
“Lão bà có biết bên ngoài nó đã làm gì?” Hắn lạnh nhạt hỏi.
Sắc mặt người nọ lập tức đỏ bừng bừng, ả không nổi giận vì chuyện nhi tử mà là hai cái từ “lão bà” kia, dẫu sao nữ nhân đến độ ba mươi nhưng vẫn giữ được trẻ trung như ả rất hiếm, vậy mà…
“Con ta đánh hắn thì sao?” Ả nhếch mép khinh thường: “Một thằng ngốc cũng dám cho chạy loạn ngoài đường, không cẩn thận cắn chết người thì sao đây?”
Động tĩnh lớn bên này lập tức thu hút vô số người đến vây xem, ai nấy đều mang theo tâm thế hóng chuyện, chỉ mong cháy càng lớn càng tốt mà thôi.
“Xin hỏi quý danh.” Hắn hỏi.
Thấy đối phương co rút, nữ nhân càng thêm kiêu căng, hất mặt tuyên bố: “Phu quân ta là thống lĩnh thị vệ Ung Thạch, cận thần bên cạnh đương kim thánh thượng, chỉ huy mười vạn quân, còn các ngươi thì là cái thá gì?”
Nguyễn Vũ Kỳ mở to hai mắt, dường như không dám tin.
…
Chẳng bao lâu trên đường lớn đã phát ra tiếng khóc tức tưởi của nữ nhân.
“Ngươi dám đánh ta?” Khuôn mặt ả bị đánh đến sưng đỏ, nếu không lầm miệng còn xuất hiện vết rách, vừa nãy ả còn tưởng sau khi nghe thấy uy danh của phu quân nhà mình đối phương hẳn là sợ đến mức phải quỳ lạy xin tha mạng, thế nào lại là cảnh tưởng tên khốn đó vén ống tay áo đánh cho nàng một trận.
Mà điều quan trọng là: “Ngươi là nam nhân mà lại ra tay với nữ tử chân yếu tay mềm?”
“Thì sao?” Nguyễn Vũ Kỳ phủi bụi dính trên quần áo, lạnh nhạt hỏi lại.
“Ngươi…” Ả tức đến độ giậm chân, chỉ có thể giương mắt cầu cứu quần chúng xung quanh, nhưng ngày thường hai mẹ con ả trên phố ỷ vào gia thế mà hống hách vô cùng, hiện tại có người thay bọn họ giáo huấn, họ mừng còn không kịp nữa là.
“Người chờ đó.”
“Hèn gì con cái ngươi hỗn xược như vậy.” Hắn hừ lạnh: “Cần thì cứ đến phủ tướng quân tìm ta.”
“…” Ả còn tưởng mình nghe lầm… phủ tướng quân: “Đừng nói là…”
Không thèm nhìn đến phản ứng của đối phương, Nguyễn Vũ Kỳ kiêu ngạo mang theo Triệu Thiên Minh hồi phủ. Các ngươi cứ chờ đó, chỉ cần một ngày ta còn sống, tất cả những tổn thương y phải chịu đựng đều sẽ hoàn lại gấp bội.
Nhưng trước hết hắn phải đi đâu học khí công cơ chứ?