Chương : 174
Hôm qua, cho dù Tô Hòa không tự giải thích cho mình, Lý Hồng Viễn cũng không dám cưới Trần Nguyễn Linh qua cửa như thường.
Lý Hồng Viễn có bị sắc đẹp làm mờ mắt hơn nữa, cũng không dám tùy tiện đắc tội Nghiêm Lâm.
Trần Nguyễn Linh thông minh, hiểu thấu, cô ta chớp mắt một cái liền hiểu ý Tô Hòa, cho nên lời này của Tô Hòa thật sự là làm nhục cô ta.
Ý lạnh trong mắt của Trần Nguyễn Linh bắn ra, nhìn chằm chằm vào Tô Hòa, ánh nhìn lạnh lẽo như tháng chạp mùa đông, cái loại u ám, âm lãnh đó, khiến cho sống lưng người ta phát rét.
Tô Hòa không chỉ không sợ, ngược lại còn cười lên.
Giống như khi chó sói xẻ thịt dê, lộ ra răng nanh nhọn hoắt, đâm thẳng đến chỗ yếu đuối nhất trong lòng Trần Nguyễn Linh.
Chiêu này của Tô Hòa nhổ cỏ tận gốc, đúng là đã làm rối loạn toàn bộ kế hoạch của Trần Nguyễn Linh, hàm răng của cô ta cũng bị cô ta tức đến nghiến nát.
Lần này Tô Hòa đến, không chỉ muốn đặc biệt làm nhục Trần Nguyễn Linh nhàm chán như vậy, cô chỉ muốn để cho Trần Nguyễn Linh biết, con đường Lý Hồng Viễn này cô ta đi không nổi.
Trần Nguyễn Linh là một người quyết đoán, tàn nhẫn, nếu con đường Lý Hồng Viễn đã không còn lối, mười phần thì đến hết chín phần cô ta sẽ từ bỏ, sau đó lại tiếp tục mưu tính thêm lần nữa.
Tô Hòa cũng chờ Trần Nguyễn Linh luồn cúi đến những chỗ khác.
Nghiêm Lâm mặc dù có ranh giới cuối cùng của bản thân, nhưng hắn có thể ngồi vào vị trí này, cũng không phải tiểu bạch thỏ ngu ngốc.
Trong cốt tủy của hắn mang theo một loại sát phạt quả quyết, kiêu hùng, đạo lý thà giết lầm còn hơn bỏ sót, tuyệt đối không buông tha cho bất kì ai, Nghiêm Lâm đương nhiên hiểu.
Cha, anh của Trần Nguyễn Linh là tai mắt của người Nhật, Trần Nguyễn Linh có phải hay không còn đang thảo luận, Nghiêm Lâm không tống cô ta vào đại lao, chỉ là do trong tay không có bằng chứng.
Nếu như Trần Nguyễn Linh chỉ là vì nửa đời sau không phải lo cơm áo, mới dây dưa với Lý Hồng Viễn, cho dù Lý Hồng Viễn không thể cưới cô ta, chỉ cần sinh cho Lý Hồng Viễn một đứa con gái, cô ta cũng có thể lấy được không ít lợi ích từ chỗ Lý Hồng Viễn.
Nhưng nếu cô ta thật sự từ bỏ Lý Hồng Viễn, vậy thì ý đồ cô ta tiếp cận Lý Hồng Viễn cũng rất sâu xa.
Đến lúc đó, Nghiêm Lâm tuyệt đối sẽ không để lại mầm họa là Trần Nguyễn Linh.
Trần Nguyễn Linh có thể sống hay không, đều dựa vào cô ta lựa chọn như thế nào, dù sao, làn gió bên tai này, Tô Hòa sẽ thổi vào tai của Nghiêm Lâm.
Sau khi quay lại Yến Kinh, Tô Hòa cũng không về thẳng nhà, mà tốn một chuyến đến chỗ Nghiêm Lâm.
"Đốc quân, lần này tôi trở về, đi gặp tiểu thư Trần gia này, tôi cảm thấy thân phận của cô ta rất khả nghi, thủ đoạn của cô ta còn lợi hại hơn cha và huynh trưởng của cô ta."
"Nếu như Đốc quân không hỏi được tin tức giá trị gì từ chỗ Trần Hưng Thịnh và Trần Tuấn Ngôn, ngược lại có thể xuống tay với Trần Nguyễn Linh này."
"Người Trần gia nếu thật có liên hệ với người Nhật, người bình thường sẽ chỉ nghĩ tới Trần Hưng Thịnh hoặc Trần Tuấn Ngôn, như vậy, ngược lại Trần Nguyễn Linh lại là an toàn nhất." Tô Hòa phân tích với Nghiêm Lâm.
Không thể nào là hai người đàn ông kia, nếu làm không tốt, đương nhiên hai người họ liền gặp nguy hiểm.
Tô Hòa cảm giác tâm phúc của Trần gia là Trần Nguyễn Linh, cô ta có thể dễ dàng biết được rất nhiều tình báo.
Nghiêm Lâm nhàn nhạt nhìn Tô Hòa, "Ai nói với cô Trần gia có quan hệ với người Nhật?"
Người Trần gia bị nhốt vào đại lao, chỉ vì tội buôn lậu nha phiến.
Yến Kinh cấm buôn bán nha phiến, một khi tra ra, chính là trọng tội.
Tô Hòa kinh ngạc, "Bây giờ tôi không phải là tai mắt của Đốc quân sao? Lúc chơi mạt chược, hỏi thăm ra được tin tức này cũng không tính là quá đáng chứ?"
"Tôi còn biết rất nhiều tin đồn, chẳng qua là cảm thấy vô dụng đối với Đốc quân, cho nên mới không nói mà thôi. Đốc quân muốn nghe, tôi có thể kể với ngài, chỉ là ngài phải dành một ngày ra thì mới nghe hết được." Tô Hòa.
Biết Tô Hòa miệng lưỡi bén nhọn, Nghiêm Lâm cũng không thèm quan tâm cô.
Tô Hòa cũng biết mình không hề gạt được hắn, dù sao Nghiêm Lâm cũng không truy cứu nữa, cô cứ tiếp tục nói chuyện Trần Nguyễn Linh thôi.
Nghiêm Lâm cuối cùng cũng chê phiền, nói, "Được rồi, cô quay về trong nom việc buôn bán của cô, đi đi."
"Ôi, bây giờ làm tai mắt cũng khó nữa." Tô Hòa sâu xa thở dài một hơi, "Nói nhiều rồi, thật giống như tôi đang dùng việc công để trả thù riêng vậy đó."
Nghiêm Lâm liếc mắt nhìn Tô Hòa một cái.
Lý Hồng Viễn có bị sắc đẹp làm mờ mắt hơn nữa, cũng không dám tùy tiện đắc tội Nghiêm Lâm.
Trần Nguyễn Linh thông minh, hiểu thấu, cô ta chớp mắt một cái liền hiểu ý Tô Hòa, cho nên lời này của Tô Hòa thật sự là làm nhục cô ta.
Ý lạnh trong mắt của Trần Nguyễn Linh bắn ra, nhìn chằm chằm vào Tô Hòa, ánh nhìn lạnh lẽo như tháng chạp mùa đông, cái loại u ám, âm lãnh đó, khiến cho sống lưng người ta phát rét.
Tô Hòa không chỉ không sợ, ngược lại còn cười lên.
Giống như khi chó sói xẻ thịt dê, lộ ra răng nanh nhọn hoắt, đâm thẳng đến chỗ yếu đuối nhất trong lòng Trần Nguyễn Linh.
Chiêu này của Tô Hòa nhổ cỏ tận gốc, đúng là đã làm rối loạn toàn bộ kế hoạch của Trần Nguyễn Linh, hàm răng của cô ta cũng bị cô ta tức đến nghiến nát.
Lần này Tô Hòa đến, không chỉ muốn đặc biệt làm nhục Trần Nguyễn Linh nhàm chán như vậy, cô chỉ muốn để cho Trần Nguyễn Linh biết, con đường Lý Hồng Viễn này cô ta đi không nổi.
Trần Nguyễn Linh là một người quyết đoán, tàn nhẫn, nếu con đường Lý Hồng Viễn đã không còn lối, mười phần thì đến hết chín phần cô ta sẽ từ bỏ, sau đó lại tiếp tục mưu tính thêm lần nữa.
Tô Hòa cũng chờ Trần Nguyễn Linh luồn cúi đến những chỗ khác.
Nghiêm Lâm mặc dù có ranh giới cuối cùng của bản thân, nhưng hắn có thể ngồi vào vị trí này, cũng không phải tiểu bạch thỏ ngu ngốc.
Trong cốt tủy của hắn mang theo một loại sát phạt quả quyết, kiêu hùng, đạo lý thà giết lầm còn hơn bỏ sót, tuyệt đối không buông tha cho bất kì ai, Nghiêm Lâm đương nhiên hiểu.
Cha, anh của Trần Nguyễn Linh là tai mắt của người Nhật, Trần Nguyễn Linh có phải hay không còn đang thảo luận, Nghiêm Lâm không tống cô ta vào đại lao, chỉ là do trong tay không có bằng chứng.
Nếu như Trần Nguyễn Linh chỉ là vì nửa đời sau không phải lo cơm áo, mới dây dưa với Lý Hồng Viễn, cho dù Lý Hồng Viễn không thể cưới cô ta, chỉ cần sinh cho Lý Hồng Viễn một đứa con gái, cô ta cũng có thể lấy được không ít lợi ích từ chỗ Lý Hồng Viễn.
Nhưng nếu cô ta thật sự từ bỏ Lý Hồng Viễn, vậy thì ý đồ cô ta tiếp cận Lý Hồng Viễn cũng rất sâu xa.
Đến lúc đó, Nghiêm Lâm tuyệt đối sẽ không để lại mầm họa là Trần Nguyễn Linh.
Trần Nguyễn Linh có thể sống hay không, đều dựa vào cô ta lựa chọn như thế nào, dù sao, làn gió bên tai này, Tô Hòa sẽ thổi vào tai của Nghiêm Lâm.
Sau khi quay lại Yến Kinh, Tô Hòa cũng không về thẳng nhà, mà tốn một chuyến đến chỗ Nghiêm Lâm.
"Đốc quân, lần này tôi trở về, đi gặp tiểu thư Trần gia này, tôi cảm thấy thân phận của cô ta rất khả nghi, thủ đoạn của cô ta còn lợi hại hơn cha và huynh trưởng của cô ta."
"Nếu như Đốc quân không hỏi được tin tức giá trị gì từ chỗ Trần Hưng Thịnh và Trần Tuấn Ngôn, ngược lại có thể xuống tay với Trần Nguyễn Linh này."
"Người Trần gia nếu thật có liên hệ với người Nhật, người bình thường sẽ chỉ nghĩ tới Trần Hưng Thịnh hoặc Trần Tuấn Ngôn, như vậy, ngược lại Trần Nguyễn Linh lại là an toàn nhất." Tô Hòa phân tích với Nghiêm Lâm.
Không thể nào là hai người đàn ông kia, nếu làm không tốt, đương nhiên hai người họ liền gặp nguy hiểm.
Tô Hòa cảm giác tâm phúc của Trần gia là Trần Nguyễn Linh, cô ta có thể dễ dàng biết được rất nhiều tình báo.
Nghiêm Lâm nhàn nhạt nhìn Tô Hòa, "Ai nói với cô Trần gia có quan hệ với người Nhật?"
Người Trần gia bị nhốt vào đại lao, chỉ vì tội buôn lậu nha phiến.
Yến Kinh cấm buôn bán nha phiến, một khi tra ra, chính là trọng tội.
Tô Hòa kinh ngạc, "Bây giờ tôi không phải là tai mắt của Đốc quân sao? Lúc chơi mạt chược, hỏi thăm ra được tin tức này cũng không tính là quá đáng chứ?"
"Tôi còn biết rất nhiều tin đồn, chẳng qua là cảm thấy vô dụng đối với Đốc quân, cho nên mới không nói mà thôi. Đốc quân muốn nghe, tôi có thể kể với ngài, chỉ là ngài phải dành một ngày ra thì mới nghe hết được." Tô Hòa.
Biết Tô Hòa miệng lưỡi bén nhọn, Nghiêm Lâm cũng không thèm quan tâm cô.
Tô Hòa cũng biết mình không hề gạt được hắn, dù sao Nghiêm Lâm cũng không truy cứu nữa, cô cứ tiếp tục nói chuyện Trần Nguyễn Linh thôi.
Nghiêm Lâm cuối cùng cũng chê phiền, nói, "Được rồi, cô quay về trong nom việc buôn bán của cô, đi đi."
"Ôi, bây giờ làm tai mắt cũng khó nữa." Tô Hòa sâu xa thở dài một hơi, "Nói nhiều rồi, thật giống như tôi đang dùng việc công để trả thù riêng vậy đó."
Nghiêm Lâm liếc mắt nhìn Tô Hòa một cái.