Chương : 147
Nghiêm Lâm cũng tin lời nói dối của Tô Hòa, còn thật sự tưởng rằng cô chỉ đến đây xem chuyện đời mà thôi.
Chờ đến lúc Nghiêm Lâm đi tìm Tô Hòa, mới biết đối phương đến đây là để làm ăn.
Tô Hòa ra sân quả thực quá kinh diễm, phần lớn nữ quyến trong yến hội đều mặc quần áo phương Tây, chỉ có một mình Tô Hòa mặc kỳ bào thêu tỉnh xảo.
Cô gái nào cũng thích cái đẹp, không ít người đến hỏi thăm Tô Hòa, là kỳ bào trên người cô được may ở đâu.
Tô Hòa nhờ Nghiêm Lâm đưa đến chỗ này, chính là muốn tuyên truyền cho cửa hiệu kỳ bào của mình, cô đã sớm chuẩn bị xong, thậm chí còn tự tay vẽ hoa văn, làm thành một quyển sách.
Sách này giống như tạp chí của thế kỉ hai mươi mốt, chỉ là "tạp chí" của Tô Hòa từng chút đều là vẽ ra.
Bên trong sách vẽ những bộ kỳ bào do Tô Hòa tự mình thiết kế, rất nhiều kiểu dáng phong phú, đa dạng.
Những món kỳ bào này bảo thầy may làm là được, tú nương hoàn thành công việc thêu, sau đó chờ đến khi cửa hiệu khai trương sẽ treo bên trong, mời khách đến lựa chọn.
Lúc Nghiêm Lâm tìm đến, Tô Hòa đã phát xong sách vẽ.
Cô đang nói với người khác, cửa hiệu kỳ bào của cô bao giờ mới khai trương.
Vẽ bên trong sách không chỉ có kỳ bào, còn có những thiết kế do Tô Hòa tạo ra.
Kỳ bào gì kết hợp với hoa tai gì, giày gì, người thời kỳ này chưa từng thấy qua những thứ này, mọi người vô cùng mới lạ.
Nhất là những cô gái trẻ, ai cũng thích đẹp, thích tham gia dạ vũ, ai không muốn kinh diễm mọi người?
Cho nên rất nhiều cô gái vây quanh Tô Hòa hỏi không ít vấn đề.
Tô Hòa ngược lại rất có kiên nhẫn, từng chút một nói cho các cô gái ấy biết nên phối hợp kỳ bào như thế nào.
Cho nên lúc vũ khúc bên trong hội trường vang lên, mọi người mới lưu luyến mang bạn trai rời đi.
Khiêu vũ ở nơi này là một chuyện rất thời thượng, chỉ cần là yến hội đều sẽ cho khách tham gia một khoảng thời gian để khiêu vũ.
Nghiêm Lâm đến tìm Tô Hòa cũng vì quy củ này, mặc dù hắn không thích những thứ này, nhưng vẫn nên cho người ta mặt mũi.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Nghiêm Lâm không thích tham gia những yến tiệc, hắn chưa bao giờ mang theo bạn gái, nhưng lại vì thân phận tôn quý đặc biệt, cho nên đều là nữ chủ nhân của yến hội cùng hắn khiêu vũ ở điệu đầu tiên.
Bây giờ Nghiêm Lâm mang theo Tô Hòa đến, vũ điệu đầu tiên nhất định là phải nhảy với cô.
Nghiêm Lâm rất lịch thiệp, chờ Tô Hòa nói xong với mọi người rồi, hắn mới đi tới.
Sách vẽ đều đã phát hết, nhìn thấy vẻ mặt của các cô gái như thấy đồ hiếm lạ, Tô Hòa rất hài lòng.
"Đốc quân." Nhìn thấy Nghiêm Lâm, Tô Hòa chào hỏi.
Trong mắt Tô Hòa lộ ra nụ cười, ánh đèn dịu dàng, rơi vào trong mắt, gợn sóng lăn tăn.
Nghiêm Lâm xưa nay nói năng thận trọng, lúc hắn nói chuyện âm thanh không có nửa điểm phập phồng, "Cô làm ăn, chạy xa đến chỗ tô giới Anh quốc."
Tô Hòa biết Nghiêm Lâm không tức giận, cô nhướng chân mày, "Đó là đương nhiên, tôi đến Yến Kinh lâu như vậy, cũng nên tạo ra chút thành thích cho cha xem."
"Hơn nữa Đốc quân không hiểu, loại hoàn cảnh này nhiều cô gái, tôi đến là nhằm vào những cô gái yêu cái đẹp ở đây." Tô Hòa không hề che giấu mục đích của mình.
Lời nói ra như vậy càng thêm tự đắc.
Nghiêm Lâm cũng không thích những người bày mưu tính kế, nhưng tiểu tâm tư của Tô Hòa, hắn ngược lại không chán ghét.
Nhất là khi cô thẳng thắn như vậy, ngược lại bớt không ít chuyện.
Tô Hòa cũng biết tính cách của Nghiêm Lâm, cho nên đến giờ vẫn chưa từng nghĩ sẽ che giấu hắn cái gì.
"Tôi bây giờ không chỉ kinh doanh nhà máy dệt may, tôi còn mở một cửa hiệu may, Đốc quân nếu muốn làm quần áo, trực tiếp đến tìm tôi là được."
Tô Hòa nhìn Nghiêm Lâm từ trên xuống dưới, "Kích thước của Đốc quân là bao nhiêu, ngày khác tôi sẽ bảo thợ may làm cho ngài mấy bộ âu phục và trường quái cổ điển."
*Trường quái: Là mấy bộ áo dài mà mấy anh trai trong phim Dân quốc hay mặc đó cả nhà. Giống mấy bộ mà Dịch Liên Khải trong "Nhân sinh nếu lần đầu gặp gỡ" hay mặc đó.
Chờ đến lúc Nghiêm Lâm đi tìm Tô Hòa, mới biết đối phương đến đây là để làm ăn.
Tô Hòa ra sân quả thực quá kinh diễm, phần lớn nữ quyến trong yến hội đều mặc quần áo phương Tây, chỉ có một mình Tô Hòa mặc kỳ bào thêu tỉnh xảo.
Cô gái nào cũng thích cái đẹp, không ít người đến hỏi thăm Tô Hòa, là kỳ bào trên người cô được may ở đâu.
Tô Hòa nhờ Nghiêm Lâm đưa đến chỗ này, chính là muốn tuyên truyền cho cửa hiệu kỳ bào của mình, cô đã sớm chuẩn bị xong, thậm chí còn tự tay vẽ hoa văn, làm thành một quyển sách.
Sách này giống như tạp chí của thế kỉ hai mươi mốt, chỉ là "tạp chí" của Tô Hòa từng chút đều là vẽ ra.
Bên trong sách vẽ những bộ kỳ bào do Tô Hòa tự mình thiết kế, rất nhiều kiểu dáng phong phú, đa dạng.
Những món kỳ bào này bảo thầy may làm là được, tú nương hoàn thành công việc thêu, sau đó chờ đến khi cửa hiệu khai trương sẽ treo bên trong, mời khách đến lựa chọn.
Lúc Nghiêm Lâm tìm đến, Tô Hòa đã phát xong sách vẽ.
Cô đang nói với người khác, cửa hiệu kỳ bào của cô bao giờ mới khai trương.
Vẽ bên trong sách không chỉ có kỳ bào, còn có những thiết kế do Tô Hòa tạo ra.
Kỳ bào gì kết hợp với hoa tai gì, giày gì, người thời kỳ này chưa từng thấy qua những thứ này, mọi người vô cùng mới lạ.
Nhất là những cô gái trẻ, ai cũng thích đẹp, thích tham gia dạ vũ, ai không muốn kinh diễm mọi người?
Cho nên rất nhiều cô gái vây quanh Tô Hòa hỏi không ít vấn đề.
Tô Hòa ngược lại rất có kiên nhẫn, từng chút một nói cho các cô gái ấy biết nên phối hợp kỳ bào như thế nào.
Cho nên lúc vũ khúc bên trong hội trường vang lên, mọi người mới lưu luyến mang bạn trai rời đi.
Khiêu vũ ở nơi này là một chuyện rất thời thượng, chỉ cần là yến hội đều sẽ cho khách tham gia một khoảng thời gian để khiêu vũ.
Nghiêm Lâm đến tìm Tô Hòa cũng vì quy củ này, mặc dù hắn không thích những thứ này, nhưng vẫn nên cho người ta mặt mũi.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Nghiêm Lâm không thích tham gia những yến tiệc, hắn chưa bao giờ mang theo bạn gái, nhưng lại vì thân phận tôn quý đặc biệt, cho nên đều là nữ chủ nhân của yến hội cùng hắn khiêu vũ ở điệu đầu tiên.
Bây giờ Nghiêm Lâm mang theo Tô Hòa đến, vũ điệu đầu tiên nhất định là phải nhảy với cô.
Nghiêm Lâm rất lịch thiệp, chờ Tô Hòa nói xong với mọi người rồi, hắn mới đi tới.
Sách vẽ đều đã phát hết, nhìn thấy vẻ mặt của các cô gái như thấy đồ hiếm lạ, Tô Hòa rất hài lòng.
"Đốc quân." Nhìn thấy Nghiêm Lâm, Tô Hòa chào hỏi.
Trong mắt Tô Hòa lộ ra nụ cười, ánh đèn dịu dàng, rơi vào trong mắt, gợn sóng lăn tăn.
Nghiêm Lâm xưa nay nói năng thận trọng, lúc hắn nói chuyện âm thanh không có nửa điểm phập phồng, "Cô làm ăn, chạy xa đến chỗ tô giới Anh quốc."
Tô Hòa biết Nghiêm Lâm không tức giận, cô nhướng chân mày, "Đó là đương nhiên, tôi đến Yến Kinh lâu như vậy, cũng nên tạo ra chút thành thích cho cha xem."
"Hơn nữa Đốc quân không hiểu, loại hoàn cảnh này nhiều cô gái, tôi đến là nhằm vào những cô gái yêu cái đẹp ở đây." Tô Hòa không hề che giấu mục đích của mình.
Lời nói ra như vậy càng thêm tự đắc.
Nghiêm Lâm cũng không thích những người bày mưu tính kế, nhưng tiểu tâm tư của Tô Hòa, hắn ngược lại không chán ghét.
Nhất là khi cô thẳng thắn như vậy, ngược lại bớt không ít chuyện.
Tô Hòa cũng biết tính cách của Nghiêm Lâm, cho nên đến giờ vẫn chưa từng nghĩ sẽ che giấu hắn cái gì.
"Tôi bây giờ không chỉ kinh doanh nhà máy dệt may, tôi còn mở một cửa hiệu may, Đốc quân nếu muốn làm quần áo, trực tiếp đến tìm tôi là được."
Tô Hòa nhìn Nghiêm Lâm từ trên xuống dưới, "Kích thước của Đốc quân là bao nhiêu, ngày khác tôi sẽ bảo thợ may làm cho ngài mấy bộ âu phục và trường quái cổ điển."
*Trường quái: Là mấy bộ áo dài mà mấy anh trai trong phim Dân quốc hay mặc đó cả nhà. Giống mấy bộ mà Dịch Liên Khải trong "Nhân sinh nếu lần đầu gặp gỡ" hay mặc đó.