Chương : 148
Lần trước lúc Tô Hòa đến phủ đệ Đốc quân, đã nhìn thấy Nghiêm Lâm quen mặc loại trường quái cổ điển đó.
Không thể không nói, cả người hắn anh tuấn đẹp mắt, dù chỉ mặc trên người một bộ trường quái bình thường cũng vô cùng cao lớn, anh tuấn.
Mặc dù ánh mắt Tô Hòa ngay thẳng, bộc trực như vậy, nhưng cuối cùng vẫn là một cô gái, Nghiêm Lâm nhìn cô một cái, "Đừng không biết xấu hổ như vậy."
Lời này của Nghiêm Lâm không có trách cứ, nhưng giọng nói lại mang theo điệu bộ trưởng bối dạy dỗ vãn bối.
Tô Hòa suýt nữa cười lên tiếng.
Nghiêm Lâm đã qua sinh nhật ba mươi tuổi, số tuổi này của hắn ở thời đại này cũng coi là một nam tử già dặn.
Bây giờ những người đàn ông tân tiến, tuổi tác cũng xấp xỉ Lý Sính Đình, đều là mười lăm, mười sáu tuổi.
Nghiêm Lâm số tuổi gấp đôi bọn họ, nói chuyện tuy không đến nỗi như một ông cụ, nhưng tư tưởng cũng rất bảo thủ.
Nghiêm Lâm khuyên răn một cô bé, dạy dỗ cô nên để ánh mắt đúng chỗ, Tô Hòa ít nhiều cũng có chút buồn cười.
Nghiêm Lâm người này vô cùng nghiêm nghị, cả ngày xụ mặt, Lý Sính Đình đối với hắn, cũng chỉ là một đứa trẻ mười lăm, mười sáu tuổi.
Nếu không phải phu nhân Nghiêm Lâm qua đời sớm, nếu sinh con, con của Nghiêm Lâm cũng chỉ nhỏ hơn Lý Sính Đình vài tuổi mà thôi.
Nhìn Nghiêm Lâm nghiêm nghị, Tô Hòa cố gắng đè nén nụ cười bên khóe miệng.
Cho đến khi cả phòng vũ hội vang lên vũ khúc, Tô Hòa mới mở miệng, "Đốc quân, vũ khúc bắt đầu rồi."
Quy củ của đám tiệc chính là vũ khúc đầu tiên mọi người phải cùng nhau nhảy, Nghiêm Lâm cũng làm một tư thế mời.
Tô Hòa nắm lấy lòng bàn tay Nghiêm Lâm, sau đó đi cùng hắn đến sàn nhảy.
Nghiêm Lâm mặc dù không thích khiêu vũ, nhưng cũng học qua khiêu vũ giao tiếp, chỉ là không quá tinh thông mà thôi.
Cho nên lúc khiêu vũ, Nghiêm Lâm không thích mở miệng, bởi vì sợ đạp phải chân người khác.
Tô Hòa khiêu vũ với Nghiêm Lâm, cô đột nhiên cười nói: "108, 84, 98."
Nghiêm Lâm nhất thời không phản ứng kịp, chờ đến khi hắn biết Tô Hòa đang nói gì, một cước liền đạp trúng giày cao gót của Tô Hòa.
"..." Tô Hòa.
Vốn là Tô Hòa còn nghĩ hắn cố ý.
Chờ đến khi nhìn thấy gương mặt căng cứng của Nghiêm Lâm, Tô Hòa ngược lại cảm thấy có lẽ hắn bất cẩn.
Dù sao cũng là Đốc quân ba tỉnh, khiêu vũ đạp trúng chân người ta cũng không tiện mở miệng nói xin lỗi.
Tô Hòa vừa nói ba con số kia, chính là nói số đo vóc người của Nghiêm Lâm.
Trước kia Tô Hòa từng làm thợ thiết kế thời trang, chỉ cần liếc một cái là có thể đoán được vai đối phương rộng bao nhiêu, cánh tay dài bao nhiêu, hông eo, vân vân,... một loạt số liệu về thân thể.
"Tôi vốn muốn nói với Đốc quân, thầy thuốc không phân biệt nam nữ, thợ may cũng như vậy, tôi bây giờ cũng coi như là một nửa thợ may rồi, ánh mắt chính là thước, Đốc quân không cần nghĩ nhiều đâu."
"Bây giờ vẫn không nên nói nữa, tôi sợ ngài lại đạp chân của tôi." Tô Hòa sắc mặt nghiêm túc.
Tô Hòa cố ý trêu chọc Nghiêm Lâm, không ngờ đối phương không phải một người tùy tiện thẹn thùng.
Nghe lời này của Tô Hòa, Nghiêm Lâm chỉ liếc nhìn cô một cái.
Nghiêm Lâm chỉ hơi khó hiểu, cũng không biết là ai, lại dạy cô thành một kiểu tính tình ma quái như vậy.
Chỉ là Tô Hòa cũng hiếm thấy, không sợ Nghiêm Lâm giống như người khác, những cô gái khác thấy hắn, có lúc lời nói còn lắp bắp.
Sát khí trên người Nghiêm Lâm quá nặng, bình thường đều nghiêm mặt, không giận mà uy, khiến cho người khác một cảm giác không dễ sống chung.
Không phải tất cả mọi người đều có thể thoải mái, hào phóng như Tô Hòa, có thể coi thường sự trang nghiêm, lãnh đạm giữa hai đầu mày của Nghiêm Lâm, thỉnh thoảng còn dám nói mấy lời trêu chọc vô hại với hắn.
Tô Hòa cũng biết thức thời, không nói gì thêm, đàng hoàng khiêu vũ với Nghiêm Lâm.
Quan trọng là kỹ thuật của Nghiêm Lâm quá tệ, hơi thất thần liền đạp trúng chân Tô Hòa nữa.
Cũng không biết là Nghiêm Lâm xảy ra chuyện gì, một lần khiêu vũ đạp trúng chân Tô Hòa ba lần, lần sau còn mạnh hơn lần trước.
Nghiêm Lâm cũng không cố ý, chính là bởi vì không cố ý, lúc xuống chân mới không biết nặng nhẹ, Tô Hòa cuối cùng bị hắn đạp đến khuất phục.
Định lực của Nghiêm Lâm rất tốt, da mặt cũng đủ dày, trên mặt hắn không có nửa phần ngượng ngùng.
Chỉ là sau khi yến hội kết thúc, thấy Tô Hòa đi đứng có chút loạng choạng, mặt mũi Nghiêm Lâm cũng không phải tường thành, tự mình đỡ Tô Hòa vào xe hơi.
Không thể không nói, cả người hắn anh tuấn đẹp mắt, dù chỉ mặc trên người một bộ trường quái bình thường cũng vô cùng cao lớn, anh tuấn.
Mặc dù ánh mắt Tô Hòa ngay thẳng, bộc trực như vậy, nhưng cuối cùng vẫn là một cô gái, Nghiêm Lâm nhìn cô một cái, "Đừng không biết xấu hổ như vậy."
Lời này của Nghiêm Lâm không có trách cứ, nhưng giọng nói lại mang theo điệu bộ trưởng bối dạy dỗ vãn bối.
Tô Hòa suýt nữa cười lên tiếng.
Nghiêm Lâm đã qua sinh nhật ba mươi tuổi, số tuổi này của hắn ở thời đại này cũng coi là một nam tử già dặn.
Bây giờ những người đàn ông tân tiến, tuổi tác cũng xấp xỉ Lý Sính Đình, đều là mười lăm, mười sáu tuổi.
Nghiêm Lâm số tuổi gấp đôi bọn họ, nói chuyện tuy không đến nỗi như một ông cụ, nhưng tư tưởng cũng rất bảo thủ.
Nghiêm Lâm khuyên răn một cô bé, dạy dỗ cô nên để ánh mắt đúng chỗ, Tô Hòa ít nhiều cũng có chút buồn cười.
Nghiêm Lâm người này vô cùng nghiêm nghị, cả ngày xụ mặt, Lý Sính Đình đối với hắn, cũng chỉ là một đứa trẻ mười lăm, mười sáu tuổi.
Nếu không phải phu nhân Nghiêm Lâm qua đời sớm, nếu sinh con, con của Nghiêm Lâm cũng chỉ nhỏ hơn Lý Sính Đình vài tuổi mà thôi.
Nhìn Nghiêm Lâm nghiêm nghị, Tô Hòa cố gắng đè nén nụ cười bên khóe miệng.
Cho đến khi cả phòng vũ hội vang lên vũ khúc, Tô Hòa mới mở miệng, "Đốc quân, vũ khúc bắt đầu rồi."
Quy củ của đám tiệc chính là vũ khúc đầu tiên mọi người phải cùng nhau nhảy, Nghiêm Lâm cũng làm một tư thế mời.
Tô Hòa nắm lấy lòng bàn tay Nghiêm Lâm, sau đó đi cùng hắn đến sàn nhảy.
Nghiêm Lâm mặc dù không thích khiêu vũ, nhưng cũng học qua khiêu vũ giao tiếp, chỉ là không quá tinh thông mà thôi.
Cho nên lúc khiêu vũ, Nghiêm Lâm không thích mở miệng, bởi vì sợ đạp phải chân người khác.
Tô Hòa khiêu vũ với Nghiêm Lâm, cô đột nhiên cười nói: "108, 84, 98."
Nghiêm Lâm nhất thời không phản ứng kịp, chờ đến khi hắn biết Tô Hòa đang nói gì, một cước liền đạp trúng giày cao gót của Tô Hòa.
"..." Tô Hòa.
Vốn là Tô Hòa còn nghĩ hắn cố ý.
Chờ đến khi nhìn thấy gương mặt căng cứng của Nghiêm Lâm, Tô Hòa ngược lại cảm thấy có lẽ hắn bất cẩn.
Dù sao cũng là Đốc quân ba tỉnh, khiêu vũ đạp trúng chân người ta cũng không tiện mở miệng nói xin lỗi.
Tô Hòa vừa nói ba con số kia, chính là nói số đo vóc người của Nghiêm Lâm.
Trước kia Tô Hòa từng làm thợ thiết kế thời trang, chỉ cần liếc một cái là có thể đoán được vai đối phương rộng bao nhiêu, cánh tay dài bao nhiêu, hông eo, vân vân,... một loạt số liệu về thân thể.
"Tôi vốn muốn nói với Đốc quân, thầy thuốc không phân biệt nam nữ, thợ may cũng như vậy, tôi bây giờ cũng coi như là một nửa thợ may rồi, ánh mắt chính là thước, Đốc quân không cần nghĩ nhiều đâu."
"Bây giờ vẫn không nên nói nữa, tôi sợ ngài lại đạp chân của tôi." Tô Hòa sắc mặt nghiêm túc.
Tô Hòa cố ý trêu chọc Nghiêm Lâm, không ngờ đối phương không phải một người tùy tiện thẹn thùng.
Nghe lời này của Tô Hòa, Nghiêm Lâm chỉ liếc nhìn cô một cái.
Nghiêm Lâm chỉ hơi khó hiểu, cũng không biết là ai, lại dạy cô thành một kiểu tính tình ma quái như vậy.
Chỉ là Tô Hòa cũng hiếm thấy, không sợ Nghiêm Lâm giống như người khác, những cô gái khác thấy hắn, có lúc lời nói còn lắp bắp.
Sát khí trên người Nghiêm Lâm quá nặng, bình thường đều nghiêm mặt, không giận mà uy, khiến cho người khác một cảm giác không dễ sống chung.
Không phải tất cả mọi người đều có thể thoải mái, hào phóng như Tô Hòa, có thể coi thường sự trang nghiêm, lãnh đạm giữa hai đầu mày của Nghiêm Lâm, thỉnh thoảng còn dám nói mấy lời trêu chọc vô hại với hắn.
Tô Hòa cũng biết thức thời, không nói gì thêm, đàng hoàng khiêu vũ với Nghiêm Lâm.
Quan trọng là kỹ thuật của Nghiêm Lâm quá tệ, hơi thất thần liền đạp trúng chân Tô Hòa nữa.
Cũng không biết là Nghiêm Lâm xảy ra chuyện gì, một lần khiêu vũ đạp trúng chân Tô Hòa ba lần, lần sau còn mạnh hơn lần trước.
Nghiêm Lâm cũng không cố ý, chính là bởi vì không cố ý, lúc xuống chân mới không biết nặng nhẹ, Tô Hòa cuối cùng bị hắn đạp đến khuất phục.
Định lực của Nghiêm Lâm rất tốt, da mặt cũng đủ dày, trên mặt hắn không có nửa phần ngượng ngùng.
Chỉ là sau khi yến hội kết thúc, thấy Tô Hòa đi đứng có chút loạng choạng, mặt mũi Nghiêm Lâm cũng không phải tường thành, tự mình đỡ Tô Hòa vào xe hơi.