Chương : 146
"Đốc quân, ngài cũng biết tôi mới đến Yến Kinh, bây giờ nhà máy dệt may làm ăn chưa khởi sắc, tôi đi lại đều phải ngồi xe kéo."
Tô Hòa than nghèo một lát, sau đó mới nói, "Bây giờ đã trễ rồi, Đốc quân ngài đến đón tôi một chuyến đi."
Mặc dù Nghiêm Lâm cũng không phải người thương hoa tiếc ngọc, nhưng Tô Hòa cũng đã nói đến mức này rồi, hắn cũng không từ chối, nói rằng nửa tiếng sau sẽ đến.
Sau khi cúp điện thoại, Tô Hòa chậm rãi lên lầu thay quần áo.
Tô Hòa mặc một bộ kỳ bào do tiệm của mình làm.
Đó là một bộ kỳ bào bằng gấm tuyết, phía trên tú nương thêu một cảnh phồn hoa, tay áo ngắn cũng được thêu rất tinh xảo, sống động, khiến người khác nhìn vào không khỏi kinh ngạc.
Tô Hòa đeo một đôi găng tay bằng ren dài đến cùi chỏ, mái tóc búi cao lên, trên tai đeo hai chiếc hoa tai bằng trân châu, càng khiến cho cô thêm thanh lãnh như tuyết.
Người được Nghiêm Lâm phái đến, nhìn thấy Tô Hòa đang ngồi trên sa lon, trên mặt cô được trang điểm tinh xảo, môi đỏ mọng, chân mày lá liễu, kinh diễm khó tả.
Người nọ sững sốt một lát, kinh ngạc nhìn Tô Hòa.
Tô Hòa đứng lên, "Đốc quân đến?"
Nghe âm thanh của Tô Hòa, người nọ mới lấy lại tinh thần, sau đó gật đầu, trên mặt cũng đỏ lên như nhiễm lửa.
"Đốc quân đang ở bên ngoài chờ ngài." Phó quan của Nghiêm Lâm đỏ mặt nói.
Tô Hòa đáp một tiếng, sau đó cầm đồ của mình lên, đạp giày cao gót đi ra ngoài cửa.
Nghiêm Lâm hút thuốc ở trong xe, một nửa gò má của hắn như ẩn như hiện bên cửa sổ, ánh đèn màu cam nhạt, ngược lại làm giảm đi khí tức lạnh lùng trên người hắn.
Nghe tiếng bước chân, Nghiêm Lâm đưa mắt nhìn đến.
Đôi mắt đen dừng lại trên người Tô Hòa một lát, Nghiêm Lâm nhả khói ra, sau đó nhàn nhạt nói, "Lên xe đi."
Tô Hòa rất nghe lời, cô mở cửa xe, sau đó ngồi xuống bên cạnh Nghiêm Lâm.
"Trong tay cô cầm cái gì?" Nghiêm Lâm liếc mắt nhìn Tô Hòa.
"Tôi chuẩn bị một phần lễ vật cho Sử Mật Phu tiên sinh." Tô Hòa bỏ gói đồ qua một bên, thuận miệng giải thích một câu.
Nghiêm Lâm cũng không hỏi nữa.
Xe hơi màu đen chậm rãi lái vào cơ giới của Anh quốc, cuối cùng đậu tại phủ đệ của Sử Mật Phu.
Nghiêm Lâm không tính là tới sớm, trước cửa phủ đệ của Sử Mật Phu đã có không ít xe hơi đậu lại.
Thời đại này xe hơi rất ít, nhưng người có thể được mời đến Lãnh sự quán Anh quốc không sang cũng giàu, cho nên ngược lại hiện ra mấy phần đông đúc.
Nghiêm Lâm cho dù là Đốc quân tiết kiệm của ba tỉnh, hắn xuất hiện vẫn khiến cho không ít người chú ý.
Dù sao Nghiêm Lâm rất khác với những quân phiệt tham mê quyền, sắc kia, hắn giống như một khúc xương khó gặm, khiến cho những người ở đây chỉ dám ngắm nhìn, không dám lại gần.
Người hầu mặc đồng phục màu đỏ, dẫn Tô Hòa và Nghiêm Lâm vào bên trong hội trường.
Cửa vừa mở ra, âm thanh tươi đẹp liền quẩn quanh bên tai.
Bên trong yến hội đã có không ít khách quý mặc quần áo tinh xảo đến, hương thơm, cảnh đẹp, hiện ra một mỹ cảnh hào nhoáng.
Thấy Nghiêm Lâm, cả phòng yến hội liền nhìn tới.
Nghiêm Lâm vẫn mặc quân trang như mọi ngày, trên vai mang quân hàm, ánh lên ánh sáng lạnh lẽo dưới ngọn đèn lưu ly, lạnh lùng, sắc bén như cũ.
Bên cạnh người đàn ông cao lớn có một cô gái, càng tỏ ra cô ấy quyến rũ, mềm mại như không xương.
Tô Hòa sống lưng thẳng tắp, đối mặt với sự quan sát, cũng không hề quan tâm, ánh mắt trầm ổn, kín đáo.
Nghiêm Lâm chưa bao giờ mang theo bạn gái, lần này là lần đầu tiên, cho nên mọi người vô cùng tò mò với thân phận của Tô Hòa.
Chỉ là cứ mãi nhìn chằm chằm vào người khác như vậy thì không lễ phép, vì vậy mọi người chỉ dám nhìn nhiều hai lần, rất nhanh liền dời ánh mắt sang chỗ khác.
Nhưng vẫn có vài người len lén nhìn Nghiêm Lâm và Tô Hòa như cũ.
Trường hợp này, nói là đến dự tiệc sinh nhật, nhưng thật ra cũng mang theo một sắc thái khác.
Cho nên Tô Hòa cũng không quấy rầy Nghiêm Lâm, cô đi thành lập vòng tròn xã giao của mình thôi.
Tô Hòa rất giỏi ăn nói, chỉ cần cô muốn, liền dễ dàng tìm được đề tài, khiến cho người khác hạ lỏng phòng bị.
Tô Hòa than nghèo một lát, sau đó mới nói, "Bây giờ đã trễ rồi, Đốc quân ngài đến đón tôi một chuyến đi."
Mặc dù Nghiêm Lâm cũng không phải người thương hoa tiếc ngọc, nhưng Tô Hòa cũng đã nói đến mức này rồi, hắn cũng không từ chối, nói rằng nửa tiếng sau sẽ đến.
Sau khi cúp điện thoại, Tô Hòa chậm rãi lên lầu thay quần áo.
Tô Hòa mặc một bộ kỳ bào do tiệm của mình làm.
Đó là một bộ kỳ bào bằng gấm tuyết, phía trên tú nương thêu một cảnh phồn hoa, tay áo ngắn cũng được thêu rất tinh xảo, sống động, khiến người khác nhìn vào không khỏi kinh ngạc.
Tô Hòa đeo một đôi găng tay bằng ren dài đến cùi chỏ, mái tóc búi cao lên, trên tai đeo hai chiếc hoa tai bằng trân châu, càng khiến cho cô thêm thanh lãnh như tuyết.
Người được Nghiêm Lâm phái đến, nhìn thấy Tô Hòa đang ngồi trên sa lon, trên mặt cô được trang điểm tinh xảo, môi đỏ mọng, chân mày lá liễu, kinh diễm khó tả.
Người nọ sững sốt một lát, kinh ngạc nhìn Tô Hòa.
Tô Hòa đứng lên, "Đốc quân đến?"
Nghe âm thanh của Tô Hòa, người nọ mới lấy lại tinh thần, sau đó gật đầu, trên mặt cũng đỏ lên như nhiễm lửa.
"Đốc quân đang ở bên ngoài chờ ngài." Phó quan của Nghiêm Lâm đỏ mặt nói.
Tô Hòa đáp một tiếng, sau đó cầm đồ của mình lên, đạp giày cao gót đi ra ngoài cửa.
Nghiêm Lâm hút thuốc ở trong xe, một nửa gò má của hắn như ẩn như hiện bên cửa sổ, ánh đèn màu cam nhạt, ngược lại làm giảm đi khí tức lạnh lùng trên người hắn.
Nghe tiếng bước chân, Nghiêm Lâm đưa mắt nhìn đến.
Đôi mắt đen dừng lại trên người Tô Hòa một lát, Nghiêm Lâm nhả khói ra, sau đó nhàn nhạt nói, "Lên xe đi."
Tô Hòa rất nghe lời, cô mở cửa xe, sau đó ngồi xuống bên cạnh Nghiêm Lâm.
"Trong tay cô cầm cái gì?" Nghiêm Lâm liếc mắt nhìn Tô Hòa.
"Tôi chuẩn bị một phần lễ vật cho Sử Mật Phu tiên sinh." Tô Hòa bỏ gói đồ qua một bên, thuận miệng giải thích một câu.
Nghiêm Lâm cũng không hỏi nữa.
Xe hơi màu đen chậm rãi lái vào cơ giới của Anh quốc, cuối cùng đậu tại phủ đệ của Sử Mật Phu.
Nghiêm Lâm không tính là tới sớm, trước cửa phủ đệ của Sử Mật Phu đã có không ít xe hơi đậu lại.
Thời đại này xe hơi rất ít, nhưng người có thể được mời đến Lãnh sự quán Anh quốc không sang cũng giàu, cho nên ngược lại hiện ra mấy phần đông đúc.
Nghiêm Lâm cho dù là Đốc quân tiết kiệm của ba tỉnh, hắn xuất hiện vẫn khiến cho không ít người chú ý.
Dù sao Nghiêm Lâm rất khác với những quân phiệt tham mê quyền, sắc kia, hắn giống như một khúc xương khó gặm, khiến cho những người ở đây chỉ dám ngắm nhìn, không dám lại gần.
Người hầu mặc đồng phục màu đỏ, dẫn Tô Hòa và Nghiêm Lâm vào bên trong hội trường.
Cửa vừa mở ra, âm thanh tươi đẹp liền quẩn quanh bên tai.
Bên trong yến hội đã có không ít khách quý mặc quần áo tinh xảo đến, hương thơm, cảnh đẹp, hiện ra một mỹ cảnh hào nhoáng.
Thấy Nghiêm Lâm, cả phòng yến hội liền nhìn tới.
Nghiêm Lâm vẫn mặc quân trang như mọi ngày, trên vai mang quân hàm, ánh lên ánh sáng lạnh lẽo dưới ngọn đèn lưu ly, lạnh lùng, sắc bén như cũ.
Bên cạnh người đàn ông cao lớn có một cô gái, càng tỏ ra cô ấy quyến rũ, mềm mại như không xương.
Tô Hòa sống lưng thẳng tắp, đối mặt với sự quan sát, cũng không hề quan tâm, ánh mắt trầm ổn, kín đáo.
Nghiêm Lâm chưa bao giờ mang theo bạn gái, lần này là lần đầu tiên, cho nên mọi người vô cùng tò mò với thân phận của Tô Hòa.
Chỉ là cứ mãi nhìn chằm chằm vào người khác như vậy thì không lễ phép, vì vậy mọi người chỉ dám nhìn nhiều hai lần, rất nhanh liền dời ánh mắt sang chỗ khác.
Nhưng vẫn có vài người len lén nhìn Nghiêm Lâm và Tô Hòa như cũ.
Trường hợp này, nói là đến dự tiệc sinh nhật, nhưng thật ra cũng mang theo một sắc thái khác.
Cho nên Tô Hòa cũng không quấy rầy Nghiêm Lâm, cô đi thành lập vòng tròn xã giao của mình thôi.
Tô Hòa rất giỏi ăn nói, chỉ cần cô muốn, liền dễ dàng tìm được đề tài, khiến cho người khác hạ lỏng phòng bị.