Chương 1
Lưu Khiết cảm thấy hôm nay chồng cô có gì đó không ổn lắm.
Bình thường khi đi công tác về, vừa mở cửa anh ấy sẽ lập tức cởi áo khoác chạy đến phòng con trai, giữa tiếng tiếng cười mừng rỡ của con trai, anh ấy sẽ nhấc bổng con lên cao quay vài vòng.
Chơi với con trai cho nó mệt, anh ấy mới quay lại phòng khách, để Lưu Khiết làm cho anh ấy một tô mì nóng, húp xì xụp ăn xong mới quay trở lại phòng lăn ra ngủ.
Hơn chín giờ tối nay, sau khi đi công tác về, anh ấy đột nhiên về thẳng nhà, không những không nói trước cho Lưu Khiết số tàu và thời gian đến mà còn mang vẻ mặt u ám.
Anh ấy mở cửa định đi thẳng vào phòng. Lưu Khiết chặn anh ấy lại, vừa cởi giúp áo khoác, vừa đánh giá anh ấy. Đoán chắc có lẽ chuyến công tác lần này của Trương Quý Sinh không mấy suôn sẻ.
Nhưng mới tám ngày mà anh ấy đã gầy đi một vòng, khiến vẻ ngoài của anh ấy nặng nề lạ thường. Anh ấy để Lưu Khiết giúp mình cởi áo khoác, nhưng lại lại không quay đầu lại nhìn cô.
Thấy chồng chuẩn bị vào thẳng phòng ngủ nghỉ ngơi, Lưu Khiết gọi anh ấy lại, "Quý Sinh, anh không muốn đi gặp Lạc Lạc sao?"
Vốn anh ấy đã đi được mấy bước về phía phòng ngủ, nghe câu này thì dừng lại, anh ấy không cử động mà chỉ cúi người xuống đưa tay lên xoa xoa thái dương như thể rất mệt mỏi.
Lưu Khiết ngay lập tức thay đổi ý định, vừa đi vào bếp vừa dịu dàng nói, "Thôi, em thấy anh cũng khá mệt rồi. Nếu đánh thức Lạc Lạc thì lại phải chơi với con, vẫn nên ăn một bát mì rồi đi ngủ thôi. "
Tay vẫn xoa xoa thái dương, anh ấy ngồi xuống bàn mà không nói lời nào.
Bộ dáng ăn mì của anh ấy càng khiến Lưu Khiết chắc chắn rằng chồng cô đang rất mệt mỏi vì chuyến công tác này. Bình thường anh ấy ăn nhanh nhưng cũng không nhanh đến hệt hổ đói như này, vùi đầu ăn hai ngụm là nửa bát mì, hai má phồng lên, thậm chí không để sót lại một giọt nước nào.
Ăn mì xong, anh ấy ngẩng đầu lên liếc nhìn quanh phòng, ánh mắt dừng lại trên cánh cửa có dán hình Pikachu.
Anh ấy vẫn vào phòng con trai. Nhưng không giống như mọi khi, lần này anh ấy không đánh thức con trai dậy.
Anh ấy cẩn thận bước vào phòng, lấy trong túi ra một con dao Mông Cổ tinh xảo, đặt lên ngực đứa con trai đang ngủ say của mình.
Lưu Khiết không biết nên cười hay nên khóc, đưa tay muốn cầm con dao lên. Kể cả khi chồng cô đi công tác ở Mông Cổ cũng không nên mang dao thật về làm quà cho con trai, thế này quá nguy hiểm.
Chồng cô ngăn không cho cô lấy dao, bảo cô cùng ngồi lên đầu giường rồi giơ điện thoại lên chụp ảnh với con trai. Sau đó mân mê một lúc, chắc là đăng tus, xong rồi mới quay trở lại phòng ngủ.
Chương 2
Ở khu phố cũ phía bên kia thành phố, có một môi trường sống hoàn toàn trái ngược với khu nhà cao cấp nơi gia đình Trương Quý Sinh sinh sống.
Trong căn nhà cho thuê dột nát, bốn bức tường trắng xóa loang lổ những vết bẩn do thấm dột nhiều năm. Chỉ có một cái giường, một cái bàn bốn cạnh kê gạch và một chiếc ghế đẩu bằng nhựa.
Tất cả mọi thứ trong phòng đều phù hợp với cái từ "nghèo túng" một cách hoàn hảo, ngoại trừ một chiếc bồn tắm nổi bật ở giữa phòng.
Người đàn ông cảm thấy rằng đó có thể là hàng lỗi mà những kẻ bắt cóc nhặt được từ bãi rác, vì có những vết lồi lõm rõ ràng trên các góc của bồn tắm, hơn nữa nắp cống phía dưới bị tắc.
Phía trên bồn tắm có thùng nước gắn vòi hoa sen, có vẻ như nước tắm từ trên cao chảy xuống.
Dù sao thì có một chiếc bồn tắm bằng sứ trắng nằm ngay giữa căn phòng thiếu ánh sáng này luôn mang lại cảm giác kỳ quặc.
Một người đàn ông đang bị trói trên chiếc ghế đẩu nhựa, nghe thấy tiếng cửa mở, ánh mắt anh ta chuyển từ bồn tắm sang kẻ bắt cóc cao lớn.
Anh biết rất rõ kẻ bắt cóc anh đã từng đi tù, vẻ bề ngoài của người này thực sự phù hợp với hình tượng một kẻ nguy hiểm trong mắt mọi người. Cao to cường tráng với một nụ cười khó gần trên khuôn mặt tròn đầy đặn.
Cuối cùng kẻ bắt cóc cũng lên tiếng: "Nếu gia đình mày không bỏ rơi mày, sẽ có người đồng ý bỏ tiền cứu mày, lúc đấy tao sẽ thả mày, nếu không có ai chịu thì mày sẽ phải ở với tao thêm một thời gian nữa rồi. "
"Tôi sẽ đưa…"
“Suỵt, đừng có nói bừa.” Người đàn ông rút dao ra, dí vào cổ anh: “Chờ tin tức từ anh trai mày đi.”
Trời càng ngày càng tối, anh càng ngày càng lo lắng. Anh cũng như kẻ bắt cóc đều đợi tin tức từ anh trai. Thực tế, mọi rắc rối đều bắt nguồn từ đối phương, anh cảm thấy rằng mọi rắc rối mà mình gặp phải đều bắt nguồn đối phương.
Kẻ bắt cóc một tay cầm con dao, một tay nghịch điện thoại di động, bất ngờ mở một bức ảnh trong cuốn album một cách vô cùng thích thú và đưa cho người đàn ông đang bị đe dọa dưới con dao xem.
Trong ảnh, một bé trai nằm trong bộ chăn ga màu xanh đậm, mặt mũi sưng húp. Trên ngực cậu bé là một con dao có bao Mông Cổ nhỏ.
Một người đàn ông và một người phụ nữ đang ngồi trên đầu giường, họ cười và vòng tay ôm lấy cậu bé đang ngủ. Từ góc độ của người chụp, nó có lẽ do được chụp bởi người đàn ông trong bức ảnh.
Anh bàng hoàng nhìn bức ảnh với khuôn mặt tái nhợt nhưng kẻ bắt cóc lại cười vui vẻ, lấy cùi chỏ bàn tay cầm dao chọc vào vai anh, "Xem này, cuộc sống của anh trai mày bây giờ tốt biết bao, một gia đình ba người hạnh phúc, nhìn thế này thì có vẻ mày có hay không cũng không quan trọng. "
Anh không nói nên lời, nét mặt căng thẳng, kẻ bắt cóc định nói gì đó thì chuông điện thoại vang lên.
Đầu dây bên kia gửi cho họ một tin nhắn: Lưu Khiết có vẻ rất nhớ tôi, nhờ chuyến công tác này mà khiến chúng tôi giống như một đôi mới cưới vậy, tôi nghĩ tôi có thể thuyết phục cô ấy cứu anh. Dù sao thì anh cũng là anh trai tôi.
Người đàn ông ngồi xem tin nhắn đến mà vùng vẫy trên chiếc ghế đẩu nhựa, con dao đang kề trên vai lập tức cào một vết máu trên cổ, cơn đau nhắc nhở anh kẻ bắt cóc đã từng vào tù nên chỉ có thể đành im lặng lại.
Một lúc lâu sau, tin nhắn thứ hai được gửi đến: Xin lỗi, Lưu Khiết không đồng ý, tất cả là lỗi của tôi khi nói dối cô ấy trước đây. Tôi đã giữ nhiều tiền sau lưng Lưu Khiết, nhưng tôi đã nói với cô ấy rằng tất cả số tiền đều được đưa cho anh, bây giờ Lưu Khiết có ấn tượng xấu về anh. Nhưng sáng mai tôi có thẻ sẽ về quê, bố mẹ chắc không đến mức mặc anh không lo.
Người đàn ông đọc tin xong chỉ biết cúi đầu tuyệt vọng nhưng người cầm dao thì lại cười: "Vậy không có cách rồi, mày nói xem cùng anh em, sao mày lại phải vào tù quen biết tao, còn người ta lại có cuộc sống hạnh phúc có vợ có con cơ chứ? Cuộc sống mà, do bản thân tự lựa chọn cả."
Chương 3
Lưu Khiết dọn dẹp chén đũa xong thì về phòng ngủ, cô cứ tưởng Trương Quý Sinh đã ngủ từ sớm, nhưng không ngờ vừa vào phòng đã thấy anh ấy dựa trên đầu giường, vẻ mặt vô cảm cúi đầu xem điện thoại.
Lưu Khiết nằm xuống bên cạnh anh ấy, dè dặt hỏi: “Em thấy anh vừa về đã không vui, có phải gần đây công việc không thuận lợi không?”
Trương Quý Sinh tắt điện thoại, nằm xuống: “Không phải, anh trai anh có chuyện.”
Trong phòng ngủ tối thui, Lưu Khiết không nhìn rõ vẻ mặt của chồng, nhưng cảm thấy cô đã tìm được nguyên nhân khiến anh ấy phiền lòng, vì thế nói bằng giọng chán ghét: “Anh ta ra tù? Lại đến tìm anh? Em đã nói anh đừng để ý đến anh ta từ lâu rồi!”
“Anh ta ra tù đã hơn nửa năm, có điều anh thật sự mặc kệ anh ta từ lâu.”
“Mặc kệ mà anh còn cho anh ta tiền!” Lưu Khiết luôn dịu dàng nền nhã vừa nhắc đến chuyện này đã giận sôi máu.
Rõ ràng là sống trong cùng một môi trường gia đình, nhưng chồng Trương Quý Sinh lại có thể thi vào trường học danh giá, làm trong một công ty tốt, vừa tốt nghiệp đã kết hôn với bạn học là cô, sau đó sinh con.
Nhưng anh trai Trương Sơ Sinh lại là người không nên thân, trước khi thi đậu đại học đã thi lại hai lần, tốt nghiệp chưa được mấy năm đã đánh nhau với người khác rồi bị tống vào tù.
Trong mắt Lưu Khiết, anh ta vào tù cũng là một chuyện tốt, nhà cửa trở nên yên tĩnh. Lúc trước khi Trương Sơ Sinh chưa vào tù, cứ hai ba ngày lại uống say bét nhè chạy đến đập cửa nhà cô, dọa Nhạc Nhạc sợ đến khóc to.
Cô cảm thấy Trương Sơ Sinh ôm mối thù rất lớn với chồng cô, tuy rằng chồng không vì anh ta quấy phá mà cho vào nhà, cũng không cho anh ta tiếp xúc với cô và Nhạc Nhạc, nhưng mỗi khi Trương Sơ Sinh tới phá cửa đều đi ra ngoài khuyên nhủ anh ta.
Qua cánh cửa, cô nghe thấy Trương Sơ Sinh như nổi điên lên gào to với chồng cô: “Dựa vào đâu mà mày lại được sống những ngày sung sướng này, mạng của mày là của tao!”
Nếu không phải chồng ngăn cản cô, thì lần đó cô đã báo cảnh sát.
Nhưng chồng cô niệm tình anh em, luôn trích một chút từ tiền lương tiền thưởng để trợ cấp cho anh trai, trong lòng cô thầm tính, cũng đã sắp lên đến hơn bảy vạn. Trong lòng Lưu Khiết thật sự hi vọng người anh chồng này nhanh chóng biến mất.
Cô càng nghĩ càng giận, nhưng chồng nằm bên cạnh chỉ luôn im lặng lại cười ha hả: “Vậy sao? Anh còn không nhớ mình đã cho anh ta số tiền này, không phải là anh cầm đi mua vé số, nuôi người tình sao.”
“Đừng đánh trống lảng, nói chuyện cho nghiêm túc!”
“Được rồi, anh trai anh đã ra tù lâu vậy rồi mà không tìm công việc đứng đắn, anh muốn giúp anh ta, cho anh ta năm vạn, rồi giới thiệu công việc, em thấy sao?”
“Em cảm thấy nhà mình đã tận tình tận nghĩa. Không phải em có ý gì, nhưng nhân phẩm anh trai anh không tốt, trước kia anh ta đối xử với anh thế nào? Đứng trước cửa nhà mình gào rống, nói anh nợ anh ta, dọa Nhạc Nhạc sợ đến mức khóc hu hu. Anh nói đi, anh nợ gì anh ta?”
“Không phải anh đã nói với em sao? Khi anh trai còn nhỏ đã đối xử với anh rất tốt, cái gì cũng nhường cho anh, trong nhà hầm gà chỉ cho anh ăn đùi, anh ấy còn chẳng được ăn miếng gà nào.”
“Chuyện này em chưa từng nghe anh nói, nhưng em nhớ anh nói từ nhỏ anh ta là người thích quậy phá đánh nhau. Theo em, ba tuổi trẻ con, bảy tuổi trưởng thành. Chẳng trách anh ta đánh nhau vào tù, bây giờ cũng là một tên lưu manh.”
“Anh nói vậy sao? Anh không nhớ nữa. Cẩn thận ngẫm lại thì đúng là lúc nhỏ anh chọc người khác, lại để anh ta đi đánh nhau thay anh. Bây giờ nhà mình không cứu anh ta, anh ta rơi vào đường cùng thì một ngày nào đó sẽ lại phạm tội vào tù tiếp.”
“Phạm tội cũng là anh ta. Anh bị sao vậy, sao nói như anh ta phạm tội có liên quan đến nhà mình vậy? Không phải lúc trước anh đã nói loại người như anh ta trời sinh có vấn đề, trước sau gì cũng phạm tội sao?”
Trương Quý Sinh im lặng thật lâu, đến tận khi Lưu Khiết mơ màng sắp ngủ mất, mới nghe thấy chồng khẽ thở dài: “Thì ra anh nói vậy à? Thôi, nghe em, kệ anh ta.”
Bình thường khi đi công tác về, vừa mở cửa anh ấy sẽ lập tức cởi áo khoác chạy đến phòng con trai, giữa tiếng tiếng cười mừng rỡ của con trai, anh ấy sẽ nhấc bổng con lên cao quay vài vòng.
Chơi với con trai cho nó mệt, anh ấy mới quay lại phòng khách, để Lưu Khiết làm cho anh ấy một tô mì nóng, húp xì xụp ăn xong mới quay trở lại phòng lăn ra ngủ.
Hơn chín giờ tối nay, sau khi đi công tác về, anh ấy đột nhiên về thẳng nhà, không những không nói trước cho Lưu Khiết số tàu và thời gian đến mà còn mang vẻ mặt u ám.
Anh ấy mở cửa định đi thẳng vào phòng. Lưu Khiết chặn anh ấy lại, vừa cởi giúp áo khoác, vừa đánh giá anh ấy. Đoán chắc có lẽ chuyến công tác lần này của Trương Quý Sinh không mấy suôn sẻ.
Nhưng mới tám ngày mà anh ấy đã gầy đi một vòng, khiến vẻ ngoài của anh ấy nặng nề lạ thường. Anh ấy để Lưu Khiết giúp mình cởi áo khoác, nhưng lại lại không quay đầu lại nhìn cô.
Thấy chồng chuẩn bị vào thẳng phòng ngủ nghỉ ngơi, Lưu Khiết gọi anh ấy lại, "Quý Sinh, anh không muốn đi gặp Lạc Lạc sao?"
Vốn anh ấy đã đi được mấy bước về phía phòng ngủ, nghe câu này thì dừng lại, anh ấy không cử động mà chỉ cúi người xuống đưa tay lên xoa xoa thái dương như thể rất mệt mỏi.
Lưu Khiết ngay lập tức thay đổi ý định, vừa đi vào bếp vừa dịu dàng nói, "Thôi, em thấy anh cũng khá mệt rồi. Nếu đánh thức Lạc Lạc thì lại phải chơi với con, vẫn nên ăn một bát mì rồi đi ngủ thôi. "
Tay vẫn xoa xoa thái dương, anh ấy ngồi xuống bàn mà không nói lời nào.
Bộ dáng ăn mì của anh ấy càng khiến Lưu Khiết chắc chắn rằng chồng cô đang rất mệt mỏi vì chuyến công tác này. Bình thường anh ấy ăn nhanh nhưng cũng không nhanh đến hệt hổ đói như này, vùi đầu ăn hai ngụm là nửa bát mì, hai má phồng lên, thậm chí không để sót lại một giọt nước nào.
Ăn mì xong, anh ấy ngẩng đầu lên liếc nhìn quanh phòng, ánh mắt dừng lại trên cánh cửa có dán hình Pikachu.
Anh ấy vẫn vào phòng con trai. Nhưng không giống như mọi khi, lần này anh ấy không đánh thức con trai dậy.
Anh ấy cẩn thận bước vào phòng, lấy trong túi ra một con dao Mông Cổ tinh xảo, đặt lên ngực đứa con trai đang ngủ say của mình.
Lưu Khiết không biết nên cười hay nên khóc, đưa tay muốn cầm con dao lên. Kể cả khi chồng cô đi công tác ở Mông Cổ cũng không nên mang dao thật về làm quà cho con trai, thế này quá nguy hiểm.
Chồng cô ngăn không cho cô lấy dao, bảo cô cùng ngồi lên đầu giường rồi giơ điện thoại lên chụp ảnh với con trai. Sau đó mân mê một lúc, chắc là đăng tus, xong rồi mới quay trở lại phòng ngủ.
Chương 2
Ở khu phố cũ phía bên kia thành phố, có một môi trường sống hoàn toàn trái ngược với khu nhà cao cấp nơi gia đình Trương Quý Sinh sinh sống.
Trong căn nhà cho thuê dột nát, bốn bức tường trắng xóa loang lổ những vết bẩn do thấm dột nhiều năm. Chỉ có một cái giường, một cái bàn bốn cạnh kê gạch và một chiếc ghế đẩu bằng nhựa.
Tất cả mọi thứ trong phòng đều phù hợp với cái từ "nghèo túng" một cách hoàn hảo, ngoại trừ một chiếc bồn tắm nổi bật ở giữa phòng.
Người đàn ông cảm thấy rằng đó có thể là hàng lỗi mà những kẻ bắt cóc nhặt được từ bãi rác, vì có những vết lồi lõm rõ ràng trên các góc của bồn tắm, hơn nữa nắp cống phía dưới bị tắc.
Phía trên bồn tắm có thùng nước gắn vòi hoa sen, có vẻ như nước tắm từ trên cao chảy xuống.
Dù sao thì có một chiếc bồn tắm bằng sứ trắng nằm ngay giữa căn phòng thiếu ánh sáng này luôn mang lại cảm giác kỳ quặc.
Một người đàn ông đang bị trói trên chiếc ghế đẩu nhựa, nghe thấy tiếng cửa mở, ánh mắt anh ta chuyển từ bồn tắm sang kẻ bắt cóc cao lớn.
Anh biết rất rõ kẻ bắt cóc anh đã từng đi tù, vẻ bề ngoài của người này thực sự phù hợp với hình tượng một kẻ nguy hiểm trong mắt mọi người. Cao to cường tráng với một nụ cười khó gần trên khuôn mặt tròn đầy đặn.
Cuối cùng kẻ bắt cóc cũng lên tiếng: "Nếu gia đình mày không bỏ rơi mày, sẽ có người đồng ý bỏ tiền cứu mày, lúc đấy tao sẽ thả mày, nếu không có ai chịu thì mày sẽ phải ở với tao thêm một thời gian nữa rồi. "
"Tôi sẽ đưa…"
“Suỵt, đừng có nói bừa.” Người đàn ông rút dao ra, dí vào cổ anh: “Chờ tin tức từ anh trai mày đi.”
Trời càng ngày càng tối, anh càng ngày càng lo lắng. Anh cũng như kẻ bắt cóc đều đợi tin tức từ anh trai. Thực tế, mọi rắc rối đều bắt nguồn từ đối phương, anh cảm thấy rằng mọi rắc rối mà mình gặp phải đều bắt nguồn đối phương.
Kẻ bắt cóc một tay cầm con dao, một tay nghịch điện thoại di động, bất ngờ mở một bức ảnh trong cuốn album một cách vô cùng thích thú và đưa cho người đàn ông đang bị đe dọa dưới con dao xem.
Trong ảnh, một bé trai nằm trong bộ chăn ga màu xanh đậm, mặt mũi sưng húp. Trên ngực cậu bé là một con dao có bao Mông Cổ nhỏ.
Một người đàn ông và một người phụ nữ đang ngồi trên đầu giường, họ cười và vòng tay ôm lấy cậu bé đang ngủ. Từ góc độ của người chụp, nó có lẽ do được chụp bởi người đàn ông trong bức ảnh.
Anh bàng hoàng nhìn bức ảnh với khuôn mặt tái nhợt nhưng kẻ bắt cóc lại cười vui vẻ, lấy cùi chỏ bàn tay cầm dao chọc vào vai anh, "Xem này, cuộc sống của anh trai mày bây giờ tốt biết bao, một gia đình ba người hạnh phúc, nhìn thế này thì có vẻ mày có hay không cũng không quan trọng. "
Anh không nói nên lời, nét mặt căng thẳng, kẻ bắt cóc định nói gì đó thì chuông điện thoại vang lên.
Đầu dây bên kia gửi cho họ một tin nhắn: Lưu Khiết có vẻ rất nhớ tôi, nhờ chuyến công tác này mà khiến chúng tôi giống như một đôi mới cưới vậy, tôi nghĩ tôi có thể thuyết phục cô ấy cứu anh. Dù sao thì anh cũng là anh trai tôi.
Người đàn ông ngồi xem tin nhắn đến mà vùng vẫy trên chiếc ghế đẩu nhựa, con dao đang kề trên vai lập tức cào một vết máu trên cổ, cơn đau nhắc nhở anh kẻ bắt cóc đã từng vào tù nên chỉ có thể đành im lặng lại.
Một lúc lâu sau, tin nhắn thứ hai được gửi đến: Xin lỗi, Lưu Khiết không đồng ý, tất cả là lỗi của tôi khi nói dối cô ấy trước đây. Tôi đã giữ nhiều tiền sau lưng Lưu Khiết, nhưng tôi đã nói với cô ấy rằng tất cả số tiền đều được đưa cho anh, bây giờ Lưu Khiết có ấn tượng xấu về anh. Nhưng sáng mai tôi có thẻ sẽ về quê, bố mẹ chắc không đến mức mặc anh không lo.
Người đàn ông đọc tin xong chỉ biết cúi đầu tuyệt vọng nhưng người cầm dao thì lại cười: "Vậy không có cách rồi, mày nói xem cùng anh em, sao mày lại phải vào tù quen biết tao, còn người ta lại có cuộc sống hạnh phúc có vợ có con cơ chứ? Cuộc sống mà, do bản thân tự lựa chọn cả."
Chương 3
Lưu Khiết dọn dẹp chén đũa xong thì về phòng ngủ, cô cứ tưởng Trương Quý Sinh đã ngủ từ sớm, nhưng không ngờ vừa vào phòng đã thấy anh ấy dựa trên đầu giường, vẻ mặt vô cảm cúi đầu xem điện thoại.
Lưu Khiết nằm xuống bên cạnh anh ấy, dè dặt hỏi: “Em thấy anh vừa về đã không vui, có phải gần đây công việc không thuận lợi không?”
Trương Quý Sinh tắt điện thoại, nằm xuống: “Không phải, anh trai anh có chuyện.”
Trong phòng ngủ tối thui, Lưu Khiết không nhìn rõ vẻ mặt của chồng, nhưng cảm thấy cô đã tìm được nguyên nhân khiến anh ấy phiền lòng, vì thế nói bằng giọng chán ghét: “Anh ta ra tù? Lại đến tìm anh? Em đã nói anh đừng để ý đến anh ta từ lâu rồi!”
“Anh ta ra tù đã hơn nửa năm, có điều anh thật sự mặc kệ anh ta từ lâu.”
“Mặc kệ mà anh còn cho anh ta tiền!” Lưu Khiết luôn dịu dàng nền nhã vừa nhắc đến chuyện này đã giận sôi máu.
Rõ ràng là sống trong cùng một môi trường gia đình, nhưng chồng Trương Quý Sinh lại có thể thi vào trường học danh giá, làm trong một công ty tốt, vừa tốt nghiệp đã kết hôn với bạn học là cô, sau đó sinh con.
Nhưng anh trai Trương Sơ Sinh lại là người không nên thân, trước khi thi đậu đại học đã thi lại hai lần, tốt nghiệp chưa được mấy năm đã đánh nhau với người khác rồi bị tống vào tù.
Trong mắt Lưu Khiết, anh ta vào tù cũng là một chuyện tốt, nhà cửa trở nên yên tĩnh. Lúc trước khi Trương Sơ Sinh chưa vào tù, cứ hai ba ngày lại uống say bét nhè chạy đến đập cửa nhà cô, dọa Nhạc Nhạc sợ đến khóc to.
Cô cảm thấy Trương Sơ Sinh ôm mối thù rất lớn với chồng cô, tuy rằng chồng không vì anh ta quấy phá mà cho vào nhà, cũng không cho anh ta tiếp xúc với cô và Nhạc Nhạc, nhưng mỗi khi Trương Sơ Sinh tới phá cửa đều đi ra ngoài khuyên nhủ anh ta.
Qua cánh cửa, cô nghe thấy Trương Sơ Sinh như nổi điên lên gào to với chồng cô: “Dựa vào đâu mà mày lại được sống những ngày sung sướng này, mạng của mày là của tao!”
Nếu không phải chồng ngăn cản cô, thì lần đó cô đã báo cảnh sát.
Nhưng chồng cô niệm tình anh em, luôn trích một chút từ tiền lương tiền thưởng để trợ cấp cho anh trai, trong lòng cô thầm tính, cũng đã sắp lên đến hơn bảy vạn. Trong lòng Lưu Khiết thật sự hi vọng người anh chồng này nhanh chóng biến mất.
Cô càng nghĩ càng giận, nhưng chồng nằm bên cạnh chỉ luôn im lặng lại cười ha hả: “Vậy sao? Anh còn không nhớ mình đã cho anh ta số tiền này, không phải là anh cầm đi mua vé số, nuôi người tình sao.”
“Đừng đánh trống lảng, nói chuyện cho nghiêm túc!”
“Được rồi, anh trai anh đã ra tù lâu vậy rồi mà không tìm công việc đứng đắn, anh muốn giúp anh ta, cho anh ta năm vạn, rồi giới thiệu công việc, em thấy sao?”
“Em cảm thấy nhà mình đã tận tình tận nghĩa. Không phải em có ý gì, nhưng nhân phẩm anh trai anh không tốt, trước kia anh ta đối xử với anh thế nào? Đứng trước cửa nhà mình gào rống, nói anh nợ anh ta, dọa Nhạc Nhạc sợ đến mức khóc hu hu. Anh nói đi, anh nợ gì anh ta?”
“Không phải anh đã nói với em sao? Khi anh trai còn nhỏ đã đối xử với anh rất tốt, cái gì cũng nhường cho anh, trong nhà hầm gà chỉ cho anh ăn đùi, anh ấy còn chẳng được ăn miếng gà nào.”
“Chuyện này em chưa từng nghe anh nói, nhưng em nhớ anh nói từ nhỏ anh ta là người thích quậy phá đánh nhau. Theo em, ba tuổi trẻ con, bảy tuổi trưởng thành. Chẳng trách anh ta đánh nhau vào tù, bây giờ cũng là một tên lưu manh.”
“Anh nói vậy sao? Anh không nhớ nữa. Cẩn thận ngẫm lại thì đúng là lúc nhỏ anh chọc người khác, lại để anh ta đi đánh nhau thay anh. Bây giờ nhà mình không cứu anh ta, anh ta rơi vào đường cùng thì một ngày nào đó sẽ lại phạm tội vào tù tiếp.”
“Phạm tội cũng là anh ta. Anh bị sao vậy, sao nói như anh ta phạm tội có liên quan đến nhà mình vậy? Không phải lúc trước anh đã nói loại người như anh ta trời sinh có vấn đề, trước sau gì cũng phạm tội sao?”
Trương Quý Sinh im lặng thật lâu, đến tận khi Lưu Khiết mơ màng sắp ngủ mất, mới nghe thấy chồng khẽ thở dài: “Thì ra anh nói vậy à? Thôi, nghe em, kệ anh ta.”