Chương 21
Cuộc đụng độ trên phố ngày hôm đó chẳng mấy chốc đã rơi vào tai hoàng đế. Trong Lâm Sơn điện, Lữ Đồng Hiên tọa trên chủ vị, một tay chống cằm, tay còn lại thì gõ từng nhịp lên thành ghế.
Mỗi cái gõ nhẹ của người nọ như chùy sắt nặng ngàn cân, từng chút một nện vào tâm can lão. Trước sự lặng thinh đến đáng sợ, Tàn Viễn chỉ có thể cắn răng chịu đựng, cố trụ cái thân già quỳ gập dưới sàn, thời gian chỉ mới trôi qua hai nén nhang mà ngỡ đâu là hai năm dài đằng đẵng. Đến khi lão tưởng chừng sắp ngất đi, người phía trên cũng chịu lên tiếng, thanh âm đó thật trầm, trầm thấp đến làm người run sợ.
“Tàn Viễn.” Lữ Đồng Hiên mở miệng gọi tên.
“Dạ có… có hạ thần.” Đáy lòng Tàn Viễn có dự cảm không lành, trái tim thấp thỏm lên xuống, chung quy lão vẫn không dám ngẩng cao đầu nhìn lên.
Hoàng đế nở nụ cười nhạt: “Việc ta giao cho ngươi, đã làm xong?”
“…” Giờ phút này thân thể lão lung lay như sắp đổ tới nơi, gương mặt già nua chỉ toàn sự kinh hồn bạt vía.
Chưa kịp hồi thần, lại nghe người nọ nói tiếp: “Trẫm chỉ thích những kẻ biết vâng lời.”
Tàn Viễn cố trấn tĩnh tinh thần, đôi mắt sáng kéo theo trùng trùng nếp nhăn nhìn về phía bậc quân vương phía trên: “Bệ hạ…”
Lữ Đồng Hiên tuy đã ngoài năm mươi nhưng vẫn giữ được phong độ, khuôn mặt anh khí sáng ngời, theo thời gian ngồi trên ngai vàng, từng tầng nhuệ khí đã tự khắc sâu vào máu, đối phương tuy cười nhưng lại giống như không cười, khiến người đối diện nhìn không ra tâm tư.
“Những thứ vô dụng, không cần thiết giữ lại.”
Hoàng đế chỉ để lại những lời đó, xong sai thái giám đuổi Tàn Viễn ra ngoài. Đứng trước cửa điện thật lâu lão mới lặng lẽ xoay người rời khỏi, giữa hai ngã rẽ cuộc đời, vì bản thân lão chỉ có thể chọn một.
***
Cuộc sống tưởng chừng quay về quỹ đạo cũ, thật ra chỉ mới bắt đầu cho những ngày giông bão.
Từ hôm đánh nữ nhân kia trên phố đến nay đã qua được một tuần, cũng chẳng biết có phải người nọ sợ uy danh phủ tướng quân hay không, thật sự không dám đến tìm hắn trả thù. Thời gian này Nguyễn Vũ Kỳ cũng chẳng mấy rảnh rỗi, ngoài việc chăm sóc phu quân ngốc, hắn còn bận bịu nghiên cứu đám bí kiếp võ lâm truyền kỳ. Thế nhưng dù bỏ công sức cả ngày tìm tòi học hỏi, đến khi vận dụng lại chẳng có một chút phản ứng, cái này có khác gì học lý thuyết với thực hành ở thời hiện đại đâu. Rõ ràng lý thuyết rành rành ra đấy, đến khi ứng dụng thực tế lại chỉ là lấy trứng chọi đá, càng học càng không thông, hắn còn sợ bản thân sẽ vì vậy mà tẩu hỏa nhập ma đến nơi.
Một màn đánh quyền loạn cào cào của hắn triệt để rơi vào mắt Triệu Thiên Minh, y ngồi trên bậc thềm, chống cằm nâng hai má bánh bao của mình, hắc mâu linh hoạt xoay tròn theo từng chuyển động thân thể người nọ, y khẽ hô vang: “Thư Thư múa thật đẹp!”
“…” Nghe thấy lời này, động tác trên tay Nguyễn Vũ Kỳ lập tức dừng lại, hung hăng trừng Tiểu Ngốc nhà mình, bổn công tử là đang luyện võ không phải luyện múa.
“Thư Thư, ta đói.” Triệu Thiên Minh chu chu môi chạy đến, lấy tay chỉ chỉ cái bụng vẫn còn hơi nhô lên của mình.
“Chàng đùa ta sao?” Nguyễn Vũ Kỳ kinh ngạc nhìn tướng công nhà mình, nhớ không lầm bọn họ chỉ mới vừa dùng bữa cách đây một tiếng trước, thế quái nào người này lại đói nữa rồi. Âm thầm kháng phục sức chứa phi thường của đối phương, lại không khỏi có chút tiếc rẻ, nếu là thời hiện đại hắn chắc chắn sẽ mang Minh Ngốc tham gia mấy cuộc thi ăn khỏe, không khéo còn kiếm được bộn tiền: “Khà khà.”
Nhìn điệu cười man rợ của cục bột mềm, Triệu Thiên Minh khẽ chau mày: “Thư Thư thật đáng sợ.”
Phát hiện chính mình có hơi quá khích, Nguyễn Vũ Kỳ vờ ho nhẹ: “Đi, ta nấu mì cho chàng.”
“Ân.” Triệu Thiên Minh lật đật chạy đến, sóng vai đi bên cạnh đối phương: “Lần này ta muốn ăn mì xào thịt heo.”
Nguyễn Vũ Kỳ tươi cười đáp lời: “Được a.”
Hạ nhân trên dưới nghe thấy mấy lời này không khỏi muốn nôn ra tới nơi. Cũng chẳng phải bọn họ có thành kiến với cách thể hiện tình cảm của phu phu hai người, mà là cái từ mì kia. Kể từ lúc vào phủ cho đến nay có ngày nào tướng quân phu nhân không nấu mì đâu, không mì bò cũng là mì gà, mì vịt,… Phận làm đầy tớ như họ đã sớm ngửi tới phát ngán, thậm chí là vô thức sinh ra bài xích với mì, ngược lại Triệu Minh tướng quân chẳng những ăn hoài không ngán, mà còn là nghiện.
Đạo này có được coi là đạo mì không chứ?
Đương lúc Nguyễn Vũ Kỳ đã sẵn sàng mọi thứ, chuẩn bị bắt tay trổ tài nấu món mì sở trường, từ bên ngoài lại thấy lão quản gia hớt ha hớt hải chạy vào thông báo: “Tướng quân, phu… phu nhân, phủ Hộ Bộ Thị Lang cho người đến báo yêu cầu người hồi phủ.”
“…” Nguyễn Vũ Kỳ nghe vậy liền nheo mắt khó hiểu, lão già chết tiệt đó tự dưng lại tìm đến mình, bảo đảm chẳng phải chuyện tốt lành gì: “Quản gia, chuẩn bị xe ngựa cho bọn ta.”
“Vâng thưa phu nhân.” Lão quản gia mau chóng nhận mệnh chạy đi.
Tàn Viễn, ta xem ngươi sẽ giở trò gì? Nguyễn Vũ Kỳ cười thầm
Mỗi cái gõ nhẹ của người nọ như chùy sắt nặng ngàn cân, từng chút một nện vào tâm can lão. Trước sự lặng thinh đến đáng sợ, Tàn Viễn chỉ có thể cắn răng chịu đựng, cố trụ cái thân già quỳ gập dưới sàn, thời gian chỉ mới trôi qua hai nén nhang mà ngỡ đâu là hai năm dài đằng đẵng. Đến khi lão tưởng chừng sắp ngất đi, người phía trên cũng chịu lên tiếng, thanh âm đó thật trầm, trầm thấp đến làm người run sợ.
“Tàn Viễn.” Lữ Đồng Hiên mở miệng gọi tên.
“Dạ có… có hạ thần.” Đáy lòng Tàn Viễn có dự cảm không lành, trái tim thấp thỏm lên xuống, chung quy lão vẫn không dám ngẩng cao đầu nhìn lên.
Hoàng đế nở nụ cười nhạt: “Việc ta giao cho ngươi, đã làm xong?”
“…” Giờ phút này thân thể lão lung lay như sắp đổ tới nơi, gương mặt già nua chỉ toàn sự kinh hồn bạt vía.
Chưa kịp hồi thần, lại nghe người nọ nói tiếp: “Trẫm chỉ thích những kẻ biết vâng lời.”
Tàn Viễn cố trấn tĩnh tinh thần, đôi mắt sáng kéo theo trùng trùng nếp nhăn nhìn về phía bậc quân vương phía trên: “Bệ hạ…”
Lữ Đồng Hiên tuy đã ngoài năm mươi nhưng vẫn giữ được phong độ, khuôn mặt anh khí sáng ngời, theo thời gian ngồi trên ngai vàng, từng tầng nhuệ khí đã tự khắc sâu vào máu, đối phương tuy cười nhưng lại giống như không cười, khiến người đối diện nhìn không ra tâm tư.
“Những thứ vô dụng, không cần thiết giữ lại.”
Hoàng đế chỉ để lại những lời đó, xong sai thái giám đuổi Tàn Viễn ra ngoài. Đứng trước cửa điện thật lâu lão mới lặng lẽ xoay người rời khỏi, giữa hai ngã rẽ cuộc đời, vì bản thân lão chỉ có thể chọn một.
***
Cuộc sống tưởng chừng quay về quỹ đạo cũ, thật ra chỉ mới bắt đầu cho những ngày giông bão.
Từ hôm đánh nữ nhân kia trên phố đến nay đã qua được một tuần, cũng chẳng biết có phải người nọ sợ uy danh phủ tướng quân hay không, thật sự không dám đến tìm hắn trả thù. Thời gian này Nguyễn Vũ Kỳ cũng chẳng mấy rảnh rỗi, ngoài việc chăm sóc phu quân ngốc, hắn còn bận bịu nghiên cứu đám bí kiếp võ lâm truyền kỳ. Thế nhưng dù bỏ công sức cả ngày tìm tòi học hỏi, đến khi vận dụng lại chẳng có một chút phản ứng, cái này có khác gì học lý thuyết với thực hành ở thời hiện đại đâu. Rõ ràng lý thuyết rành rành ra đấy, đến khi ứng dụng thực tế lại chỉ là lấy trứng chọi đá, càng học càng không thông, hắn còn sợ bản thân sẽ vì vậy mà tẩu hỏa nhập ma đến nơi.
Một màn đánh quyền loạn cào cào của hắn triệt để rơi vào mắt Triệu Thiên Minh, y ngồi trên bậc thềm, chống cằm nâng hai má bánh bao của mình, hắc mâu linh hoạt xoay tròn theo từng chuyển động thân thể người nọ, y khẽ hô vang: “Thư Thư múa thật đẹp!”
“…” Nghe thấy lời này, động tác trên tay Nguyễn Vũ Kỳ lập tức dừng lại, hung hăng trừng Tiểu Ngốc nhà mình, bổn công tử là đang luyện võ không phải luyện múa.
“Thư Thư, ta đói.” Triệu Thiên Minh chu chu môi chạy đến, lấy tay chỉ chỉ cái bụng vẫn còn hơi nhô lên của mình.
“Chàng đùa ta sao?” Nguyễn Vũ Kỳ kinh ngạc nhìn tướng công nhà mình, nhớ không lầm bọn họ chỉ mới vừa dùng bữa cách đây một tiếng trước, thế quái nào người này lại đói nữa rồi. Âm thầm kháng phục sức chứa phi thường của đối phương, lại không khỏi có chút tiếc rẻ, nếu là thời hiện đại hắn chắc chắn sẽ mang Minh Ngốc tham gia mấy cuộc thi ăn khỏe, không khéo còn kiếm được bộn tiền: “Khà khà.”
Nhìn điệu cười man rợ của cục bột mềm, Triệu Thiên Minh khẽ chau mày: “Thư Thư thật đáng sợ.”
Phát hiện chính mình có hơi quá khích, Nguyễn Vũ Kỳ vờ ho nhẹ: “Đi, ta nấu mì cho chàng.”
“Ân.” Triệu Thiên Minh lật đật chạy đến, sóng vai đi bên cạnh đối phương: “Lần này ta muốn ăn mì xào thịt heo.”
Nguyễn Vũ Kỳ tươi cười đáp lời: “Được a.”
Hạ nhân trên dưới nghe thấy mấy lời này không khỏi muốn nôn ra tới nơi. Cũng chẳng phải bọn họ có thành kiến với cách thể hiện tình cảm của phu phu hai người, mà là cái từ mì kia. Kể từ lúc vào phủ cho đến nay có ngày nào tướng quân phu nhân không nấu mì đâu, không mì bò cũng là mì gà, mì vịt,… Phận làm đầy tớ như họ đã sớm ngửi tới phát ngán, thậm chí là vô thức sinh ra bài xích với mì, ngược lại Triệu Minh tướng quân chẳng những ăn hoài không ngán, mà còn là nghiện.
Đạo này có được coi là đạo mì không chứ?
Đương lúc Nguyễn Vũ Kỳ đã sẵn sàng mọi thứ, chuẩn bị bắt tay trổ tài nấu món mì sở trường, từ bên ngoài lại thấy lão quản gia hớt ha hớt hải chạy vào thông báo: “Tướng quân, phu… phu nhân, phủ Hộ Bộ Thị Lang cho người đến báo yêu cầu người hồi phủ.”
“…” Nguyễn Vũ Kỳ nghe vậy liền nheo mắt khó hiểu, lão già chết tiệt đó tự dưng lại tìm đến mình, bảo đảm chẳng phải chuyện tốt lành gì: “Quản gia, chuẩn bị xe ngựa cho bọn ta.”
“Vâng thưa phu nhân.” Lão quản gia mau chóng nhận mệnh chạy đi.
Tàn Viễn, ta xem ngươi sẽ giở trò gì? Nguyễn Vũ Kỳ cười thầm