Chương : 40
Ta không lên tiếng đồng ý, chỉ ngạc nhiên ngẩng đầu: “Nhưng thời gian trai giới của vương gia chưa hết…”
Y vung tay áo, đi về phía cửa: “Hoa mỹ nhân cũng bận tâm đến chuyện này mới là lạ.”
Ta đành phải theo y đi ra cửa, Oanh Nhi đứng sau cũng định theo, thế nhưng hắn lại quay đầu nói: “Không cần đi theo chủ tử ngươi…” Rồi lại nhìn ta một lượt, “Thay y phục đi!”
Không đợi ta lên tiếng, đã có thị tỳ đứng bên cạnh y đưa cho ta một bọc đồ. Ta đành phải nhận lấy, trở về phòng mở ra nhìn, thì ra là một bộ đồ vải vân chéo nhỏ vô cùng bình thường, một đôi giày mũi tròn vải xanh, thoạt nhìn là đồ phụ nhân bình thường mặc hằng ngày. Ta ngẩng đầu nhìn y, lúc này mới nhìn rõ y mặc trường bào màu xanh tím bình thường, trên đầu không có gì khác ngoài ngọc quan, dây buộc bằng vải bố, cũng giống như con cháu nhà giàu bình thường. Ta đành phải vào phòng lần nữa, cởi bộ đồ tơ lụa mỏng manh trên người, tháo trâm cài gắn ngọc đính tơ trên đầu, thay y phục và giày trong bọc đồ. Oanh Nhi không đợi ta sai bảo đã búi tóc cho ta theo kiểu phụ nhân bình thường. Sau khi ăn vận chỉnh tề đi ra ngoài, đã có xe ngựa chờ sẵn trong sân, trên xe không có ký hiệu gia tộc, ngay cả màn xe cũng hơi cũ, cho thấy đã mất công kiếm ở trên đường.
Người đánh xe là hai gã trẻ tuổi ta chưa từng gặp, quần áo bình thường, thấy ta và Ninh vương ra ngoài, họ khom lưng hành lễ rồi không nhiều lời. Đánh xe cầm cương cũng như những phu xe bình thường khác, nhưng ta biết bên cạnh Hạ Hầu Thương sao có thể có người bình thường? Cũng không biết hai người này là ai trong bát tuấn đó?
Là Hoa Ngưng Tích mảnh mai dịu dàng, tất nhiên phải thùy mị hiền hòa. Cho nên, sau khi lên xe y không nói không rằng mà ngồi xuống, ta cũng im lặng ngồi bên cạnh.
Tính ra, ta chưa từng một mình ở bên y với khoảng cách gần như vậy. Mỗi lần gặp mặt, ít nhất cũng có hai ba thị tỳ, nếu không cũng có hàng loạt thê thiếp đồng hành. Trước kia cũng từng có, nhưng khi đó sao có thể giống với bây giờ?
Khi đó, quan hệ giữa hai người chỉ là cấp trên cấp dưới mà thôi.
Cho nên, trong xe ngựa lay động, quần áo của y chạm nhẹ vào ta như có như không. Đụng chạm lẫn nhau khiến ta cảm thấy căng thẳng, cũng hơi khó chịu.
“Không biết vương gia định dẫn thiếp đi đâu?”
Thật ra thì cũng không biết phải nói gì. Đưa đi cũng đã đưa rồi, đến nơi tất nhiên sẽ biết đi đâu, huống chi không ép y nói, ta cũng có thể đoán được y đưa ta đi đâu.
Nếu không ngoài dự liệu, chắc hẳn y đưa ta đến chỗ ta và Tiểu Thất đã mưu kế hồi lâu để khiến y tới.
Như vậy những tin tức cố ý để cho y nghe được đã truyền tới tai y sao?
Năm đó thương đoàn Thân Tộc(1) đã từng vượt qua Tây Cương, mang đến kỳ trân dị bảo của các quốc gia Tây Vực, cũng bán lại các vật phẩm của Trung Nguyên qua Tây Vực, trong đó bao gồm tặng phẩm mà triều đình trao cho Quân gia. Lúc ấy, những tặng phẩm đó lại là một trong những chứng cớ chứng tỏ tướng sĩ Quân gia coi rẻ hoàng gia. Mặc dù đã qua nhiều năm, nhân sự thương đoàn Thân Tộc đã không còn như xưa, nhưng, nếu những người buôn năm đó lại xuất hiện, liệu y có thăm dò đến tận cùng?
(1): Ấn Độ cổ
Huống chi, thương đoàn đó có bóng dáng của Quân Triển Ngọc, đàn đầu ngựa, kiện vũ, rượu ngon, đều là những thứ Quân Triển Ngọc yêu thích.
Cho nên, y nhất định sẽ đi.
Mà sẽ đích thân đi.
Quả nhiên y không trả lời ta, chỉ nói: “Son phấn trên mặt nàng đậm quá.” Đưa một chiếc khăn gấm tới, ý bảo ta lau mặt.
Bình thường ở trong phủ, dĩ nhiên cũng phải ganh đua sắc đẹp với một đám mỹ nhân. Mặc dù ta không thích son phấn, nhưng chỉ có thể theo trào lưu. Thật ra son phấn của vương phủ rất tốt, thoa lên mặt mỏng mà nhẹ, cực kỳ bám da, thoa rồi mà như chưa thoa. Lúc xuất phủ ta quá vội vàng, bỏ hết y phục và đồ trang sức, nhưng lại không để ý đến mặt mình.
Nhưng như vậy có gì không được?
Ta vừa lẩm bẩm trong bụng, vừa nhận lấy khăn tay, định lau qua loa cho xong, nhưng y lại nghiêng mặt, nhướng mày nhìn ta, ta đành phải nghiêm túc chậm rãi lau từ trên xuống dưới. Dĩ nhiên nếu có người giám sát thì phải cự kỳ nghiêm túc cẩn thận. Sau khi lau xong, khăn gấm nhuộm đầy phấn mỏng màu vàng, nhưng hình như y vẫn chưa hài lòng lắm, nói: “Vẫn còn đẹp quá, khiến người khác chú ý.”
Cho nên túm lấy chiếc khăn gấm trong tay ta, nhíu chân mày, lau mặt cho ta. Bàn tay y rất lớn, lòng bàn tay có vết chai. Là bàn tay cầm kiếm lâu năm, vốn tưởng rằng y sẽ không làm chuyện tỉ mỉ như vậy, lau mặt chắc chắn sẽ làm ta đau, nhưng không ngờ lại vô cùng nhẹ nhàng.
Ta ngẩn ra, nhìn về phía y. Mặt y kề sát ta, có thể thấy được làn da màu nâu, sống mũi thẳng tắp, đôi mắt sâu như sao lạnh, chân mày nhíu chặt, dáng vẻ rất không kiên nhẫn. Khi lau đến môi ta lại mạnh tay, chỗ thêu hoa trên khăn gấm chà lên môi ta, khiến môi ta đau nhói.
“Được rồi, sửa sang lại đi.” Y vứt khăn gấm vào tay ta, ngồi thẳng người, nói.
Ta đành phải lấy tay vuốt ve mặt, vén sợi tóc rối bời trên thái dương vào mái tóc.
Y không thích nói chuyện, trước kia lúc còn ở biên cương, mở miệng đều là mệnh lệnh nói là làm. Y không hề nhiều lời đã quyết định giết chóc, kỷ luật cũng nghiêm minh, không biện luận tào lao. Chẳng bằng ta, từ nhỏ đã có rất nhiều bạn chơi chung. Ức hiếp người khác, nếu không già mồm át lẽ phải, xấu xa buông lời tố cáo thì đều bị người dùng cây trúc đánh đòn. Cho nên, dù có làm gì cũng phải nghĩ ngợi lời giảo biện rồi mới hành động.
Vì vậy, ngồi cạnh một người trầm lặng ít nói, ta thật sự cảm thấy ngột ngạt, đành phải nói linh tinh: “Vương gia, chúng ta cứ ra ngoài như vậy không gấp rút quá chứ?”
“Ừm.”
“Thiếp thật sự e sợ bị người bắt được nhược điểm, sứ giả Tây Di tới kinh đô, lại đúng ngày giỗ của tiên hoàng, trong phủ nhiều điều tiếng… Nếu truyền ra ngoài thì không tốt cho vương gia.”
“Nàng đừng lo nhiều chuyện.”
Thật ra ta cũng biết rõ, ta đang lo lắng vô ích. Bằng thủ đoạn của y, đã từng xử lý vô số cơ thiếp, mà thân phận của họ cũng đặc biệt nhưng lại không hề có phiền toái gì. Lại càng bất ngờ hơn, trong phủ có nhiều người có dụng ý khác như vậy, nhưng khắp phủ vẫn luôn được cai quản trật tự đâu ra đấy. Chỉ điều này thôi ta có thể biết được, mặc dù y giấu tài, nhưng nếu có người thật sự lấn tới cửa, y quyết không nương tay. Liệu có phải vì vậy nên thái tử mới kiêng kỵ y?
Điều khiến ta cảm thấy kỳ lạ chính lạ, ngày trước nếu thấy ta, không tới ba câu đã hỏi đủ chuyện về Quân Triển Ngọc, nhưng lần này không biết tại sao y chẳng nói gì cả. Thậm chí khi ta vô tình hay cố ý nhắc đến chuyện Tây Cương, y cũng không tiếp lời, chỉ ừm ừm luôn miệng, khiến ta cảm thấy không biết phải ra tay thế nào. Ta bèn nghĩ có phải giọng ta quá bình thản nên y không có hứng thú gì phải không?
Nhưng chuyện này rất không bình thường, ta cũng không biết sao nữa. Ta có thể nói thật ra thì ngoài mặt Quân Triển Ngọc này là một vị đại tướng quân được mọi người tôn sùng, lời nói hành động đoan chính thận trọng, nhưng thật ra đằng sau chỉ là một tên vô lại thích uống rượu ăn thịt, ham ăn quịt mê gây sự? Đã từng sử dụng vài ba thủ đoạn lấp liếm để giải quyết vấn đề? Thích nhất ức hiếp trêu cợt thuộc hạ? Càng thích bắt kẻ thông dâm? (Loyal: Chị 9 nhà ta thật sự quá bựa, quá lưu manh ^^)
Nếu lý tưởng và thực tế cách nhau quá xa, liệu y có tin tưởng ta không?
Y không giơ chân đá ta bay ra khỏi xe đã tốt lắm rồi.
Cho nên, đến cuối cùng, ta cũng không có hứng thú nói chuyện, chỉ yên lặng ngồi cạnh y.
Thật ra ta vẫn có điều không hiểu. Ta là cơ thiếp của y, xét theo tình hình vừa vào bụi hoa đã hái trước kia của y, theo lý mà nói, nếu như y động tay động chân là chuyện đương nhiên, y cũng không phải thánh nhân. Dĩ nhiên, ta vẫn rối rắm chuyện có nên ném viên hoàn Tiểu Thất chế vào miệng y không…. Nhưng y lại ngồi thẳng tắp, không hề có suy nghĩ như vậy, lại khiến ta rối rắm… Chẳng lẽ dung nhan của ta không khiến y có hứng thú đó? Hay là bởi vì đã lau son phấn trên mặt, nên ta không còn kiều diễm nữa?
Cho nên mới nói, có lúc con người thật ra rất đáng khinh, ta cũng như vậy.
Y vung tay áo, đi về phía cửa: “Hoa mỹ nhân cũng bận tâm đến chuyện này mới là lạ.”
Ta đành phải theo y đi ra cửa, Oanh Nhi đứng sau cũng định theo, thế nhưng hắn lại quay đầu nói: “Không cần đi theo chủ tử ngươi…” Rồi lại nhìn ta một lượt, “Thay y phục đi!”
Không đợi ta lên tiếng, đã có thị tỳ đứng bên cạnh y đưa cho ta một bọc đồ. Ta đành phải nhận lấy, trở về phòng mở ra nhìn, thì ra là một bộ đồ vải vân chéo nhỏ vô cùng bình thường, một đôi giày mũi tròn vải xanh, thoạt nhìn là đồ phụ nhân bình thường mặc hằng ngày. Ta ngẩng đầu nhìn y, lúc này mới nhìn rõ y mặc trường bào màu xanh tím bình thường, trên đầu không có gì khác ngoài ngọc quan, dây buộc bằng vải bố, cũng giống như con cháu nhà giàu bình thường. Ta đành phải vào phòng lần nữa, cởi bộ đồ tơ lụa mỏng manh trên người, tháo trâm cài gắn ngọc đính tơ trên đầu, thay y phục và giày trong bọc đồ. Oanh Nhi không đợi ta sai bảo đã búi tóc cho ta theo kiểu phụ nhân bình thường. Sau khi ăn vận chỉnh tề đi ra ngoài, đã có xe ngựa chờ sẵn trong sân, trên xe không có ký hiệu gia tộc, ngay cả màn xe cũng hơi cũ, cho thấy đã mất công kiếm ở trên đường.
Người đánh xe là hai gã trẻ tuổi ta chưa từng gặp, quần áo bình thường, thấy ta và Ninh vương ra ngoài, họ khom lưng hành lễ rồi không nhiều lời. Đánh xe cầm cương cũng như những phu xe bình thường khác, nhưng ta biết bên cạnh Hạ Hầu Thương sao có thể có người bình thường? Cũng không biết hai người này là ai trong bát tuấn đó?
Là Hoa Ngưng Tích mảnh mai dịu dàng, tất nhiên phải thùy mị hiền hòa. Cho nên, sau khi lên xe y không nói không rằng mà ngồi xuống, ta cũng im lặng ngồi bên cạnh.
Tính ra, ta chưa từng một mình ở bên y với khoảng cách gần như vậy. Mỗi lần gặp mặt, ít nhất cũng có hai ba thị tỳ, nếu không cũng có hàng loạt thê thiếp đồng hành. Trước kia cũng từng có, nhưng khi đó sao có thể giống với bây giờ?
Khi đó, quan hệ giữa hai người chỉ là cấp trên cấp dưới mà thôi.
Cho nên, trong xe ngựa lay động, quần áo của y chạm nhẹ vào ta như có như không. Đụng chạm lẫn nhau khiến ta cảm thấy căng thẳng, cũng hơi khó chịu.
“Không biết vương gia định dẫn thiếp đi đâu?”
Thật ra thì cũng không biết phải nói gì. Đưa đi cũng đã đưa rồi, đến nơi tất nhiên sẽ biết đi đâu, huống chi không ép y nói, ta cũng có thể đoán được y đưa ta đi đâu.
Nếu không ngoài dự liệu, chắc hẳn y đưa ta đến chỗ ta và Tiểu Thất đã mưu kế hồi lâu để khiến y tới.
Như vậy những tin tức cố ý để cho y nghe được đã truyền tới tai y sao?
Năm đó thương đoàn Thân Tộc(1) đã từng vượt qua Tây Cương, mang đến kỳ trân dị bảo của các quốc gia Tây Vực, cũng bán lại các vật phẩm của Trung Nguyên qua Tây Vực, trong đó bao gồm tặng phẩm mà triều đình trao cho Quân gia. Lúc ấy, những tặng phẩm đó lại là một trong những chứng cớ chứng tỏ tướng sĩ Quân gia coi rẻ hoàng gia. Mặc dù đã qua nhiều năm, nhân sự thương đoàn Thân Tộc đã không còn như xưa, nhưng, nếu những người buôn năm đó lại xuất hiện, liệu y có thăm dò đến tận cùng?
(1): Ấn Độ cổ
Huống chi, thương đoàn đó có bóng dáng của Quân Triển Ngọc, đàn đầu ngựa, kiện vũ, rượu ngon, đều là những thứ Quân Triển Ngọc yêu thích.
Cho nên, y nhất định sẽ đi.
Mà sẽ đích thân đi.
Quả nhiên y không trả lời ta, chỉ nói: “Son phấn trên mặt nàng đậm quá.” Đưa một chiếc khăn gấm tới, ý bảo ta lau mặt.
Bình thường ở trong phủ, dĩ nhiên cũng phải ganh đua sắc đẹp với một đám mỹ nhân. Mặc dù ta không thích son phấn, nhưng chỉ có thể theo trào lưu. Thật ra son phấn của vương phủ rất tốt, thoa lên mặt mỏng mà nhẹ, cực kỳ bám da, thoa rồi mà như chưa thoa. Lúc xuất phủ ta quá vội vàng, bỏ hết y phục và đồ trang sức, nhưng lại không để ý đến mặt mình.
Nhưng như vậy có gì không được?
Ta vừa lẩm bẩm trong bụng, vừa nhận lấy khăn tay, định lau qua loa cho xong, nhưng y lại nghiêng mặt, nhướng mày nhìn ta, ta đành phải nghiêm túc chậm rãi lau từ trên xuống dưới. Dĩ nhiên nếu có người giám sát thì phải cự kỳ nghiêm túc cẩn thận. Sau khi lau xong, khăn gấm nhuộm đầy phấn mỏng màu vàng, nhưng hình như y vẫn chưa hài lòng lắm, nói: “Vẫn còn đẹp quá, khiến người khác chú ý.”
Cho nên túm lấy chiếc khăn gấm trong tay ta, nhíu chân mày, lau mặt cho ta. Bàn tay y rất lớn, lòng bàn tay có vết chai. Là bàn tay cầm kiếm lâu năm, vốn tưởng rằng y sẽ không làm chuyện tỉ mỉ như vậy, lau mặt chắc chắn sẽ làm ta đau, nhưng không ngờ lại vô cùng nhẹ nhàng.
Ta ngẩn ra, nhìn về phía y. Mặt y kề sát ta, có thể thấy được làn da màu nâu, sống mũi thẳng tắp, đôi mắt sâu như sao lạnh, chân mày nhíu chặt, dáng vẻ rất không kiên nhẫn. Khi lau đến môi ta lại mạnh tay, chỗ thêu hoa trên khăn gấm chà lên môi ta, khiến môi ta đau nhói.
“Được rồi, sửa sang lại đi.” Y vứt khăn gấm vào tay ta, ngồi thẳng người, nói.
Ta đành phải lấy tay vuốt ve mặt, vén sợi tóc rối bời trên thái dương vào mái tóc.
Y không thích nói chuyện, trước kia lúc còn ở biên cương, mở miệng đều là mệnh lệnh nói là làm. Y không hề nhiều lời đã quyết định giết chóc, kỷ luật cũng nghiêm minh, không biện luận tào lao. Chẳng bằng ta, từ nhỏ đã có rất nhiều bạn chơi chung. Ức hiếp người khác, nếu không già mồm át lẽ phải, xấu xa buông lời tố cáo thì đều bị người dùng cây trúc đánh đòn. Cho nên, dù có làm gì cũng phải nghĩ ngợi lời giảo biện rồi mới hành động.
Vì vậy, ngồi cạnh một người trầm lặng ít nói, ta thật sự cảm thấy ngột ngạt, đành phải nói linh tinh: “Vương gia, chúng ta cứ ra ngoài như vậy không gấp rút quá chứ?”
“Ừm.”
“Thiếp thật sự e sợ bị người bắt được nhược điểm, sứ giả Tây Di tới kinh đô, lại đúng ngày giỗ của tiên hoàng, trong phủ nhiều điều tiếng… Nếu truyền ra ngoài thì không tốt cho vương gia.”
“Nàng đừng lo nhiều chuyện.”
Thật ra ta cũng biết rõ, ta đang lo lắng vô ích. Bằng thủ đoạn của y, đã từng xử lý vô số cơ thiếp, mà thân phận của họ cũng đặc biệt nhưng lại không hề có phiền toái gì. Lại càng bất ngờ hơn, trong phủ có nhiều người có dụng ý khác như vậy, nhưng khắp phủ vẫn luôn được cai quản trật tự đâu ra đấy. Chỉ điều này thôi ta có thể biết được, mặc dù y giấu tài, nhưng nếu có người thật sự lấn tới cửa, y quyết không nương tay. Liệu có phải vì vậy nên thái tử mới kiêng kỵ y?
Điều khiến ta cảm thấy kỳ lạ chính lạ, ngày trước nếu thấy ta, không tới ba câu đã hỏi đủ chuyện về Quân Triển Ngọc, nhưng lần này không biết tại sao y chẳng nói gì cả. Thậm chí khi ta vô tình hay cố ý nhắc đến chuyện Tây Cương, y cũng không tiếp lời, chỉ ừm ừm luôn miệng, khiến ta cảm thấy không biết phải ra tay thế nào. Ta bèn nghĩ có phải giọng ta quá bình thản nên y không có hứng thú gì phải không?
Nhưng chuyện này rất không bình thường, ta cũng không biết sao nữa. Ta có thể nói thật ra thì ngoài mặt Quân Triển Ngọc này là một vị đại tướng quân được mọi người tôn sùng, lời nói hành động đoan chính thận trọng, nhưng thật ra đằng sau chỉ là một tên vô lại thích uống rượu ăn thịt, ham ăn quịt mê gây sự? Đã từng sử dụng vài ba thủ đoạn lấp liếm để giải quyết vấn đề? Thích nhất ức hiếp trêu cợt thuộc hạ? Càng thích bắt kẻ thông dâm? (Loyal: Chị 9 nhà ta thật sự quá bựa, quá lưu manh ^^)
Nếu lý tưởng và thực tế cách nhau quá xa, liệu y có tin tưởng ta không?
Y không giơ chân đá ta bay ra khỏi xe đã tốt lắm rồi.
Cho nên, đến cuối cùng, ta cũng không có hứng thú nói chuyện, chỉ yên lặng ngồi cạnh y.
Thật ra ta vẫn có điều không hiểu. Ta là cơ thiếp của y, xét theo tình hình vừa vào bụi hoa đã hái trước kia của y, theo lý mà nói, nếu như y động tay động chân là chuyện đương nhiên, y cũng không phải thánh nhân. Dĩ nhiên, ta vẫn rối rắm chuyện có nên ném viên hoàn Tiểu Thất chế vào miệng y không…. Nhưng y lại ngồi thẳng tắp, không hề có suy nghĩ như vậy, lại khiến ta rối rắm… Chẳng lẽ dung nhan của ta không khiến y có hứng thú đó? Hay là bởi vì đã lau son phấn trên mặt, nên ta không còn kiều diễm nữa?
Cho nên mới nói, có lúc con người thật ra rất đáng khinh, ta cũng như vậy.