Chương 36: Quà cho ngày của mẹ
Trước lúc sắp đi ngủ, Hứa Diễn kéo kéo mẹ mình: "Mẹ đã nghĩ kỹ mai muốn quà gì chưa?"
Hứa Thư Yểu đã sắp sửa quên mất chuyện ngày mai là ngày của mẹ luôn rồi, vì rốt cuộc cô cũng chưa từng mừng ngày lễ này cho mẹ của mình.
"Không cần tặng quà." Hứa Thư Yểu nhìn chàng thiếu niên đứng trước mặt mình đây, thân hình cao dong dỏng, ngũ quan tuấn tú sáng sủa. Cô duỗi tay nhẹ nhàng nâng mặt con trai lên: "Con ngồi xổm xuống chút coi nè, đứng cao vậy làm gì."
Hứa Diễn không rõ nguyên do, lại vẫn cứ nghe lời mà hơi hơi cong đầu gối xuống: "Làm gì?"
Hứa Thư Yểu hơi hơi nhón mũi chân, 'bẹp' một cái hôn lên trán anh chàng, vừa lòng mà nhìn ánh mắt tiểu tử ngốc này dại ra, cô nhướng mày cười nói: "Mẹ cảm thấy, con chính là món quà tốt nhất của mẹ. Rồi, mẹ về phòng ngủ đây."
Sau khi Hứa Thư Yểu về phòng rồi, Hứa Diễn mới ngây ngốc hoàn hồn lại, đưa tay sờ sờ chỗ được mẹ mình hôn qua, khuôn mặt tuấn tú lập tức đỏ lên.
Anh che lại chỗ được hôn trên trán, vỗ vỗ cửa phòng của Hứa Thư Yểu: "Nói chuyện thì nói chuyện, làm gì còn hành động, người cả đống tuổi rồi...... thiệt là......"
Còn rất thẹn thùng!
Rốt cuộc, từ sau khi anh lớn lên, Hứa Thư Yểu không còn ôn nhu mà hôn trán anh như thế nữa. Càng nhiều lúc, là đang đánh anh, hoặc là đang trên đường đánh anh.
Hứa Thư Yểu đột nhiên mở cửa ra, cô nhướng mày, nắm tay đã giơ lên: "Người cả đống tuổi?" Cô mới có 18 tuổi được chứ? Sao mà đã một đống tuổi cho được?
Hứa Diễn lùi về sau một bước, vội vàng nói: "Không có không có, ý con là nói, mặc kệ mẹ bao nhiêu tuổi, trong lòng con, mẹ của con vĩnh viễn 18 tuổi! Là mỹ thiếu nữ xinh đẹp thanh xuân vô địch!" Nịnh nọt xong rồi, anh quay đầu lại chạy về phòng mình: "Con đi nghỉ ngơi đây, mẹ ngủ ngon."
"Phụt......" Tiểu tử thúi, còn rất biết nói chuyện.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Thư Yểu rời giường rửa mặt, sau đó đang khi tính gọi Hứa Diễn rời giường ấy, cô lại phát hiện anh chàng sớm đã không ở nhà.
Mặt trời mọc từ đằng tây hả ta? Hứa Diễn thế mà không có ngủ nướng, sáng sớm đã thức dậy?
Quay đầu lại Hứa Thư Yểu mới phát hiện, trên chốt cửa phòng mình có tờ giấy Hứa Diễn lưu lại: Mẹ, con ra ngoài có chút việc, sẽ về nhà rất nhanh.
Không biết Hứa Diễn đã đi đâu, Hứa Thư Yểu đành tự mình ăn sáng, sau đó ôm sách ngồi học bài trong phòng khách.
Vào cỡ 9 giờ hơn, Hứa Diễn thần thần bí bí về nhà.
Thấy Hứa Thư Yểu ở trong phòng khách, Hứa Diễn lập tức sửng sốt: "Mẹ, sao mẹ lại ngồi đây?"
"Mẹ không ở đây thì ở đâu được?" Hứa Thư Yểu nhìn về phía anh chàng: "Con đang ôm cái gì đó?"
"Không có gì." Hứa Diễn trực tiếp nghiêng người né đi, không cho Hứa Thư Yểu nhìn thấy.
Hứa Thư Yểu lại đánh giá anh chàng từ trên xuống dưới vài lần, thu hồi ánh mắt: "À." Lại tiếp tục đọc sách.
Hứa Diễn không dễ chịu: "Không phải chứ, sao mẹ không tiếp tục truy hỏi chút nữa?" Người bình thường, không phải đều sẽ dò hỏi tới cùng sao? Vì sao mẹ của anh chàng lại không có chút lòng hiếu kỳ nào vậy?
Hứa Thư Yểu nhướng mày: "Không phải con không muốn để mẹ xem sao? Vậy mẹ còn truy hỏi làm gì? Mỗi người đều có bí mật của mình mà."
Hứa Diễn nhụt chí, đi tới ngồi phịch xuống bên người Hứa Thư Yểu, lấy đồ đang ôm trong lòng ra: "Vốn dĩ muốn cho mẹ một kinh hỉ, thôi trực tiếp tặng mẹ luôn nè."
Hứa Thư Yểu kinh ngạc mà nhìn camera chuyên dụng để nhiếp ảnh trong tay anh chàng: "Này...... Con lấy đâu ra vậy?"
"Thì mua." Hứa Diễn nhét camera vào trong tay cô: "Mẹ thử xem coi cảm giác thế nào nè. Trình độ khoa học kỹ thuật hiện tại còn không tính là phát đạt, với mức giá này cũng không mua được camera quá tốt, trước hết chắp vá dùng đi. Chờ về sau con kiếm tiền rồi, mua cái tốt nhất cho mẹ."
Hứa Thư Yểu nắm chặt camera trong tay, thấp giọng hỏi: "Con lấy đâu ra tiền?" Camera này là cái cô nhìn thấy trên poster ở khu thương mại ngày hôm qua, yết giá tới hơn 3000 đó.
Hứa Diễn sờ sờ cái mũi nói: "Con bán cái laptop ông ngoại tặng con rồi." Anh biết hiện tại ông ngoại mình cũng không dễ dàng, cho nên không có xin tiền với ông ngoại.
Hứa Thư Yểu thiệt sự bị anh làm cho cảm động đến rối tinh rối mù: "Con...... Sao con lại biết mẹ thích cái camera này?"
"Hôm qua mẹ nhìn cái poster kia cả buổi, con đều thấy được rồi." Hứa Diễn cười hì hì nói: "Con liền tìm cái poster kia nhìn một chút, sau đó lại đến khu thương mại khảo sát giúp mẹ một chút. So sánh với lúc này mà nói, cái camera này cũng không tệ lắm. Dù sao thì, cái laptop kia con cũng không dùng quen lắm, vì hệ thống XP thiệt sự khó thao tác quá, còn không bằng bán đi mua cho mẹ cái camera này."
Hứa Diễn ghét bỏ cái camera này là thiệt, vì rốt cuộc hiệu quả chụp ra còn không tốt bằng cái di động 5G của anh. Nhưng mà muốn tặng camera cho Hứa Thư Yểu, cũng là sự thật.
Anh còn nhớ rõ, mộng tưởng của Hứa Thư Yểu, là học nhiếp ảnh.
Hứa Thư Yểu thấy mũi chua xót, nước mắt trong hốc mắt chảy xuống rào rào như hạt đậu vàng không đáng giá tiền vậy đó. Cô bỗng chốc giơ tay, ôm lấy Hứa Diễn, sau đó một hơi quẹt hết nước mắt lên trên vai anh chàng.
"Hứa Diễn, mẹ quyết định một việc."
Hứa Diễn nhíu mày: "Việc gì?"
"Giờ không nói cho con."
Trong biệt thự sườn núi của nhà họ Diệp ——
Bởi vì ngày đó cứu Hứa Thư Yểu nên bị trễ chuyến bay, hơn nữa lại còn đến ngày của mẹ nữa, nên Diệp Kỳ Sâm dứt khoát lưu lại, ở bên mẹ già nhà mình hết ngày của mẹ lại rời đi.
Bữa sáng lúc đang ăn sáng đó, Diệp phu nhân nhìn về phía cậu con trai đang bước xuống từ trên lầu, kinh ngạc: "Lúc này con mới đi được mấy ngày, lại về rồi?"
Diệp Kỳ Sâm giơ tay vén tóc mái rũ xuống trước mắt lên, bất đắc dĩ nói: "Con còn chưa kịp rời đi."
Diệp phu nhân gật đầu: "Ồ." Rồi sau đó ưu nhã uống một ngụm sữa bò, nhỏ giọng nói: "Còn tưởng rằng con không đi đó. Muốn mẹ nói ấy à, không bằng con về đây luôn, giúp đỡ ba con chút, như này tốt hơn con sống một mình ở nước ngoài, cũng không có ai chăm sóc cho."
"Bên công ty ba, không phải có chị dâu sao?" Diệp Kỳ Sâm đi tới, đưa tay phủ trên vai Diệp phu nhân: "Lại nói nữa là chuyên ngành của con cũng không đúng cửa với công ty ba, trở về nhiều lắm là giúp chút việc vặt."
"Chị dâu con và con, có thể giống nhau được sao? Lúc trước biểu con đi học tài chính, con lại cố tình học máy tính, còn chạy xa như vậy, trách ai được?" Diệp phu nhân vỗ cái tay đặt trên vai mình của anh, oán trách: "Lấy ra, thấy con là thấy tức rồi. Biểu con đi xem mắt với con gái nhà bác Lý, con khen ngược, trực tiếp làm con gái người ta tức chạy rồi."
Diệp Kỳ Sâm bất đắc dĩ, đối mặt với bà mẹ đang tức giận của mình, anh như là ảo thuật vậy, trong tay nhiều ra một cái hộp xinh đẹp, đưa đến trước mặt Diệp phu nhân.
"Đây là cái gì?" Diệp phu nhân tức giận hỏi.
"Ngày của mẹ vui vẻ, quà tặng cho mẹ đó." Diệp Kỳ Sâm nói: "Vốn dĩ con sớm phải rời đi, đột nhiên nghĩ đến đã đến ngày của mẹ rồi, nên cố ý lưu lại bồi mẹ."
Được con trai dỗ dành như vậy, dù trong lòng Diệp phu nhân có tức nhiều biết mấy cũng bị vuốt phẳng.
Khóe môi bà không che giấu được ý cười: "Mở ra coi coi."
Diệp Kỳ Sâm ngoan ngoãn mở hộp ra, bên trong là một chiếc vòng cổ đá ruby xinh đẹp, anh nói: "Diệp phu nhân mỹ lệ, con đeo lên giúp mẹ được không?"
Diệp phu nhân hơi hơi nâng cằm, ra hiệu bảo Diệp Kỳ Sâm đeo lên giúp bà: "Xem như con còn có chút lương tâm."
Diệp Kỳ Sâm động thủ, đeo vòng cổ lên cho mẹ.
Vòng cổ ruby này còn được nạm kim cương vụn chung quanh, trong suốt bóng loáng.
Diệp phu nhân mở gương trên hộp nhỏ ra, cẩn thận quan sát một phen, duỗi tay xoa xoa vòng cổ, như là nhớ tới cái gì, đột nhiên nói: "Không đúng nha, mẹ nhớ rõ là, năm ngoái lúc sinh nhật của mẹ hình như con có tặng mẹ một cái vòng cổ màu tím, rồi ngày của mẹ năm ngoái, con tặng mẹ một đôi khuyên tai màu lam, con như này là đang trang điểm cho mẹ thành cầu vồng hả?"
Diệp Kỳ Sâm: "......" Có vụ đó sao? Bà không nói anh cũng chưa chú ý tới đó!
Diệp phu nhân lại tức giận: "Con y chang ba của con vậy đó, có lệ mẹ, hừ!"
"Rồi rồi rồi, sinh nhật mẹ năm nay, con bảo đảm sẽ tặng mẹ một món khác biệt, được chứ?" Diệp Kỳ Sâm dỗ dành.
"Mẹ cũng không cần quà cáp gì, chừng nào con dẫn con dâu của mẹ về cho mẹ xem, mẹ liền vừa lòng." Diệp phu nhân cảm thấy, con trai bà chỗ nào cũng tốt hết, đẹp trai, lại thông minh, chỉ là có đôi khi không quá nghe lời, còn thích chơi kiểu lòng dạ hẹp hòi với mi, không có cách nào chơi lại nó hết hà.
"Con nhìn Diệp Minh người ta cái coi, đã 18 tuổi, lại qua mấy năm nữa, tìm cô bạn gái về, đã có thể để ba con bế chắt trai rồi kìa! Con lại khen ngược, ngay cả đối tượng cũng không tìm thấy. Ài, con nói coi khi nào mẹ mới có thể ôm được cháu nội đây?"
Khóe môi Diệp Kỳ Sâm hơi hơi co giật: "Không đến mức khoa trương như thế chứ."
Hai mẹ con nói chuyện, ở bên ngoài, Diệp Minh và Diệp thiếu phu nhân mẹ cậu một trước một sau đi tới.
Nhìn thấy hai mẹ con bọn họ tới, Diệp phu nhân thu ánh mắt, tiếp tục dùng bữa sáng của mình.
Diệp Kỳ Sâm đứng dậy, gọi một tiếng: "Chị dâu."
Phu nhân Diệp, cô Lâm Như Nghi nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm." Chị ta nhìn về phía Diệp phu nhân, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Dì, buổi sáng tốt lành."
Diệp Minh gọi theo một tiếng: "Chào chú út, chào bà nội."
Diệp phu nhân khôi phục bộ dáng ôn nhu đoan trang, từ ái nhìn về phía Diệp Minh: "Minh Minh đã ăn sáng chưa? Có muốn ăn một chút không?"
Diệp Minh gật đầu: "Con đã ăn rồi, cảm ơn bà nội."
Lâm Như Nghi hỏi: "Dì, ba ở trên lầu sao?"
Diệp phu nhân cười gật đầu: "Ở trong thư phòng đó, con lên đi."
"Dạ." Lâm Như Nghi lên lầu một mình. Lần này tới đây, chủ yếu là hồi báo công tác trong một tuần này cho lão gia tử.
Diệp Minh chần chờ một chút, hơi hơi nắm tay, nhìn về phía Diệp Kỳ Sâm ở một bên: "Chú út, con có chút việc, có thể tâm sự riêng với chú không?"
Diệp Kỳ Sâm cười gật đầu: "Được thôi, tới phòng chú đi."
Diệp phu nhân nhìn bóng hai người cùng nhau lên lầu, lại lần nữa cảm thán trong lòng: Khi nào thì mình mới có thể được bế cháu nội đây? Sầu ghê.
Hai chú cháu vào phòng, Diệp Kỳ Sâm nói: "Con ngồi trước đi, để chú vào thay quần áo một cái."
Diệp Minh nhéo lòng bàn tay, ngồi trên sofa trong phòng, trong lòng cũng có chút thấp thỏm khó yên. Chỉ là hồi tưởng lại hình ảnh chú út và Hứa Thư Yểu ôm nhau ngày đó, anh chàng nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy không thích hợp.
Có một số việc, vẫn là nói rõ ràng thì tốt hơn. Bằng không, sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa chú cháu bọn họ.
Diệp Kỳ Sâm thay áo ngủ rất nhanh, mặc một bộ quần áo hưu nhàn đi ra, anh chú ý tới biểu cảm rất là ngưng trọng của Diệp Minh, duỗi tay ra gõ gõ đầu anh chàng: "Sao lại xụ mặt vậy? Có tâm sự?"
"Chú út." Diệp Minh bỗng đứng lên, vẻ mặt trịnh trọng.
"Hmm?" Diệp Kỳ Sâm nhướng mày: "Làm sao vậy?"
"Chú......" Diệp Minh nuốt nước miếng, nỗ lực khắc chế khẩn trương trong giọng nói của mình, hỏi ra vấn đề vẫn luôn nghẹn ở trong lòng mình ra: "Chú thích Hứa Thư Yểu, đúng không?"
Diệp Kỳ Sâm bỗng chốc trầm mặc, trong đôi mắt đào hoa liễm diễm kia có chớp mắt hiện lên một tia hoảng loạn, nhưng rồi lại bị anh che giấu qua rất nhanh.
"Ai nói cho con vậy?"
Diệp Minh lấy hết can đảm, nhìn thẳng đôi mắt Diệp Kỳ Sâm, rất nghiêm túc mà nói: "Con đã nhìn ra, bởi vì...... Con, con cũng thích cô ấy! Cho nên...... chú út, nếu chú cũng thích Hứa Thư Yểu, chúng ta cạnh tranh công bằng đi!"
Hứa Thư Yểu đã sắp sửa quên mất chuyện ngày mai là ngày của mẹ luôn rồi, vì rốt cuộc cô cũng chưa từng mừng ngày lễ này cho mẹ của mình.
"Không cần tặng quà." Hứa Thư Yểu nhìn chàng thiếu niên đứng trước mặt mình đây, thân hình cao dong dỏng, ngũ quan tuấn tú sáng sủa. Cô duỗi tay nhẹ nhàng nâng mặt con trai lên: "Con ngồi xổm xuống chút coi nè, đứng cao vậy làm gì."
Hứa Diễn không rõ nguyên do, lại vẫn cứ nghe lời mà hơi hơi cong đầu gối xuống: "Làm gì?"
Hứa Thư Yểu hơi hơi nhón mũi chân, 'bẹp' một cái hôn lên trán anh chàng, vừa lòng mà nhìn ánh mắt tiểu tử ngốc này dại ra, cô nhướng mày cười nói: "Mẹ cảm thấy, con chính là món quà tốt nhất của mẹ. Rồi, mẹ về phòng ngủ đây."
Sau khi Hứa Thư Yểu về phòng rồi, Hứa Diễn mới ngây ngốc hoàn hồn lại, đưa tay sờ sờ chỗ được mẹ mình hôn qua, khuôn mặt tuấn tú lập tức đỏ lên.
Anh che lại chỗ được hôn trên trán, vỗ vỗ cửa phòng của Hứa Thư Yểu: "Nói chuyện thì nói chuyện, làm gì còn hành động, người cả đống tuổi rồi...... thiệt là......"
Còn rất thẹn thùng!
Rốt cuộc, từ sau khi anh lớn lên, Hứa Thư Yểu không còn ôn nhu mà hôn trán anh như thế nữa. Càng nhiều lúc, là đang đánh anh, hoặc là đang trên đường đánh anh.
Hứa Thư Yểu đột nhiên mở cửa ra, cô nhướng mày, nắm tay đã giơ lên: "Người cả đống tuổi?" Cô mới có 18 tuổi được chứ? Sao mà đã một đống tuổi cho được?
Hứa Diễn lùi về sau một bước, vội vàng nói: "Không có không có, ý con là nói, mặc kệ mẹ bao nhiêu tuổi, trong lòng con, mẹ của con vĩnh viễn 18 tuổi! Là mỹ thiếu nữ xinh đẹp thanh xuân vô địch!" Nịnh nọt xong rồi, anh quay đầu lại chạy về phòng mình: "Con đi nghỉ ngơi đây, mẹ ngủ ngon."
"Phụt......" Tiểu tử thúi, còn rất biết nói chuyện.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Thư Yểu rời giường rửa mặt, sau đó đang khi tính gọi Hứa Diễn rời giường ấy, cô lại phát hiện anh chàng sớm đã không ở nhà.
Mặt trời mọc từ đằng tây hả ta? Hứa Diễn thế mà không có ngủ nướng, sáng sớm đã thức dậy?
Quay đầu lại Hứa Thư Yểu mới phát hiện, trên chốt cửa phòng mình có tờ giấy Hứa Diễn lưu lại: Mẹ, con ra ngoài có chút việc, sẽ về nhà rất nhanh.
Không biết Hứa Diễn đã đi đâu, Hứa Thư Yểu đành tự mình ăn sáng, sau đó ôm sách ngồi học bài trong phòng khách.
Vào cỡ 9 giờ hơn, Hứa Diễn thần thần bí bí về nhà.
Thấy Hứa Thư Yểu ở trong phòng khách, Hứa Diễn lập tức sửng sốt: "Mẹ, sao mẹ lại ngồi đây?"
"Mẹ không ở đây thì ở đâu được?" Hứa Thư Yểu nhìn về phía anh chàng: "Con đang ôm cái gì đó?"
"Không có gì." Hứa Diễn trực tiếp nghiêng người né đi, không cho Hứa Thư Yểu nhìn thấy.
Hứa Thư Yểu lại đánh giá anh chàng từ trên xuống dưới vài lần, thu hồi ánh mắt: "À." Lại tiếp tục đọc sách.
Hứa Diễn không dễ chịu: "Không phải chứ, sao mẹ không tiếp tục truy hỏi chút nữa?" Người bình thường, không phải đều sẽ dò hỏi tới cùng sao? Vì sao mẹ của anh chàng lại không có chút lòng hiếu kỳ nào vậy?
Hứa Thư Yểu nhướng mày: "Không phải con không muốn để mẹ xem sao? Vậy mẹ còn truy hỏi làm gì? Mỗi người đều có bí mật của mình mà."
Hứa Diễn nhụt chí, đi tới ngồi phịch xuống bên người Hứa Thư Yểu, lấy đồ đang ôm trong lòng ra: "Vốn dĩ muốn cho mẹ một kinh hỉ, thôi trực tiếp tặng mẹ luôn nè."
Hứa Thư Yểu kinh ngạc mà nhìn camera chuyên dụng để nhiếp ảnh trong tay anh chàng: "Này...... Con lấy đâu ra vậy?"
"Thì mua." Hứa Diễn nhét camera vào trong tay cô: "Mẹ thử xem coi cảm giác thế nào nè. Trình độ khoa học kỹ thuật hiện tại còn không tính là phát đạt, với mức giá này cũng không mua được camera quá tốt, trước hết chắp vá dùng đi. Chờ về sau con kiếm tiền rồi, mua cái tốt nhất cho mẹ."
Hứa Thư Yểu nắm chặt camera trong tay, thấp giọng hỏi: "Con lấy đâu ra tiền?" Camera này là cái cô nhìn thấy trên poster ở khu thương mại ngày hôm qua, yết giá tới hơn 3000 đó.
Hứa Diễn sờ sờ cái mũi nói: "Con bán cái laptop ông ngoại tặng con rồi." Anh biết hiện tại ông ngoại mình cũng không dễ dàng, cho nên không có xin tiền với ông ngoại.
Hứa Thư Yểu thiệt sự bị anh làm cho cảm động đến rối tinh rối mù: "Con...... Sao con lại biết mẹ thích cái camera này?"
"Hôm qua mẹ nhìn cái poster kia cả buổi, con đều thấy được rồi." Hứa Diễn cười hì hì nói: "Con liền tìm cái poster kia nhìn một chút, sau đó lại đến khu thương mại khảo sát giúp mẹ một chút. So sánh với lúc này mà nói, cái camera này cũng không tệ lắm. Dù sao thì, cái laptop kia con cũng không dùng quen lắm, vì hệ thống XP thiệt sự khó thao tác quá, còn không bằng bán đi mua cho mẹ cái camera này."
Hứa Diễn ghét bỏ cái camera này là thiệt, vì rốt cuộc hiệu quả chụp ra còn không tốt bằng cái di động 5G của anh. Nhưng mà muốn tặng camera cho Hứa Thư Yểu, cũng là sự thật.
Anh còn nhớ rõ, mộng tưởng của Hứa Thư Yểu, là học nhiếp ảnh.
Hứa Thư Yểu thấy mũi chua xót, nước mắt trong hốc mắt chảy xuống rào rào như hạt đậu vàng không đáng giá tiền vậy đó. Cô bỗng chốc giơ tay, ôm lấy Hứa Diễn, sau đó một hơi quẹt hết nước mắt lên trên vai anh chàng.
"Hứa Diễn, mẹ quyết định một việc."
Hứa Diễn nhíu mày: "Việc gì?"
"Giờ không nói cho con."
Trong biệt thự sườn núi của nhà họ Diệp ——
Bởi vì ngày đó cứu Hứa Thư Yểu nên bị trễ chuyến bay, hơn nữa lại còn đến ngày của mẹ nữa, nên Diệp Kỳ Sâm dứt khoát lưu lại, ở bên mẹ già nhà mình hết ngày của mẹ lại rời đi.
Bữa sáng lúc đang ăn sáng đó, Diệp phu nhân nhìn về phía cậu con trai đang bước xuống từ trên lầu, kinh ngạc: "Lúc này con mới đi được mấy ngày, lại về rồi?"
Diệp Kỳ Sâm giơ tay vén tóc mái rũ xuống trước mắt lên, bất đắc dĩ nói: "Con còn chưa kịp rời đi."
Diệp phu nhân gật đầu: "Ồ." Rồi sau đó ưu nhã uống một ngụm sữa bò, nhỏ giọng nói: "Còn tưởng rằng con không đi đó. Muốn mẹ nói ấy à, không bằng con về đây luôn, giúp đỡ ba con chút, như này tốt hơn con sống một mình ở nước ngoài, cũng không có ai chăm sóc cho."
"Bên công ty ba, không phải có chị dâu sao?" Diệp Kỳ Sâm đi tới, đưa tay phủ trên vai Diệp phu nhân: "Lại nói nữa là chuyên ngành của con cũng không đúng cửa với công ty ba, trở về nhiều lắm là giúp chút việc vặt."
"Chị dâu con và con, có thể giống nhau được sao? Lúc trước biểu con đi học tài chính, con lại cố tình học máy tính, còn chạy xa như vậy, trách ai được?" Diệp phu nhân vỗ cái tay đặt trên vai mình của anh, oán trách: "Lấy ra, thấy con là thấy tức rồi. Biểu con đi xem mắt với con gái nhà bác Lý, con khen ngược, trực tiếp làm con gái người ta tức chạy rồi."
Diệp Kỳ Sâm bất đắc dĩ, đối mặt với bà mẹ đang tức giận của mình, anh như là ảo thuật vậy, trong tay nhiều ra một cái hộp xinh đẹp, đưa đến trước mặt Diệp phu nhân.
"Đây là cái gì?" Diệp phu nhân tức giận hỏi.
"Ngày của mẹ vui vẻ, quà tặng cho mẹ đó." Diệp Kỳ Sâm nói: "Vốn dĩ con sớm phải rời đi, đột nhiên nghĩ đến đã đến ngày của mẹ rồi, nên cố ý lưu lại bồi mẹ."
Được con trai dỗ dành như vậy, dù trong lòng Diệp phu nhân có tức nhiều biết mấy cũng bị vuốt phẳng.
Khóe môi bà không che giấu được ý cười: "Mở ra coi coi."
Diệp Kỳ Sâm ngoan ngoãn mở hộp ra, bên trong là một chiếc vòng cổ đá ruby xinh đẹp, anh nói: "Diệp phu nhân mỹ lệ, con đeo lên giúp mẹ được không?"
Diệp phu nhân hơi hơi nâng cằm, ra hiệu bảo Diệp Kỳ Sâm đeo lên giúp bà: "Xem như con còn có chút lương tâm."
Diệp Kỳ Sâm động thủ, đeo vòng cổ lên cho mẹ.
Vòng cổ ruby này còn được nạm kim cương vụn chung quanh, trong suốt bóng loáng.
Diệp phu nhân mở gương trên hộp nhỏ ra, cẩn thận quan sát một phen, duỗi tay xoa xoa vòng cổ, như là nhớ tới cái gì, đột nhiên nói: "Không đúng nha, mẹ nhớ rõ là, năm ngoái lúc sinh nhật của mẹ hình như con có tặng mẹ một cái vòng cổ màu tím, rồi ngày của mẹ năm ngoái, con tặng mẹ một đôi khuyên tai màu lam, con như này là đang trang điểm cho mẹ thành cầu vồng hả?"
Diệp Kỳ Sâm: "......" Có vụ đó sao? Bà không nói anh cũng chưa chú ý tới đó!
Diệp phu nhân lại tức giận: "Con y chang ba của con vậy đó, có lệ mẹ, hừ!"
"Rồi rồi rồi, sinh nhật mẹ năm nay, con bảo đảm sẽ tặng mẹ một món khác biệt, được chứ?" Diệp Kỳ Sâm dỗ dành.
"Mẹ cũng không cần quà cáp gì, chừng nào con dẫn con dâu của mẹ về cho mẹ xem, mẹ liền vừa lòng." Diệp phu nhân cảm thấy, con trai bà chỗ nào cũng tốt hết, đẹp trai, lại thông minh, chỉ là có đôi khi không quá nghe lời, còn thích chơi kiểu lòng dạ hẹp hòi với mi, không có cách nào chơi lại nó hết hà.
"Con nhìn Diệp Minh người ta cái coi, đã 18 tuổi, lại qua mấy năm nữa, tìm cô bạn gái về, đã có thể để ba con bế chắt trai rồi kìa! Con lại khen ngược, ngay cả đối tượng cũng không tìm thấy. Ài, con nói coi khi nào mẹ mới có thể ôm được cháu nội đây?"
Khóe môi Diệp Kỳ Sâm hơi hơi co giật: "Không đến mức khoa trương như thế chứ."
Hai mẹ con nói chuyện, ở bên ngoài, Diệp Minh và Diệp thiếu phu nhân mẹ cậu một trước một sau đi tới.
Nhìn thấy hai mẹ con bọn họ tới, Diệp phu nhân thu ánh mắt, tiếp tục dùng bữa sáng của mình.
Diệp Kỳ Sâm đứng dậy, gọi một tiếng: "Chị dâu."
Phu nhân Diệp, cô Lâm Như Nghi nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm." Chị ta nhìn về phía Diệp phu nhân, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Dì, buổi sáng tốt lành."
Diệp Minh gọi theo một tiếng: "Chào chú út, chào bà nội."
Diệp phu nhân khôi phục bộ dáng ôn nhu đoan trang, từ ái nhìn về phía Diệp Minh: "Minh Minh đã ăn sáng chưa? Có muốn ăn một chút không?"
Diệp Minh gật đầu: "Con đã ăn rồi, cảm ơn bà nội."
Lâm Như Nghi hỏi: "Dì, ba ở trên lầu sao?"
Diệp phu nhân cười gật đầu: "Ở trong thư phòng đó, con lên đi."
"Dạ." Lâm Như Nghi lên lầu một mình. Lần này tới đây, chủ yếu là hồi báo công tác trong một tuần này cho lão gia tử.
Diệp Minh chần chờ một chút, hơi hơi nắm tay, nhìn về phía Diệp Kỳ Sâm ở một bên: "Chú út, con có chút việc, có thể tâm sự riêng với chú không?"
Diệp Kỳ Sâm cười gật đầu: "Được thôi, tới phòng chú đi."
Diệp phu nhân nhìn bóng hai người cùng nhau lên lầu, lại lần nữa cảm thán trong lòng: Khi nào thì mình mới có thể được bế cháu nội đây? Sầu ghê.
Hai chú cháu vào phòng, Diệp Kỳ Sâm nói: "Con ngồi trước đi, để chú vào thay quần áo một cái."
Diệp Minh nhéo lòng bàn tay, ngồi trên sofa trong phòng, trong lòng cũng có chút thấp thỏm khó yên. Chỉ là hồi tưởng lại hình ảnh chú út và Hứa Thư Yểu ôm nhau ngày đó, anh chàng nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy không thích hợp.
Có một số việc, vẫn là nói rõ ràng thì tốt hơn. Bằng không, sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa chú cháu bọn họ.
Diệp Kỳ Sâm thay áo ngủ rất nhanh, mặc một bộ quần áo hưu nhàn đi ra, anh chú ý tới biểu cảm rất là ngưng trọng của Diệp Minh, duỗi tay ra gõ gõ đầu anh chàng: "Sao lại xụ mặt vậy? Có tâm sự?"
"Chú út." Diệp Minh bỗng đứng lên, vẻ mặt trịnh trọng.
"Hmm?" Diệp Kỳ Sâm nhướng mày: "Làm sao vậy?"
"Chú......" Diệp Minh nuốt nước miếng, nỗ lực khắc chế khẩn trương trong giọng nói của mình, hỏi ra vấn đề vẫn luôn nghẹn ở trong lòng mình ra: "Chú thích Hứa Thư Yểu, đúng không?"
Diệp Kỳ Sâm bỗng chốc trầm mặc, trong đôi mắt đào hoa liễm diễm kia có chớp mắt hiện lên một tia hoảng loạn, nhưng rồi lại bị anh che giấu qua rất nhanh.
"Ai nói cho con vậy?"
Diệp Minh lấy hết can đảm, nhìn thẳng đôi mắt Diệp Kỳ Sâm, rất nghiêm túc mà nói: "Con đã nhìn ra, bởi vì...... Con, con cũng thích cô ấy! Cho nên...... chú út, nếu chú cũng thích Hứa Thư Yểu, chúng ta cạnh tranh công bằng đi!"