Chương 35: Ngày của mẹ
Ánh nắng cực gắt, tiếng ve ầm ĩ.
Trong quán cà phê đối diện Cục Dân chính đang là một mảnh vắng lặng, lúc này trong quán cà phê cũng không có khách khứa gì.
Hứa Lập Thành với Tôn Văn Lệ mặt đối mặt, ngồi ở vị trí dựa vào cửa kính của quán cà phê, bàn tay cầm ly của Tôn Văn Lệ vẫn luôn run rẩy, Hứa Lập Thành lấy một phần văn kiện ra: "Đây là hiệp nghị ly hôn."
"Lập Thành, chuyện của con gái anh, em thật sự không biết gì, nếu như em biết, em tuyệt đối sẽ không để Tôn Bằng đi làm." Tôn Văn Lệ thả cái ly trong tay xuống, bà không nhìn hiệp nghị ly hôn trên bàn.
Biểu cảm của Hứa Lập Thành lãnh đạm: "Văn Lệ, mấy năm nay, tôi vẫn luôn đối xử với con gái của em như con gái ruột, vậy suy bụng ta ra bụng người, vì sao em không thể đối đãi với con gái của tôi như thế?"
"Em......" Tôn Văn Lệ nhất thời không nói gì.
"Tôi có thể tha thứ em bất kỳ việc gì, nhưng mà Yểu Yểu là điểm mấu chốt của tôi." Thái độ của Hứa Lập Thành cứng rắn, nói thẳng thừng: "Lúc trước khi Yểu Yểu vừa về đây, Tôn Bằng đã từng tìm đến con bé rồi, chuyện này, em sẽ không biết sao?"
"Em...... Em biết." Tôn Văn Lệ cũng là khi chuyện đã rồi, nhìn thấy em trai bị thương mới biết được. Nghe nói là Hứa Thư Yểu động thủ. Việc này vốn dĩ cũng là Tôn Bằng không chiếm lý nên mới có ầm ĩ ra mặt.
"Nếu không phải Yểu Yểu biết tự bảo vệ mình, Tôn Bằng tính toán làm gì với con gái của tôi?" Nói đến đây, Hứa Lập Thành đã nổi trận lôi đình: "Mấy năm nay, nợ cờ bạc của thằng đó là tôi trả thay, căn nhà nó ở hiện tại cũng là tôi mua giùm cho, ngày thường cô còn thường thường lấy tiền của tôi đi cứu tế nó, kết quả các cô cứ đối xử với con gái của tôi như vậy?"
"Không phải, Lập Thành...... Lần này Yểu Yểu bị bắt cóc không có liên quan đến Tôn Bằng mà." Tôn Văn Lệ ý đồ giải thích, bà ta nức nở nói: "Em nhất định sẽ giáo dục nó thật kỹ, anh đừng tức giận được không?"
"Thằng em cô không có tự mình động thủ, nhưng nếu không phải tại nó, vậy thì sao Yểu Yểu bị trói đi cho được?" Hứa Lập Thành lạnh lùng nói: "Hiệp nghị ly hôn cô xem chút đi, xem trên tình cảm gần 10 của hai ta, nợ nần của công ty tôi không cần cô cùng gánh vác chung, nhưng mà căn hộ kia của Tôn Bằng, tôi muốn thu về."
"Căn hộ kia......" Tôn Văn Lệ kinh ngạc.
Lúc này bà ta mới nhớ tới, lúc trước khi giao nhà cho em trai, bà ta căn bản là không nhìn thấy giấy tờ nhà đất đâu. Không nghĩ tới, Hứa Lập Thành còn chừa lại chiêu đó với mình!
Hứa Lập Thành có thể thành công sáng lập công ty, hơn nữa còn làm to, người vậy cũng không phải là ngốc bạch ngọt gì đó thật đâu.
Dù cho sau khi Tôn Văn Lệ gả cho Hứa Lập Thành, ông mua nhà cho em trai của vợ, nhưng bất động sản đó cũng vẫn cứ ở trên danh nghĩa của ông, nên hiện tại ông hoàn toàn có thể thu hồi.
"Anh như vậy, làm em với Mộng Dao về sau phải làm sao đây? Con bé đã gọi anh là ba gần 10 năm đó, anh thật sự nhẫn tâm để, mẹ con bọn em...... không còn nhà sao?"
"Tôi luôn phải bảo đảm để con gái của mình không bị bắt nạt." Hứa Lập Thành nói: "Đứa bé Yểu Yểu này hiểu chuyện, có rất nhiều chuyện không có nói với tôi, nhưng hiện tại tôi đã biết, vậy thì sẽ không để con bé bị ấm ức nữa. Hiệp nghị cô đọc cho kỹ, nếu không thành vấn đề thì ký tên đi."
"Em không ký!" Tôn Văn Lệ kích động đứng bật dậy: "Hứa Lập Thành, anh nhất định phải tuyệt tình vậy sao?"
Nhân viên quán cà phê sôi nổi nhìn qua, nhỏ giọng nghị luận về hai cái người ngồi bên kia rốt cuộc là có chuyện gì.
Có lẽ bởi vì đây là đối diện Cục Dân chính, cho nên bọn họ hình như là đã thấy hình ảnh vợ chồng sắp ly hôn vào tiệm cãi nhau đến quen lắm rồi.
"Cô không ký cũng được thôi, vậy chúng ta đi theo quy trình, khởi tố ly hôn. Đến lúc đó không chỉ có mỗi căn hộ Tôn Bằng đang ở kia phải bị thế chấp cho ngân hàng, mà nợ nần còn thừa lại của công ty, có lẽ cũng cần cô cùng nhau trả với tôi."
Tôn Văn Lệ kinh ngạc hồi lâu, lập tức ngã ngồi trên ghế.
Kết hôn gần 10 năm, lần đầu tiên bà ta phát hiện được mình chẳng hiểu biết về người chồng này chút nào, khi ông tàn nhẫn lên, thật sự là không chừa chút tình cảm nào.
Cuối cùng, Tôn Văn Lệ vẫn là lựa chọn ký tên ly hôn.
Hai người cùng nhau vào Cục Dân chính, lại một trước một sau đi ra. Tay Tôn Văn Lệ nắm chặt cuốn sổ màu xanh lục kia, cánh tay run rẩy không ngừng.
Hứa Lập Thành ngửa đầu nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, nói một câu: "Ngày mai ngân hàng hẳn là sẽ đi thu nhà, mẹ con cô vẫn là chuẩn bị sẵn sàng trước đi." Đây xem như là một câu nhắc nhở thân thiện.
Tôn Văn Lệ trầm mặc, lúc này bà ta đã không nói được lời nào.
"Đúng rồi, quản em trai của cô cho tốt vào, nếu con gái tôi lại xảy ra chuyện gì, tôi vẫn còn có năng lực làm thằng đó không sống nổi ở Hải Thành này nữa đấy."
——
Hứa Thư Yểu khôi phục lại cuộc sống học tập bình thường, chuyện bị bắt cóc cũng không tạo thành hậu quả nghiêm trọng gì cho cô. Cảm giác của cô chính là, sau khi ngủ được một giấc, vừa mở mắt đã được cứu.
Nhưng mà sau đó ấy à, lại có Hứa Mộng Dao xin nghỉ mấy ngày.
Nghe nói trong khoảng thời gian này, cô ta với mẹ mình vẫn luôn ở trong nhà cậu của cô ta, kết quả là hôm nay, người bên ngân hàng tới thu nhà, trong nhà đã bị làm cho hỏng bét.
Chẳng qua, mấy cái đó đều chẳng có liên quan gì đến Hứa Thư Yểu cô cả.
Tuần này lại tới kỳ nghỉ nhỏ, vào thứ sáu, lão Lý giao cho các học sinh lớp ông một dạng bài tập đặc biệt: "Các bạn học, mấy em có biết vào chủ nhật tuần này là ngày lễ gì không?"
Sau một trận mồm năm miệng mười cướp trả lời, lão Lý gật đầu.
"Đáp đúng rồi, vào ngày chủ nhật thứ 2 của tháng 5, là ngày của mẹ. Bài tập cho các em hôm nay à, chính là hãy tặng mẹ của mình một món quà." Sau một chuỗi những lời nói lừa tình, lão Lý tiếp tục nói: "Món quà này, có thể là một cái ôm ấm áp, cũng có thể là một lời chúc phúc nhẹ nhàng, lại nói một câu mẹ đã vất vả rồi. Tóm lại, dựa theo ý tưởng của các em mà làm gì đó cho mẹ mình nhé. Tới hôm thứ hai, mỗi người nộp một bài văn khoảng 800 chữ về mẹ. Chờ tới thứ hai, thầy sẽ kiểm tra thành quả của các em đó."
Mọi người bị những lời lão Lý nói cảm nhiễm, vỗ tay rầm rầm.
Hứa Diễn nhìn chằm chằm vào cái ót Hứa Thư Yểu, khó được mà rất yên tĩnh.
Tối tan học, Hứa Diễn đẩy chiếc xe đạp cũ anh chàng mua được từ chợ second-hand, cùng nhau đi ra khỏi cổng trường với Hứa Thư Yểu.
Anh chàng tiêu sái mà đeo ba lô ngược ra trước ngực mình, sau đó vỗ ghế sau nói: "Lên xe, chở mẹ đi hóng gió nè."
Hứa Thư Yểu sợ hãi: "Con có biết đạp không?"
"Đừng nghi ngờ kỹ thuật lái xe của con được chứ." Hứa Diễn đã ngồi vững trên xe đạp, chờ Hứa Thư Yểu ngồi lên.
Hứa Thư Yểu bán tín bán nghi mà ngồi nghiêng trên xe, vịn lấy đệm xe: "Con đạp vững chút đi nha."
"Đi thôi." Hứa Diễn cười lớn một tiếng, còn cố ý đạp xe cho xiêu xiêu vẹo vẹo.
Hứa Thư Yểu kinh hô một tiếng, vội vàng đưa tay ôm chặt lấy thắt lưng anh chàng, anh chàng mới đạp đàng hoàng.
Cô oán trách vỗ sau lưng anh chàng một chút: "Thiếu đánh đòn đúng không?"
Hứa Diễn cười hề hề, hỏi: "Mẹ, ngày kia là ngày của mẹ, mẹ muốn quà gì?"
Hứa Thư Yểu trầm mặc: "......" Ai có thể ngờ được, cô mới có 18 tuổi, cũng đã bắt đầu ăn lễ ngày của mẹ chứ?
"Đây chính là lần đầu mẹ chơi lễ ngày của mẹ đó nha, mẹ muốn cái gì con cũng tặng mẹ."
Hứa Thư Yểu nói: "Cái ngày lễ của mẹ này tới hơi bị bất ngờ, mẹ còn chưa có nghĩ kỹ mẹ muốn cái gì."
"Vậy mẹ còn có tối nay và ngày mai để suy nghĩ thiệt kỹ xem, nghĩ xong rồi nói cho con." Hứa Diễn nói: "Để con tiện chuẩn bị cho mẹ."
"Rồi." Hứa Thư Yểu cười gật đầu.
Tối đến, nằm trên giường, Hứa Thư Yểu nghĩ đến mấy câu Hứa Diễn nói kia, không hiểu sao bật cười, trong lòng không hiểu sao cũng thấy ngọt ghê gớm.
Đối với cô của lúc này mà nói, Hứa Diễn, chính là món quà tốt nhất mà ông trời ban cho cô.
Cô nghĩ, mình ở tương lai, hẳn cũng là ôm ý nghĩ như vậy, mới có thể lựa chọn sinh hạ con ra đời nhỉ?
Cho nên, người đàn ông cùng sinh hạ Hứa Diễn với mình, rốt cuộc là ai? Là người đã xuất hiện cạnh mình, hay là cần cô chờ tới tương lai lại gặp lại?
Sẽ là người đó sao?
Hứa Thư Yểu cắn môi, chậm rãi nhắm mắt lại, trong đầu xuất hiện bộ dáng Diệp Kỳ Sâm, cô ý đồ lấy Diệp Kỳ Sâm và Hứa Diễn ra đối lập, đột nhiên phát hiện, hai người này, đều có một đôi mắt đào hoa xinh đẹp.
Cho nên...... Thật là anh ấy?
Không hiểu sao nhịp tim Hứa Thư Yểu chợt tăng nhanh, cô theo bản năng cắn môi mình một chút, vì cái ý tưởng lớn mật này của mình mà cảm thấy không thể tưởng tượng, thậm chí còn có chút thấp thỏm.
Cô không dám nghĩ tiếp, chỉ cảm thấy có chút vớ vẩn, còn kèm theo chút chờ mong.
Nếu là anh ấy, vì sao sau này bọn họ lại tách ra nhỉ?
Ai da, thiệt phiền quá!
Hứa Thư Yểu xoay người, chôn mình ở trong chăn.
Quả nhiên, biết trước chuyện xảy ra trong tương lai, thiệt sự là chẳng tốt chút nào. Cô còn chưa có bắt đầu yêu đương đâu, cũng đã bắt đầu lo lắng vì sao tình yêu của mình sẽ kết thúc rồi.
Do hồi tối chả thế nào ngủ ngon được, nên Hứa Thư Yểu dậy sớm lấy sách tiếng Anh ra, học thuộc từ vựng.
Chờ đến cỡ 6 giờ sáng, liền nghe thấy tiếng Hứa Lập Thành ra khỏi cửa, cô vội vàng thả sách xuống rồi đẩy cửa phòng ra, phát hiện ba đã đi ra ngoài.
Hứa Thư Yểu than một tiếng, ba như vậy cũng quá vất vả. Nhưng mà mình của hiện tại, hình như là không giúp được gì cho ba.
Lúc Hứa Diễn dậy thì mặt trời đã lên cao, Hứa Thư Yểu làm bữa sáng cho anh chàng, còn nói: "Đợi lát nữa cùng nhau ra ngoài mua đồ ăn với mẹ đi, trưa nay để mẹ xuống bếp."
"Được ạ." Hứa Diễn gật đầu: "Vậy ông ngoại có về không?"
"Không biết nữa, để trưa gọi điện thoại hỏi chút." Trước kia mỗi tháng Hứa Lập Thành đều cho cô tiền tiêu vặt, cô cũng chẳng thế nào xài tới, tích cóp được ba bốn tháng, trừ đi tiêu dùng của chính mình và Hứa Diễn ở trường, còn có hơn 1000 tệ đây nè.
Hứa Thư Yểu ý thức được, về sau có lẽ cần mình quản cái nhà này.
Hai mẹ con mua đồ ăn về, Hứa Diễn dùng xe đẩy đồ ăn, cùng nhau đi về nhà. Ven đường đi có người phát truyền đơn, thuận tay nhét vài tờ trong giỏ xe của Hứa Diễn.
Hứa Thư Yểu lấy truyền đơn ra xem một cái, là poster truyên truyền cho lễ khai trương của một khu thương mại. Cô nhìn chằm chằm poster tuyên truyền một chốc, im lặng mà gấp poster lại, ném vào thùng rác ở một bên.
Hứa Diễn nhìn cô một cái, cái gì cũng chưa nói.
Trưa Hứa Lập Thành không có về ăn cơm, buổi chiều Hứa Diễn ra ngoài một chuyến, tới tối Hứa Lập Thành lại về sớm.
Người một nhà quây quần bên bàn cơm, Hứa Lập Thành tuyên bố: "Nợ nần của công ty, cơ bản đã trả hết, về sau hết thảy sẽ bắt đầu một lần nữa."
Hứa Diễn vỗ tay: "Quá tuyệt vời, vậy hôm nay cũng thật đáng giá chúc mừng!"
Hứa Thư Yểu cười nói: "Ba, để con đi lấy rượu cho ba, xào cho ba thêm món nhắm ha."
Hứa Lập Thành vui tươi hớn hở gật đầu: "Tốt, vậy bữa nay ba uống một ly."
Hứa Diễn hỏi Hứa Lập Thành: "Vậy ông ngoại, về sau ông có tính toán gì chưa?"
Hứa Lập Thành uống một hớp rượu, lắc đầu nói: "Cái này ông còn phải quan sát thêm chút nữa."
Năm nay giá thị trường đều không tốt lắm, hiện tại Hứa Lập Thành có thể trả hết nợ nần đã là vạn hạnh rồi, còn chuyện về sau thiệt đúng là chưa nghĩ tới: Nên tiếp tục làm nghề cũ, hay là chuyển sang ngành sản xuất khác đây?
Hứa Diễn nói: "Ông ngoại, con có một ý tưởng, ông có thể xem như tham khảo."
Hứa Lập Thành cười nói: "Được chứ."
"Đầu tư ngành địa ốc, kiếm ổn không bồi." Hứa Diễn không có tri thức gì về tài chính cả, nhưng mà vẫn là biết chút chút về giá nhà.
Anh chàng nói: "Chỉ lấy căn hộ của ông ngoại trước đó mà nói nè, hiện tại 1 mét vuông cũng chỉ hơn 3000, nhưng mà trong tương lai, căn hộ kia của ông, 1 mét vuông có thể bán ít nhất là 3-4 chục ngàn."
Hứa Lập Thành cũng kinh ngạc: "Tăng mạnh vậy?"
"Không nói tới tương lai, chỉ 10 năm sau thôi, cũng bán được cỡ 1-2 chục ngàn." Hứa Diễn nói, dừng một chút, có chút đáng tiếc nói: "Chỉ tiếc là, hiện tại nhà chúng ta hẳn là cũng không có tiền bạc gì."
Không có tiền vốn thì cũng đừng nói cái gì mà mua nhà.
Hứa Lập Thành cầm ly rượu trong tay, uống cạn hết ly rượu, ông nói: "Thiệt ra cũng không phải là 1 phân tiền cũng không còn." Vì nợ của công ty, những người bạn kia của ông đã cho ông mượn không ít tiền, nhưng mà sau khi thu hồi căn hộ của Tôn Bằng về, nháy mắt tài chính của ông đã thu về không ít.
Nếu bất động sản thật sự kiếm tiền như thế, vậy thì tiền mượn bạn ông trả lại muộn một chút, lại đua thêm chút, cũng không phải không thể.
Ăn chiều xong, Hứa Diễn lên mạng tìm ra bản đồ phân bố của thành phố Hải, đánh dấu những địa phương sẽ là trung tâm thành thị trong tương lai cho Hứa Lập Thành, hơn nữa cho đưa ra khái niệm nhà học khu*.
*: nhà ở gần khu vực có trường học.
Hứa Lập Thành cực kỳ dụng tâm mà ghi chép, trong lòng đã có tính toán cơ bản nhất.
Trong quán cà phê đối diện Cục Dân chính đang là một mảnh vắng lặng, lúc này trong quán cà phê cũng không có khách khứa gì.
Hứa Lập Thành với Tôn Văn Lệ mặt đối mặt, ngồi ở vị trí dựa vào cửa kính của quán cà phê, bàn tay cầm ly của Tôn Văn Lệ vẫn luôn run rẩy, Hứa Lập Thành lấy một phần văn kiện ra: "Đây là hiệp nghị ly hôn."
"Lập Thành, chuyện của con gái anh, em thật sự không biết gì, nếu như em biết, em tuyệt đối sẽ không để Tôn Bằng đi làm." Tôn Văn Lệ thả cái ly trong tay xuống, bà không nhìn hiệp nghị ly hôn trên bàn.
Biểu cảm của Hứa Lập Thành lãnh đạm: "Văn Lệ, mấy năm nay, tôi vẫn luôn đối xử với con gái của em như con gái ruột, vậy suy bụng ta ra bụng người, vì sao em không thể đối đãi với con gái của tôi như thế?"
"Em......" Tôn Văn Lệ nhất thời không nói gì.
"Tôi có thể tha thứ em bất kỳ việc gì, nhưng mà Yểu Yểu là điểm mấu chốt của tôi." Thái độ của Hứa Lập Thành cứng rắn, nói thẳng thừng: "Lúc trước khi Yểu Yểu vừa về đây, Tôn Bằng đã từng tìm đến con bé rồi, chuyện này, em sẽ không biết sao?"
"Em...... Em biết." Tôn Văn Lệ cũng là khi chuyện đã rồi, nhìn thấy em trai bị thương mới biết được. Nghe nói là Hứa Thư Yểu động thủ. Việc này vốn dĩ cũng là Tôn Bằng không chiếm lý nên mới có ầm ĩ ra mặt.
"Nếu không phải Yểu Yểu biết tự bảo vệ mình, Tôn Bằng tính toán làm gì với con gái của tôi?" Nói đến đây, Hứa Lập Thành đã nổi trận lôi đình: "Mấy năm nay, nợ cờ bạc của thằng đó là tôi trả thay, căn nhà nó ở hiện tại cũng là tôi mua giùm cho, ngày thường cô còn thường thường lấy tiền của tôi đi cứu tế nó, kết quả các cô cứ đối xử với con gái của tôi như vậy?"
"Không phải, Lập Thành...... Lần này Yểu Yểu bị bắt cóc không có liên quan đến Tôn Bằng mà." Tôn Văn Lệ ý đồ giải thích, bà ta nức nở nói: "Em nhất định sẽ giáo dục nó thật kỹ, anh đừng tức giận được không?"
"Thằng em cô không có tự mình động thủ, nhưng nếu không phải tại nó, vậy thì sao Yểu Yểu bị trói đi cho được?" Hứa Lập Thành lạnh lùng nói: "Hiệp nghị ly hôn cô xem chút đi, xem trên tình cảm gần 10 của hai ta, nợ nần của công ty tôi không cần cô cùng gánh vác chung, nhưng mà căn hộ kia của Tôn Bằng, tôi muốn thu về."
"Căn hộ kia......" Tôn Văn Lệ kinh ngạc.
Lúc này bà ta mới nhớ tới, lúc trước khi giao nhà cho em trai, bà ta căn bản là không nhìn thấy giấy tờ nhà đất đâu. Không nghĩ tới, Hứa Lập Thành còn chừa lại chiêu đó với mình!
Hứa Lập Thành có thể thành công sáng lập công ty, hơn nữa còn làm to, người vậy cũng không phải là ngốc bạch ngọt gì đó thật đâu.
Dù cho sau khi Tôn Văn Lệ gả cho Hứa Lập Thành, ông mua nhà cho em trai của vợ, nhưng bất động sản đó cũng vẫn cứ ở trên danh nghĩa của ông, nên hiện tại ông hoàn toàn có thể thu hồi.
"Anh như vậy, làm em với Mộng Dao về sau phải làm sao đây? Con bé đã gọi anh là ba gần 10 năm đó, anh thật sự nhẫn tâm để, mẹ con bọn em...... không còn nhà sao?"
"Tôi luôn phải bảo đảm để con gái của mình không bị bắt nạt." Hứa Lập Thành nói: "Đứa bé Yểu Yểu này hiểu chuyện, có rất nhiều chuyện không có nói với tôi, nhưng hiện tại tôi đã biết, vậy thì sẽ không để con bé bị ấm ức nữa. Hiệp nghị cô đọc cho kỹ, nếu không thành vấn đề thì ký tên đi."
"Em không ký!" Tôn Văn Lệ kích động đứng bật dậy: "Hứa Lập Thành, anh nhất định phải tuyệt tình vậy sao?"
Nhân viên quán cà phê sôi nổi nhìn qua, nhỏ giọng nghị luận về hai cái người ngồi bên kia rốt cuộc là có chuyện gì.
Có lẽ bởi vì đây là đối diện Cục Dân chính, cho nên bọn họ hình như là đã thấy hình ảnh vợ chồng sắp ly hôn vào tiệm cãi nhau đến quen lắm rồi.
"Cô không ký cũng được thôi, vậy chúng ta đi theo quy trình, khởi tố ly hôn. Đến lúc đó không chỉ có mỗi căn hộ Tôn Bằng đang ở kia phải bị thế chấp cho ngân hàng, mà nợ nần còn thừa lại của công ty, có lẽ cũng cần cô cùng nhau trả với tôi."
Tôn Văn Lệ kinh ngạc hồi lâu, lập tức ngã ngồi trên ghế.
Kết hôn gần 10 năm, lần đầu tiên bà ta phát hiện được mình chẳng hiểu biết về người chồng này chút nào, khi ông tàn nhẫn lên, thật sự là không chừa chút tình cảm nào.
Cuối cùng, Tôn Văn Lệ vẫn là lựa chọn ký tên ly hôn.
Hai người cùng nhau vào Cục Dân chính, lại một trước một sau đi ra. Tay Tôn Văn Lệ nắm chặt cuốn sổ màu xanh lục kia, cánh tay run rẩy không ngừng.
Hứa Lập Thành ngửa đầu nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, nói một câu: "Ngày mai ngân hàng hẳn là sẽ đi thu nhà, mẹ con cô vẫn là chuẩn bị sẵn sàng trước đi." Đây xem như là một câu nhắc nhở thân thiện.
Tôn Văn Lệ trầm mặc, lúc này bà ta đã không nói được lời nào.
"Đúng rồi, quản em trai của cô cho tốt vào, nếu con gái tôi lại xảy ra chuyện gì, tôi vẫn còn có năng lực làm thằng đó không sống nổi ở Hải Thành này nữa đấy."
——
Hứa Thư Yểu khôi phục lại cuộc sống học tập bình thường, chuyện bị bắt cóc cũng không tạo thành hậu quả nghiêm trọng gì cho cô. Cảm giác của cô chính là, sau khi ngủ được một giấc, vừa mở mắt đã được cứu.
Nhưng mà sau đó ấy à, lại có Hứa Mộng Dao xin nghỉ mấy ngày.
Nghe nói trong khoảng thời gian này, cô ta với mẹ mình vẫn luôn ở trong nhà cậu của cô ta, kết quả là hôm nay, người bên ngân hàng tới thu nhà, trong nhà đã bị làm cho hỏng bét.
Chẳng qua, mấy cái đó đều chẳng có liên quan gì đến Hứa Thư Yểu cô cả.
Tuần này lại tới kỳ nghỉ nhỏ, vào thứ sáu, lão Lý giao cho các học sinh lớp ông một dạng bài tập đặc biệt: "Các bạn học, mấy em có biết vào chủ nhật tuần này là ngày lễ gì không?"
Sau một trận mồm năm miệng mười cướp trả lời, lão Lý gật đầu.
"Đáp đúng rồi, vào ngày chủ nhật thứ 2 của tháng 5, là ngày của mẹ. Bài tập cho các em hôm nay à, chính là hãy tặng mẹ của mình một món quà." Sau một chuỗi những lời nói lừa tình, lão Lý tiếp tục nói: "Món quà này, có thể là một cái ôm ấm áp, cũng có thể là một lời chúc phúc nhẹ nhàng, lại nói một câu mẹ đã vất vả rồi. Tóm lại, dựa theo ý tưởng của các em mà làm gì đó cho mẹ mình nhé. Tới hôm thứ hai, mỗi người nộp một bài văn khoảng 800 chữ về mẹ. Chờ tới thứ hai, thầy sẽ kiểm tra thành quả của các em đó."
Mọi người bị những lời lão Lý nói cảm nhiễm, vỗ tay rầm rầm.
Hứa Diễn nhìn chằm chằm vào cái ót Hứa Thư Yểu, khó được mà rất yên tĩnh.
Tối tan học, Hứa Diễn đẩy chiếc xe đạp cũ anh chàng mua được từ chợ second-hand, cùng nhau đi ra khỏi cổng trường với Hứa Thư Yểu.
Anh chàng tiêu sái mà đeo ba lô ngược ra trước ngực mình, sau đó vỗ ghế sau nói: "Lên xe, chở mẹ đi hóng gió nè."
Hứa Thư Yểu sợ hãi: "Con có biết đạp không?"
"Đừng nghi ngờ kỹ thuật lái xe của con được chứ." Hứa Diễn đã ngồi vững trên xe đạp, chờ Hứa Thư Yểu ngồi lên.
Hứa Thư Yểu bán tín bán nghi mà ngồi nghiêng trên xe, vịn lấy đệm xe: "Con đạp vững chút đi nha."
"Đi thôi." Hứa Diễn cười lớn một tiếng, còn cố ý đạp xe cho xiêu xiêu vẹo vẹo.
Hứa Thư Yểu kinh hô một tiếng, vội vàng đưa tay ôm chặt lấy thắt lưng anh chàng, anh chàng mới đạp đàng hoàng.
Cô oán trách vỗ sau lưng anh chàng một chút: "Thiếu đánh đòn đúng không?"
Hứa Diễn cười hề hề, hỏi: "Mẹ, ngày kia là ngày của mẹ, mẹ muốn quà gì?"
Hứa Thư Yểu trầm mặc: "......" Ai có thể ngờ được, cô mới có 18 tuổi, cũng đã bắt đầu ăn lễ ngày của mẹ chứ?
"Đây chính là lần đầu mẹ chơi lễ ngày của mẹ đó nha, mẹ muốn cái gì con cũng tặng mẹ."
Hứa Thư Yểu nói: "Cái ngày lễ của mẹ này tới hơi bị bất ngờ, mẹ còn chưa có nghĩ kỹ mẹ muốn cái gì."
"Vậy mẹ còn có tối nay và ngày mai để suy nghĩ thiệt kỹ xem, nghĩ xong rồi nói cho con." Hứa Diễn nói: "Để con tiện chuẩn bị cho mẹ."
"Rồi." Hứa Thư Yểu cười gật đầu.
Tối đến, nằm trên giường, Hứa Thư Yểu nghĩ đến mấy câu Hứa Diễn nói kia, không hiểu sao bật cười, trong lòng không hiểu sao cũng thấy ngọt ghê gớm.
Đối với cô của lúc này mà nói, Hứa Diễn, chính là món quà tốt nhất mà ông trời ban cho cô.
Cô nghĩ, mình ở tương lai, hẳn cũng là ôm ý nghĩ như vậy, mới có thể lựa chọn sinh hạ con ra đời nhỉ?
Cho nên, người đàn ông cùng sinh hạ Hứa Diễn với mình, rốt cuộc là ai? Là người đã xuất hiện cạnh mình, hay là cần cô chờ tới tương lai lại gặp lại?
Sẽ là người đó sao?
Hứa Thư Yểu cắn môi, chậm rãi nhắm mắt lại, trong đầu xuất hiện bộ dáng Diệp Kỳ Sâm, cô ý đồ lấy Diệp Kỳ Sâm và Hứa Diễn ra đối lập, đột nhiên phát hiện, hai người này, đều có một đôi mắt đào hoa xinh đẹp.
Cho nên...... Thật là anh ấy?
Không hiểu sao nhịp tim Hứa Thư Yểu chợt tăng nhanh, cô theo bản năng cắn môi mình một chút, vì cái ý tưởng lớn mật này của mình mà cảm thấy không thể tưởng tượng, thậm chí còn có chút thấp thỏm.
Cô không dám nghĩ tiếp, chỉ cảm thấy có chút vớ vẩn, còn kèm theo chút chờ mong.
Nếu là anh ấy, vì sao sau này bọn họ lại tách ra nhỉ?
Ai da, thiệt phiền quá!
Hứa Thư Yểu xoay người, chôn mình ở trong chăn.
Quả nhiên, biết trước chuyện xảy ra trong tương lai, thiệt sự là chẳng tốt chút nào. Cô còn chưa có bắt đầu yêu đương đâu, cũng đã bắt đầu lo lắng vì sao tình yêu của mình sẽ kết thúc rồi.
Do hồi tối chả thế nào ngủ ngon được, nên Hứa Thư Yểu dậy sớm lấy sách tiếng Anh ra, học thuộc từ vựng.
Chờ đến cỡ 6 giờ sáng, liền nghe thấy tiếng Hứa Lập Thành ra khỏi cửa, cô vội vàng thả sách xuống rồi đẩy cửa phòng ra, phát hiện ba đã đi ra ngoài.
Hứa Thư Yểu than một tiếng, ba như vậy cũng quá vất vả. Nhưng mà mình của hiện tại, hình như là không giúp được gì cho ba.
Lúc Hứa Diễn dậy thì mặt trời đã lên cao, Hứa Thư Yểu làm bữa sáng cho anh chàng, còn nói: "Đợi lát nữa cùng nhau ra ngoài mua đồ ăn với mẹ đi, trưa nay để mẹ xuống bếp."
"Được ạ." Hứa Diễn gật đầu: "Vậy ông ngoại có về không?"
"Không biết nữa, để trưa gọi điện thoại hỏi chút." Trước kia mỗi tháng Hứa Lập Thành đều cho cô tiền tiêu vặt, cô cũng chẳng thế nào xài tới, tích cóp được ba bốn tháng, trừ đi tiêu dùng của chính mình và Hứa Diễn ở trường, còn có hơn 1000 tệ đây nè.
Hứa Thư Yểu ý thức được, về sau có lẽ cần mình quản cái nhà này.
Hai mẹ con mua đồ ăn về, Hứa Diễn dùng xe đẩy đồ ăn, cùng nhau đi về nhà. Ven đường đi có người phát truyền đơn, thuận tay nhét vài tờ trong giỏ xe của Hứa Diễn.
Hứa Thư Yểu lấy truyền đơn ra xem một cái, là poster truyên truyền cho lễ khai trương của một khu thương mại. Cô nhìn chằm chằm poster tuyên truyền một chốc, im lặng mà gấp poster lại, ném vào thùng rác ở một bên.
Hứa Diễn nhìn cô một cái, cái gì cũng chưa nói.
Trưa Hứa Lập Thành không có về ăn cơm, buổi chiều Hứa Diễn ra ngoài một chuyến, tới tối Hứa Lập Thành lại về sớm.
Người một nhà quây quần bên bàn cơm, Hứa Lập Thành tuyên bố: "Nợ nần của công ty, cơ bản đã trả hết, về sau hết thảy sẽ bắt đầu một lần nữa."
Hứa Diễn vỗ tay: "Quá tuyệt vời, vậy hôm nay cũng thật đáng giá chúc mừng!"
Hứa Thư Yểu cười nói: "Ba, để con đi lấy rượu cho ba, xào cho ba thêm món nhắm ha."
Hứa Lập Thành vui tươi hớn hở gật đầu: "Tốt, vậy bữa nay ba uống một ly."
Hứa Diễn hỏi Hứa Lập Thành: "Vậy ông ngoại, về sau ông có tính toán gì chưa?"
Hứa Lập Thành uống một hớp rượu, lắc đầu nói: "Cái này ông còn phải quan sát thêm chút nữa."
Năm nay giá thị trường đều không tốt lắm, hiện tại Hứa Lập Thành có thể trả hết nợ nần đã là vạn hạnh rồi, còn chuyện về sau thiệt đúng là chưa nghĩ tới: Nên tiếp tục làm nghề cũ, hay là chuyển sang ngành sản xuất khác đây?
Hứa Diễn nói: "Ông ngoại, con có một ý tưởng, ông có thể xem như tham khảo."
Hứa Lập Thành cười nói: "Được chứ."
"Đầu tư ngành địa ốc, kiếm ổn không bồi." Hứa Diễn không có tri thức gì về tài chính cả, nhưng mà vẫn là biết chút chút về giá nhà.
Anh chàng nói: "Chỉ lấy căn hộ của ông ngoại trước đó mà nói nè, hiện tại 1 mét vuông cũng chỉ hơn 3000, nhưng mà trong tương lai, căn hộ kia của ông, 1 mét vuông có thể bán ít nhất là 3-4 chục ngàn."
Hứa Lập Thành cũng kinh ngạc: "Tăng mạnh vậy?"
"Không nói tới tương lai, chỉ 10 năm sau thôi, cũng bán được cỡ 1-2 chục ngàn." Hứa Diễn nói, dừng một chút, có chút đáng tiếc nói: "Chỉ tiếc là, hiện tại nhà chúng ta hẳn là cũng không có tiền bạc gì."
Không có tiền vốn thì cũng đừng nói cái gì mà mua nhà.
Hứa Lập Thành cầm ly rượu trong tay, uống cạn hết ly rượu, ông nói: "Thiệt ra cũng không phải là 1 phân tiền cũng không còn." Vì nợ của công ty, những người bạn kia của ông đã cho ông mượn không ít tiền, nhưng mà sau khi thu hồi căn hộ của Tôn Bằng về, nháy mắt tài chính của ông đã thu về không ít.
Nếu bất động sản thật sự kiếm tiền như thế, vậy thì tiền mượn bạn ông trả lại muộn một chút, lại đua thêm chút, cũng không phải không thể.
Ăn chiều xong, Hứa Diễn lên mạng tìm ra bản đồ phân bố của thành phố Hải, đánh dấu những địa phương sẽ là trung tâm thành thị trong tương lai cho Hứa Lập Thành, hơn nữa cho đưa ra khái niệm nhà học khu*.
*: nhà ở gần khu vực có trường học.
Hứa Lập Thành cực kỳ dụng tâm mà ghi chép, trong lòng đã có tính toán cơ bản nhất.