Chương : 52
Hạ Tử Trọng đi qua đăng ký rồi quay lại xe mình, chờ tín hiệu xuất phát. Hai người hai ngày nay nghỉ ngơi rất tốt, tinh thần lúc này rất no đủ chỉ cần chờ một lát hành động.
Chi tiết của nhiệm vụ như vầy, quân đội sẽ dùng hỏa lực thanh lý lượng lớn tang thi tụ tập trên đường, sau đó tập trung thu thập vật tư. Tang thi bên trong các khu dân cư bên cạnh phải do tiểu đội phụ trách, nếu như người nào bị thương hoặc có gì đó ngoài ý muốn cũng không thể trách người khác.
Thời gian xác định là sáu giờ bốn mươi lăm phút, khoảng sáu giờ hai mươi cơ hồ các tiểu đội đều tập trung đầy đủ, liên tiếp có người đến gọi người phụ trách tiểu đội đi họp. Để Phương Hách ở lại giữ xe, Hạ Tử Trọng một mình đi tới địa điểm họp. Số người tham dự lần hành động này tổng cộng có 134 người, thống kê đội ngũ tham gia có tới 32 đội, có không ít đội ngũ cũng giống như bọn họ một đội chỉ có khoảng 2,3 người. Vậy mà có hai người dũng mãnh phi phàm một thân một mình thành lập tiểu đội, khi nào ra ngoài làm nhiệm vụ họ sẽ để người mà mình để mắt tới hoặc người có thực lực tốt gia nhập đội ngũ của bản thân – điều kiện tiên quyết là, người ta có để ý tới ‘đội ngũ’ chỉ có một người như họ hay không cái đã.
Trong 32 đội ngũ, có hai đội nhân số khá nhiều, tham gia loại hoạt động này cũng có kinh nghiệm, thấy người đến tương đối đầy đủ liền trực tiếp bắt đầu nói rõ: “Thời điểm khi tham gia nhiệm vụ cùng quân đội, mỗi tiểu đội chúng ta cần phải chờ quân đội thanh lý xong, cho phép chúng ta vào thì mới được lái xe vào. Nhiệm vụ của chúng ta chính là thanh lý tang thi trong khu dân cư, thu thập vật tư. Một tòa nhà bình thường có sáu tầng, mỗi tầng có khoảng mười người, bắt đầu thanh lý từ lầu một, để bảo đảm an toàn của mọi người, tốt nhất hai hoặc ba người cùng nhau vào một hộ. Sau khi thu hoạch mỗi nhà thì tự mình phân phối, ai vào nhà nào, thu hoạch được bao nhiều tùy theo vận may mỗi người, nếu có người cướp thu hoạch của người đi chung…”
Nói rồi người kia quét mắt nhìn mọi người một vòng: “Người không tuân theo quy củ có thể giáo huấn, đừng làm lớn là được. Sau này mọi người còn cùng nhau hợp tác rất nhiều lần, hi vọng mọi người chớ vì một điểm lợi ích trước mắt liền làm việc thấp hèn miễn cho ngày sau gặp nhau lại lúng túng.”
Trộm hoặc cướp đồ của người khác trong mỗi lần hành động đều có. Nếu như thực lực những người này đủ mạnh, người khác đương nhiên không thể làm gì họ, nhưng nếu như thực lực không đủ bị người ta đánh lại thậm chí giết chết vậy cũng chỉ trách bọn hắn xui xẻo. Chỉ là những câu này cần phải nói trước, dù sao, khi tất cả mọi người tuân thủ quy củ thì kết quả mới đạt được lợi ích cao nhất.
Tất cả mọi người không có suy nghĩ gì kỳ quái, dù sao cùng quân đội hành động cũng chỉ cầu có thể lấy đồ an ổn, không ai gây phiền toái cho ai, cũng không muốn người khác tìm mình sinh sự.
Cuộc họp cũng chỉ là hiệp ước trên đầu lưỡi, người thường làm nhiệm vụ đương nhiên biết rõ quy củ, sau khi nói xong mỗi người liền giải tán tự quay về xe mình.
Sáu giờ bốn mươi lăm phút, đoàn người mênh mông cuồn cuộn khởi hành.
Lần này mục tiêu của quân đội là khu trung tâm ở một huyện phía tây nội thành, ngoại vi nơi này trước đây đã bị người sống sót, quân đội liên tục dọn dẹp một ít, bây giờ xe quân đội mở đường, một đường đầy tiếng súng tiến về phía trước. Khoảng chừng mười giờ sáng, đội ngũ mất công tốn sức mà đi đến mục tiêu trong nội thành, xung quanh có không ít tòa nhà, phòng ốc bị sụp do lửa đạn lan đến.
Xe của bọn họ lẫn trong đội xe, cách đoàn xe quân đội một đoạn chậm rãi đi về phía trước. Đội ngũ đi đầu tập trung thanh lý mục tiêu, tiếng lửa đạn ầm ầm không ngừng truyền đến, tang thi rải rác xung quanh nghe tiếng kêu ùn ùn kéo tới. Hỏa lực ở tuyến đầu đan dệt thành một tấm lưới lửa, cắn nuốt hết thảy những thân ảnh tiếp cận nơi này.
Bây giờ toàn bộ tang thi cũng đã tiến hóa thành tang thi cấp một, chúng nó linh hoạt không khác gì nhân loại, nhưng con người có đầu óc, động tác linh hoạt đối với hỏa lực tập trung như thiên la địa võng cũng không thể làm gì huống chi là mấy con tang thi?
Vì khả năng có thể thu thập vật tư hết mức, thu hồi đất mất, lãnh đạo cấp cao của căn cứ dồn hết hỏa lực, cơ hồ không tiếc thành phẩm mà mấy lần phái quân đội triển khai hoạt động nội thành thanh lý. Đương nhiên, điều này căn cứ cũng phổ biến cho dân chúng bình dân. Kỳ thực tập trung hỏa lực lớn vào công việc thanh lý cũng là để căn cứ có thời gian nghỉ ngơi.
Phải biết, đàn tang thi đều tự tụ tập về nơi có người sống! Người chạy trốn đến từ bốn phương hoặc người ra ngoài làm nhiệm vụ về căn cứ trên đường đi sẽ để lại mùi vị trên người, cơ hồ tạo thành bản đồ sống dẫn đường cho chúng nó đến căn cứ!
Từ khi tận thế bùng nổ đến thời điểm này, thời gian ngắn ngủi không tới một tháng, có rất nhiều căn cứ nhỏ bởi vì tang thi ngày đêm liên tục công phá mà cửa thành bị sụp, những người trong căn cứ xác định trở thành thức ăn cho chúng hoặc trở thành chúng tham gia party mỹ thực.
Những căn cứ lớn vì tự vệ, không thể không đối ngoại triển khai cái gọi là ‘mở rộng’, chủ động xuất kích có lẽ còn có một chút hi vọng sống, nếu tử thủ căn cứ thì chỉ có một con đường chết.
Tiếng súng phía trước càng ngày càng xa, dần dần, đội hậu cần của quân đội theo vào quảng trường, đem mấy chiếc xe hư đẩy ra ven đường, nhân viên hậu cần còn sót lại được nhân viên vũ trang hiệp trợ đến những cửa hàng có dấu hiệu còn vật tư bên trong, bắt đầu thu thập.
Mấy chiếc xe theo sau đợi hơn nửa tiếng, mới được phép vào thu thập vật tư.
Ngoại trừ những cửa hàng tiện lợi bị quân đội quét sạch, còn có mấy cửa hàng nhỏ trước tận thế chuyên bán đồ đắc tiền, quý hiếm, nhưng bây giờ ngay cả một bịch bánh quy cũng chưa chắc đổi được.
Hai người Hạ Tử Trọng lẫn trong đám đông chen vào một tiệm bán nồi niêu xoong chảo – đoạn đường này có giá trị nhất chính là tiệm bán quần áo và cửa hàng tạp hóa nhưng đã bị quân đội quét sạch, hai thế lực lớn nhất trong đội ngũ phân nhau cửa hàng đồ trẻ em với tiệm bách hóa nhỏ, những người còn lại chỉ có thể trong cửa hàng chọn mấy loại đồ có giá trị. Hai người tùy ý cầm chút nồi chảo, thấy kho hàng trong tiệm này quá trời nồi đất, Phương Hách liền vội vàng đem hơn một nửa vào không gian, còn dư lại thì lấy để trong xe.
Cùng đoàn xe quét sạch mấy tiệm không có tác dụng gì, mọi người cuối cùng cũng đi tới một khu nhà gần đó.
“Tổng cộng mười hai tầng, mỗi một tầng có sáu nhà.” Nói chuyện vẫn là hai vị đội trưởng của tiểu đội có thế lực lớn kia, hai người vào một góc thấp giọng thương lượng một chút, mới xoay đầu lại nói với mọi người: “Mười hai tầng mà chúng ta có hơn 130 người, mọi người cũng không cần lo lắng, hai người một nhà, mọi người bốc thăm xem của mình là nhà nào, tìm được đồ nhiều hay ít thì dựa vào vận may mỗi người rồi.”
134 người, phân phối xong mười hai tầng còn dư lại mấy nhà đều bị đội hai người kia phân chia hết. Người khác tuy rằng tâm lý khó chịu, nhưng người ta người đông thế mạnh họ không thể làm gì được. Dù sao, một tổ có thể chiếm được toàn bộ vật tư một nhà thì lần hành động này phi thường hậu đãi.
Mọi người xuống xe, tụ tập đến trước cửa khu nhà, bắt đầu thanh lý tang thi rải rác bên trong. Xong xuôi mới để cho từng người dựa theo kết quả bốc thăm đi đến nhà của mình.
Động tác hai người Hạ Tử Trọng cấp tốc, hành động giết tang thi cũng nhanh hơn mấy đội ngũ khác, tuy rằng tang thi bị giam trong nhà không ít, nhưng hai người liên thủ liền nhanh chóng giải quyết xong xuôi.
Người sống trong khu nhà này đa phần đều là công nhân làm việc ở A thị, trong nhà dự trữ lương thực không nhiều, đa số người có thể tìm được 5kg gạo đã là rất tốt, ngược lại mấy bịch mì ăn liền cùng khoai tây chiên có không ít.
Phương Hách từ trong tủ lấy ra được mấy bịch bánh kẹo, nhìn trang trí nội thất nhà này còn mới, nhấc cái túi kia tới chỗ Hạ Tử Trọng đang ở phòng ngủ: “Tử Trọng, hình như là bánh kẹo cưới…”
Hạ Tử Trọng nhìn túi đường kia một chút, quay lại nhìn hình cưới treo ở đầu giường: “Trong phòng không có tang thi, có thể bọn họ không có chuyện gì.”
Phương Hách cũng nhìn tấm hình kia, ảnh chụp hai vợ chồng hạnh phúc tươi cười, trong tình hình bây giờ chỉ khiến người nghẹn lòng: “Vâng, nơi này rất gần căn cứ.”
Đường phố bên ngoài, trong khu nhà lãng vãng không ít tang thi, những gia đình hạnh phúc cũng bởi vì sự việc bất ngờ mà sụp đổ.
Hai người đi lên sân thượng, tất cả mọi thứ có thể dùng được trong nhà đều lấy hết, Hạ Tử Trọng lúc này mới khẽ dặn dò Phương Hách, lắc người tiến vào không gian.
Trong không gian bạch cầu vẫn ở chỗ cũ “phốc, phốc” nhảy tưng tưng, thấy Hạ Tử Trọng tiến vào, nhảy một cái, đầu dụi vào ngực Hạ Tử Trọng.
Sờ nó mềm vô cùng, hắn nén yêu thích hỏi nó một cái: “Sao lại đi vào? Bên trong có ai không?”
Bạch cầu chớp chớp đôi mắt to, toàn bộ thân thể đều làm động tác lắc đầu, toàn thân thịt nước oong oong, liên tục lay động.
“Mang tao tới.”
Bạch cầu nghe lời, mang theo Hạ Tử Trọng biến mất tại chỗ, thân ảnh một người một cầu dần dần xuất hiện tại một nơi khác.
Nơi này là một cửa hàng nhỏ trên đường bộ đội đi ngang qua, mặt ngoài cửa hàng lúc này chất đầy thi thể tang thi, che lấp cửa ra vào.
Đồ vật bày bán trong này không có chút quan hệ gì với bảng hiệu treo bên ngoài – bảng hiệu viết là “cửa hàng hoa tươi xx”, nhưng bên trong lại trưng các loại dụng cụ cắt gọt, phòng trong cửa hàng cư nhiên còn có một ít dụng cụ hỗ trợ đánh bóng, chế tác vũ khí.
Hạ Tử Trọng dạo một vòng cửa hàng, đem tất cả mọi thứ quét sạch sành sanh xong mới ôm bạch cầu vào không gian.
Nhận được tin tức Phương Hách vội vã vào không gian, nắm tay Hạ Tử Trọng đi ra ngoài.
“Đồ lấy được không?”
“Ừ, đa số đều là dao găm, nhưng cũng có vài thứ tốt.” Hạ Tử Trọng tâm tình rõ ràng rất hưng phấn. Bọn họ ở trong căn cứ lấy được hai thứ vũ khí thay thế, nhưng trong lần đi làm nhiệm vụ thanh lý này mũi kiếm Tây Dương của Phương Hách bị gãy, nếu không phải động tác của cậu nhanh chóng tránh được mũi nhọn thì chắc đã bị vũ khí của mình ngộ thương.
Ngay cả cây đao của Hạ Tử Trọng cũng lủng lỗ, vũ khí bổ sung bây giờ có thể sử dụng được.
Chi tiết của nhiệm vụ như vầy, quân đội sẽ dùng hỏa lực thanh lý lượng lớn tang thi tụ tập trên đường, sau đó tập trung thu thập vật tư. Tang thi bên trong các khu dân cư bên cạnh phải do tiểu đội phụ trách, nếu như người nào bị thương hoặc có gì đó ngoài ý muốn cũng không thể trách người khác.
Thời gian xác định là sáu giờ bốn mươi lăm phút, khoảng sáu giờ hai mươi cơ hồ các tiểu đội đều tập trung đầy đủ, liên tiếp có người đến gọi người phụ trách tiểu đội đi họp. Để Phương Hách ở lại giữ xe, Hạ Tử Trọng một mình đi tới địa điểm họp. Số người tham dự lần hành động này tổng cộng có 134 người, thống kê đội ngũ tham gia có tới 32 đội, có không ít đội ngũ cũng giống như bọn họ một đội chỉ có khoảng 2,3 người. Vậy mà có hai người dũng mãnh phi phàm một thân một mình thành lập tiểu đội, khi nào ra ngoài làm nhiệm vụ họ sẽ để người mà mình để mắt tới hoặc người có thực lực tốt gia nhập đội ngũ của bản thân – điều kiện tiên quyết là, người ta có để ý tới ‘đội ngũ’ chỉ có một người như họ hay không cái đã.
Trong 32 đội ngũ, có hai đội nhân số khá nhiều, tham gia loại hoạt động này cũng có kinh nghiệm, thấy người đến tương đối đầy đủ liền trực tiếp bắt đầu nói rõ: “Thời điểm khi tham gia nhiệm vụ cùng quân đội, mỗi tiểu đội chúng ta cần phải chờ quân đội thanh lý xong, cho phép chúng ta vào thì mới được lái xe vào. Nhiệm vụ của chúng ta chính là thanh lý tang thi trong khu dân cư, thu thập vật tư. Một tòa nhà bình thường có sáu tầng, mỗi tầng có khoảng mười người, bắt đầu thanh lý từ lầu một, để bảo đảm an toàn của mọi người, tốt nhất hai hoặc ba người cùng nhau vào một hộ. Sau khi thu hoạch mỗi nhà thì tự mình phân phối, ai vào nhà nào, thu hoạch được bao nhiều tùy theo vận may mỗi người, nếu có người cướp thu hoạch của người đi chung…”
Nói rồi người kia quét mắt nhìn mọi người một vòng: “Người không tuân theo quy củ có thể giáo huấn, đừng làm lớn là được. Sau này mọi người còn cùng nhau hợp tác rất nhiều lần, hi vọng mọi người chớ vì một điểm lợi ích trước mắt liền làm việc thấp hèn miễn cho ngày sau gặp nhau lại lúng túng.”
Trộm hoặc cướp đồ của người khác trong mỗi lần hành động đều có. Nếu như thực lực những người này đủ mạnh, người khác đương nhiên không thể làm gì họ, nhưng nếu như thực lực không đủ bị người ta đánh lại thậm chí giết chết vậy cũng chỉ trách bọn hắn xui xẻo. Chỉ là những câu này cần phải nói trước, dù sao, khi tất cả mọi người tuân thủ quy củ thì kết quả mới đạt được lợi ích cao nhất.
Tất cả mọi người không có suy nghĩ gì kỳ quái, dù sao cùng quân đội hành động cũng chỉ cầu có thể lấy đồ an ổn, không ai gây phiền toái cho ai, cũng không muốn người khác tìm mình sinh sự.
Cuộc họp cũng chỉ là hiệp ước trên đầu lưỡi, người thường làm nhiệm vụ đương nhiên biết rõ quy củ, sau khi nói xong mỗi người liền giải tán tự quay về xe mình.
Sáu giờ bốn mươi lăm phút, đoàn người mênh mông cuồn cuộn khởi hành.
Lần này mục tiêu của quân đội là khu trung tâm ở một huyện phía tây nội thành, ngoại vi nơi này trước đây đã bị người sống sót, quân đội liên tục dọn dẹp một ít, bây giờ xe quân đội mở đường, một đường đầy tiếng súng tiến về phía trước. Khoảng chừng mười giờ sáng, đội ngũ mất công tốn sức mà đi đến mục tiêu trong nội thành, xung quanh có không ít tòa nhà, phòng ốc bị sụp do lửa đạn lan đến.
Xe của bọn họ lẫn trong đội xe, cách đoàn xe quân đội một đoạn chậm rãi đi về phía trước. Đội ngũ đi đầu tập trung thanh lý mục tiêu, tiếng lửa đạn ầm ầm không ngừng truyền đến, tang thi rải rác xung quanh nghe tiếng kêu ùn ùn kéo tới. Hỏa lực ở tuyến đầu đan dệt thành một tấm lưới lửa, cắn nuốt hết thảy những thân ảnh tiếp cận nơi này.
Bây giờ toàn bộ tang thi cũng đã tiến hóa thành tang thi cấp một, chúng nó linh hoạt không khác gì nhân loại, nhưng con người có đầu óc, động tác linh hoạt đối với hỏa lực tập trung như thiên la địa võng cũng không thể làm gì huống chi là mấy con tang thi?
Vì khả năng có thể thu thập vật tư hết mức, thu hồi đất mất, lãnh đạo cấp cao của căn cứ dồn hết hỏa lực, cơ hồ không tiếc thành phẩm mà mấy lần phái quân đội triển khai hoạt động nội thành thanh lý. Đương nhiên, điều này căn cứ cũng phổ biến cho dân chúng bình dân. Kỳ thực tập trung hỏa lực lớn vào công việc thanh lý cũng là để căn cứ có thời gian nghỉ ngơi.
Phải biết, đàn tang thi đều tự tụ tập về nơi có người sống! Người chạy trốn đến từ bốn phương hoặc người ra ngoài làm nhiệm vụ về căn cứ trên đường đi sẽ để lại mùi vị trên người, cơ hồ tạo thành bản đồ sống dẫn đường cho chúng nó đến căn cứ!
Từ khi tận thế bùng nổ đến thời điểm này, thời gian ngắn ngủi không tới một tháng, có rất nhiều căn cứ nhỏ bởi vì tang thi ngày đêm liên tục công phá mà cửa thành bị sụp, những người trong căn cứ xác định trở thành thức ăn cho chúng hoặc trở thành chúng tham gia party mỹ thực.
Những căn cứ lớn vì tự vệ, không thể không đối ngoại triển khai cái gọi là ‘mở rộng’, chủ động xuất kích có lẽ còn có một chút hi vọng sống, nếu tử thủ căn cứ thì chỉ có một con đường chết.
Tiếng súng phía trước càng ngày càng xa, dần dần, đội hậu cần của quân đội theo vào quảng trường, đem mấy chiếc xe hư đẩy ra ven đường, nhân viên hậu cần còn sót lại được nhân viên vũ trang hiệp trợ đến những cửa hàng có dấu hiệu còn vật tư bên trong, bắt đầu thu thập.
Mấy chiếc xe theo sau đợi hơn nửa tiếng, mới được phép vào thu thập vật tư.
Ngoại trừ những cửa hàng tiện lợi bị quân đội quét sạch, còn có mấy cửa hàng nhỏ trước tận thế chuyên bán đồ đắc tiền, quý hiếm, nhưng bây giờ ngay cả một bịch bánh quy cũng chưa chắc đổi được.
Hai người Hạ Tử Trọng lẫn trong đám đông chen vào một tiệm bán nồi niêu xoong chảo – đoạn đường này có giá trị nhất chính là tiệm bán quần áo và cửa hàng tạp hóa nhưng đã bị quân đội quét sạch, hai thế lực lớn nhất trong đội ngũ phân nhau cửa hàng đồ trẻ em với tiệm bách hóa nhỏ, những người còn lại chỉ có thể trong cửa hàng chọn mấy loại đồ có giá trị. Hai người tùy ý cầm chút nồi chảo, thấy kho hàng trong tiệm này quá trời nồi đất, Phương Hách liền vội vàng đem hơn một nửa vào không gian, còn dư lại thì lấy để trong xe.
Cùng đoàn xe quét sạch mấy tiệm không có tác dụng gì, mọi người cuối cùng cũng đi tới một khu nhà gần đó.
“Tổng cộng mười hai tầng, mỗi một tầng có sáu nhà.” Nói chuyện vẫn là hai vị đội trưởng của tiểu đội có thế lực lớn kia, hai người vào một góc thấp giọng thương lượng một chút, mới xoay đầu lại nói với mọi người: “Mười hai tầng mà chúng ta có hơn 130 người, mọi người cũng không cần lo lắng, hai người một nhà, mọi người bốc thăm xem của mình là nhà nào, tìm được đồ nhiều hay ít thì dựa vào vận may mỗi người rồi.”
134 người, phân phối xong mười hai tầng còn dư lại mấy nhà đều bị đội hai người kia phân chia hết. Người khác tuy rằng tâm lý khó chịu, nhưng người ta người đông thế mạnh họ không thể làm gì được. Dù sao, một tổ có thể chiếm được toàn bộ vật tư một nhà thì lần hành động này phi thường hậu đãi.
Mọi người xuống xe, tụ tập đến trước cửa khu nhà, bắt đầu thanh lý tang thi rải rác bên trong. Xong xuôi mới để cho từng người dựa theo kết quả bốc thăm đi đến nhà của mình.
Động tác hai người Hạ Tử Trọng cấp tốc, hành động giết tang thi cũng nhanh hơn mấy đội ngũ khác, tuy rằng tang thi bị giam trong nhà không ít, nhưng hai người liên thủ liền nhanh chóng giải quyết xong xuôi.
Người sống trong khu nhà này đa phần đều là công nhân làm việc ở A thị, trong nhà dự trữ lương thực không nhiều, đa số người có thể tìm được 5kg gạo đã là rất tốt, ngược lại mấy bịch mì ăn liền cùng khoai tây chiên có không ít.
Phương Hách từ trong tủ lấy ra được mấy bịch bánh kẹo, nhìn trang trí nội thất nhà này còn mới, nhấc cái túi kia tới chỗ Hạ Tử Trọng đang ở phòng ngủ: “Tử Trọng, hình như là bánh kẹo cưới…”
Hạ Tử Trọng nhìn túi đường kia một chút, quay lại nhìn hình cưới treo ở đầu giường: “Trong phòng không có tang thi, có thể bọn họ không có chuyện gì.”
Phương Hách cũng nhìn tấm hình kia, ảnh chụp hai vợ chồng hạnh phúc tươi cười, trong tình hình bây giờ chỉ khiến người nghẹn lòng: “Vâng, nơi này rất gần căn cứ.”
Đường phố bên ngoài, trong khu nhà lãng vãng không ít tang thi, những gia đình hạnh phúc cũng bởi vì sự việc bất ngờ mà sụp đổ.
Hai người đi lên sân thượng, tất cả mọi thứ có thể dùng được trong nhà đều lấy hết, Hạ Tử Trọng lúc này mới khẽ dặn dò Phương Hách, lắc người tiến vào không gian.
Trong không gian bạch cầu vẫn ở chỗ cũ “phốc, phốc” nhảy tưng tưng, thấy Hạ Tử Trọng tiến vào, nhảy một cái, đầu dụi vào ngực Hạ Tử Trọng.
Sờ nó mềm vô cùng, hắn nén yêu thích hỏi nó một cái: “Sao lại đi vào? Bên trong có ai không?”
Bạch cầu chớp chớp đôi mắt to, toàn bộ thân thể đều làm động tác lắc đầu, toàn thân thịt nước oong oong, liên tục lay động.
“Mang tao tới.”
Bạch cầu nghe lời, mang theo Hạ Tử Trọng biến mất tại chỗ, thân ảnh một người một cầu dần dần xuất hiện tại một nơi khác.
Nơi này là một cửa hàng nhỏ trên đường bộ đội đi ngang qua, mặt ngoài cửa hàng lúc này chất đầy thi thể tang thi, che lấp cửa ra vào.
Đồ vật bày bán trong này không có chút quan hệ gì với bảng hiệu treo bên ngoài – bảng hiệu viết là “cửa hàng hoa tươi xx”, nhưng bên trong lại trưng các loại dụng cụ cắt gọt, phòng trong cửa hàng cư nhiên còn có một ít dụng cụ hỗ trợ đánh bóng, chế tác vũ khí.
Hạ Tử Trọng dạo một vòng cửa hàng, đem tất cả mọi thứ quét sạch sành sanh xong mới ôm bạch cầu vào không gian.
Nhận được tin tức Phương Hách vội vã vào không gian, nắm tay Hạ Tử Trọng đi ra ngoài.
“Đồ lấy được không?”
“Ừ, đa số đều là dao găm, nhưng cũng có vài thứ tốt.” Hạ Tử Trọng tâm tình rõ ràng rất hưng phấn. Bọn họ ở trong căn cứ lấy được hai thứ vũ khí thay thế, nhưng trong lần đi làm nhiệm vụ thanh lý này mũi kiếm Tây Dương của Phương Hách bị gãy, nếu không phải động tác của cậu nhanh chóng tránh được mũi nhọn thì chắc đã bị vũ khí của mình ngộ thương.
Ngay cả cây đao của Hạ Tử Trọng cũng lủng lỗ, vũ khí bổ sung bây giờ có thể sử dụng được.