Chương : 51
“Nó có thể ẩn thân?”
“Không đúng, là biến thành trong suốt!” Hạ Tử Trọng không thèm ăn cơm, cầm đĩa cơm tiện tay vứt qua một bên rồi phóng tới nhìn chằm chằm bạch cầu ‘bỗng nhiên’ biến mất.
Hình dạng bạch cầu vẫn ở chỗ cũ, hoặc là nói hai người vẫn có thể nhìn thấy được dáng dấp của nó, nhưng bởi vì cả người trong như nước, cho nên khi nhìn từ một phía khác thì giống như trong suốt. Nhưng loại trong suốt này lại không trọn vẹn, thời điểm không chú ý thì tốt, nhưng chỉ cần tỉ mỉ quan sát là có thể nhìn ra tia sáng mập mờ, cùng đường viền đại khái của nó.
“Nói không chừng… Có thể được việc!” Hai người liếc nhìn nhau một cái, cùng nhau dùng sức gật đầu.
Lúc nửa đêm, một thứ trong suốt quỷ dị từ bên trong khu biệt thự nhún nhảy về hướng cửa nam.
“Phốc, phốc, phốc…”
“Hả? Thanh âm gì đó?” Một đội binh lính đang tuần tra bỗng dừng chân lại, cầm súng lên dò xét chung quanh.
“Có phải nghe lầm rồi không?” “Chim hót sao?”
“Chim nhà ai lại hót như vậy? Nghe giống như tiếng hiệu ứng trò chơi điện tử.”
“Nhà ai giờ này còn chơi game?”
“Điện trong căn cứ có hạn, ai mà xa xỉ đến mức hơn nửa đêm còn chơi game vậy?”
Đoàn người tỉ mỉ tìm tòi ở xung quanh một lúc lâu, cũng không thể tìm được vật gì kỳ quái – thực vật trong căn cứ với bên ngoài, tất cả đều chết héo như nhau, trong căn cứ bây giờ ngoại trừ nhà cho người ở thì không còn bất cứ thứ gì, đương nhiên cũng sẽ không có chim.
Tìm kiếm nửa ngày cũng không thể phát hiện ra có gì cổ quái, những binh sĩ này không thể làm gì hơn là xem như mình bị ù tai, nghe lầm, tuy rằng tập thể một đám người nghe nhầm nói ra cũng khiến người ta sởn tóc gáy, nhưng thế đạo bây giờ quái lạ, ngay cả nhân loại còn biến thành quái vật ăn thịt người, cho dù nghe thấy được âm thanh kì lạ nào đó cũng không có gì lạ thường.
Sau khi bọn họ rời đi khoảng năm phút, một cái gì đó từ trong góc tối đen nhúc nhích một cái, bỗng nhiên một vật xuất hiện ở chỗ đó.
Thứ kia xoay xoay trong không khí, nhìn trái nhìn phải, xác nhận gần đây không có ai mới lần thứ hai “Phốc, phốc, phốc…” nhảy về cửa nam.
Một chiếc xe tải vận chuyển tro cốt từ trong lò thiêu chạy về phía nam, nhóm người chạy nạn ở khu chờ phía bắc lâu lâu sẽ có một số người đột nhiên biến thành tang thi, tuy số lượng không nhiều nhưng cũng vì nguyên nhân này mà lò thiêu mỗi ngày đều phải đốt mấy lần, công tác vận chuyển tro vẫn cứ tồn tại.
Người ngồi phó lái vuốt mắt, tùy ý nhìn gương chiếu hậu một cái, loáng thoáng tựa hồ nhìn thấy không khí phía sau lay động: “Ô?”
“Làm sao vậy?” Tài xế liền vội vàng hỏi. Bọn họ cũng là người sống sót trong căn cứ, bởi vì công việc này kiếm được nhiều tiền nên họ mới chịu làm. Cho dù nói thế nào thì công việc này cũng không may mắn, đặc biệt là bản thân mấy ‘thi thể’ đó vô cùng tà môn, vì hai người khi công tác luôn có một loại cảm giác rợn người nên thần kinh hầu như theo bản năng mà căng thẳng.
“Không… Có thể là hoa mắt đi.” Người ngồi kế tài xế không quá chắc chắn mà xoa xoa con mắt, dù sao hắn xác thực cũng không nhìn thấy cái gì, chẳng qua là cảm thấy… Không khí giống như xoay chuyển nhúc nhích một chút?
“Có thể, cũng không hẳn là hoa mắt… Đến cùng là nhìn thấy cái gì vậy?” Tài xế cảm thấy hai chân mình như nhũn ra, việc không nói nhìn thấy cái gì cảm giác còn ghê hơn là nói thấy cái quỷ gì đó!
“Không, không phải vật kia… Nó tựa như hơi nước bốc lên ấy.” Người nọ suy nghĩ một chút, khẳng định vỗ đùi một cái, “Đúng! Chính là loại cảm giác đó, lúc mùa đông đốt lò sưởi bên cửa sổ cũng không phải giống vậy sao? Chính là hơi nóng bay mà thôi!”
Tài xế đầu tiên là ngẩn người, biểu tình lập tức có chút vặn vẹo: “Nói không chừng là trời mưa tích trên cửa sổ… Lá gan của cậu cũng nhỏ quá đi? Việc có chút xíu mà cũng sợ được nữa?”
“Tôi không phải đã nói rồi sao? Vừa nãy mắt mờ, không phải anh hỏi thì làm sao tôi nói!”
Hai người vừa cãi nhau vừa lái xe ra cửa nam.
Bạch cầu thoải mái híp mắt, đu trên xe tải lớn chở tro chạy trong gió đêm có chút trầm muộn. Mãi đến khi xe ngừng lại, bạch cầu nằm ở đuôi xe nhắm ngay một cái hố to, lúc này mới “Phốc…” một tiếng nhảy xuống, nhảy vọt mấy cái tìm một chỗ không có người, lắc mình tiến vào không gian.
“Đến nơi rồi?” Bạch cầu híp mắt bắt đầu hưởng thụ xoa xoa ôn nhu của mẹ.
Hạ Tử Trọng tính toán thời gian một chút, khoảng chừng nửa giờ, đến khi hai giờ sáng mới để bạch cầu ra khỏi không gian, xác nhận bên ngoài không có ai mới vào không gian mang hắn lặng lẽ đi ra.
Trên người Hạ Tử Trọng mặc một bộ đồ đen, xác nhận phụ cận không có ai, mà đèn pha một chốc không chuyển tới xung quanh đây mới bắt đầu khởi công. Bởi vì trước đây đã từng vận chuyển tro hai ngày, cho nên Hạ Tử Trọng biết trước vị trí mấy cái hố to lấp tro. Thừa dịp lúc này bóng đêm thâm trầm, lặng lẽ đi đến hố to gần đó đã không nhìn thấy được hình dáng, lấy găng tay ra, vào việc.
Suốt cả một buổi tối, Hạ Tử Trọng cùng Phương Hách hai người thay phiên để bạch cầu mang ra không gian, mãi đến khi hai người triệt để dùng hết sạch tinh thần lực mới thôi – bọn họ lợi dụng quy tắc không gian, mỗi lần thay phiên trước tiên là đánh dấu vị trí ‘biệt thự’ mang một người xuất hiện trong biệt thự một lát, người kia thì để bạch cầu mang ra ngoài từ cửa nam, dùng cách thay phiên này ra ngoài thu thập tinh hạch.
Mỗi một lần, vùng trời không gian đều sẽ tỏa ra một tầng hào quang rực rỡ óng ánh, những ngôi sao trên trời đêm không gian lóe lên nối thành một cụm lớn, giống như pháo hoa trước tận thế, lộng lẫy khiến người ta có cảm giác như rơi vào mộng ảo.
Điều khiến hai người cảm thấy tiếc nuối là, sau lần thu tinh hạch quy mô lớn này, toàn bộ không gian cũng không như lần trước xuất hiện một tia ánh sáng trắng. Không biết không gian thăng lên một cấp thì lần sau muốn thăng cấp cần phải dùng tới bao nhiêu tinh hạch nữa.
Hai người bỏ ra hết hai buổi tối, mới miễn cưỡng đem mấy cái hố to bên ngoài sàng lọc một lần, hai ngày nay ban ngày hai người đều ở trong không gian ngủ bù, buổi tối luân phiên ra ngoài thu thập tinh hạch. Thời gian còn lại đều dành để song tu, luyện công, cùng với thu thập, xử lý rau quả trong không gian.
Rau dưa, hoa quả trong không gian một khi được mùa liền khiến hai người bận rộn một hồi lâu. Cũng may tuy rằng số lượng đồ vật càng để lâu càng nhiều, nhưng gia súc trong không gian cũng tiêu hao dùm hai người một phần không đến nỗi chồng chất thành đống. Phương Hách còn thừa dịp nắng ban ngày của không gian rất tốt liền lựa ra vài loại ngon đem phơi khô, bỏ vào mấy túi nhỏ, chuẩn bị khi nào bên ngoài không tiện vào không gian thì ăn từ từ.
Hai người lúc trước phần lớn thời gian ra ngoài hành động đều đi một mình, nhưng trên đường khó tránh khỏi gặp phải những người khác. Giống như lần trước ở cùng với người khác làm Phương Hách nhận ra có nhiều chỗ không tiện, đặc biệt là hoa quả, tuy rằng có thể cắt thành khối nhỏ đặt trong túi riêng không nổi bật mà ăn, nhưng khi ăn đều sẽ phát ra tiếng, mùi hương ngọt ngào của hoa quả cũng không thể nào che dấu. Cậu lúc này mới nghĩ đến cách làm hoa quả khô, thuận tiện cho lúc ăn ở bên ngoài.
Ngoài ra cậu còn làm rất nhiều khô bò, chà bông, và mấy món ăn vặt khác…. chất lên kệ.
Việc tinh hạch khiến hai người trì trễ hai ngày, lúc chuẩn bị đến sảnh nhiệm vụ, xem có nhiệm vụ thích hợp nào để đi làm thuận tiện kiếm một ít vật tư.
Bây giờ số lượng tiểu đội trong căn cứ A thị mặc dù nhiều, nhưng các tổ đều chỉ ghép lâm thời, vẫn chưa trải qua quá nhiều tôi luyện. Mỗi người trong tiểu đội dù nhiều hay ít rất khó hợp tác ăn ý với nhau. Thế giới bên ngoài căn cứ vô cùng nguy hiểm, trừ phi cùng quân đội hành động, nếu không rất khó có hiệu suất.
Phương Hách và Hạ Tử Trọng đang lật xem nhiệm vụ trong tay nhân viên, Phương Hách chỉ vào một cái trong đó: “Cái này là đi khu thương mại phía nam nội thành, cách chỗ chúng ta muốn đi tương đối gần.”
Hai người bọn họ bây giờ cũng không thiếu vật tư, vật duy nhất thiếu chính là một chiếc xe rắn chắc có sức chịu đựng cao, một vật khác chính là vũ khí. Mục tiêu lần này của bọn họ chính là đi trung tâm triển lãm xe, nhiệm vụ đưa ra là một cái siêu thị cỡ lớn nào đó ở A thị, có vẻ như bản thân người đưa ra nhiệm vụ này có chìa khóa nhà kho siêu thị.
Hạ Tử Trọng lắc đầu nói: “Địa điểm nhiệm vụ này đi vào quá sâu, không an toàn.” Cho dù hắn và Phương Hách có pháp bảo không gian bảo mệnh cũng không thể ngu ngốc đâm đầu vào sâu trong nội thành, xe để ở đó chỉ cần thò một tay ra là có thể lấy đi, cần chi liều mạng đi cùng bọn họ, hiện tại ý thức chiến đấu và ý thức phối hợp của mọi người, đều chưa được luyện ra, đâu cần phải theo bọn họ đi vào chỗ nguy hiểm.
“Vậy chúng ta nhận nhiệm vụ gì đây? Nhiệm vụ đi quét sạch thôn trang xung quanh được không?” Quanh A thị có vô số làng, thị trấn to to nhỏ nhỏ, khống ít tiểu đội cẩn thận đều sẽ lựa chọn đi những chỗ này.
Hạ Tử Trọng tìm kiếm một hồi, mới lấy ra một cái: “Nhận cái này.”
“Cùng quân đội làm nhiệm vụ hả?”
Bây giờ cùng quân đội chấp hành nhiệm vụ tuy rằng hệ số an toàn cao không ít, nhưng bởi vì chính quân đội cũng có nhân viên hậu cần đi theo chuyên môn phụ trách thu thập vật tư cỡ lớn trong các nơi như siêu thị, khu mua sắm. Cho nên tiểu đội đi cùng bộ đội chỉ có thể ở mấy khu dân cư xung quang nhặt những vật tư còn sót lại.
Bây giờ còn bao nhiêu người trữ vật tư ở trong nhà? Huống chi loại nhiệm vụ này tiểu đội còn phải nộp lại bảy phần vật tư thu hoạch được.
Tham gia hành động cùng quân đội đi thanh lý tang thi, còn không bằng tổ dã đội cùng đi thôn trấn quanh đây, người ở đó còn thích tồn đồ nhiều hơn người thành phố.
Hạ Tử Trọng chỉ nhiệm vụ muốn làm sau đó mở điện thoại di động, xem mấy ghi chép mình đã ghi, trong đó có một chỗ nằm trong phạm vi thanh lý.
Phương Hách nhìn màn hình điện thoại của hắn, lập tức gật đầu: “Tốt! Chúng ta đi nơi này!”
Sáu giờ sáng hôm sau, hai người Hạ Tử Trọng lái xe đi tới cửa tây. Lúc này ở đây đã tụ tập không ít xe cộ, phía trước đội ngũ chính là xe tăng bọc thép của quân đội, xe tải quân dụng, phía sau rải rác xe của tiểu đội.
Đội ngũ quân đội phía trước cũng chỉ mới tới, các tiểu đội hành động cùng quân đội tụ tập trên một mảnh đất trống, người phụ trách của tiểu đội phải tới gặp nhân viên công tác báo danh. Tuy rằng trước đây tất cả mọi người nhận nhiệm vụ đều báo tên, nhưng nhiệm vụ cùng quân đội hành động yêu cầu tương đối cao, trong đó có một cái chính là nếu như trước thời gian quy định không tới báo cáo thì cho dù đã đăng ký cũng xem như tự bỏ nhiệm vụ.
Ngoài ra, không cho phép tiểu đội không đăng ký gia nhập giữa chừng, một khi phát hiện, tịch thu tất cả các thu nhập bất hợp pháp. Đương nhiên, nếu có người lén đi theo phía sau quân đội thì khi tới nơi cũng không ai quản. Mấy người đi theo sau có tìm được vật tư còn sót lại hay không? Vậy phải xem nhân phẩm cùng vận may của bọn họ cái đã.
“Không đúng, là biến thành trong suốt!” Hạ Tử Trọng không thèm ăn cơm, cầm đĩa cơm tiện tay vứt qua một bên rồi phóng tới nhìn chằm chằm bạch cầu ‘bỗng nhiên’ biến mất.
Hình dạng bạch cầu vẫn ở chỗ cũ, hoặc là nói hai người vẫn có thể nhìn thấy được dáng dấp của nó, nhưng bởi vì cả người trong như nước, cho nên khi nhìn từ một phía khác thì giống như trong suốt. Nhưng loại trong suốt này lại không trọn vẹn, thời điểm không chú ý thì tốt, nhưng chỉ cần tỉ mỉ quan sát là có thể nhìn ra tia sáng mập mờ, cùng đường viền đại khái của nó.
“Nói không chừng… Có thể được việc!” Hai người liếc nhìn nhau một cái, cùng nhau dùng sức gật đầu.
Lúc nửa đêm, một thứ trong suốt quỷ dị từ bên trong khu biệt thự nhún nhảy về hướng cửa nam.
“Phốc, phốc, phốc…”
“Hả? Thanh âm gì đó?” Một đội binh lính đang tuần tra bỗng dừng chân lại, cầm súng lên dò xét chung quanh.
“Có phải nghe lầm rồi không?” “Chim hót sao?”
“Chim nhà ai lại hót như vậy? Nghe giống như tiếng hiệu ứng trò chơi điện tử.”
“Nhà ai giờ này còn chơi game?”
“Điện trong căn cứ có hạn, ai mà xa xỉ đến mức hơn nửa đêm còn chơi game vậy?”
Đoàn người tỉ mỉ tìm tòi ở xung quanh một lúc lâu, cũng không thể tìm được vật gì kỳ quái – thực vật trong căn cứ với bên ngoài, tất cả đều chết héo như nhau, trong căn cứ bây giờ ngoại trừ nhà cho người ở thì không còn bất cứ thứ gì, đương nhiên cũng sẽ không có chim.
Tìm kiếm nửa ngày cũng không thể phát hiện ra có gì cổ quái, những binh sĩ này không thể làm gì hơn là xem như mình bị ù tai, nghe lầm, tuy rằng tập thể một đám người nghe nhầm nói ra cũng khiến người ta sởn tóc gáy, nhưng thế đạo bây giờ quái lạ, ngay cả nhân loại còn biến thành quái vật ăn thịt người, cho dù nghe thấy được âm thanh kì lạ nào đó cũng không có gì lạ thường.
Sau khi bọn họ rời đi khoảng năm phút, một cái gì đó từ trong góc tối đen nhúc nhích một cái, bỗng nhiên một vật xuất hiện ở chỗ đó.
Thứ kia xoay xoay trong không khí, nhìn trái nhìn phải, xác nhận gần đây không có ai mới lần thứ hai “Phốc, phốc, phốc…” nhảy về cửa nam.
Một chiếc xe tải vận chuyển tro cốt từ trong lò thiêu chạy về phía nam, nhóm người chạy nạn ở khu chờ phía bắc lâu lâu sẽ có một số người đột nhiên biến thành tang thi, tuy số lượng không nhiều nhưng cũng vì nguyên nhân này mà lò thiêu mỗi ngày đều phải đốt mấy lần, công tác vận chuyển tro vẫn cứ tồn tại.
Người ngồi phó lái vuốt mắt, tùy ý nhìn gương chiếu hậu một cái, loáng thoáng tựa hồ nhìn thấy không khí phía sau lay động: “Ô?”
“Làm sao vậy?” Tài xế liền vội vàng hỏi. Bọn họ cũng là người sống sót trong căn cứ, bởi vì công việc này kiếm được nhiều tiền nên họ mới chịu làm. Cho dù nói thế nào thì công việc này cũng không may mắn, đặc biệt là bản thân mấy ‘thi thể’ đó vô cùng tà môn, vì hai người khi công tác luôn có một loại cảm giác rợn người nên thần kinh hầu như theo bản năng mà căng thẳng.
“Không… Có thể là hoa mắt đi.” Người ngồi kế tài xế không quá chắc chắn mà xoa xoa con mắt, dù sao hắn xác thực cũng không nhìn thấy cái gì, chẳng qua là cảm thấy… Không khí giống như xoay chuyển nhúc nhích một chút?
“Có thể, cũng không hẳn là hoa mắt… Đến cùng là nhìn thấy cái gì vậy?” Tài xế cảm thấy hai chân mình như nhũn ra, việc không nói nhìn thấy cái gì cảm giác còn ghê hơn là nói thấy cái quỷ gì đó!
“Không, không phải vật kia… Nó tựa như hơi nước bốc lên ấy.” Người nọ suy nghĩ một chút, khẳng định vỗ đùi một cái, “Đúng! Chính là loại cảm giác đó, lúc mùa đông đốt lò sưởi bên cửa sổ cũng không phải giống vậy sao? Chính là hơi nóng bay mà thôi!”
Tài xế đầu tiên là ngẩn người, biểu tình lập tức có chút vặn vẹo: “Nói không chừng là trời mưa tích trên cửa sổ… Lá gan của cậu cũng nhỏ quá đi? Việc có chút xíu mà cũng sợ được nữa?”
“Tôi không phải đã nói rồi sao? Vừa nãy mắt mờ, không phải anh hỏi thì làm sao tôi nói!”
Hai người vừa cãi nhau vừa lái xe ra cửa nam.
Bạch cầu thoải mái híp mắt, đu trên xe tải lớn chở tro chạy trong gió đêm có chút trầm muộn. Mãi đến khi xe ngừng lại, bạch cầu nằm ở đuôi xe nhắm ngay một cái hố to, lúc này mới “Phốc…” một tiếng nhảy xuống, nhảy vọt mấy cái tìm một chỗ không có người, lắc mình tiến vào không gian.
“Đến nơi rồi?” Bạch cầu híp mắt bắt đầu hưởng thụ xoa xoa ôn nhu của mẹ.
Hạ Tử Trọng tính toán thời gian một chút, khoảng chừng nửa giờ, đến khi hai giờ sáng mới để bạch cầu ra khỏi không gian, xác nhận bên ngoài không có ai mới vào không gian mang hắn lặng lẽ đi ra.
Trên người Hạ Tử Trọng mặc một bộ đồ đen, xác nhận phụ cận không có ai, mà đèn pha một chốc không chuyển tới xung quanh đây mới bắt đầu khởi công. Bởi vì trước đây đã từng vận chuyển tro hai ngày, cho nên Hạ Tử Trọng biết trước vị trí mấy cái hố to lấp tro. Thừa dịp lúc này bóng đêm thâm trầm, lặng lẽ đi đến hố to gần đó đã không nhìn thấy được hình dáng, lấy găng tay ra, vào việc.
Suốt cả một buổi tối, Hạ Tử Trọng cùng Phương Hách hai người thay phiên để bạch cầu mang ra không gian, mãi đến khi hai người triệt để dùng hết sạch tinh thần lực mới thôi – bọn họ lợi dụng quy tắc không gian, mỗi lần thay phiên trước tiên là đánh dấu vị trí ‘biệt thự’ mang một người xuất hiện trong biệt thự một lát, người kia thì để bạch cầu mang ra ngoài từ cửa nam, dùng cách thay phiên này ra ngoài thu thập tinh hạch.
Mỗi một lần, vùng trời không gian đều sẽ tỏa ra một tầng hào quang rực rỡ óng ánh, những ngôi sao trên trời đêm không gian lóe lên nối thành một cụm lớn, giống như pháo hoa trước tận thế, lộng lẫy khiến người ta có cảm giác như rơi vào mộng ảo.
Điều khiến hai người cảm thấy tiếc nuối là, sau lần thu tinh hạch quy mô lớn này, toàn bộ không gian cũng không như lần trước xuất hiện một tia ánh sáng trắng. Không biết không gian thăng lên một cấp thì lần sau muốn thăng cấp cần phải dùng tới bao nhiêu tinh hạch nữa.
Hai người bỏ ra hết hai buổi tối, mới miễn cưỡng đem mấy cái hố to bên ngoài sàng lọc một lần, hai ngày nay ban ngày hai người đều ở trong không gian ngủ bù, buổi tối luân phiên ra ngoài thu thập tinh hạch. Thời gian còn lại đều dành để song tu, luyện công, cùng với thu thập, xử lý rau quả trong không gian.
Rau dưa, hoa quả trong không gian một khi được mùa liền khiến hai người bận rộn một hồi lâu. Cũng may tuy rằng số lượng đồ vật càng để lâu càng nhiều, nhưng gia súc trong không gian cũng tiêu hao dùm hai người một phần không đến nỗi chồng chất thành đống. Phương Hách còn thừa dịp nắng ban ngày của không gian rất tốt liền lựa ra vài loại ngon đem phơi khô, bỏ vào mấy túi nhỏ, chuẩn bị khi nào bên ngoài không tiện vào không gian thì ăn từ từ.
Hai người lúc trước phần lớn thời gian ra ngoài hành động đều đi một mình, nhưng trên đường khó tránh khỏi gặp phải những người khác. Giống như lần trước ở cùng với người khác làm Phương Hách nhận ra có nhiều chỗ không tiện, đặc biệt là hoa quả, tuy rằng có thể cắt thành khối nhỏ đặt trong túi riêng không nổi bật mà ăn, nhưng khi ăn đều sẽ phát ra tiếng, mùi hương ngọt ngào của hoa quả cũng không thể nào che dấu. Cậu lúc này mới nghĩ đến cách làm hoa quả khô, thuận tiện cho lúc ăn ở bên ngoài.
Ngoài ra cậu còn làm rất nhiều khô bò, chà bông, và mấy món ăn vặt khác…. chất lên kệ.
Việc tinh hạch khiến hai người trì trễ hai ngày, lúc chuẩn bị đến sảnh nhiệm vụ, xem có nhiệm vụ thích hợp nào để đi làm thuận tiện kiếm một ít vật tư.
Bây giờ số lượng tiểu đội trong căn cứ A thị mặc dù nhiều, nhưng các tổ đều chỉ ghép lâm thời, vẫn chưa trải qua quá nhiều tôi luyện. Mỗi người trong tiểu đội dù nhiều hay ít rất khó hợp tác ăn ý với nhau. Thế giới bên ngoài căn cứ vô cùng nguy hiểm, trừ phi cùng quân đội hành động, nếu không rất khó có hiệu suất.
Phương Hách và Hạ Tử Trọng đang lật xem nhiệm vụ trong tay nhân viên, Phương Hách chỉ vào một cái trong đó: “Cái này là đi khu thương mại phía nam nội thành, cách chỗ chúng ta muốn đi tương đối gần.”
Hai người bọn họ bây giờ cũng không thiếu vật tư, vật duy nhất thiếu chính là một chiếc xe rắn chắc có sức chịu đựng cao, một vật khác chính là vũ khí. Mục tiêu lần này của bọn họ chính là đi trung tâm triển lãm xe, nhiệm vụ đưa ra là một cái siêu thị cỡ lớn nào đó ở A thị, có vẻ như bản thân người đưa ra nhiệm vụ này có chìa khóa nhà kho siêu thị.
Hạ Tử Trọng lắc đầu nói: “Địa điểm nhiệm vụ này đi vào quá sâu, không an toàn.” Cho dù hắn và Phương Hách có pháp bảo không gian bảo mệnh cũng không thể ngu ngốc đâm đầu vào sâu trong nội thành, xe để ở đó chỉ cần thò một tay ra là có thể lấy đi, cần chi liều mạng đi cùng bọn họ, hiện tại ý thức chiến đấu và ý thức phối hợp của mọi người, đều chưa được luyện ra, đâu cần phải theo bọn họ đi vào chỗ nguy hiểm.
“Vậy chúng ta nhận nhiệm vụ gì đây? Nhiệm vụ đi quét sạch thôn trang xung quanh được không?” Quanh A thị có vô số làng, thị trấn to to nhỏ nhỏ, khống ít tiểu đội cẩn thận đều sẽ lựa chọn đi những chỗ này.
Hạ Tử Trọng tìm kiếm một hồi, mới lấy ra một cái: “Nhận cái này.”
“Cùng quân đội làm nhiệm vụ hả?”
Bây giờ cùng quân đội chấp hành nhiệm vụ tuy rằng hệ số an toàn cao không ít, nhưng bởi vì chính quân đội cũng có nhân viên hậu cần đi theo chuyên môn phụ trách thu thập vật tư cỡ lớn trong các nơi như siêu thị, khu mua sắm. Cho nên tiểu đội đi cùng bộ đội chỉ có thể ở mấy khu dân cư xung quang nhặt những vật tư còn sót lại.
Bây giờ còn bao nhiêu người trữ vật tư ở trong nhà? Huống chi loại nhiệm vụ này tiểu đội còn phải nộp lại bảy phần vật tư thu hoạch được.
Tham gia hành động cùng quân đội đi thanh lý tang thi, còn không bằng tổ dã đội cùng đi thôn trấn quanh đây, người ở đó còn thích tồn đồ nhiều hơn người thành phố.
Hạ Tử Trọng chỉ nhiệm vụ muốn làm sau đó mở điện thoại di động, xem mấy ghi chép mình đã ghi, trong đó có một chỗ nằm trong phạm vi thanh lý.
Phương Hách nhìn màn hình điện thoại của hắn, lập tức gật đầu: “Tốt! Chúng ta đi nơi này!”
Sáu giờ sáng hôm sau, hai người Hạ Tử Trọng lái xe đi tới cửa tây. Lúc này ở đây đã tụ tập không ít xe cộ, phía trước đội ngũ chính là xe tăng bọc thép của quân đội, xe tải quân dụng, phía sau rải rác xe của tiểu đội.
Đội ngũ quân đội phía trước cũng chỉ mới tới, các tiểu đội hành động cùng quân đội tụ tập trên một mảnh đất trống, người phụ trách của tiểu đội phải tới gặp nhân viên công tác báo danh. Tuy rằng trước đây tất cả mọi người nhận nhiệm vụ đều báo tên, nhưng nhiệm vụ cùng quân đội hành động yêu cầu tương đối cao, trong đó có một cái chính là nếu như trước thời gian quy định không tới báo cáo thì cho dù đã đăng ký cũng xem như tự bỏ nhiệm vụ.
Ngoài ra, không cho phép tiểu đội không đăng ký gia nhập giữa chừng, một khi phát hiện, tịch thu tất cả các thu nhập bất hợp pháp. Đương nhiên, nếu có người lén đi theo phía sau quân đội thì khi tới nơi cũng không ai quản. Mấy người đi theo sau có tìm được vật tư còn sót lại hay không? Vậy phải xem nhân phẩm cùng vận may của bọn họ cái đã.