Chương 2
Kẻ bắt cóc tiếp tục tự nói tiếp: "Hồi đó tôi chỉ muốn trộm ít đồ thôi, nào có ý định cướp bóc, ai biết được người ta lại về đột ngột, tôi không biết luật nên mới dọa dẫm hắn vài câu, vậy là bị phán tội đột nhập cướp của. Anh thì sao? Anh có nghĩ hồi trước mình bị xử oan không?"
Anh ta chỉ cảm thấy kẻ bắt cóc này càng lúc càng đáng sợ, từ khi bị bắt cóc đến giờ, anh ta mới nhận thức rõ ràng mình có thể thực sự nguy hiểm đến tính mạng. Cảm xúc của kẻ từng đột nhập cướp của này có ổn định không? Liệu có đột nhiên nổi điên vì chuyện gì đó rồi cứ vậy mà giết anh ta không?
Hơn nữa hắn còn muốn dẫn anh ta đi phạm tội! Anh ta tuyệt đối không thể làm chuyện như vậy! Nhưng trong màn đêm thanh tĩnh thế này, trên đường lớn chẳng có một bóng người, tạm chưa nói anh ta có thể chạy thoát hay không, mà bản thân anh ta cũng còn rất nhiều lý do không dám chạy.
Anh ta chỉ có thể cầu khẩn: "Anh thả tôi về đi, tôi xin anh đấy."
Kẻ bắt cóc lắc đầu: "Vậy thì không được. Tôi đây xui xẻo quá, vừa mới ra tù thì con trai đã đau ốm, tôi phải dùng số tiền lần này làm phẫu thuật cho nó. Chút nữa anh ngoan ngoãn mà theo tôi vào nhà."
"Rốt cuộc mấy người muốn làm gì? Anh muốn tiền, tôi có thể cho anh."
"Thẻ của anh và mật mã đều lấy được rồi, tiền tôi cũng đã lấy được nửa. Giờ tôi hỏi anh, anh thấy tiền quan trọng không?"
"Tôi xin anh."
"Anh đứng im xem nào, còn ngọ nguậy nữa là tôi đâm cho một nhát đấy. Chúng ta nói tiếp, tôi cảm thấy tiền rất quan trọng, nếu anh không có tiền kết hôn, bạn gái anh có chạy không? Nếu không phải bạn gái chạy mất rồi, anh có uống say không? Nếu không phải uống say rồi, anh có đi đánh nhau với người ta rồi ngồi tù không? Anh nói xem có phải không?"
Cuối cùng người đàn ông cũng bỏ cuộc, kẻ bắt cóc này hoặc là điên, hoặc là cố ý, lời khẩn cầu của anh ta sẽ chẳng có ích gì.
Hai người đi vào tiểu khu, tiến vào hành lang theo sự chỉ dẫn của kẻ bắt cóc, kẻ bắt cóc cầm dao cạy cửa đầy điêu luyện, cười ha ha: "Tôi nói anh nghe, nhà cũ không có camera, sau chuyện này chẳng ai tìm ra chúng ta đâu."
Vào nhà, anh ta bị uy hiếp bằng dao phải lục lọi khắp nơi trong phòng khách.
Anh ta chưa từng đi ăn trộm, chỉ thấy tim run rẩy, chân như nhũn ra. Từng ngăn kéo xa lạ bị kéo ra, mùi bay ra từ trong đó, hay nói cách khác là mùi của cả căn nhà đều vô cùng lạ lẫm.
Anh ta tìm tới tìm lui nhưng chẳng tìm được vật đáng tiền nào. Nếu không phải quá hoảng loạn thì chắc anh ta đã có thể nhận ra tình trạng kinh tế của chủ nhân căn nhà này cực kỳ tệ, đồ đạc trong căn nhà này cùng lắm chỉ nhiều hơn chút so với phòng trọ kia, còn thực tế chẳng đáng để trộm.
Tiếng cót két phát ra khi mở cánh cửa tủ cũ kĩ khiến anh ta giật mình. Âm thanh này khiến anh ta nhận thức rõ ràng đây là nhà của người khác, anh ta đang đi trộm, sao tự dưng lại đi đến bước này rồi?
Anh ta liếc thấy cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, một chàng trai gầy gò bước ra từ phòng ngủ.
Trái tim anh ta như muốn rơi khỏi lồng ngực, nhưng ngay sau đó lại nhận ra mình bị phát hiện ngược lại là được cứu thoát.
Người đàn ông này sẽ tóm lấy bọn họ, sẽ báo cảnh sát, kẻ bắt cóc sẽ bị khống chế, sau đó cảnh sát sẽ biết anh ta là nạn nhân. Anh ta có thể bảo cảnh sát tạm thời đừng lan truyền thông tin, sau đó...
Thế nhưng một khi kinh động đến cảnh sát, "vụ án" của anh ta cũng có thể bị lật lại, kinh khủng hơn là, chưa biết chừng đám phóng viên sẽ ùn ùn kéo đến.
Ngay sau đó, mọi tưởng tượng của anh ta đều biến thành không tưởng. Có lẽ vị chủ nhà gầy nhom này sợ kẻ bắt cóc cao lớn, nên đã chọn lấy người yếu thế hơn giữa hai người họ, xông tới, một cước đạp anh ta ngã ra đất, sau đó cưỡi lên người anh ta, bóp cổ anh ta.
Anh ta bị bất ngờ không kịp phòng bị, chỉ thấy bên hông đau đớn, phần lưng đập mạnh xuống sàn, sau đó bàn tay lạnh như băng bóp chặt cổ mình.
Anh ta chẳng biết sao đối phương vừa lao lên đã có dáng vẻ liều mạng đến thế, có lẽ bọn họ đã vào nhầm nhà của một tên thần kinh chăng. Nỗi sợ sắp chết khiến anh ta ra sức giãy giụa. Lúc này kẻ bắt cóc kéo tay anh ta, đưa dao cho anh ta. Anh ta mò đến tay cầm dao cứng cáp, đầu óc trống rỗng, thuận thế đâm dao.
Bàn tay trên cổ lập tức buông lỏng, anh ta mờ mịt ho khan vài tiếng, nhìn người đàn ông trên người ôm bụng ngã ra đất, rất nhanh dưới thân đã chảy tràn ra một vũng máu.
Mãi đến khi bị kẻ bắt cóc lôi về phòng trọ, anh ta mới hoàn hồn, ngơ ngác nói: "Tôi giết người rồi, tôi giết người rồi, không đúng, người là do anh giết, tôi bị ép, đó không tính là phạm tội..."
Người đàn ông lại cười ha ha: "Tôi chỉ đưa dao thôi, người là do anh đâm. Nhưng tôi cũng bảo với anh rồi, không có camera, không tìm ra được chúng ta."
"Không có camera, anh chắc chứ?" Phản ứng đầu tiên của con người luôn là trốn tránh trách nhiệm, chứ không phải gánh vác hậu quả.
"Anh đã từng nghĩ mình sẽ đâm người ta thêm lần nữa chưa?"
"Chưa, sao tôi lại..."
"Thế ư? Anh chỉ nghĩ người như tôi mới làm chuyện đó thôi à? Tất nhiên, cũng có người kiên trì không làm như vậy, nhưng anh chắc chắn chẳng phải người như thế. Anh xem, anh là người tự mình cầm dao đâm, cũng giống như lần phạm tội trước của anh vậy. Cũng may người anh đâm lần trước vẫn chưa chết, còn lần này là thẳng tay giết chết người."
Anh ta mông lung nhắc lại: "Lần phạm tội trước..."
"Lúc thi đại học anh không đỗ được trường tốt, sau đó không tìm được công việc tốt, tiền trong nhà đều đưa hết cho em trai mua nhà kết hôn rồi, chẳng để dành cho anh cắc nào. Anh chia tay, rồi đau lòng đi uống rượu, rồi cãi nhau với người ta. Người kia đè anh ra bàn, bóp cổ anh, anh vừa hay vớ được con dao, lấy luôn con dao trên đùi dê nướng đâm người ta bị thương. Không phải hồi trước anh từng bảo tôi đó gọi là hiệu ứng Domino gì đó hay sao?"
Người đàn ông yên lặng không nói gì, chỉ kìm nén thở nặng nhọc.
Kẻ bắt cóc tiếp tục hỏi: "Cậu em trai đó của anh bảo anh phạm tội là đáng đời, còn anh? Anh nghĩ lần trước mình phạm tội là vì lí do gì? Đương nhiên, chuyện là do anh làm, nhưng chẳng phải em trai anh cũng có xíu trách nhiệm sao?"
Nghe đến đây, người đàn ông bỗng ý thức được, hắn cố ý, hắn cố ý tạo ra tình huống như vậy, hắn cố ý đưa dao ra muốn anh ta phạm tội. Chỉ để hỏi anh ta những câu hỏi như bây giờ, vậy mà hắn lại khiến anh ta giết một người!
Dường như anh ta suy sụp thật rồi, khóc lóc kêu gào: "Tôi xin anh, nói cho tôi biết đi, rốt cuộc giờ mấy người muốn làm gì?"
"Anh nói xem đâm người ta có cảm giác ra sao? Lúc ấy tôi vẫn chưa đâm chỉ dọa dẫm xíu thôi."
"Anh tha cho tôi đi, anh tha cho tôi đi..."
Khi anh ta tuyệt vọng kêu gào trong phòng trọ, người mà anh ta tưởng là đã bị mình giết đã bò dậy từ lâu, nhặt con dao ma thuật lên đặt lên bàn uống trà nhỏ, bắt đầu dọn dẹp túi máu đổ ra trên sàn. Rồi mở ngăn kéo, hài lòng đếm xấp tiền.
Lúc người đàn ông run rẩy kiểm tra khắp nơi, kẻ bắt cóc đi sau anh ta đã lặng lẽ nhét một xấp tiền mặt vào trong ngăn kéo.
Chương 5
Lưu Khiết vẫn cảm thấy chồng mình gặp phải chuyện gì khi đi công tác lần này, nếu không thì tại sao lại đột nhiên nhớ người nhà đến như vậy chứ?
Tối hôm qua đột nhiên nhắc về anh trai anh ấy, sáng nay ngồi trên bàn cơm lại bất ngờ nói muốn về nhà gặp mặt ông bà thăm hỏi cha mẹ. Tần suất mà Trương Quý Sinh về quê tần suất vốn là rất có quy luật, mỗi cuối năm về nhà một lần, một lần ba ngày, không nhiều không ít.
Lưu Khiết càng ngày càng cảm thấy chồng mình trở nên kì lạ, nhưng mà Trương Quý Sinh rất kiên quyết, nói cơm nước xong sẽ đi, anh ấy lái xe trở về, Lưu Khiết chỉ có thể lấy điện thoại di động ra để xin nghỉ với công ty.
Sau khi xin nghỉ xong, Lưu Khiết vào phòng của con trai để gọi cậu bé dậy. Nhạc Nhạc thấy ba trở về nhà, hưng phấn mà nhào vào trong lòng của Trương Quý Sinh, Trương Quý Sinh cũng cười, giơ tay lên xoa đầu của con trai.
Lưu Khiết bên cạnh nhìn chồng và con trai thân mật như vậy, hài lòng uống cháo.
Ai biết cánh tay vốn đang ôm chặt bố của Nhạc Nhạc đột nhiên thay đổi tư thế, cậu bé đặt tay lên bắp đùi của Trương Quý Sinh, cố sức trèo khỏi lòng của anh ấy, oa một tiếng khóc lớn lên.
“Không phải, không phải, ông không phải là bố của tôi!”
Trương Quý Sinh lo lắng ôm con trai, khom lưng cúi đầu kề sát vào cậu bé, dỗ dành mà nói: “Nhạc Nhạc sao vậy hả? Bố mới đi công tác vài ngày là con đã không còn nhận ra bố nữa ư?”
Nhạc Nhạc không chịu nghe, vung tay khóc đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, liên tục thét chói tai: “Ông không phải là bố! Bố! Bố…”
Nhạc Nhạc suýt nữa thì đứt hơi, Trương Quý Sinh giao cậu bé cho Lưu Khiết, Lưu Khiết dốc hết sức lực mới dỗ được Nhạc Nhạc yên tĩnh lại.
Trương Quý Sinh luôn luôn thương con trai, Lưu Khiết vốn tưởng rằng chuyện về quê phải ngày mai rồi bàn lại, ai biết là lần này Nhạc Nhạc khóc đến mức như vậy, bây giờ vẫn uể oải tinh thần mà uốn trong lòng Lưu Khiết, chồng cô vẫn quyết định lái xe về với ông bà ngay lập tức.
Lái xe được chừng một giờ, anh ấy nhìn di động một chút, dừng xe lại ven đường, nói với Lưu Khiết: “Anh trai của anh muốn tới tìm anh, anh nói với anh ấy vài câu.”
Lưu Khiết có chút phiền não mà đồng ý, dặn dò một câu: “Anh cẩn thận một chút, đừng đánh nhau với anh ta. Nếu như anh ta xin tiền nữa thì chúng ta cũng không thể cho, em đã nói với anh rồi, đối với người như thế thì anh không thể nhẹ dạ.”
Anh gật đầu, ôm Nhạc Nhạc đang say ngủ vào lòng từ trên tay Lưu Khiết, ánh mắt nóng bỏng mà nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Rất nhanh, Trương Sơ Sinh đi cùng với một người đàn ông cao lớn qua đây. Anh ta gần như là té nhào vào cửa sổ xe.
Lưu Khiết cau mày, không đồng ý mà nhìn chồng cách cửa sổ xe mà đưa con cho Trương Sơ Sinh xem.
Trượng phu vừa thương yêu mà vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Nhạc, dùng khăn ướt xoa xoa cái cổ mịn màng của cậu bé, vừa mở miệng chào hỏi với anh trai ngoài cửa sổ xe: “Anh, anh thấy Nhạc Nhạc có đang yêu hay không? Buổi sáng hôm nay khóc một đường, bây giờ mới ngủ.”
Giọng điệu của Trương Sơ Sinh rất lo lắng: “Có chuyện gì vậy? Tại sao Nhạc Nhạc lại khóc chứ?”
“À, thằng nhóc này nói em không phải là bố của nó, điều này sao có thể chứ? Anh nói đúng không?”
Trương Sơ Sinh há hốc mồm, lại ngậm lại, không nói gì.
Trương Quý Sinh đã nói với anh ta: “Lại đây, chào hỏi em dâu của anh này.”
Lưu Khiết nghe vậy thì có lệ mà cách cửa sổ xe gật đầu với Trương Sơ Sinh một cái, không chờ anh ta đáp lại đã chán ghét quay đầu đi không nhìn anh ta nữa.
Tuy rằng hai người sinh đôi, thế nhưng em trai bên trong xe đi giày Tây, chải tóc gọn gàng, mà anh trai ngoài xe thì lại đầy bụi đất, sắc mặt vàng như nến, còn có dáng vẻ như rất thiếu ngủ, làm cho Lưu Khiết chẳng muốn nhìn lần thứ hai.
Tên đàn ông cao to đi cùng Trương Sơ Sinh kia bây giờ mới nói chuyện: “Nó thiếu tao năm chục ngàn tệ, nói xem các người có đồng ý trả hay không. Nếu các người không trả thì tao mang nó đi đấy.” Trương Quý Sinh nhìn về phía Lưu Khiết, đợi cô quyết định. Lưu Khiết khẽ lắc đầu: “Chúng tôi cũng không có nhiều tiền như vậy để lấy ra trong một lúc đâu.”
Nói xong câu đó, cô cũng cảm thấy từ chối ngay trước mặt người khác khá là xấu hổ, càng thì không muốn nhìn ngoài cửa sổ nữa.
Trương Sơ Sinh lại tiến sát vào cửa sổ xe bên này, nháy mắt ra hiệu với cô: “Vòng cổ trên cổ em rất đẹp, hoa văn là hình con voi, đúng hay không?”
Lưu Khiết cảm thấy có hơi bất ngờ, sợi dây chuyền này được thiết kế trừu tượng, lúc mua cô cứ nghĩ đây là ngựa một sừng, nhưng chồng cô lại kiên quyết nói đây là voi.
Cái họa tiết này thoạt nhìn thực sự rất giống voi ư? Hơn nữa Trương Sơ Sinh bỗng dưng nói về vòng cổ với cô làm cái gì chứ?
Chồng cô đang ngồi đằng trước đột nhiên quay đầu, giọng điệu có chút không tốt, “Lưu Khiết, kéo áo lên.”
Chồng chỉ nói câu này, cô lại ý thức được hôm nay mặc một chiếc áo khoét ngực, vòng cổ tất nhiên là rũ xuống ngực. Tên Trương Sơ Sinh này cũng bỉ ổi quá chứ? Anh ta bất ngờ nói vòng cổ gì đấy, nhưng mục đích lại là đùa giỡn chính mình?
Trương Sơ Sinh thấy sự chán ghét từ trong mắt của Lưu Khiết, đột nhiên nhào tới cửa sổ của ghế sau, dán chặt vào cửa sổ hét với Lưu Khiết: “Lưu Khiết, anh là…”
“Oa oa oa…” Nhạc Nhạc đột nhiên khóc lớn lên trong lòng bố, Lưu Khiết lập tức ló đầu qua nhìn.
Ai biết con trai đang khóc lớn trong ngực, chồng lại vẫn quay đầu lại hỏi ban nãy anh trai muốn nói gì!
Lưu Khiết tức giận đến mức hét lớn lên: “Còn quan tâm anh ta làm cái khỉ gió gì nữa hả!”
Trương Sơ Sinh đứng ngoài cửa sổ xe không nói gì nữa, người đàn ông cao to kia đánh anh ta ngã xuống đất bằng một nắm đấm, vừa đấm đá anh ta vừa nói: “Mày đừng hòng trốn được nợ!”
“Bố! Bố!” Nhạc Nhạc bị chuyện này này dọa sợ, giãy giụa ở trong lòng của Trương Quý Sinh, tiếng khóc càng lúc càng lớn.
Lưu Khiết hoảng hốt giơ tay muốn ôm con trai qua để dỗ: “Nhanh nhanh lên, lái xe, chớ dọa Nhạc Nhạc!”
Chồng cô vẫn không nhúc nhích, Lưu Khiết thúc giục thêm lần nữa: “Lái xe đi!”
Xe khởi động, nhanh chóng lái đi xa, Trương Sơ Sinh ở đằng sau cũng bị người đàn ông xách lên, mang theo đi về hướng ngược lại
Anh ta chỉ cảm thấy kẻ bắt cóc này càng lúc càng đáng sợ, từ khi bị bắt cóc đến giờ, anh ta mới nhận thức rõ ràng mình có thể thực sự nguy hiểm đến tính mạng. Cảm xúc của kẻ từng đột nhập cướp của này có ổn định không? Liệu có đột nhiên nổi điên vì chuyện gì đó rồi cứ vậy mà giết anh ta không?
Hơn nữa hắn còn muốn dẫn anh ta đi phạm tội! Anh ta tuyệt đối không thể làm chuyện như vậy! Nhưng trong màn đêm thanh tĩnh thế này, trên đường lớn chẳng có một bóng người, tạm chưa nói anh ta có thể chạy thoát hay không, mà bản thân anh ta cũng còn rất nhiều lý do không dám chạy.
Anh ta chỉ có thể cầu khẩn: "Anh thả tôi về đi, tôi xin anh đấy."
Kẻ bắt cóc lắc đầu: "Vậy thì không được. Tôi đây xui xẻo quá, vừa mới ra tù thì con trai đã đau ốm, tôi phải dùng số tiền lần này làm phẫu thuật cho nó. Chút nữa anh ngoan ngoãn mà theo tôi vào nhà."
"Rốt cuộc mấy người muốn làm gì? Anh muốn tiền, tôi có thể cho anh."
"Thẻ của anh và mật mã đều lấy được rồi, tiền tôi cũng đã lấy được nửa. Giờ tôi hỏi anh, anh thấy tiền quan trọng không?"
"Tôi xin anh."
"Anh đứng im xem nào, còn ngọ nguậy nữa là tôi đâm cho một nhát đấy. Chúng ta nói tiếp, tôi cảm thấy tiền rất quan trọng, nếu anh không có tiền kết hôn, bạn gái anh có chạy không? Nếu không phải bạn gái chạy mất rồi, anh có uống say không? Nếu không phải uống say rồi, anh có đi đánh nhau với người ta rồi ngồi tù không? Anh nói xem có phải không?"
Cuối cùng người đàn ông cũng bỏ cuộc, kẻ bắt cóc này hoặc là điên, hoặc là cố ý, lời khẩn cầu của anh ta sẽ chẳng có ích gì.
Hai người đi vào tiểu khu, tiến vào hành lang theo sự chỉ dẫn của kẻ bắt cóc, kẻ bắt cóc cầm dao cạy cửa đầy điêu luyện, cười ha ha: "Tôi nói anh nghe, nhà cũ không có camera, sau chuyện này chẳng ai tìm ra chúng ta đâu."
Vào nhà, anh ta bị uy hiếp bằng dao phải lục lọi khắp nơi trong phòng khách.
Anh ta chưa từng đi ăn trộm, chỉ thấy tim run rẩy, chân như nhũn ra. Từng ngăn kéo xa lạ bị kéo ra, mùi bay ra từ trong đó, hay nói cách khác là mùi của cả căn nhà đều vô cùng lạ lẫm.
Anh ta tìm tới tìm lui nhưng chẳng tìm được vật đáng tiền nào. Nếu không phải quá hoảng loạn thì chắc anh ta đã có thể nhận ra tình trạng kinh tế của chủ nhân căn nhà này cực kỳ tệ, đồ đạc trong căn nhà này cùng lắm chỉ nhiều hơn chút so với phòng trọ kia, còn thực tế chẳng đáng để trộm.
Tiếng cót két phát ra khi mở cánh cửa tủ cũ kĩ khiến anh ta giật mình. Âm thanh này khiến anh ta nhận thức rõ ràng đây là nhà của người khác, anh ta đang đi trộm, sao tự dưng lại đi đến bước này rồi?
Anh ta liếc thấy cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, một chàng trai gầy gò bước ra từ phòng ngủ.
Trái tim anh ta như muốn rơi khỏi lồng ngực, nhưng ngay sau đó lại nhận ra mình bị phát hiện ngược lại là được cứu thoát.
Người đàn ông này sẽ tóm lấy bọn họ, sẽ báo cảnh sát, kẻ bắt cóc sẽ bị khống chế, sau đó cảnh sát sẽ biết anh ta là nạn nhân. Anh ta có thể bảo cảnh sát tạm thời đừng lan truyền thông tin, sau đó...
Thế nhưng một khi kinh động đến cảnh sát, "vụ án" của anh ta cũng có thể bị lật lại, kinh khủng hơn là, chưa biết chừng đám phóng viên sẽ ùn ùn kéo đến.
Ngay sau đó, mọi tưởng tượng của anh ta đều biến thành không tưởng. Có lẽ vị chủ nhà gầy nhom này sợ kẻ bắt cóc cao lớn, nên đã chọn lấy người yếu thế hơn giữa hai người họ, xông tới, một cước đạp anh ta ngã ra đất, sau đó cưỡi lên người anh ta, bóp cổ anh ta.
Anh ta bị bất ngờ không kịp phòng bị, chỉ thấy bên hông đau đớn, phần lưng đập mạnh xuống sàn, sau đó bàn tay lạnh như băng bóp chặt cổ mình.
Anh ta chẳng biết sao đối phương vừa lao lên đã có dáng vẻ liều mạng đến thế, có lẽ bọn họ đã vào nhầm nhà của một tên thần kinh chăng. Nỗi sợ sắp chết khiến anh ta ra sức giãy giụa. Lúc này kẻ bắt cóc kéo tay anh ta, đưa dao cho anh ta. Anh ta mò đến tay cầm dao cứng cáp, đầu óc trống rỗng, thuận thế đâm dao.
Bàn tay trên cổ lập tức buông lỏng, anh ta mờ mịt ho khan vài tiếng, nhìn người đàn ông trên người ôm bụng ngã ra đất, rất nhanh dưới thân đã chảy tràn ra một vũng máu.
Mãi đến khi bị kẻ bắt cóc lôi về phòng trọ, anh ta mới hoàn hồn, ngơ ngác nói: "Tôi giết người rồi, tôi giết người rồi, không đúng, người là do anh giết, tôi bị ép, đó không tính là phạm tội..."
Người đàn ông lại cười ha ha: "Tôi chỉ đưa dao thôi, người là do anh đâm. Nhưng tôi cũng bảo với anh rồi, không có camera, không tìm ra được chúng ta."
"Không có camera, anh chắc chứ?" Phản ứng đầu tiên của con người luôn là trốn tránh trách nhiệm, chứ không phải gánh vác hậu quả.
"Anh đã từng nghĩ mình sẽ đâm người ta thêm lần nữa chưa?"
"Chưa, sao tôi lại..."
"Thế ư? Anh chỉ nghĩ người như tôi mới làm chuyện đó thôi à? Tất nhiên, cũng có người kiên trì không làm như vậy, nhưng anh chắc chắn chẳng phải người như thế. Anh xem, anh là người tự mình cầm dao đâm, cũng giống như lần phạm tội trước của anh vậy. Cũng may người anh đâm lần trước vẫn chưa chết, còn lần này là thẳng tay giết chết người."
Anh ta mông lung nhắc lại: "Lần phạm tội trước..."
"Lúc thi đại học anh không đỗ được trường tốt, sau đó không tìm được công việc tốt, tiền trong nhà đều đưa hết cho em trai mua nhà kết hôn rồi, chẳng để dành cho anh cắc nào. Anh chia tay, rồi đau lòng đi uống rượu, rồi cãi nhau với người ta. Người kia đè anh ra bàn, bóp cổ anh, anh vừa hay vớ được con dao, lấy luôn con dao trên đùi dê nướng đâm người ta bị thương. Không phải hồi trước anh từng bảo tôi đó gọi là hiệu ứng Domino gì đó hay sao?"
Người đàn ông yên lặng không nói gì, chỉ kìm nén thở nặng nhọc.
Kẻ bắt cóc tiếp tục hỏi: "Cậu em trai đó của anh bảo anh phạm tội là đáng đời, còn anh? Anh nghĩ lần trước mình phạm tội là vì lí do gì? Đương nhiên, chuyện là do anh làm, nhưng chẳng phải em trai anh cũng có xíu trách nhiệm sao?"
Nghe đến đây, người đàn ông bỗng ý thức được, hắn cố ý, hắn cố ý tạo ra tình huống như vậy, hắn cố ý đưa dao ra muốn anh ta phạm tội. Chỉ để hỏi anh ta những câu hỏi như bây giờ, vậy mà hắn lại khiến anh ta giết một người!
Dường như anh ta suy sụp thật rồi, khóc lóc kêu gào: "Tôi xin anh, nói cho tôi biết đi, rốt cuộc giờ mấy người muốn làm gì?"
"Anh nói xem đâm người ta có cảm giác ra sao? Lúc ấy tôi vẫn chưa đâm chỉ dọa dẫm xíu thôi."
"Anh tha cho tôi đi, anh tha cho tôi đi..."
Khi anh ta tuyệt vọng kêu gào trong phòng trọ, người mà anh ta tưởng là đã bị mình giết đã bò dậy từ lâu, nhặt con dao ma thuật lên đặt lên bàn uống trà nhỏ, bắt đầu dọn dẹp túi máu đổ ra trên sàn. Rồi mở ngăn kéo, hài lòng đếm xấp tiền.
Lúc người đàn ông run rẩy kiểm tra khắp nơi, kẻ bắt cóc đi sau anh ta đã lặng lẽ nhét một xấp tiền mặt vào trong ngăn kéo.
Chương 5
Lưu Khiết vẫn cảm thấy chồng mình gặp phải chuyện gì khi đi công tác lần này, nếu không thì tại sao lại đột nhiên nhớ người nhà đến như vậy chứ?
Tối hôm qua đột nhiên nhắc về anh trai anh ấy, sáng nay ngồi trên bàn cơm lại bất ngờ nói muốn về nhà gặp mặt ông bà thăm hỏi cha mẹ. Tần suất mà Trương Quý Sinh về quê tần suất vốn là rất có quy luật, mỗi cuối năm về nhà một lần, một lần ba ngày, không nhiều không ít.
Lưu Khiết càng ngày càng cảm thấy chồng mình trở nên kì lạ, nhưng mà Trương Quý Sinh rất kiên quyết, nói cơm nước xong sẽ đi, anh ấy lái xe trở về, Lưu Khiết chỉ có thể lấy điện thoại di động ra để xin nghỉ với công ty.
Sau khi xin nghỉ xong, Lưu Khiết vào phòng của con trai để gọi cậu bé dậy. Nhạc Nhạc thấy ba trở về nhà, hưng phấn mà nhào vào trong lòng của Trương Quý Sinh, Trương Quý Sinh cũng cười, giơ tay lên xoa đầu của con trai.
Lưu Khiết bên cạnh nhìn chồng và con trai thân mật như vậy, hài lòng uống cháo.
Ai biết cánh tay vốn đang ôm chặt bố của Nhạc Nhạc đột nhiên thay đổi tư thế, cậu bé đặt tay lên bắp đùi của Trương Quý Sinh, cố sức trèo khỏi lòng của anh ấy, oa một tiếng khóc lớn lên.
“Không phải, không phải, ông không phải là bố của tôi!”
Trương Quý Sinh lo lắng ôm con trai, khom lưng cúi đầu kề sát vào cậu bé, dỗ dành mà nói: “Nhạc Nhạc sao vậy hả? Bố mới đi công tác vài ngày là con đã không còn nhận ra bố nữa ư?”
Nhạc Nhạc không chịu nghe, vung tay khóc đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, liên tục thét chói tai: “Ông không phải là bố! Bố! Bố…”
Nhạc Nhạc suýt nữa thì đứt hơi, Trương Quý Sinh giao cậu bé cho Lưu Khiết, Lưu Khiết dốc hết sức lực mới dỗ được Nhạc Nhạc yên tĩnh lại.
Trương Quý Sinh luôn luôn thương con trai, Lưu Khiết vốn tưởng rằng chuyện về quê phải ngày mai rồi bàn lại, ai biết là lần này Nhạc Nhạc khóc đến mức như vậy, bây giờ vẫn uể oải tinh thần mà uốn trong lòng Lưu Khiết, chồng cô vẫn quyết định lái xe về với ông bà ngay lập tức.
Lái xe được chừng một giờ, anh ấy nhìn di động một chút, dừng xe lại ven đường, nói với Lưu Khiết: “Anh trai của anh muốn tới tìm anh, anh nói với anh ấy vài câu.”
Lưu Khiết có chút phiền não mà đồng ý, dặn dò một câu: “Anh cẩn thận một chút, đừng đánh nhau với anh ta. Nếu như anh ta xin tiền nữa thì chúng ta cũng không thể cho, em đã nói với anh rồi, đối với người như thế thì anh không thể nhẹ dạ.”
Anh gật đầu, ôm Nhạc Nhạc đang say ngủ vào lòng từ trên tay Lưu Khiết, ánh mắt nóng bỏng mà nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Rất nhanh, Trương Sơ Sinh đi cùng với một người đàn ông cao lớn qua đây. Anh ta gần như là té nhào vào cửa sổ xe.
Lưu Khiết cau mày, không đồng ý mà nhìn chồng cách cửa sổ xe mà đưa con cho Trương Sơ Sinh xem.
Trượng phu vừa thương yêu mà vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Nhạc, dùng khăn ướt xoa xoa cái cổ mịn màng của cậu bé, vừa mở miệng chào hỏi với anh trai ngoài cửa sổ xe: “Anh, anh thấy Nhạc Nhạc có đang yêu hay không? Buổi sáng hôm nay khóc một đường, bây giờ mới ngủ.”
Giọng điệu của Trương Sơ Sinh rất lo lắng: “Có chuyện gì vậy? Tại sao Nhạc Nhạc lại khóc chứ?”
“À, thằng nhóc này nói em không phải là bố của nó, điều này sao có thể chứ? Anh nói đúng không?”
Trương Sơ Sinh há hốc mồm, lại ngậm lại, không nói gì.
Trương Quý Sinh đã nói với anh ta: “Lại đây, chào hỏi em dâu của anh này.”
Lưu Khiết nghe vậy thì có lệ mà cách cửa sổ xe gật đầu với Trương Sơ Sinh một cái, không chờ anh ta đáp lại đã chán ghét quay đầu đi không nhìn anh ta nữa.
Tuy rằng hai người sinh đôi, thế nhưng em trai bên trong xe đi giày Tây, chải tóc gọn gàng, mà anh trai ngoài xe thì lại đầy bụi đất, sắc mặt vàng như nến, còn có dáng vẻ như rất thiếu ngủ, làm cho Lưu Khiết chẳng muốn nhìn lần thứ hai.
Tên đàn ông cao to đi cùng Trương Sơ Sinh kia bây giờ mới nói chuyện: “Nó thiếu tao năm chục ngàn tệ, nói xem các người có đồng ý trả hay không. Nếu các người không trả thì tao mang nó đi đấy.” Trương Quý Sinh nhìn về phía Lưu Khiết, đợi cô quyết định. Lưu Khiết khẽ lắc đầu: “Chúng tôi cũng không có nhiều tiền như vậy để lấy ra trong một lúc đâu.”
Nói xong câu đó, cô cũng cảm thấy từ chối ngay trước mặt người khác khá là xấu hổ, càng thì không muốn nhìn ngoài cửa sổ nữa.
Trương Sơ Sinh lại tiến sát vào cửa sổ xe bên này, nháy mắt ra hiệu với cô: “Vòng cổ trên cổ em rất đẹp, hoa văn là hình con voi, đúng hay không?”
Lưu Khiết cảm thấy có hơi bất ngờ, sợi dây chuyền này được thiết kế trừu tượng, lúc mua cô cứ nghĩ đây là ngựa một sừng, nhưng chồng cô lại kiên quyết nói đây là voi.
Cái họa tiết này thoạt nhìn thực sự rất giống voi ư? Hơn nữa Trương Sơ Sinh bỗng dưng nói về vòng cổ với cô làm cái gì chứ?
Chồng cô đang ngồi đằng trước đột nhiên quay đầu, giọng điệu có chút không tốt, “Lưu Khiết, kéo áo lên.”
Chồng chỉ nói câu này, cô lại ý thức được hôm nay mặc một chiếc áo khoét ngực, vòng cổ tất nhiên là rũ xuống ngực. Tên Trương Sơ Sinh này cũng bỉ ổi quá chứ? Anh ta bất ngờ nói vòng cổ gì đấy, nhưng mục đích lại là đùa giỡn chính mình?
Trương Sơ Sinh thấy sự chán ghét từ trong mắt của Lưu Khiết, đột nhiên nhào tới cửa sổ của ghế sau, dán chặt vào cửa sổ hét với Lưu Khiết: “Lưu Khiết, anh là…”
“Oa oa oa…” Nhạc Nhạc đột nhiên khóc lớn lên trong lòng bố, Lưu Khiết lập tức ló đầu qua nhìn.
Ai biết con trai đang khóc lớn trong ngực, chồng lại vẫn quay đầu lại hỏi ban nãy anh trai muốn nói gì!
Lưu Khiết tức giận đến mức hét lớn lên: “Còn quan tâm anh ta làm cái khỉ gió gì nữa hả!”
Trương Sơ Sinh đứng ngoài cửa sổ xe không nói gì nữa, người đàn ông cao to kia đánh anh ta ngã xuống đất bằng một nắm đấm, vừa đấm đá anh ta vừa nói: “Mày đừng hòng trốn được nợ!”
“Bố! Bố!” Nhạc Nhạc bị chuyện này này dọa sợ, giãy giụa ở trong lòng của Trương Quý Sinh, tiếng khóc càng lúc càng lớn.
Lưu Khiết hoảng hốt giơ tay muốn ôm con trai qua để dỗ: “Nhanh nhanh lên, lái xe, chớ dọa Nhạc Nhạc!”
Chồng cô vẫn không nhúc nhích, Lưu Khiết thúc giục thêm lần nữa: “Lái xe đi!”
Xe khởi động, nhanh chóng lái đi xa, Trương Sơ Sinh ở đằng sau cũng bị người đàn ông xách lên, mang theo đi về hướng ngược lại