Chương 20: Quy châu
Nhưng những người xung quanh không ai có một động tác thừa, hoặc nhìn nàng nhiều hơn một cái. Người dẫn đầu ôm thanh kiếm dõng dạc nói.
"Thập nhị ám vệ ra mắt chủ thượng."
Là chủ thượng mà không phải hoàng thượng. Tuy Ám vệ phục vụ hoàng gia, nhưng chỉ nhận một chủ.
Tức là nếu hoàng đế ban ám vệ cho một người nào đó thì chính hoàng đế cũng không thể ra lệnh cho người kia nữa.
Chỉ có mười hai người, nhưng Tuyết Mai hoàn toàn yên tâm, không còn lo lắng.
Phải biết ám vệ chính là tai mắt của hoàng đế, bọn họ được tuyển chọn kỹ càng, mỗi người đều có công phu tuyệt hảo, lại thêm khả năng xoay xở trong mọi tình huống.
Phải nói có mười hai ám vệ ở đây còn yên tâm hơn ba trăm cấm quân tùy tùng ấy chứ.
"Nàng là thê tử của ta."
Chỉ một câu giới thiệu nhưng ý tứ trong đó có nghĩa là lệnh nàng như lệnh hắn.
Không phải cho nàng ám vệ, nhưng trao quyền tương đương.
Mọi người ở đây đều hiểu rõ.
Các ám vệ đồng loạt đáp.
"Rõ."
"Ám Nhất ở lại trông chừng lương thực và dược thảo. Còn lại lui đi."
Thiên Mộ Thần phất tay.
Không hổ là ám vệ, cái bóng của hoàng gia, còn chưa mất đến hai giây đã biến mất sạch sẽ.
Dấu chân trên đất cũng không để lại, đến vô ảnh, đi vô tung.
Nếu không phải Thiên Mộ Thần gọi bọn họ ra cho nàng nhận mặt thì có khi dù họ mặc đồ dạ hành giữa ban ngày nàng cũng không nhận ra họ tồn tại.
Không nhắc đến công phu, chỉ nói khả năng ẩn giấu này không một người nào giỏi hơn ám vệ.
Ám vệ sở dĩ gọi là ám vệ không phải bởi vì họ chỉ hoạt động buổi tối, mà bởi vì họ luôn nằm ngoài tầm mắt của tất cả mọi người.
Họ chính là tử sĩ, là lá bài tẩy trong tay hoàng đế.
Ám Nhất tiến lên nhận lấy dây cương từ tay Thiên Mộ Thần.
Còn hắn đỡ nàng lùi sang bên cạnh.
Tuyết Mai cân nhắc một lúc mới hỏi.
"Chàng muốn lẩn vào trong dân chạy nạn?"
Hắn gật đầu.
"Muốn tìm hiểu mọi chuyện thì phải có thông tin chính xác. Trộn lẫn vào dân chúng là cách nhanh nhất."
Tuyết Mai ngắt lời.
"Cũng nguy hiểm nhất."
"Không vào hang cọp sao bắt được cọp con."
Nàng nghĩ cũng thấy đúng nên gật đầu.
"Được rồi."
Dù sao họ không chỉ có hai người, còn mười một ám vệ trong tối có thể dùng mà.
Lúc này hắn lại lắc đầu.
"Ta đi một mình, nàng cùng Ám Nhất mang lương dược vào thành."
Tuyết Mai định nói thì hắn đã giơ một ngón tay đè môi nàng ngăn lại.
"Ngoan, ta cũng không muốn cùng nàng tách ra, ngăn cản nàng không phải vì nguy hiểm, mà vì nàng thông y thuật, lại hiểu quản lý sổ sách. Nàng đưa lương dược mới phát huy được tốt nhất, giúp được nhiều người nhất."
Chết tiệt, nàng bị hắn thuyết phục.
Hai người đều có thế mạnh của riêng mình, tách ra ở đúng vụ trí mới đem lại lợi ích lớn nhất.
"Được rồi, nghe chàng."
Chuyến này tuy rằng nguy hiểm, nhưng không đến mức sinh ly tử biệt, chẳng nên để không khí buồn thương thế này, cho nên nàng nói.
"Ta quả thật không nghĩ đến, còn tưởng thật sự chỉ có hai chúng ta độc hành."
Lại cười hào sảng.
"Ta tự tin chứ đâu có ngu ngốc. Phải tính sẵn đường lui, dù sao mạng ta cũng như đáng giá lắm."
Thế nào là xem như đáng giá?
Chế độ quân vương tập quyền có ưu nhược điểm rõ ràng.
Quyết sách sẽ dễ dàng thông qua, muốn thực thi cái gì chỉ cần có thể thuyết phục hoàng đế thì coi như xong việc.
Nhưng điều đó cũng dẫn đến hệ lụy, tất cả chỉ có thể vận hành khi còn hoàng đế.
Một mạng hắn không biết cao quý hơn trăm vạn người khác bao nhiêu lần.
Hắn ôm nàng.
"Hơn nữa, dù không lo cho bản thân, cũng phải lo lắng đến an toàn của nàng chứ."
Nàng mỉm cười gật đầu.
Nàng đâu phải một cô nàng ngu ngốc cậy mạnh mà hỏi chàng không tin vào bản lĩnh của ta sao?
Yêu thương một người, chuẩn bị cẩn thận đến đâu cũng không thừa, bởi vì mạng chỉ có một.
Chết là hết.
Đừng nói hẹn kiếp sau, hy vọng vào tương lai gì đó.
Chưa nói kiếp sau có thật hay không, dù có thật thì người đó còn là chính mình à?
Có rất nhiều thứ trên thế gian này có thể làm lại, nhưng cái chết thuộc về phần không thể làm lại kia.
Cho nên đừng dễ dàng đặt cược mạng sống, cũng đừng liều lĩnh đánh mất mạng mình.
Đó là ngu ngốc chứ không phải bản lĩnh, hay tự tin.
"Nàng bảo trọng."
Hắn hôn phớt lên trán nàng rồi lùi lại.
"Chàng cẩn thận."
Tuyết Mai lên xe ngựa, gật đầu với Ám Nhất, thả mành xuống.
Ám Nhất không hổ là người đứng đầu ám vệ, xử lý ổn thỏa mọi việc.
Hắn nói nàng là một vị phu nhân thiện tâm từ Ngân châu, nghe tin Quy châu lũ lụt vội vàng đến góp chút sức mọn.
Lính canh nhìn xe lương thực nhỏ, chả gây nổi sóng gió gì liền dễ dàng cho qua.
Đôi khi mọi việc thuận lợi không phải vì lời nói dối cao minh cỡ nào mà vì người khác cảm thấy bạn nhỏ yếu, không có lực uy hiếp mà thôi.
Nếu hôm nay nàng dẫn theo một đoàn xe lương thực thì dù nói phân phát miễn phí, không gặp thành chủ cũng chưa chắc có thể vào.
"Phu nhân, chúng ta tìm một khách điếm nghỉ chân trước chứ ạ?"
"Không, tìm y quán lớn nhất thành."
Ám Nhất hiểu được quyết định của nàng.
Thời bình, nơi có thể thu thập tin tức tốt nhất là quán trà và thanh lâu.
Thời loạn do lũ lụt dịch bệnh, nơi tập trung tin tức đương nhiên là y quán.
Mới tách ra chưa được một canh giờ mà Tuyết Mai đã bần thần không yên.
Đương nhiên nàng biết hắn rất lợi hại, cũng có bản lĩnh chăm sóc tốt bản thân. Mấy năm ở biên quan lăn lộn giữa sự sống và cái chết không phải vẫn khỏe mạnh đấy thôi.
Thế nhưng khi đó hắn chỉ là thái tử.
Còn giờ hắn là phu quân của nàng.
Sao có thể không lo cho được?
Tin rằng hắn cũng lo lắng cho nàng như thế.
Tuyết Mai cố dằn lòng tập trung vào chuyên môn của mình, nàng vén rèm nhìn ra bên ngoài.
Tuy vẫn còn mấy cửa hàng hoạt động nhưng phố xá đìu hiu, người qua lại đều mang khuôn mặt lo lắng ủ dột, da dẻ vàng vọt gầy ốm thể hiện của sự thiếu dinh dưỡng.
Cả tòa thành bị lao phủ bởi đám mây của sự lo lắng.
Thế nhưng nhìn người dân không quá hoảng loạn có thể thấy rằng tình hình dịch bệnh cũng không quá nghiêm trọng.
Đến trước y quán, quả nhiên đây là nơi ồn ào nhất trong thành.
Tiếng than khóc lôi kéo, người qua lại vội vàng.
Ám Nhất nhảy xuống vén rèm.
"Phu nhân, đến rồi."
Tuyết Mai không phải kiểu cô nương yểu điệu lên xuống xe cần người dìu đỡ, nhưng bây giờ nàng đang trong vai một vị phu nhân nhà phú hộ, thân thủ quá tốt mới là bất thường.
Sẽ lôi kéo sự chú ý của người khác.
Cho nên nàng nương theo lực tay Ám Nhất bước xuống.
Gật đầu với hắn rồi đi vào y quán.
Nàng kéo một người học việc đang chạy vội qua.
"Ta muốn gặp chưởng quầy."
Người học việc cáu gắt.
"Bây giờ mọi người đều rất bận.."
"Ta chỉ xin một khắc thôi."
Cuối cùng người học việc vẫn bực bội dẫn nàng đi tìm người.
Tuy rằng chưởng quầy tất bật phân phối người bán thuốc, xem bệnh, nấu thuốc những thấy người đến vẫn bớt thời gian liếc mắt một cái.
Chỉ một cái nhìn đã nhận ra nàng không giống người trong thành Quy châu.
Kể cả con gái những phú hộ lớn trong thành cũng không ai còn giữ được thần sắc tươi sáng như vậy.
Sau khi người học việc nói mấy câu rồi rời đi, chưởng quầy liền tiến đến hỏi han.
"Không biết phu nhân tìm ta có chuyện gì?"
Tuyết Mai gật đầu coi như chào hỏi, nói.
"Ta có một xe dược thảo cùng lương thực.."
"Cô nương muốn bán cho chúng ta?"
"Không, ta tình nguyện phân phát miễn phí, nhưng chút ít này chẳng thấm vào đâu, nên muốn thông qua y quán giúp đỡ những người bệnh nặng, không có người chăm sóc."
Bất ngờ là chưởng quầy không hề vui mừng với tin tức này.
Ông ta nheo mắt dò hỏi.
"Không biết phu nhân đây đến Quy thành để.."
"Phu quân ta phục vụ quân dịch tại Quy thành, trên đường đến đây thăm phu quân, ta có dừng lại Ngân thành nghe tin Quy thành lũ lụt dẫn đến bùng phát bệnh dịch.. Ta có chút lộ phí liền mua lương thực, dược thảo chạy đến."
"Phu nhân chưa đi tìm binh gia trong nhà?"
Nàng tỏ vẻ cố gắng mỉm cười.
"Ngài cũng biết bây giờ binh lính không còn đồn trú, rất khó tìm người, ta cũng là muốn thông qua y quán tìm hiểu thêm tin tức.."
Lúc này mặt chưởng quầy mới tươi tỉnh.
Có điều cầu là tốt rồi.
Con người ta ai chẳng muốn lợi ích cho mình, dù là làm chuyện tốt cũng phải nhận được chút gì đó, danh tiếng, nhân mạch. Người không cầu gì mới càng khiến người ta đoán già đoán non, không dám nhận đồ.
Tuyết Mai hiểu được chuyện này.
Không ai cho không ai cái gì, từ trên trời rơi xuống thường là bánh độc.
Nàng càng tỏ ra có điều nhờ vả, người ta mới càng dễ dàng chấp nhận nàng.
Không ai muốn ở vị trí được giúp đỡ cả, ai cũng muốn trao đổi công bằng hoặc ở vị trí người giúp đỡ hơn.
"Thập nhị ám vệ ra mắt chủ thượng."
Là chủ thượng mà không phải hoàng thượng. Tuy Ám vệ phục vụ hoàng gia, nhưng chỉ nhận một chủ.
Tức là nếu hoàng đế ban ám vệ cho một người nào đó thì chính hoàng đế cũng không thể ra lệnh cho người kia nữa.
Chỉ có mười hai người, nhưng Tuyết Mai hoàn toàn yên tâm, không còn lo lắng.
Phải biết ám vệ chính là tai mắt của hoàng đế, bọn họ được tuyển chọn kỹ càng, mỗi người đều có công phu tuyệt hảo, lại thêm khả năng xoay xở trong mọi tình huống.
Phải nói có mười hai ám vệ ở đây còn yên tâm hơn ba trăm cấm quân tùy tùng ấy chứ.
"Nàng là thê tử của ta."
Chỉ một câu giới thiệu nhưng ý tứ trong đó có nghĩa là lệnh nàng như lệnh hắn.
Không phải cho nàng ám vệ, nhưng trao quyền tương đương.
Mọi người ở đây đều hiểu rõ.
Các ám vệ đồng loạt đáp.
"Rõ."
"Ám Nhất ở lại trông chừng lương thực và dược thảo. Còn lại lui đi."
Thiên Mộ Thần phất tay.
Không hổ là ám vệ, cái bóng của hoàng gia, còn chưa mất đến hai giây đã biến mất sạch sẽ.
Dấu chân trên đất cũng không để lại, đến vô ảnh, đi vô tung.
Nếu không phải Thiên Mộ Thần gọi bọn họ ra cho nàng nhận mặt thì có khi dù họ mặc đồ dạ hành giữa ban ngày nàng cũng không nhận ra họ tồn tại.
Không nhắc đến công phu, chỉ nói khả năng ẩn giấu này không một người nào giỏi hơn ám vệ.
Ám vệ sở dĩ gọi là ám vệ không phải bởi vì họ chỉ hoạt động buổi tối, mà bởi vì họ luôn nằm ngoài tầm mắt của tất cả mọi người.
Họ chính là tử sĩ, là lá bài tẩy trong tay hoàng đế.
Ám Nhất tiến lên nhận lấy dây cương từ tay Thiên Mộ Thần.
Còn hắn đỡ nàng lùi sang bên cạnh.
Tuyết Mai cân nhắc một lúc mới hỏi.
"Chàng muốn lẩn vào trong dân chạy nạn?"
Hắn gật đầu.
"Muốn tìm hiểu mọi chuyện thì phải có thông tin chính xác. Trộn lẫn vào dân chúng là cách nhanh nhất."
Tuyết Mai ngắt lời.
"Cũng nguy hiểm nhất."
"Không vào hang cọp sao bắt được cọp con."
Nàng nghĩ cũng thấy đúng nên gật đầu.
"Được rồi."
Dù sao họ không chỉ có hai người, còn mười một ám vệ trong tối có thể dùng mà.
Lúc này hắn lại lắc đầu.
"Ta đi một mình, nàng cùng Ám Nhất mang lương dược vào thành."
Tuyết Mai định nói thì hắn đã giơ một ngón tay đè môi nàng ngăn lại.
"Ngoan, ta cũng không muốn cùng nàng tách ra, ngăn cản nàng không phải vì nguy hiểm, mà vì nàng thông y thuật, lại hiểu quản lý sổ sách. Nàng đưa lương dược mới phát huy được tốt nhất, giúp được nhiều người nhất."
Chết tiệt, nàng bị hắn thuyết phục.
Hai người đều có thế mạnh của riêng mình, tách ra ở đúng vụ trí mới đem lại lợi ích lớn nhất.
"Được rồi, nghe chàng."
Chuyến này tuy rằng nguy hiểm, nhưng không đến mức sinh ly tử biệt, chẳng nên để không khí buồn thương thế này, cho nên nàng nói.
"Ta quả thật không nghĩ đến, còn tưởng thật sự chỉ có hai chúng ta độc hành."
Lại cười hào sảng.
"Ta tự tin chứ đâu có ngu ngốc. Phải tính sẵn đường lui, dù sao mạng ta cũng như đáng giá lắm."
Thế nào là xem như đáng giá?
Chế độ quân vương tập quyền có ưu nhược điểm rõ ràng.
Quyết sách sẽ dễ dàng thông qua, muốn thực thi cái gì chỉ cần có thể thuyết phục hoàng đế thì coi như xong việc.
Nhưng điều đó cũng dẫn đến hệ lụy, tất cả chỉ có thể vận hành khi còn hoàng đế.
Một mạng hắn không biết cao quý hơn trăm vạn người khác bao nhiêu lần.
Hắn ôm nàng.
"Hơn nữa, dù không lo cho bản thân, cũng phải lo lắng đến an toàn của nàng chứ."
Nàng mỉm cười gật đầu.
Nàng đâu phải một cô nàng ngu ngốc cậy mạnh mà hỏi chàng không tin vào bản lĩnh của ta sao?
Yêu thương một người, chuẩn bị cẩn thận đến đâu cũng không thừa, bởi vì mạng chỉ có một.
Chết là hết.
Đừng nói hẹn kiếp sau, hy vọng vào tương lai gì đó.
Chưa nói kiếp sau có thật hay không, dù có thật thì người đó còn là chính mình à?
Có rất nhiều thứ trên thế gian này có thể làm lại, nhưng cái chết thuộc về phần không thể làm lại kia.
Cho nên đừng dễ dàng đặt cược mạng sống, cũng đừng liều lĩnh đánh mất mạng mình.
Đó là ngu ngốc chứ không phải bản lĩnh, hay tự tin.
"Nàng bảo trọng."
Hắn hôn phớt lên trán nàng rồi lùi lại.
"Chàng cẩn thận."
Tuyết Mai lên xe ngựa, gật đầu với Ám Nhất, thả mành xuống.
Ám Nhất không hổ là người đứng đầu ám vệ, xử lý ổn thỏa mọi việc.
Hắn nói nàng là một vị phu nhân thiện tâm từ Ngân châu, nghe tin Quy châu lũ lụt vội vàng đến góp chút sức mọn.
Lính canh nhìn xe lương thực nhỏ, chả gây nổi sóng gió gì liền dễ dàng cho qua.
Đôi khi mọi việc thuận lợi không phải vì lời nói dối cao minh cỡ nào mà vì người khác cảm thấy bạn nhỏ yếu, không có lực uy hiếp mà thôi.
Nếu hôm nay nàng dẫn theo một đoàn xe lương thực thì dù nói phân phát miễn phí, không gặp thành chủ cũng chưa chắc có thể vào.
"Phu nhân, chúng ta tìm một khách điếm nghỉ chân trước chứ ạ?"
"Không, tìm y quán lớn nhất thành."
Ám Nhất hiểu được quyết định của nàng.
Thời bình, nơi có thể thu thập tin tức tốt nhất là quán trà và thanh lâu.
Thời loạn do lũ lụt dịch bệnh, nơi tập trung tin tức đương nhiên là y quán.
Mới tách ra chưa được một canh giờ mà Tuyết Mai đã bần thần không yên.
Đương nhiên nàng biết hắn rất lợi hại, cũng có bản lĩnh chăm sóc tốt bản thân. Mấy năm ở biên quan lăn lộn giữa sự sống và cái chết không phải vẫn khỏe mạnh đấy thôi.
Thế nhưng khi đó hắn chỉ là thái tử.
Còn giờ hắn là phu quân của nàng.
Sao có thể không lo cho được?
Tin rằng hắn cũng lo lắng cho nàng như thế.
Tuyết Mai cố dằn lòng tập trung vào chuyên môn của mình, nàng vén rèm nhìn ra bên ngoài.
Tuy vẫn còn mấy cửa hàng hoạt động nhưng phố xá đìu hiu, người qua lại đều mang khuôn mặt lo lắng ủ dột, da dẻ vàng vọt gầy ốm thể hiện của sự thiếu dinh dưỡng.
Cả tòa thành bị lao phủ bởi đám mây của sự lo lắng.
Thế nhưng nhìn người dân không quá hoảng loạn có thể thấy rằng tình hình dịch bệnh cũng không quá nghiêm trọng.
Đến trước y quán, quả nhiên đây là nơi ồn ào nhất trong thành.
Tiếng than khóc lôi kéo, người qua lại vội vàng.
Ám Nhất nhảy xuống vén rèm.
"Phu nhân, đến rồi."
Tuyết Mai không phải kiểu cô nương yểu điệu lên xuống xe cần người dìu đỡ, nhưng bây giờ nàng đang trong vai một vị phu nhân nhà phú hộ, thân thủ quá tốt mới là bất thường.
Sẽ lôi kéo sự chú ý của người khác.
Cho nên nàng nương theo lực tay Ám Nhất bước xuống.
Gật đầu với hắn rồi đi vào y quán.
Nàng kéo một người học việc đang chạy vội qua.
"Ta muốn gặp chưởng quầy."
Người học việc cáu gắt.
"Bây giờ mọi người đều rất bận.."
"Ta chỉ xin một khắc thôi."
Cuối cùng người học việc vẫn bực bội dẫn nàng đi tìm người.
Tuy rằng chưởng quầy tất bật phân phối người bán thuốc, xem bệnh, nấu thuốc những thấy người đến vẫn bớt thời gian liếc mắt một cái.
Chỉ một cái nhìn đã nhận ra nàng không giống người trong thành Quy châu.
Kể cả con gái những phú hộ lớn trong thành cũng không ai còn giữ được thần sắc tươi sáng như vậy.
Sau khi người học việc nói mấy câu rồi rời đi, chưởng quầy liền tiến đến hỏi han.
"Không biết phu nhân tìm ta có chuyện gì?"
Tuyết Mai gật đầu coi như chào hỏi, nói.
"Ta có một xe dược thảo cùng lương thực.."
"Cô nương muốn bán cho chúng ta?"
"Không, ta tình nguyện phân phát miễn phí, nhưng chút ít này chẳng thấm vào đâu, nên muốn thông qua y quán giúp đỡ những người bệnh nặng, không có người chăm sóc."
Bất ngờ là chưởng quầy không hề vui mừng với tin tức này.
Ông ta nheo mắt dò hỏi.
"Không biết phu nhân đây đến Quy thành để.."
"Phu quân ta phục vụ quân dịch tại Quy thành, trên đường đến đây thăm phu quân, ta có dừng lại Ngân thành nghe tin Quy thành lũ lụt dẫn đến bùng phát bệnh dịch.. Ta có chút lộ phí liền mua lương thực, dược thảo chạy đến."
"Phu nhân chưa đi tìm binh gia trong nhà?"
Nàng tỏ vẻ cố gắng mỉm cười.
"Ngài cũng biết bây giờ binh lính không còn đồn trú, rất khó tìm người, ta cũng là muốn thông qua y quán tìm hiểu thêm tin tức.."
Lúc này mặt chưởng quầy mới tươi tỉnh.
Có điều cầu là tốt rồi.
Con người ta ai chẳng muốn lợi ích cho mình, dù là làm chuyện tốt cũng phải nhận được chút gì đó, danh tiếng, nhân mạch. Người không cầu gì mới càng khiến người ta đoán già đoán non, không dám nhận đồ.
Tuyết Mai hiểu được chuyện này.
Không ai cho không ai cái gì, từ trên trời rơi xuống thường là bánh độc.
Nàng càng tỏ ra có điều nhờ vả, người ta mới càng dễ dàng chấp nhận nàng.
Không ai muốn ở vị trí được giúp đỡ cả, ai cũng muốn trao đổi công bằng hoặc ở vị trí người giúp đỡ hơn.