Chương : 173
"Lăn tay." Tô Hòa.
"A." Lương Mộc lại lờ mờ lăn tay mình lên tờ giấy.
Tô Hòa thổi thổi dấu tay Lý Hồng Viễn và Lương Mộc, sau đó ngẩng đầu nói với Lương Mộc, "Lương phó quan, lần sau, lúc làm chứng nhất định phải đọc qua bản hợp đồng, biên bản, hiệp nghị, anh như vậy thì quá dễ bị gạt, người làm việc bên cạnh Đốc quân không thể ngay thẳng như vậy được."
"..." Lương Mộc.
"Yên tâm, tôi không lừa anh." Tô Hòa vỗ vỗ bả vai của Lương Mộc.
"..." Lương Mộc.
Thật sự cảm ơn cô không tính toán tôi.
-
Sau khi làm xong chuyện ly hôn này, Tô Hòa liền chuẩn bị quay về.
Lúc sắp đi, Tô Hòa lại đi một chuyến đến dinh thự, tìm Trần Nguyễn Linh.
Thấy Tô Hòa còn dám tìm đến cửa, Trầm Văn Tú suýt nữa không nhịn được, muốn cầm thau nước lạnh tạt ra ngoài đuổi cô đi.
Mưu kế của Trần Nguyễn Linh không cùng một đẳng cấp với Trầm Văn Tú, cô ta ngăn cản Trầm Văn Tú, bảo người hầu để Tô Hòa vào.
Mặc dù bây giờ cô ta đã mất đi lòng tin của Lý Hồng Viễn, nhưng Trần Nguyễn Linh đang mang đứa trẻ, sớm muộn gì Lý Hồng Viễn cũng quay lại bên cạnh cô ta.
Trần Nguyễn Linh quá hiểu tính tình Lý Hồng Viễn, cho nên cô ta cũng không nóng nảy, bởi vì so với Lý Hồng Viễn, con gái ông ta càng khó dây dưa hơn.
Thấy Trần Nguyễn Linh bảo người hầu đưa Tô Hòa vào, Trầm Văn Tú oán trách, "Sao con lại để con đàn bà điên đó vào đây?"
"Chuyện này tự con có chừng mực, mẹ về phòng trước đi." Trần Nguyễn Linh nói với Trầm Văn Tú.
Trầm Văn Tú còn muốn nói gì đó, Trần Nguyễn Linh liếc bà ta một cái.
Ánh mắt kia không tính là quá lạnh, nhưng lại khiến Trầm Văn Tú rụt cổ, bà ta cuối cùng cũng ngoan ngoãn trở về phòng.
Lúc Tô Hòa đi vào, liền thấy Trần Nguyễn Linh ngồi một mình ở phòng khách, trên người cô ta đắp một chiếc chăn mỏng, đắp ngang qua cái bụng hơi nhô lên.
Trần Nguyễn Linh trước giờ thâm trầm như nước, dù là lần này bị thua thiệt, gặp lại Tô Hòa, cô ta cũng không hề lộ ra biểu cảm tức giận.
Tô Hòa thích giao du với những người thông minh như Trần Nguyễn Linh này, bởi vì có thể tiết kiệm được rất nhiều nước bọt.
"Hôm nay tôi sẽ rời khỏi Du thành." Tô Hòa là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
"Không ngờ tôi và Lý tiểu thư lại có giao tình như vậy, trước khi rời khỏi Du thành còn có lòng tìm đến báo với tôi một tiếng." Âm thanh của Trần Nguyễn Linh không nhanh không chậm.
"Giữa chúng ta đương nhiên không có giao tình, tôi tới chỉ là muốn nói với cô hai chuyện, một là chuyện tốt, một là chuyện xấu, cô muốn nghe cái nào trước." Tô Hòa giương môi cười lên.
"Tôi chưa từng nghe được lời tốt đẹp gì từ miệng Lý tiểu thư." Trần Nguyễn Linh chế giễu, "Cho nên nói chuyện tốt trước đi."
Tô Hòa cũng không tức giận, cô mở miệng cười, "Mẹ tôi đã ly hôn với cha tôi, vị trí phu nhân Lý gia lại không có ai ngồi rồi."
Nghe lời này của Tô Hòa, Trần Nguyễn Linh không chỉ không hề cao hứng, ngược lại còn có chút bất an.
Cô ta ngước mắt nhìn Tô Hòa, từ trên gương mặt với nụ cười uyển chuyển đó, Trần Nguyễn Linh không thể nhìn ra bất kỳ manh mối nào.
Tô Hòa càng như vậy, Trần Nguyễn Linh càng cảm thấy có chỗ không đúng, con ngươi cô ta không tự chủ được, híp lại.
Đôi mắt đen mềm mại, bây giờ lại quỷ quyệt, âm trầm, như có máu tanh, khí lạnh chuyển động.
"Tin tức xấu là gì?" Trần Nguyễn Linh mở miệng, trong lời nói lại mang theo sát ý không thể phát giác.
Khóe miệng Tô Hòa càng cong hơn, cô cười hỏi, "Sợ?"
Trần Nguyễn Linh không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm Tô Hòa, đáy mắt hiện ra sát ý nồng đậm.
"Thật ra thì cũng không có gì, cô cũng biết cha tôi là người của Đốc quân, nếu Đốc quân đã không cho cha tôi cưới cô qua cửa, cho dù cô có luồn cúi thế nào, cũng đừng mơ đến việc bước qua cửa Lý gia chúng tôi."
Lời này của Tô Hòa không hề thô tục, nhưng từng câu từng chữ đều mang ý làm nhục.
"Dù là vị trí Lý phu nhân bây giờ còn trống, cũng không phải cho cô, cho nên hành động hôm qua của cô, ở trong mắt tôi cùng lắm cũng chỉ là một trò cười."
"A." Lương Mộc lại lờ mờ lăn tay mình lên tờ giấy.
Tô Hòa thổi thổi dấu tay Lý Hồng Viễn và Lương Mộc, sau đó ngẩng đầu nói với Lương Mộc, "Lương phó quan, lần sau, lúc làm chứng nhất định phải đọc qua bản hợp đồng, biên bản, hiệp nghị, anh như vậy thì quá dễ bị gạt, người làm việc bên cạnh Đốc quân không thể ngay thẳng như vậy được."
"..." Lương Mộc.
"Yên tâm, tôi không lừa anh." Tô Hòa vỗ vỗ bả vai của Lương Mộc.
"..." Lương Mộc.
Thật sự cảm ơn cô không tính toán tôi.
-
Sau khi làm xong chuyện ly hôn này, Tô Hòa liền chuẩn bị quay về.
Lúc sắp đi, Tô Hòa lại đi một chuyến đến dinh thự, tìm Trần Nguyễn Linh.
Thấy Tô Hòa còn dám tìm đến cửa, Trầm Văn Tú suýt nữa không nhịn được, muốn cầm thau nước lạnh tạt ra ngoài đuổi cô đi.
Mưu kế của Trần Nguyễn Linh không cùng một đẳng cấp với Trầm Văn Tú, cô ta ngăn cản Trầm Văn Tú, bảo người hầu để Tô Hòa vào.
Mặc dù bây giờ cô ta đã mất đi lòng tin của Lý Hồng Viễn, nhưng Trần Nguyễn Linh đang mang đứa trẻ, sớm muộn gì Lý Hồng Viễn cũng quay lại bên cạnh cô ta.
Trần Nguyễn Linh quá hiểu tính tình Lý Hồng Viễn, cho nên cô ta cũng không nóng nảy, bởi vì so với Lý Hồng Viễn, con gái ông ta càng khó dây dưa hơn.
Thấy Trần Nguyễn Linh bảo người hầu đưa Tô Hòa vào, Trầm Văn Tú oán trách, "Sao con lại để con đàn bà điên đó vào đây?"
"Chuyện này tự con có chừng mực, mẹ về phòng trước đi." Trần Nguyễn Linh nói với Trầm Văn Tú.
Trầm Văn Tú còn muốn nói gì đó, Trần Nguyễn Linh liếc bà ta một cái.
Ánh mắt kia không tính là quá lạnh, nhưng lại khiến Trầm Văn Tú rụt cổ, bà ta cuối cùng cũng ngoan ngoãn trở về phòng.
Lúc Tô Hòa đi vào, liền thấy Trần Nguyễn Linh ngồi một mình ở phòng khách, trên người cô ta đắp một chiếc chăn mỏng, đắp ngang qua cái bụng hơi nhô lên.
Trần Nguyễn Linh trước giờ thâm trầm như nước, dù là lần này bị thua thiệt, gặp lại Tô Hòa, cô ta cũng không hề lộ ra biểu cảm tức giận.
Tô Hòa thích giao du với những người thông minh như Trần Nguyễn Linh này, bởi vì có thể tiết kiệm được rất nhiều nước bọt.
"Hôm nay tôi sẽ rời khỏi Du thành." Tô Hòa là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
"Không ngờ tôi và Lý tiểu thư lại có giao tình như vậy, trước khi rời khỏi Du thành còn có lòng tìm đến báo với tôi một tiếng." Âm thanh của Trần Nguyễn Linh không nhanh không chậm.
"Giữa chúng ta đương nhiên không có giao tình, tôi tới chỉ là muốn nói với cô hai chuyện, một là chuyện tốt, một là chuyện xấu, cô muốn nghe cái nào trước." Tô Hòa giương môi cười lên.
"Tôi chưa từng nghe được lời tốt đẹp gì từ miệng Lý tiểu thư." Trần Nguyễn Linh chế giễu, "Cho nên nói chuyện tốt trước đi."
Tô Hòa cũng không tức giận, cô mở miệng cười, "Mẹ tôi đã ly hôn với cha tôi, vị trí phu nhân Lý gia lại không có ai ngồi rồi."
Nghe lời này của Tô Hòa, Trần Nguyễn Linh không chỉ không hề cao hứng, ngược lại còn có chút bất an.
Cô ta ngước mắt nhìn Tô Hòa, từ trên gương mặt với nụ cười uyển chuyển đó, Trần Nguyễn Linh không thể nhìn ra bất kỳ manh mối nào.
Tô Hòa càng như vậy, Trần Nguyễn Linh càng cảm thấy có chỗ không đúng, con ngươi cô ta không tự chủ được, híp lại.
Đôi mắt đen mềm mại, bây giờ lại quỷ quyệt, âm trầm, như có máu tanh, khí lạnh chuyển động.
"Tin tức xấu là gì?" Trần Nguyễn Linh mở miệng, trong lời nói lại mang theo sát ý không thể phát giác.
Khóe miệng Tô Hòa càng cong hơn, cô cười hỏi, "Sợ?"
Trần Nguyễn Linh không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm Tô Hòa, đáy mắt hiện ra sát ý nồng đậm.
"Thật ra thì cũng không có gì, cô cũng biết cha tôi là người của Đốc quân, nếu Đốc quân đã không cho cha tôi cưới cô qua cửa, cho dù cô có luồn cúi thế nào, cũng đừng mơ đến việc bước qua cửa Lý gia chúng tôi."
Lời này của Tô Hòa không hề thô tục, nhưng từng câu từng chữ đều mang ý làm nhục.
"Dù là vị trí Lý phu nhân bây giờ còn trống, cũng không phải cho cô, cho nên hành động hôm qua của cô, ở trong mắt tôi cùng lắm cũng chỉ là một trò cười."