Chương : 8
Editor: Nene
"Thành giao!"
Đồng Ngải Linh nheo mắt lại, Vân Trạch Hạo này quả nhiên là một người thành tín (thành thực + có chữ tín), chiếc xe này, giá quy định trong lòng cô là một ngàn vạn, so với mong muốn của cô còn nhiều hơn hai trăm vạn đấy!
(200 vạn = 2.000.000 NDT = 6.682.805.182,17 VND)
Dù sao cô cũng sốt ruột muốn bán.
"Tôi còn cần một chiếc xe bọc thép nữa, ông chủ Vân tính giá cả đi, số tiền còn lại chuyển vào tấm thẻ này."
Đồng Ngải Linh đưa thẻ cho Vân Trạch Hạo.
"Xe bọc thép?"
Vân Trạch Hạo nhìn Đồng Ngải Linh, trên mặt đầy vẻ khó hiểu.
Từ năm mười lăm tuổi anh ta đã bắt đầu lăn lộn ở trong chợ mua bán xe hàng đầu, cũng coi như là đã gặp qua vô số người, nhưng cô gái nhỏ trước mắt này thật sự là khiến cho anh ta không thể nào hiểu được.
Ở dưới tình huống không thiếu tiền, cô ấy lại bán một chiếc xe rất khoe khoang như thế đi, ngược lại muốn mua một chiếc xe vừa chậm chạp vừa nặng, lại không thể đi trên đường.
Cô gái này muốn làm cái gì vậy?
Nhìn cô ấy cũng không giống loại chơi bắt chước trào lưu phổ biến nha!
"Tôi muốn loại này, tin tưởng ông chủ Vân có thể chuẩn bị tốt cho tôi trong vòng một ngày."
Đồng Ngải Linh đưa một bản vẽ cho Vân Trạch Hạo:
"Bây giờ phiền ông chủ Vân tính sổ sách một chút, tôi còn có chuyện cần đến tiền muốn yêu cầu."
Đồng Ngải Linh hoàn toàn là một bộ trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, dáng vẻ kinh doanh còn tốt hơn so với Vân Trạch Hạo.
Cũng không biết như thế nào, đột nhiên Vân Trạch Hạo cảm thấy, nếu như có một người phụ nữ ở bên cạnh giúp anh tính toán sổ sách như thế, có phải anh ta sẽ giảm bớt được không ít chuyện không?
"Cô Đồng à, cô có biết không được phép bán xe bọc thép cho tư nhân không!"
"Việc buôn bán trong tay ông chủ Vân, từ lúc nào đã bị pháp luật trói buộc rồi?"
Đồng Ngải Linh nhìn ý cười trong mắt Vân Trạch Hạo, cũng cười, ở thành phố B, nói là Vân Trạch Hạo tuân kỷ thủ pháp (tuân theo kỷ thuật, tuân thủ pháp luật), đó gần như chính là chuyện cười lớn của thiên hạ rồi.
"Này?! Cô nói chuyện kiểu gì đấy? Nơi này chúng tôi làm việc là tròn bổn phận buôn bán!!"
Từ lúc mới bắt đầu đầu trọc đã khó chịu, bây giờ nghe thấy Đồng Ngải Linh nói như thế, lại càng muốn bùng phát.
"Đầu trọc! Gửi một ngàn vạn vào thẻ của cô Đồng, ngày mai vào lúc này, cô Đồng tới đây lấy xe nhé!"
"Cảm ơn ông chủ Vân!"
Đồng Ngải Linh nhận thẻ, xoay người rời đi cũng không quay lại.
Đồng Ngải Linh này, thú vị!!
Vân Trạch Hạo nhìn theo bóng dáng Đồng Ngải Linh đã đi xa, sờ sờ cằm, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn lại.
Mà bên trong đám người, còn có một người phụ nữ cũng gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng lưng Đồng Ngải Linh, trong mắt tràn đầy căm ghét.
Vừa mới ra khỏi chợ xe cũ được vài bước, Đồng Ngải Linh đã nhận được tin nhắn trên điện thoại, một ngàn vạn đã được chuyển đến.
Thật tốt, cứ như vậy, tính cả số tiền vốn đã ở trong thẻ của cô thì hiện tại cô có 1300 vạn.
Cô duỗi tay ngăn một chiếc taxi ven đường: "Sư phụ, đưa tôi đến chung cư XX."
Chung cư XX là sản nghiệp do tập đoàn Đồng thị tự mình phát triển, bên trong có một tòa chung cư cũng là của Đồng Ngải Linh.
Đồng Minh Phong cực kì cưng chiều hai đứa nhỏ, sinh nhật mười tám tuổi của Đồng Ngải Linh ông tặng xe, mười chín tuổi tặng phòng, sau khi hai mươi tuổi còn định tặng cổ phần của công ty.
Mặc dù tuổi cô còn nhỏ nhưng đã là một tiểu phú bà giá trị con người quá trăm triệu rồi.
Cô muốn tìm người bán căn chung cư này đi, trong đó có một gian chung cư chính là nơi Từ Chu Phi ở.
Mà đoạn video của Giang Y Nhu và Từ Chu Phi kia, cũng được quay ở bên trong gian chung cư này của cô.
Trên đường, cô nhanh chóng thao tác* trên di động, mua sắm các loại đồ dùng, địa chỉ tất nhiên chính là chỗ căn biệt thự mới mà Đồng Ngải Ni vừa gửi cho cô kia.
*Thao tác: Dựa theo yêu cầu kỹ thuật và trình tự nào đó để tiến hành hoạt động.
Chỉ chốc lát sau, tiền trong tay đã tiêu gần hết rồi.
*七七八八: (bảy bảy tám tám) Chỉ sự gần xong, gần hết.
Tiền là thứ kiếm được thì khó, mà tiêu thì lại vô cùng dễ dàng.
Chờ cô đến nơi, 1300 vạn trong tay đã không còn một phân nào.
_______________
Fb: Mùa Đông Ấm Áp - 冬天暖和
"Thành giao!"
Đồng Ngải Linh nheo mắt lại, Vân Trạch Hạo này quả nhiên là một người thành tín (thành thực + có chữ tín), chiếc xe này, giá quy định trong lòng cô là một ngàn vạn, so với mong muốn của cô còn nhiều hơn hai trăm vạn đấy!
(200 vạn = 2.000.000 NDT = 6.682.805.182,17 VND)
Dù sao cô cũng sốt ruột muốn bán.
"Tôi còn cần một chiếc xe bọc thép nữa, ông chủ Vân tính giá cả đi, số tiền còn lại chuyển vào tấm thẻ này."
Đồng Ngải Linh đưa thẻ cho Vân Trạch Hạo.
"Xe bọc thép?"
Vân Trạch Hạo nhìn Đồng Ngải Linh, trên mặt đầy vẻ khó hiểu.
Từ năm mười lăm tuổi anh ta đã bắt đầu lăn lộn ở trong chợ mua bán xe hàng đầu, cũng coi như là đã gặp qua vô số người, nhưng cô gái nhỏ trước mắt này thật sự là khiến cho anh ta không thể nào hiểu được.
Ở dưới tình huống không thiếu tiền, cô ấy lại bán một chiếc xe rất khoe khoang như thế đi, ngược lại muốn mua một chiếc xe vừa chậm chạp vừa nặng, lại không thể đi trên đường.
Cô gái này muốn làm cái gì vậy?
Nhìn cô ấy cũng không giống loại chơi bắt chước trào lưu phổ biến nha!
"Tôi muốn loại này, tin tưởng ông chủ Vân có thể chuẩn bị tốt cho tôi trong vòng một ngày."
Đồng Ngải Linh đưa một bản vẽ cho Vân Trạch Hạo:
"Bây giờ phiền ông chủ Vân tính sổ sách một chút, tôi còn có chuyện cần đến tiền muốn yêu cầu."
Đồng Ngải Linh hoàn toàn là một bộ trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, dáng vẻ kinh doanh còn tốt hơn so với Vân Trạch Hạo.
Cũng không biết như thế nào, đột nhiên Vân Trạch Hạo cảm thấy, nếu như có một người phụ nữ ở bên cạnh giúp anh tính toán sổ sách như thế, có phải anh ta sẽ giảm bớt được không ít chuyện không?
"Cô Đồng à, cô có biết không được phép bán xe bọc thép cho tư nhân không!"
"Việc buôn bán trong tay ông chủ Vân, từ lúc nào đã bị pháp luật trói buộc rồi?"
Đồng Ngải Linh nhìn ý cười trong mắt Vân Trạch Hạo, cũng cười, ở thành phố B, nói là Vân Trạch Hạo tuân kỷ thủ pháp (tuân theo kỷ thuật, tuân thủ pháp luật), đó gần như chính là chuyện cười lớn của thiên hạ rồi.
"Này?! Cô nói chuyện kiểu gì đấy? Nơi này chúng tôi làm việc là tròn bổn phận buôn bán!!"
Từ lúc mới bắt đầu đầu trọc đã khó chịu, bây giờ nghe thấy Đồng Ngải Linh nói như thế, lại càng muốn bùng phát.
"Đầu trọc! Gửi một ngàn vạn vào thẻ của cô Đồng, ngày mai vào lúc này, cô Đồng tới đây lấy xe nhé!"
"Cảm ơn ông chủ Vân!"
Đồng Ngải Linh nhận thẻ, xoay người rời đi cũng không quay lại.
Đồng Ngải Linh này, thú vị!!
Vân Trạch Hạo nhìn theo bóng dáng Đồng Ngải Linh đã đi xa, sờ sờ cằm, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn lại.
Mà bên trong đám người, còn có một người phụ nữ cũng gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng lưng Đồng Ngải Linh, trong mắt tràn đầy căm ghét.
Vừa mới ra khỏi chợ xe cũ được vài bước, Đồng Ngải Linh đã nhận được tin nhắn trên điện thoại, một ngàn vạn đã được chuyển đến.
Thật tốt, cứ như vậy, tính cả số tiền vốn đã ở trong thẻ của cô thì hiện tại cô có 1300 vạn.
Cô duỗi tay ngăn một chiếc taxi ven đường: "Sư phụ, đưa tôi đến chung cư XX."
Chung cư XX là sản nghiệp do tập đoàn Đồng thị tự mình phát triển, bên trong có một tòa chung cư cũng là của Đồng Ngải Linh.
Đồng Minh Phong cực kì cưng chiều hai đứa nhỏ, sinh nhật mười tám tuổi của Đồng Ngải Linh ông tặng xe, mười chín tuổi tặng phòng, sau khi hai mươi tuổi còn định tặng cổ phần của công ty.
Mặc dù tuổi cô còn nhỏ nhưng đã là một tiểu phú bà giá trị con người quá trăm triệu rồi.
Cô muốn tìm người bán căn chung cư này đi, trong đó có một gian chung cư chính là nơi Từ Chu Phi ở.
Mà đoạn video của Giang Y Nhu và Từ Chu Phi kia, cũng được quay ở bên trong gian chung cư này của cô.
Trên đường, cô nhanh chóng thao tác* trên di động, mua sắm các loại đồ dùng, địa chỉ tất nhiên chính là chỗ căn biệt thự mới mà Đồng Ngải Ni vừa gửi cho cô kia.
*Thao tác: Dựa theo yêu cầu kỹ thuật và trình tự nào đó để tiến hành hoạt động.
Chỉ chốc lát sau, tiền trong tay đã tiêu gần hết rồi.
*七七八八: (bảy bảy tám tám) Chỉ sự gần xong, gần hết.
Tiền là thứ kiếm được thì khó, mà tiêu thì lại vô cùng dễ dàng.
Chờ cô đến nơi, 1300 vạn trong tay đã không còn một phân nào.
_______________
Fb: Mùa Đông Ấm Áp - 冬天暖和