Chương : 44
Trên đài chỉ còn lại ba bình rượu, bình cuối cùng lại được đựng trong túi lưới dệt từ kim tuyến, bình rượu xám bạc phản chiếu dưới ánh đèn thấp thoáng tỏa ra tia sáng hiền hòa. Ta cẩn thận nhìn lên nhớ đến Tiểu Nhị từng nói, tuy trình độ cất rượu của Tây Vực không bằng Trung Nguyên, nhưng cũng có một chút sản vật chế rượu Trung Nguyên không có, ngàn vàng khó cầu. Trong đó có Bách Hoa Tửu (Rượu trăm hoa) được chế từ mười mấy loại hoa lạ của Tây Vực. Bình rượu được chế từ ngọc xanh ở Ôn Túc (1), trữ ở trong đó với niên đại càng lâu thì mùi hoa càng nồng nàn. Nếu như trên năm mươi năm, ngọc xanh hút tinh hoa trong rượu biến thành màu xám bạc, chẳng những giá trị rượu cực cao, ngay cả chai rượu cũng nghìn vàng khó mua… Nghe nói rượu trong bình này sau khi uống xong thì đổ nước trong vào, để ba ngày thì nước trong sẽ biến thành rượu Bách Hoa thơm lạ, cho nên bình rượu được đựng túi dệt kim tuyến, để phòng ngừa bị hư hao.
(1) Ôn Túc: là một huyện thuộc địa khu Aksu, Tân Cương
Hai bình khác so ra không là gì với bình rượu Bách Hoa cuối cùng này. Bởi vì ta lo nghiên cứu bình cuối cùng, nên mở miệng hơi muộn, liền bị lão nhân kia thắng một bình. Vội nâng lên tinh thần đến bình thứ hai thì lão nhân kia đang chần chừ, nữ tử trên đài vừa dứt lời ta liền giơ tay đáp, tất nhiên đáp đúng hết nguyên liệu cất rượu bên trong, thắng lại một bình.
Lão nhân kia đánh đâu thắng đó không gì cản nổi cũng không lường trước cuối cùng có người còn tranh đoạt với lão, không khỏi nhìn ta bằng ánh mắt không mấy thân mật.
Thương nhân có chút đặc biệt đến đây mua rượu từng nhiều lần tham gia cuộc thi đoán rượu của thương đoàn Thân Độc cũng chưa từng nghĩ năm nay có đối thủ mạnh như thế. Đã sáu năm không có đoán được rượu, nhưng hôm nay chưa đầy giây lát đã đoán ra được hai bình. Có không ít người âm thầm đánh giá chỗ ngồi của bọn ta, rồi lại đánh giá chỗ bàn của lão nhân kia. Nhìn bàn bọn ta có phần thất vọng thở dài một hơi: Hóa ra là nữ nhân. Thấy lão nhân bàn kia nóng lòng muốn thử, xem ra là muốn sau khi đoán rượu sẽ mời lão đến làm thầy cất rượu trong nhà mình.
Lão nhân kia lại giống như không thấy, đôi mắt lom lom nhìn bình rượu cuối cùng trên đài.
Chín bình rượu kia đều có nơi có chốn, chỉ còn lại bình cuối cùng. Cho nên trên đài cũng chỉ còn lại một thiếu nữ, trang phục thiếu nữ này lại càng đắt tiền, châu ngọc quanh rốn lớn bằng ngón út. Áo ngắn bó sát người dệt hoa chìm, thấp thoáng hiện ra ánh nguyệt sắc theo ánh đèn trên đài. Thân dưới mặc váy lụa bảy màu, rực rỡ sáng chói.
Xem ra thiếu nữ này là người dẫn đầu trong mười thiếu nữ, nàng cười nói tự nhiên đi lên trước một bước, sóng mắt chỉ hơi chuyển, thần thái quyến rũ muôn vàn hơn chín thiếu nữ kia, hấp dẫn hết tất cả ánh mắt người trong trướng. Mọi người cảm thấy không khí khẩn trương, ngay cả hô hấp cũng nhẹ đi, chỉ nghe thấy tiếng nến cháy.
Cũng đương lúc này, có một thiếu nữ áo tím lén lút đi ra từ phía sau đài, ghé vào tai thiếu nữ áo trắng phía trước nói câu gì. Thiếu nữ áo trắng ngạc nhiên quay người, mắt có vẻ bất bình bực tức. Thiếu nữ áo tím kia cũng tự động bước lên, nâng bình rượu đi ra phía sau đài. Mọi người dưới đài không rõ chuyện gì xảy ra, chỉ thấy bóng dáng thiếu nữ áo tím biến mất sau màn che.
Lão nhân kia gấp đến kêu lên lớn tiếng: “Này, chuyện gì xảy ra, tại sao mang đi?”
Lúc này thiếu nữ dẫn đầu kia mới thu lại vẻ bất bình, tuyên bố trên đài: “Các vị, thật xin lỗi, cuộc so tài đoán rượu lần này đến đây chấm dứt. Bởi vì đoàn trưởng chúng tôi đón vị khách tôn quý, muốn dùng rượu này mời khách, cho nên không thể tiếp tục tiến hành. Vì đáp tạ các vị đã nhiệt tình tham gia, đoàn trưởng quyết định tặng cho mỗi vị một chén nhỏ Ôn Túc…”
Không có bình rượu cuối cùng, Tập Nguyệt cũng không ra ngoài đàn hát. Tuy mọi người thất vọng nhưng vô cớ được một chén nhỏ giá trị nghìn vàng thật sự cũng không có ai oán trách.
Có điều là không biết là người khách tôn quý cỡ nào khiến cho ngay cả đoàn trưởng thương đoàn quý trọng mang rượu đi đãi khách như vậy?
Đám người còn lại tất nhiên không có ý kiến. Dù thế nào đi nữa bọn họ cũng đoán không ra. Chỉ có lão nhân kia tức giận bộc phát, vỗ lên bàn một cái, mắt thấy đã không khống chế được tình hình, rồi lại ngồi xuống, thở phù phù hai hơi, vung tay áo, ngay cả rượu trên bàn cũng không muốn, rời khỏi bữa tiệc.
Ta cảm thấy kỳ lạ, lão nhân này xem ra không phải là người có thể khống chế tính nóng, vì sao lại nhẫn nhịn như thế?
“Chúng ta đi theo qua đó nhìn thử xem.” Không biết lúc nào Hạ Hầu Thương kề tai đến, nhẹ nhàng nói bên tai ta.
Ơ? Y hứng thú thế ư?
Còn chưa đáp lại y đã lôi tay của ta, xa xa đi theo phía xa xa lão nhân kia. Lão nhân kia cũng không đi ra thẳng khỏi doanh, ngược ẩn núp trong một gian lều trên đường. Thương đoàn cũng không lớn, mỗi cái lều cũng là một nơi giao dịch mua bán vật phẩm. Có khách đến lều bàn giá cả, bọn ta qua lại cũng không khiến cho ai chú ý. Lão đi qua đi lại mấy gian lều, đi một lát lại ngửa đầu đứng đón gió, nhắm mắt trầm tư một lát rồi sau đó đi về phía trước. Mãi cho đến trước một chiếc lều lớn yên tĩnh mới ngừng lại, núp sau lều nhìn lén.
Lều này khác với mấy lều kia, phía trước có hai thị nữ giữ cửa, ngăn cản người đi bừa vào.
Ta bị Hạ Hầu Thương lôi kéo, núp ở lều sau, từ xa nhìn lão nhân kia. Sau khi đứng lại ta mới cảm giác tay Hạ Hầu Thương nắm tay ta nóng hổi, ẩm ướt, thấm mồ hôi. Khiến ta cảm giác như đặt trong nước sôi, vội trốn tránh muốn rút tay về. Nhưng lại nghĩ đây cũng là bất kính với y, sức rút tay lại cũng ít, không dám quá nhiều. Nhưng không ngờ tay của y liền nới lỏng, mặc cho tay ta rút về ống tay áo. Khiến cho ta lại cảm giác một lần nữa người này hôm nay thật dễ nói chuyện.
“Vương gia, lão đến đây làm gì?”
“Hai thị nữ giữ cửa ăn mặc rất tinh xảo, không kém gì nữ tử trên đài vừa rồi. Trong trướng này chắc là Tập Nguyệt cô nương rồi. Muốn Tập Nguyệt cô nương tự mình tiếp đãi, cộng thêm lấy rượu Bách Hoa mời, người khách này có thân phận bất phàm.”
Ta tăng lên hứng thú, muốn trà trộn vào xem thử, nhưng không biết ra tay từ đâu. Lão nhân kia núp trong góc lều kia cũng không nhúc nhích, xem ra cũng không thể ra tay được.
Cảm giác có một vật kề vào mặt ta hơi lành lạnh. Ta quay đầu nhìn lại thấy mặt Hạ Hầu Thương chỉ cách mặt ta trong gang tấc. Thấy ta quay đầu nhìn y, y mới tránh xa một chút, rồi nói: “Chúng ta đi qua xem sao.”
Y cũng nổi lên lòng nghi ngờ à?
Nhưng bọn ta còn chưa nghĩ ra biện pháp thì đã nhìn thấy màn cửa của lều lớn kia được vén lên. Nữ tử áo tím kia đi ra ngoài dặn dò gì đó, một thị nữ trong đó liền vội vã đi đến lều khác.
Xem ra cũng phải nhìn xem nữ tử này muốn đi truyền lệnh hay là đi kêu người. Bọn ta không hành động, lão nhân kia cũng không hành động.
(1) Ôn Túc: là một huyện thuộc địa khu Aksu, Tân Cương
Hai bình khác so ra không là gì với bình rượu Bách Hoa cuối cùng này. Bởi vì ta lo nghiên cứu bình cuối cùng, nên mở miệng hơi muộn, liền bị lão nhân kia thắng một bình. Vội nâng lên tinh thần đến bình thứ hai thì lão nhân kia đang chần chừ, nữ tử trên đài vừa dứt lời ta liền giơ tay đáp, tất nhiên đáp đúng hết nguyên liệu cất rượu bên trong, thắng lại một bình.
Lão nhân kia đánh đâu thắng đó không gì cản nổi cũng không lường trước cuối cùng có người còn tranh đoạt với lão, không khỏi nhìn ta bằng ánh mắt không mấy thân mật.
Thương nhân có chút đặc biệt đến đây mua rượu từng nhiều lần tham gia cuộc thi đoán rượu của thương đoàn Thân Độc cũng chưa từng nghĩ năm nay có đối thủ mạnh như thế. Đã sáu năm không có đoán được rượu, nhưng hôm nay chưa đầy giây lát đã đoán ra được hai bình. Có không ít người âm thầm đánh giá chỗ ngồi của bọn ta, rồi lại đánh giá chỗ bàn của lão nhân kia. Nhìn bàn bọn ta có phần thất vọng thở dài một hơi: Hóa ra là nữ nhân. Thấy lão nhân bàn kia nóng lòng muốn thử, xem ra là muốn sau khi đoán rượu sẽ mời lão đến làm thầy cất rượu trong nhà mình.
Lão nhân kia lại giống như không thấy, đôi mắt lom lom nhìn bình rượu cuối cùng trên đài.
Chín bình rượu kia đều có nơi có chốn, chỉ còn lại bình cuối cùng. Cho nên trên đài cũng chỉ còn lại một thiếu nữ, trang phục thiếu nữ này lại càng đắt tiền, châu ngọc quanh rốn lớn bằng ngón út. Áo ngắn bó sát người dệt hoa chìm, thấp thoáng hiện ra ánh nguyệt sắc theo ánh đèn trên đài. Thân dưới mặc váy lụa bảy màu, rực rỡ sáng chói.
Xem ra thiếu nữ này là người dẫn đầu trong mười thiếu nữ, nàng cười nói tự nhiên đi lên trước một bước, sóng mắt chỉ hơi chuyển, thần thái quyến rũ muôn vàn hơn chín thiếu nữ kia, hấp dẫn hết tất cả ánh mắt người trong trướng. Mọi người cảm thấy không khí khẩn trương, ngay cả hô hấp cũng nhẹ đi, chỉ nghe thấy tiếng nến cháy.
Cũng đương lúc này, có một thiếu nữ áo tím lén lút đi ra từ phía sau đài, ghé vào tai thiếu nữ áo trắng phía trước nói câu gì. Thiếu nữ áo trắng ngạc nhiên quay người, mắt có vẻ bất bình bực tức. Thiếu nữ áo tím kia cũng tự động bước lên, nâng bình rượu đi ra phía sau đài. Mọi người dưới đài không rõ chuyện gì xảy ra, chỉ thấy bóng dáng thiếu nữ áo tím biến mất sau màn che.
Lão nhân kia gấp đến kêu lên lớn tiếng: “Này, chuyện gì xảy ra, tại sao mang đi?”
Lúc này thiếu nữ dẫn đầu kia mới thu lại vẻ bất bình, tuyên bố trên đài: “Các vị, thật xin lỗi, cuộc so tài đoán rượu lần này đến đây chấm dứt. Bởi vì đoàn trưởng chúng tôi đón vị khách tôn quý, muốn dùng rượu này mời khách, cho nên không thể tiếp tục tiến hành. Vì đáp tạ các vị đã nhiệt tình tham gia, đoàn trưởng quyết định tặng cho mỗi vị một chén nhỏ Ôn Túc…”
Không có bình rượu cuối cùng, Tập Nguyệt cũng không ra ngoài đàn hát. Tuy mọi người thất vọng nhưng vô cớ được một chén nhỏ giá trị nghìn vàng thật sự cũng không có ai oán trách.
Có điều là không biết là người khách tôn quý cỡ nào khiến cho ngay cả đoàn trưởng thương đoàn quý trọng mang rượu đi đãi khách như vậy?
Đám người còn lại tất nhiên không có ý kiến. Dù thế nào đi nữa bọn họ cũng đoán không ra. Chỉ có lão nhân kia tức giận bộc phát, vỗ lên bàn một cái, mắt thấy đã không khống chế được tình hình, rồi lại ngồi xuống, thở phù phù hai hơi, vung tay áo, ngay cả rượu trên bàn cũng không muốn, rời khỏi bữa tiệc.
Ta cảm thấy kỳ lạ, lão nhân này xem ra không phải là người có thể khống chế tính nóng, vì sao lại nhẫn nhịn như thế?
“Chúng ta đi theo qua đó nhìn thử xem.” Không biết lúc nào Hạ Hầu Thương kề tai đến, nhẹ nhàng nói bên tai ta.
Ơ? Y hứng thú thế ư?
Còn chưa đáp lại y đã lôi tay của ta, xa xa đi theo phía xa xa lão nhân kia. Lão nhân kia cũng không đi ra thẳng khỏi doanh, ngược ẩn núp trong một gian lều trên đường. Thương đoàn cũng không lớn, mỗi cái lều cũng là một nơi giao dịch mua bán vật phẩm. Có khách đến lều bàn giá cả, bọn ta qua lại cũng không khiến cho ai chú ý. Lão đi qua đi lại mấy gian lều, đi một lát lại ngửa đầu đứng đón gió, nhắm mắt trầm tư một lát rồi sau đó đi về phía trước. Mãi cho đến trước một chiếc lều lớn yên tĩnh mới ngừng lại, núp sau lều nhìn lén.
Lều này khác với mấy lều kia, phía trước có hai thị nữ giữ cửa, ngăn cản người đi bừa vào.
Ta bị Hạ Hầu Thương lôi kéo, núp ở lều sau, từ xa nhìn lão nhân kia. Sau khi đứng lại ta mới cảm giác tay Hạ Hầu Thương nắm tay ta nóng hổi, ẩm ướt, thấm mồ hôi. Khiến ta cảm giác như đặt trong nước sôi, vội trốn tránh muốn rút tay về. Nhưng lại nghĩ đây cũng là bất kính với y, sức rút tay lại cũng ít, không dám quá nhiều. Nhưng không ngờ tay của y liền nới lỏng, mặc cho tay ta rút về ống tay áo. Khiến cho ta lại cảm giác một lần nữa người này hôm nay thật dễ nói chuyện.
“Vương gia, lão đến đây làm gì?”
“Hai thị nữ giữ cửa ăn mặc rất tinh xảo, không kém gì nữ tử trên đài vừa rồi. Trong trướng này chắc là Tập Nguyệt cô nương rồi. Muốn Tập Nguyệt cô nương tự mình tiếp đãi, cộng thêm lấy rượu Bách Hoa mời, người khách này có thân phận bất phàm.”
Ta tăng lên hứng thú, muốn trà trộn vào xem thử, nhưng không biết ra tay từ đâu. Lão nhân kia núp trong góc lều kia cũng không nhúc nhích, xem ra cũng không thể ra tay được.
Cảm giác có một vật kề vào mặt ta hơi lành lạnh. Ta quay đầu nhìn lại thấy mặt Hạ Hầu Thương chỉ cách mặt ta trong gang tấc. Thấy ta quay đầu nhìn y, y mới tránh xa một chút, rồi nói: “Chúng ta đi qua xem sao.”
Y cũng nổi lên lòng nghi ngờ à?
Nhưng bọn ta còn chưa nghĩ ra biện pháp thì đã nhìn thấy màn cửa của lều lớn kia được vén lên. Nữ tử áo tím kia đi ra ngoài dặn dò gì đó, một thị nữ trong đó liền vội vã đi đến lều khác.
Xem ra cũng phải nhìn xem nữ tử này muốn đi truyền lệnh hay là đi kêu người. Bọn ta không hành động, lão nhân kia cũng không hành động.